CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ
-
Chương 29
Tô Uy Long, người tôi đang tìm kiếm, là con trai của Quỷ vương và Quỷ hậu. Khi ở âm phủ, anh ấy được gọi với cái tên thiếu gia Long Vũ.
Chuyện Long Vũ tự ý lịch kiếp đã khiến Quỷ vương tức giận lắm rồi, đằng này Long Vũ còn tự ý giết người phàm trần, càng khiến Quỷ vương tức giận hơn.
Tuy rằng những người Long Vũ giết đều là những kẻ nhân phẩm thối nát chẳng ra gì, nhưng số mệnh của họ chết vào ngày nào giờ nào, đều được ghi trong sổ sinh tử. Long Vũ tự ý giết họ khiến số liệu trong sổ sinh tử phải sửa lại tùm lum, Quỷ vương tức giận sai người đánh Long Vũ một trận.
Nhưng ông ấy quên mất, đứa con trai của mình không phải là thằng nhóc nghịch ngợm ngày nào, mà đã là một chàng trai trưởng thành, thông minh. Khoan hãy bàn đến tính tình ngang ngược khó chiều, chỉ nói đến sức mạnh thôi đã, người của Quỷ vương có ai đánh lại được Long Vũ sao?
Quỷ vương tức đến nỗi hộc mấy ngụm máu.
Cũng may là Long Vũ còn biết điều, tự giác chịu phạt. Cái hồ mà tôi suýt bị con thủy quái kéo xuống, thực chất chính là một nơi giống như “từ đường” thờ tổ tiên của người trần. Ở đó có lưu lại dấu tích của các đời Quỷ vương Quỷ hậu, đám cô hồn nói “thiếu gia Long Vũ đang quỳ ở trong”, chính là nói anh ấy đang quỳ trước các đời tổ tiên, ăn năn hối lỗi vì hành động của mình.
Tôi nhìn một lượt khắp phòng, trong lòng hoài nghi, đây có phải phòng của Long Vũ không? Rốt cuộc tôi còn sống hay đã chết?
“Ri ri ri…”
Tiếng con gì đó kêu từ ngoài phòng vọng vào thu hút sự chú ý của tôi. Tôi ngờ ngợ nhận ra nó có chút quen thuộc. Đây… đây là tiếng của con thủy quái đã kéo tôi xuống hồ mà!
Đám cô hồn đang luyên thuyên kể lể, nghe tiếng con thủy quái kêu, lập tức co cụm lại một chỗ với dáng vẻ rất sợ hãi. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bọn họ đã cùng lúc biến mất không thấy tăm hơi.
Mấy giây sau, con thủy quái từ từ trườn vào trong phòng. Hai con mắt nó to như hai cái đèn pha, cứ nhìn chằm chằm vào tôi dọa tôi sợ phát khiếp. Nó luôn miệng kêu “ri ri ri”, ánh mắt dán chặt vào chân tôi.
Tôi giật nảy người, nhìn xuống chân mình. Những vết thương đã lành hẳn không còn chút dấu vết gì, tôi nhíu nhíu mày nghi hoặc. Hình như nó không có ý định tấn công tôi.
Thế thì sao lại nhìn chằm chằm vào chân tôi thế nhỉ?
“Ha ha ha… tội nghiệp bé cưng của anh chưa! Đúng mà làm ơn mắc oán mà!”
Một tiếng cười khanh khách vang lên, tôi giật thót nhìn thấy một bóng đen thùi lùi từ trên cơ thể con thủy quái nhảy xuống! Đến khi nhìn kĩ khuôn mặt của người nọ, tim tôi như muốn thòng ra ngoài luôn!
Long Vũ!
Vẫn là cái phong thái ngang ngược không coi ai ra gì, nụ cười nhếch miệng đúng kiểu bad boy mà đám con gái chết mê chết mệt. À, trong đó có cả tôi nữa.
“Anh… anh anh….”
Anh đi đâu mà bây giờ mới thấy ló cái mặt ra?
Trong lòng tôi đang gào thét và bức xúc vô cùng, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy anh ấy tôi lại kích động như vậy nữa. Cảm giác như mình đã bị bỏ rơi.
Long Vũ vẫn duy trì trên mặt nụ cười yêu nghiệt, hờ hững nói:
“Đừng sợ, nó là Long Long, thú cưỡi của tôi.”
Mặt tôi méo xệch, tôi không sợ con thủy quái này, mà đang sợ anh đấy! Anh làm cách nào mà để thu phục được con thủy quái này làm thú cưỡi cho mình vậy? Đã vậy còn đặt cho nó cái tên kỳ cục như vậy, Long Long. Nó là thủy quái, chứ không phải thú cưng đâu.
“Mau cảm ơn nó đi, chính nó đã chữa lành vết thương ở chân em đấy.”
Long Vũ nghiêm túc nhắc nhở tôi, khiến tôi cũng phải chột dạ nhìn sang con thủy quái một cái. Nó đang cúi đầu nhìn xuống đất, trông ủ rũ và đáng thương vô cùng.
Tôi xoắn xuýt không biết phải làm sao.
“Lời anh nói là thật?”
Tôi nghi ngờ hỏi lại, mặc dù trong lòng đã tin đến tám chín phần.
“Tôi chưa từng nói dối em.”
ong Vũ nói một câu lạnh lùng như gió Bắc Cực, khuôn mặt cũng nghiêm túc một cách đáng sợ. Tôi áy náy vô cùng, vội vàng bước đến trước mặt con thủy quái, vụng về xoa xoa đầu nó:
“Cảm… cảm ơn mày nhé…”
Khoảnh khắc bàn tay tôi tiếp xúc với da của nó, toàn thân tôi khẽ run lên. Da nó tiết ra một thứ chất gì đó nhầy nhầy trông mà phát khiếp.
“Đừng sợ, thứ đó không có tác dụng gì với Quỷ vương và Quỷ hậu, nhưng với người ngoài cũng đủ để lột da.”
“Cái… cái gì…”
Tôi tái mét mặt nghe Long Vũ giải thích, thứ chất nhầy đó có chứa nọc độc của thủy quái, người bình thường tiếp xúc với nó, da thịt sẽ bị hoại tử thối rữa. Nhưng nó miễn nhiễm với dòng máu Quỷ vương và Quỷ hậu.
Thảo nào đám cô hồn kia thấy thủy quái đến thì lại sợ hãi đến thế.
Long Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cưng chiều, cười cười hỏi:
“Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tôi ngẩn người, suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng. Nãy giờ tôi còn đang ngập tràn trong niềm vui gặp lại anh ấy, nên đầu óc loạn cả lên không nhớ được gì.
Chuyện Long Vũ tự ý lịch kiếp đã khiến Quỷ vương tức giận lắm rồi, đằng này Long Vũ còn tự ý giết người phàm trần, càng khiến Quỷ vương tức giận hơn.
Tuy rằng những người Long Vũ giết đều là những kẻ nhân phẩm thối nát chẳng ra gì, nhưng số mệnh của họ chết vào ngày nào giờ nào, đều được ghi trong sổ sinh tử. Long Vũ tự ý giết họ khiến số liệu trong sổ sinh tử phải sửa lại tùm lum, Quỷ vương tức giận sai người đánh Long Vũ một trận.
Nhưng ông ấy quên mất, đứa con trai của mình không phải là thằng nhóc nghịch ngợm ngày nào, mà đã là một chàng trai trưởng thành, thông minh. Khoan hãy bàn đến tính tình ngang ngược khó chiều, chỉ nói đến sức mạnh thôi đã, người của Quỷ vương có ai đánh lại được Long Vũ sao?
Quỷ vương tức đến nỗi hộc mấy ngụm máu.
Cũng may là Long Vũ còn biết điều, tự giác chịu phạt. Cái hồ mà tôi suýt bị con thủy quái kéo xuống, thực chất chính là một nơi giống như “từ đường” thờ tổ tiên của người trần. Ở đó có lưu lại dấu tích của các đời Quỷ vương Quỷ hậu, đám cô hồn nói “thiếu gia Long Vũ đang quỳ ở trong”, chính là nói anh ấy đang quỳ trước các đời tổ tiên, ăn năn hối lỗi vì hành động của mình.
Tôi nhìn một lượt khắp phòng, trong lòng hoài nghi, đây có phải phòng của Long Vũ không? Rốt cuộc tôi còn sống hay đã chết?
“Ri ri ri…”
Tiếng con gì đó kêu từ ngoài phòng vọng vào thu hút sự chú ý của tôi. Tôi ngờ ngợ nhận ra nó có chút quen thuộc. Đây… đây là tiếng của con thủy quái đã kéo tôi xuống hồ mà!
Đám cô hồn đang luyên thuyên kể lể, nghe tiếng con thủy quái kêu, lập tức co cụm lại một chỗ với dáng vẻ rất sợ hãi. Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bọn họ đã cùng lúc biến mất không thấy tăm hơi.
Mấy giây sau, con thủy quái từ từ trườn vào trong phòng. Hai con mắt nó to như hai cái đèn pha, cứ nhìn chằm chằm vào tôi dọa tôi sợ phát khiếp. Nó luôn miệng kêu “ri ri ri”, ánh mắt dán chặt vào chân tôi.
Tôi giật nảy người, nhìn xuống chân mình. Những vết thương đã lành hẳn không còn chút dấu vết gì, tôi nhíu nhíu mày nghi hoặc. Hình như nó không có ý định tấn công tôi.
Thế thì sao lại nhìn chằm chằm vào chân tôi thế nhỉ?
“Ha ha ha… tội nghiệp bé cưng của anh chưa! Đúng mà làm ơn mắc oán mà!”
Một tiếng cười khanh khách vang lên, tôi giật thót nhìn thấy một bóng đen thùi lùi từ trên cơ thể con thủy quái nhảy xuống! Đến khi nhìn kĩ khuôn mặt của người nọ, tim tôi như muốn thòng ra ngoài luôn!
Long Vũ!
Vẫn là cái phong thái ngang ngược không coi ai ra gì, nụ cười nhếch miệng đúng kiểu bad boy mà đám con gái chết mê chết mệt. À, trong đó có cả tôi nữa.
“Anh… anh anh….”
Anh đi đâu mà bây giờ mới thấy ló cái mặt ra?
Trong lòng tôi đang gào thét và bức xúc vô cùng, chẳng hiểu sao khi nhìn thấy anh ấy tôi lại kích động như vậy nữa. Cảm giác như mình đã bị bỏ rơi.
Long Vũ vẫn duy trì trên mặt nụ cười yêu nghiệt, hờ hững nói:
“Đừng sợ, nó là Long Long, thú cưỡi của tôi.”
Mặt tôi méo xệch, tôi không sợ con thủy quái này, mà đang sợ anh đấy! Anh làm cách nào mà để thu phục được con thủy quái này làm thú cưỡi cho mình vậy? Đã vậy còn đặt cho nó cái tên kỳ cục như vậy, Long Long. Nó là thủy quái, chứ không phải thú cưng đâu.
“Mau cảm ơn nó đi, chính nó đã chữa lành vết thương ở chân em đấy.”
Long Vũ nghiêm túc nhắc nhở tôi, khiến tôi cũng phải chột dạ nhìn sang con thủy quái một cái. Nó đang cúi đầu nhìn xuống đất, trông ủ rũ và đáng thương vô cùng.
Tôi xoắn xuýt không biết phải làm sao.
“Lời anh nói là thật?”
Tôi nghi ngờ hỏi lại, mặc dù trong lòng đã tin đến tám chín phần.
“Tôi chưa từng nói dối em.”
ong Vũ nói một câu lạnh lùng như gió Bắc Cực, khuôn mặt cũng nghiêm túc một cách đáng sợ. Tôi áy náy vô cùng, vội vàng bước đến trước mặt con thủy quái, vụng về xoa xoa đầu nó:
“Cảm… cảm ơn mày nhé…”
Khoảnh khắc bàn tay tôi tiếp xúc với da của nó, toàn thân tôi khẽ run lên. Da nó tiết ra một thứ chất gì đó nhầy nhầy trông mà phát khiếp.
“Đừng sợ, thứ đó không có tác dụng gì với Quỷ vương và Quỷ hậu, nhưng với người ngoài cũng đủ để lột da.”
“Cái… cái gì…”
Tôi tái mét mặt nghe Long Vũ giải thích, thứ chất nhầy đó có chứa nọc độc của thủy quái, người bình thường tiếp xúc với nó, da thịt sẽ bị hoại tử thối rữa. Nhưng nó miễn nhiễm với dòng máu Quỷ vương và Quỷ hậu.
Thảo nào đám cô hồn kia thấy thủy quái đến thì lại sợ hãi đến thế.
Long Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cưng chiều, cười cười hỏi:
“Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tôi ngẩn người, suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng. Nãy giờ tôi còn đang ngập tràn trong niềm vui gặp lại anh ấy, nên đầu óc loạn cả lên không nhớ được gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook