CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ
-
Chương 27
Nó vội vã quỳ sụp xuống trước mặt tôi, miệng lải nhải cái gì đó rất khó hiểu. Ngay lập tức tất cả những cô hồn khác cũng quỳ sụp xuống lạy tôi. Tôi ngỡ ngàng nhìn sự thay đổi lật mặt như trở bàn tay của chúng, thấy thật quái dị.
Ánh sáng chói loá bao trùm lấy tôi, thì ra là chiếc nhẫn trên tay, nó đang toả ra hào quang tứ phía, trông rực rỡ vô cùng.
Đám cô hồn khi nãy đứng thành hai hàng thì bây giờ cũng quỳ thành hai hàng, tạo thành một lối đi sâu hun hút ngay trước mặt tôi.
Tôi vô thức bước đi theo lối đó. Chẳng biết nó dẫn đến đâu, đợi tôi phía trước chỉ là một mảng tối đen dài bất tận.
Thiếu gia Long Vũ… là ai? Cái tên này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi từ nãy đến giờ.
Lối đi tôi đang đi càng lúc càng chật hẹp, tối tăm và ẩm thấp, cảm giác như một cái hang động vậy. Không gian thì tĩnh mịch và lạnh lẽo đến rợn người. Nếu không phải nhờ chiếc nhẫn trên tay phát ra ánh sáng, có lẽ tôi đã chẳng thấy đường mà bước.
Tôi cứ đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng nhỏ nhoi ở cuối con đường. Tôi mừng rỡ nhanh chân chạy qua, nhưng nhìn kĩ rồi mới thấy lòng nặng trĩu. Hi vọng nhiều thì lại càng thất vọng nhiều.
Tôi đang đứng ở lối ra của một đường hầm nào đó. Lối ra này dẫn tôi đi đến một cây cầu. Cây cầu này phát ra thứ ánh sáng rất giống với thứ ánh sáng chiếc nhẫn trên tay tôi phát ra. Và nó cũng giống như cái đường hầm tôi vừa đi qua, cũng chật hẹp và dài hun hút vô tận.
Gió lạnh từ đâu thổi tới, toàn thân tôi như bị đóng đá, bước đi cũng khó khăn. Tôi cúi xuống nhìn chân mình, từ khi tỉnh lại gặp đám cô hồn kia, giày của tôi đã rơi đâu mất. Tôi bây giờ đang đi chân đất, hai bàn chân giẫm trên nền đất lạnh, khi nãy còn chạy vội qua cái đường hầm nọ, chân của tôi đã có vài vết nứt toác rồi.
Không khí ở đây lạnh đến thấu xương, đôi chân tôi đã tím tái sưng phù lên, những vết nứt toác đau như dao cứa vào thịt. Gió thổi quá mạnh, mà cơ thể tôi đã cạn kiệt sức lực rồi, không đứng vững ngã phịch một cái trên đất.
Máu rỉ ra từ những vết thương bị đông lại rồi. Nhưng chân tôi thì đã không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một li, sưng phù lên như khúc chân giò. Tôi đơn độc ngồi đó, giữa một nơi trời ơi đất hỡi nào không biết.
Cha mẹ tôi chẳng thấy đâu, không biết hiện tại họ ra sao rồi. Tôi tuyệt vọng không biết nên đi tiếp về hướng nào nữa. Khả năng lớn đây là âm phủ, có nghĩa là tôi đã chết rồi?
Còn cha mẹ tôi thì sao? Không, họ không thể chết, họ tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì!
"Aaaaa…"
Đau đớn cùng với tuyệt vọng khiến tâm lý của tôi căng thẳng cực độ. Tôi không nhịn được bật khóc nức nở, ngay lúc này trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của Tô Uy Long.
Cái dáng vẻ kiêu ngạo hống hách không coi ai ra gì, vừa lạnh lùng vừa ngang ngược không thèm biết đạo lý của anh ta, thế mà lại đem đến cho tôi cảm giác an toàn lạ thường.
Tôi sững người nhận ra, ở bên Tô Uy Long, tôi chưa bao giờ phải chịu nguy hiểm hay uất ức gì! Mà hễ anh ta rời khỏi tôi lúc nào, là y rằng lại có nguy hiểm ập đến. Tô Uy Long luôn dùng cách thô bạo nhất nhưng lại chân thành nhất để bảo vệ tôi.
"Tô Uy Long..."
Tôi đã suy nhược cơ thể đến nỗi ngồi cũng không vững. Gió thổi càng lúc càng lạnh buốt, cơ thể tôi cứng đơ không còn cảm giác gì nữa. Tôi ngã lăn ra đất, miệng vô thức bật ra cái tên tôi luôn nghĩ đến nhất.
Hình như... tôi thích anh ta thật rồi...
Trước đây chỉ là rung động một chút, tôi đã cố gắng gạt bỏ thứ tình cảm nhất thời đó rồi, nhưng không thể. Đã không buông được, mà lại còn lún sâu thêm.
Mí mắt tôi dần dần khép lại, trong lòng tiếc nuối cùng với ân hận đan xen. Phải chi tôi nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, đối xử với Tô Uy Long tốt hơn, thì bây giờ đã không phải ân hận như thế.
Bây giờ tôi có lẽ đã chết rồi, tiếc nuối với ân hận còn có ích gì không?
Mùi máu tươi quanh mũi càng lúc càng nồng. Bàn chân tôi bỗng truyền đến cảm giác ươn ướt dinh dính, đáng tiếc là đang cứng đơ không cử động được.
Tôi cố nhích đầu ngoái nhìn, trong phút chốc da đầu như căng lên! Con... con gì đang liếm chân tôi kia??
Tôi chẳng biết nó là con gì, vì hình thù của nó rất quái dị, vừa giống con rồng vừa giống con rắn. Toàn thân nó đen óng, đầu to gấp ba lần đầu xe máy, cơ thể thì dài lê thê, thấy đầu mà không thấy đuôi đâu.
Nó đang cúi đầu liếm liếm gặm gặm chân tôi! Tôi hoảng hồn hét toáng lên, nhưng sức cùng lực kiệt, không phát ra nổi âm thanh nào. Con vật kia cứ ở đó cắm cúi đầu vào chân tôi mãi, không hề có ý định bỏ đi.
Tôi phải làm sao đây??
Cứ tình hình này nó sẽ nuốt tôi vào bụng mất!
Ánh sáng chói loá bao trùm lấy tôi, thì ra là chiếc nhẫn trên tay, nó đang toả ra hào quang tứ phía, trông rực rỡ vô cùng.
Đám cô hồn khi nãy đứng thành hai hàng thì bây giờ cũng quỳ thành hai hàng, tạo thành một lối đi sâu hun hút ngay trước mặt tôi.
Tôi vô thức bước đi theo lối đó. Chẳng biết nó dẫn đến đâu, đợi tôi phía trước chỉ là một mảng tối đen dài bất tận.
Thiếu gia Long Vũ… là ai? Cái tên này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi từ nãy đến giờ.
Lối đi tôi đang đi càng lúc càng chật hẹp, tối tăm và ẩm thấp, cảm giác như một cái hang động vậy. Không gian thì tĩnh mịch và lạnh lẽo đến rợn người. Nếu không phải nhờ chiếc nhẫn trên tay phát ra ánh sáng, có lẽ tôi đã chẳng thấy đường mà bước.
Tôi cứ đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng nhỏ nhoi ở cuối con đường. Tôi mừng rỡ nhanh chân chạy qua, nhưng nhìn kĩ rồi mới thấy lòng nặng trĩu. Hi vọng nhiều thì lại càng thất vọng nhiều.
Tôi đang đứng ở lối ra của một đường hầm nào đó. Lối ra này dẫn tôi đi đến một cây cầu. Cây cầu này phát ra thứ ánh sáng rất giống với thứ ánh sáng chiếc nhẫn trên tay tôi phát ra. Và nó cũng giống như cái đường hầm tôi vừa đi qua, cũng chật hẹp và dài hun hút vô tận.
Gió lạnh từ đâu thổi tới, toàn thân tôi như bị đóng đá, bước đi cũng khó khăn. Tôi cúi xuống nhìn chân mình, từ khi tỉnh lại gặp đám cô hồn kia, giày của tôi đã rơi đâu mất. Tôi bây giờ đang đi chân đất, hai bàn chân giẫm trên nền đất lạnh, khi nãy còn chạy vội qua cái đường hầm nọ, chân của tôi đã có vài vết nứt toác rồi.
Không khí ở đây lạnh đến thấu xương, đôi chân tôi đã tím tái sưng phù lên, những vết nứt toác đau như dao cứa vào thịt. Gió thổi quá mạnh, mà cơ thể tôi đã cạn kiệt sức lực rồi, không đứng vững ngã phịch một cái trên đất.
Máu rỉ ra từ những vết thương bị đông lại rồi. Nhưng chân tôi thì đã không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một li, sưng phù lên như khúc chân giò. Tôi đơn độc ngồi đó, giữa một nơi trời ơi đất hỡi nào không biết.
Cha mẹ tôi chẳng thấy đâu, không biết hiện tại họ ra sao rồi. Tôi tuyệt vọng không biết nên đi tiếp về hướng nào nữa. Khả năng lớn đây là âm phủ, có nghĩa là tôi đã chết rồi?
Còn cha mẹ tôi thì sao? Không, họ không thể chết, họ tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì!
"Aaaaa…"
Đau đớn cùng với tuyệt vọng khiến tâm lý của tôi căng thẳng cực độ. Tôi không nhịn được bật khóc nức nở, ngay lúc này trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của Tô Uy Long.
Cái dáng vẻ kiêu ngạo hống hách không coi ai ra gì, vừa lạnh lùng vừa ngang ngược không thèm biết đạo lý của anh ta, thế mà lại đem đến cho tôi cảm giác an toàn lạ thường.
Tôi sững người nhận ra, ở bên Tô Uy Long, tôi chưa bao giờ phải chịu nguy hiểm hay uất ức gì! Mà hễ anh ta rời khỏi tôi lúc nào, là y rằng lại có nguy hiểm ập đến. Tô Uy Long luôn dùng cách thô bạo nhất nhưng lại chân thành nhất để bảo vệ tôi.
"Tô Uy Long..."
Tôi đã suy nhược cơ thể đến nỗi ngồi cũng không vững. Gió thổi càng lúc càng lạnh buốt, cơ thể tôi cứng đơ không còn cảm giác gì nữa. Tôi ngã lăn ra đất, miệng vô thức bật ra cái tên tôi luôn nghĩ đến nhất.
Hình như... tôi thích anh ta thật rồi...
Trước đây chỉ là rung động một chút, tôi đã cố gắng gạt bỏ thứ tình cảm nhất thời đó rồi, nhưng không thể. Đã không buông được, mà lại còn lún sâu thêm.
Mí mắt tôi dần dần khép lại, trong lòng tiếc nuối cùng với ân hận đan xen. Phải chi tôi nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, đối xử với Tô Uy Long tốt hơn, thì bây giờ đã không phải ân hận như thế.
Bây giờ tôi có lẽ đã chết rồi, tiếc nuối với ân hận còn có ích gì không?
Mùi máu tươi quanh mũi càng lúc càng nồng. Bàn chân tôi bỗng truyền đến cảm giác ươn ướt dinh dính, đáng tiếc là đang cứng đơ không cử động được.
Tôi cố nhích đầu ngoái nhìn, trong phút chốc da đầu như căng lên! Con... con gì đang liếm chân tôi kia??
Tôi chẳng biết nó là con gì, vì hình thù của nó rất quái dị, vừa giống con rồng vừa giống con rắn. Toàn thân nó đen óng, đầu to gấp ba lần đầu xe máy, cơ thể thì dài lê thê, thấy đầu mà không thấy đuôi đâu.
Nó đang cúi đầu liếm liếm gặm gặm chân tôi! Tôi hoảng hồn hét toáng lên, nhưng sức cùng lực kiệt, không phát ra nổi âm thanh nào. Con vật kia cứ ở đó cắm cúi đầu vào chân tôi mãi, không hề có ý định bỏ đi.
Tôi phải làm sao đây??
Cứ tình hình này nó sẽ nuốt tôi vào bụng mất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook