CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ
-
Chương 36
Tôi ôm một bụng hoài nghi trở về. Vì quá mải suy nghĩ mà tôi không để ý đường đi, suýt nữa bị xe tông phải. Người lái xe cằn nhằn mấy câu rồi cũng phóng đi, không rảnh để ý đến tôi.
Tôi đứng dậy, bất ngờ thấy một bà cụ chừng sáu bảy mươi tuổi đang đỡ mình dậy. Hình như bà ấy bước ra từ cửa hàng tạp hóa bên đường.
“Đi đường cẩn thận cháu à.”
Tôi vội nói cảm ơn, bà cụ gật gật đầu quay lại vào trong cửa hàng tạp hóa. Khuôn mặt bà ấy rất phúc hậu, nên tôi thấy hảo cảm mà nhìn theo. Bà cụ vừa đi vừa lên tiếng thở dài:
“Không có đứa trẻ nào phải chết ở đoạn đường này nữa, thì thật tốt.”
“Bà… bà ơi… bà mới nói gì cơ ạ?”
Tôi nhìn theo bà cụ từ nãy đến giờ không dời mắt nên từng câu từng chữ bà ấy nói ra đều nghe rõ mồn một. Như lời bà ấy thì đoạn đường này từng có đứa trẻ nào chết sao?
Mặc dù biết mình hành động hơi quá khích nhưng tôi vẫn cố gắng chèo kéo bà cụ lại để hỏi cho rõ. Tôi thật sự không chờ nổi nữa, tôi mong ngóng tin tức của Long Vũ đến sắp phát điên rồi.
Ấy thế mà bà cụ lại chẳng có vẻ gì là phiền phức với tôi, ngược lại còn thong thả dắt tôi vào cửa hàng tạp hóa của bà ấy ngồi đàng hoàng. Bà ấy cẩn thận quan sát tôi, rót cho tôi một chén trà.
“Trông cháu mệt mỏi bơ phờ quá. Uống trà ngồi nghỉ chút đi.”
Chén trà nóng hôi hổi, hình như vừa mới pha. Tôi vốn không thích uống trà cho lắm, nhưng không hiểu sao nhìn thấy chén trà này lại có cảm giác muốn uống.
“Ta có ý gì đâu, chỉ là nhắc nhở cháu đi đường cẩn thận. Đoạn đường này là một khúc cua, không ít đứa trẻ gặp tai nạn ở đây rồi. Thật đáng tiếc.”
Trên người bà cụ tỏa ra một thứ khí chất rất kỳ lạ, giống như một người đã nhìn thấu hết tất cả mọi thứ trên đời, một người không liên quan đến thế giới này, chỉ bình thản đứng ngoài xem thôi.
Hi vọng trong lòng tôi lại dâng trào, tôi không nhịn được lên tiếng tiếng hỏi:
“Bà ơi… có phải từng có một đứa trẻ chín tuổi… chết ở đoạn đường này không?”
Tôi cứ lo bà ấy sẽ giống những người kia, lảng tránh không trả lời, nhưng không, bà ấy rất nhanh gật đầu một cái:
“Đúng vậy.”
Tôi như có một dòng điện chạy qua người, gấp gáp hỏi, hốc mắt ướt nước từ bao giờ mà chẳng hay biết:
“Có phải đứa trẻ đó còn có em song sinh không ạ?”
Bà cụ lại tiếp tục gật đầu. Không như những người khác nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. bà ấy còn tận tình chỉ cho tôi một ngôi chùa ở gần đây. Năm đó nhà họ Tô đã làm lễ siêu thoát và gửi tro cốt của Long Vũ ở ngôi chùa đó.
Tôi kích động nói cảm ơn bà cụ rồi hăm hở tìm đường đi đến ngôi chùa. Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, tôi mới đi được một đoạn ngắn thì đã có một bàn tay ai đó từ đằng sau vỗ vào vai tôi.
“Diệp Lộ Linh! Con đi lung tung đâu đấy?”
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy cha mẹ tôi với khuôn mặt rất tức giận. Mấy ngày nay họ bận sắp xếp công việc kinh doanh trong nước cho ổn định, nên không rảnh để ý đến tôi. Nhưng sao lại bị phát hiện đúng vào lúc này chứ? Tôi bị bắt trở về nhà, trong lòng không câm tâm chút nào.
“Cha, mẹ, con đâu phải đứa trẻ lên ba, làm sao đi lạc được chứ?”
“Chúng ta không nói con đi lạc, cái chúng ta lo là con còn di chứng sau thời gian sống thực vật. Cơ thể con vẫn còn phản ứng chưa linh hoạt, ngộ nhỡ gặp tai nạn xe cộ thì sao đây?”
Tôi nghẹn lời nhớ lại lúc mình suýt bị xe tông, đúng là cha mẹ tôi lo lắng không thừa. Nhưng tôi sẽ không ngồi yên ở nhà đâu.
Tôi nhất định sẽ tìm được Long Vũ. Cho dù có phải đi vòng quanh Trái Đất này để tìm, tôi cũng nhất quyết không bỏ cuộc.
Mấy ngày sau.
Cha mẹ tôi chỉ rảnh rỗi được một hai ngày rồi lại đâu vào đấy. Chuỗi nhà hàng của họ có rất nhiều việc cần giải quyết, họ bận đến tối mắt tối mũi, không quản tôi chặt được nữa.
Tôi lần mò trên bản đồ, cộng với hôm trước được bà cụ tốt bụng chỉ đường, tìm đến ngôi chùa đó.
Ngôi chùa nằm ở một khu vắng vẻ thanh tịnh, cách biệt hẳn với đường phố nhộn nhịp. Tuy nó không lớn lắm, nhưng bước vào chùa cảm giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh không vướng bụi trần. Rất thoải mái dễ chịu.
Tôi chầm chậm bước đi, mắt tròn xoe nhìn cảnh vật đẹp như tranh vẽ. Tôi rất thích hoa anh đào, mà ở đây trồng rất nhiều, nên tôi cứ ngắm mãi nhìn mãi không dời mắt.
Bỗng có âm thanh gì đó như tiếng người dùng chổi quét sân, lọt vào tai tôi. Tôi dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện ở một góc nhỏ không mấy ai chú ý, có một người đàn ông đang quét sân chùa.
Dáng người anh ta cao gầy, trên người tỏa ra một khí chất thanh tịnh an nhiên. Anh ta đang cúi đầu, nên tôi không nhìn thấy rõ chính diện khuôn mặt. Nhưng nhìn qua góc nghiêng, xương quai hàm thon gọn thanh mảnh, tôi thoáng chốc giật mình.
Tôi đứng dậy, bất ngờ thấy một bà cụ chừng sáu bảy mươi tuổi đang đỡ mình dậy. Hình như bà ấy bước ra từ cửa hàng tạp hóa bên đường.
“Đi đường cẩn thận cháu à.”
Tôi vội nói cảm ơn, bà cụ gật gật đầu quay lại vào trong cửa hàng tạp hóa. Khuôn mặt bà ấy rất phúc hậu, nên tôi thấy hảo cảm mà nhìn theo. Bà cụ vừa đi vừa lên tiếng thở dài:
“Không có đứa trẻ nào phải chết ở đoạn đường này nữa, thì thật tốt.”
“Bà… bà ơi… bà mới nói gì cơ ạ?”
Tôi nhìn theo bà cụ từ nãy đến giờ không dời mắt nên từng câu từng chữ bà ấy nói ra đều nghe rõ mồn một. Như lời bà ấy thì đoạn đường này từng có đứa trẻ nào chết sao?
Mặc dù biết mình hành động hơi quá khích nhưng tôi vẫn cố gắng chèo kéo bà cụ lại để hỏi cho rõ. Tôi thật sự không chờ nổi nữa, tôi mong ngóng tin tức của Long Vũ đến sắp phát điên rồi.
Ấy thế mà bà cụ lại chẳng có vẻ gì là phiền phức với tôi, ngược lại còn thong thả dắt tôi vào cửa hàng tạp hóa của bà ấy ngồi đàng hoàng. Bà ấy cẩn thận quan sát tôi, rót cho tôi một chén trà.
“Trông cháu mệt mỏi bơ phờ quá. Uống trà ngồi nghỉ chút đi.”
Chén trà nóng hôi hổi, hình như vừa mới pha. Tôi vốn không thích uống trà cho lắm, nhưng không hiểu sao nhìn thấy chén trà này lại có cảm giác muốn uống.
“Ta có ý gì đâu, chỉ là nhắc nhở cháu đi đường cẩn thận. Đoạn đường này là một khúc cua, không ít đứa trẻ gặp tai nạn ở đây rồi. Thật đáng tiếc.”
Trên người bà cụ tỏa ra một thứ khí chất rất kỳ lạ, giống như một người đã nhìn thấu hết tất cả mọi thứ trên đời, một người không liên quan đến thế giới này, chỉ bình thản đứng ngoài xem thôi.
Hi vọng trong lòng tôi lại dâng trào, tôi không nhịn được lên tiếng tiếng hỏi:
“Bà ơi… có phải từng có một đứa trẻ chín tuổi… chết ở đoạn đường này không?”
Tôi cứ lo bà ấy sẽ giống những người kia, lảng tránh không trả lời, nhưng không, bà ấy rất nhanh gật đầu một cái:
“Đúng vậy.”
Tôi như có một dòng điện chạy qua người, gấp gáp hỏi, hốc mắt ướt nước từ bao giờ mà chẳng hay biết:
“Có phải đứa trẻ đó còn có em song sinh không ạ?”
Bà cụ lại tiếp tục gật đầu. Không như những người khác nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái. bà ấy còn tận tình chỉ cho tôi một ngôi chùa ở gần đây. Năm đó nhà họ Tô đã làm lễ siêu thoát và gửi tro cốt của Long Vũ ở ngôi chùa đó.
Tôi kích động nói cảm ơn bà cụ rồi hăm hở tìm đường đi đến ngôi chùa. Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, tôi mới đi được một đoạn ngắn thì đã có một bàn tay ai đó từ đằng sau vỗ vào vai tôi.
“Diệp Lộ Linh! Con đi lung tung đâu đấy?”
Tôi ngoảnh lại nhìn, thấy cha mẹ tôi với khuôn mặt rất tức giận. Mấy ngày nay họ bận sắp xếp công việc kinh doanh trong nước cho ổn định, nên không rảnh để ý đến tôi. Nhưng sao lại bị phát hiện đúng vào lúc này chứ? Tôi bị bắt trở về nhà, trong lòng không câm tâm chút nào.
“Cha, mẹ, con đâu phải đứa trẻ lên ba, làm sao đi lạc được chứ?”
“Chúng ta không nói con đi lạc, cái chúng ta lo là con còn di chứng sau thời gian sống thực vật. Cơ thể con vẫn còn phản ứng chưa linh hoạt, ngộ nhỡ gặp tai nạn xe cộ thì sao đây?”
Tôi nghẹn lời nhớ lại lúc mình suýt bị xe tông, đúng là cha mẹ tôi lo lắng không thừa. Nhưng tôi sẽ không ngồi yên ở nhà đâu.
Tôi nhất định sẽ tìm được Long Vũ. Cho dù có phải đi vòng quanh Trái Đất này để tìm, tôi cũng nhất quyết không bỏ cuộc.
Mấy ngày sau.
Cha mẹ tôi chỉ rảnh rỗi được một hai ngày rồi lại đâu vào đấy. Chuỗi nhà hàng của họ có rất nhiều việc cần giải quyết, họ bận đến tối mắt tối mũi, không quản tôi chặt được nữa.
Tôi lần mò trên bản đồ, cộng với hôm trước được bà cụ tốt bụng chỉ đường, tìm đến ngôi chùa đó.
Ngôi chùa nằm ở một khu vắng vẻ thanh tịnh, cách biệt hẳn với đường phố nhộn nhịp. Tuy nó không lớn lắm, nhưng bước vào chùa cảm giác như bước vào chốn bồng lai tiên cảnh không vướng bụi trần. Rất thoải mái dễ chịu.
Tôi chầm chậm bước đi, mắt tròn xoe nhìn cảnh vật đẹp như tranh vẽ. Tôi rất thích hoa anh đào, mà ở đây trồng rất nhiều, nên tôi cứ ngắm mãi nhìn mãi không dời mắt.
Bỗng có âm thanh gì đó như tiếng người dùng chổi quét sân, lọt vào tai tôi. Tôi dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện ở một góc nhỏ không mấy ai chú ý, có một người đàn ông đang quét sân chùa.
Dáng người anh ta cao gầy, trên người tỏa ra một khí chất thanh tịnh an nhiên. Anh ta đang cúi đầu, nên tôi không nhìn thấy rõ chính diện khuôn mặt. Nhưng nhìn qua góc nghiêng, xương quai hàm thon gọn thanh mảnh, tôi thoáng chốc giật mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook