CÔ DÂU BẢY TUỔI: LÀM DÂU ÂM PHỦ
-
Chương 22
Bóng dáng Quỷ hậu vụt một cái biến mất, ngay tức khắc sau đó cơ thể Tô Nhất Long đứng gần đó bỗng lảo đảo đứng không vững. Có người đứng cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy anh ta, nhưng khi đứng vững lại, mở mắt ra, đôi con ngươi của Tô Nhất Long đã biến thành một màu đỏ ngầu.
Anh ta ném ly rượu trên tay rơi xuống đất đánh “choang” một tiếng. Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều sửng sốt nhìn theo, mọi sự chú ý đang từ bức ảnh trên tay tôi chuyển sang Tô Nhất Long.
“Cậu Nhất Long, cậu sao vậy…”
“Có chuyện gì vậy…”
Mọi người lo lắng hỏi han Tô Nhất Long, nhưng anh ta chẳng đáp lại một ai, đôi mắt đỏ ngầu nhìn một lượt khắp nữa tiệc, rồi khẽ bật lên một tiếng cười. Tất cả mọi người đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi thì đã đoán được tám chín phần.
Tô Nhất Long đã bị Quỷ hậu nhập vào thân xác rồi!
Quả nhiên vài giây sau, trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Tô Nhất Long mở miệng nói rõ ràng rành mạch từng chữ:
“Người trong ảnh là Tô Uy Long, con trai lớn của nhà họ Tô, anh trai song sinh của Tô Nhất Long tôi.”
“Anh ấy không may qua đời khi mới chín tuổi, nhưng nhờ có cái chết của anh ấy mà nhà họ Tô mới phát triển giàu có, tiền tài như nước như bây giờ. Có nói cả tập đoàn Tô thị này là của anh ấy cũng không ngoa.”
Toàn bữa tiệc im bặt không ai dám thở mạnh một câu, còn hai bác Tô sắc mặt đã trắng bệch từ bao giờ.
“Mày… mày… thằng ranh con này! Mày đang nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”
Bác trai hầm hầm giận dữ bước về phía Tô Nhất Long ngăn anh ta nói tiếp, nhưng đã chẳng ngăn được mà còn để anh ta nói tiếp càng dõng dạc hơn:
“Đây là chị dâu của tôi, Diệp Lộ Linh.”
Khách khứa ai nấy mặt mũi đều xám ngoét, không biết là vì kinh ngạc, hay là đang hối hận xanh ruột vì đã ủng hộ nhầm người nữa. Bấy lâu nay họ vẫn nghĩ Tô Nhất Long là người thừa kế của tập đoàn, ai ngờ tự dưng lại mọc ra một Tô Uy Long. Đã vậy chính miệng Tô Nhất Long còn thừa nhận tập đoàn Tô thị này là của Tô Uy Long nữa.
Nhất thời mấy người cổ đông này đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ tính toán. Người đàn ông trung niên khi nãy hỏi chuyện tôi là một kẻ chuyên nịnh nọt bợ đỡ Tô Nhất Long, lúc này ông ta lên giọng chất vấn tôi:
“Cô có là vợ của Tô Uy Long thì đã sao? Hắn chết rồi, sao có thể giao cả tập đoàn to lớn như vậy vào tay một con nhóc vắt mũi chưa sạch như cô? Chẳng lẽ một hồn ma đã chết từ mười năm trước lại có thể quản lý tập đoàn sao?”
Giọng điệu của ông ta rất cay nghiệt, dùng những lời lẽ rất khó nghe để nói xấu Tô Uy Long. Trong lòng tôi tràn ngập lo lắng, nhưng không phải lo lắng Tô Uy Long sẽ chịu thiệt, mà là lo lão già không biết trời cao đất dày này sẽ bị Tô Uy Long cho chết không toàn thây.
Quả nhiên bàn tay đang vuốt ve tay tôi sau lớp khăn bỗng nhiên ngừng lại động tác. Bàn tay đó vốn đã lạnh như băng, giờ lại càng thêm lạnh buốt thấu xương khiến tôi phải rùng mình.
Cái lạnh đó khiến tôi khẽ run rẩy, nhưng người đàn ông kia lại tưởng tôi run rẩy vì bị ông ta dọa sợ, nên lại càng đắc ý. Ông ta đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, trên khuôn mặt núng nính mỡ, hai con mắt ti hí híp lại vì cười.
Một nháy mắt sau, ông ta đột nhiên ôm ngực ho sù sụ. Ly rượu trên tay ông ta rơi xuống đất vỡ tan nát, thứ chất lỏng trong ly tràn ra tung tóe. Điều khiến tất cả những người có mặt ở đây phải kinh hãi, là thứ chất lỏng đó sủi bọt trắng, sủi nhiều đến nỗi trắng xóa cả một mảng sàn nhà.
Người đàn ông kia mới đó còn ôm ngực ho khan, thoáng cái đã nằm ngay đơ giữa đống đổ vỡ rồi. Thấy ông ta nằm im không nhúc nhích, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Một người tiến đến thận trọng kiểm tra hơi thở của ông ta, lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Ông ta chết rồi!
Tô Nhất Long hình như đã được Quỷ hậu trả lại thân xác, anh ta lăn ra ngất lịm rồi được người làm nhà họ đưa đi nghỉ ngơi. Trong đám đông xôn xao bàn tán, không biết là ai đã hô lên đầu tiên “Trong rượu có độc!” mà rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều sợ hãi kêu gào khóc thét.
Người thì thò tay móc họng nôn ra, người thì tức giận ném vỡ chai và ly rượu. Toàn bộ bữa tiệc sang trọng bỗng chốc trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn, khắp nơi toàn là những âm thanh nôn ọe, tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, tiếng mắng chửi chói tai.
“Chủ tịch Tô, ông không nên giải thích chuyện gì đang xảy ra sao?”
Khách khứa lớn tiếng chất vấn hai bác Tô, nhưng họ cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Họ hết nhìn Tô Nhất Long được dìu đi nghỉ ngơi, rồi lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Động tĩnh quá lớn, hơn nữa còn liên quan đến mạng người, cả nhà họ Tô đều trở thành nghi phạm giết người, nhất là Tô Nhất Long. Tôi cũng bị hỏi đến, nhưng tôi chẳng làm gì sai cả. Tất cả mọi khâu chuẩn bị đồ ăn thức uống đều là Tô Nhất Long và cha mẹ anh ta lên kế hoạch lo liệu, không liên quan gì đến tôi.
Anh ta ném ly rượu trên tay rơi xuống đất đánh “choang” một tiếng. Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều sửng sốt nhìn theo, mọi sự chú ý đang từ bức ảnh trên tay tôi chuyển sang Tô Nhất Long.
“Cậu Nhất Long, cậu sao vậy…”
“Có chuyện gì vậy…”
Mọi người lo lắng hỏi han Tô Nhất Long, nhưng anh ta chẳng đáp lại một ai, đôi mắt đỏ ngầu nhìn một lượt khắp nữa tiệc, rồi khẽ bật lên một tiếng cười. Tất cả mọi người đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi thì đã đoán được tám chín phần.
Tô Nhất Long đã bị Quỷ hậu nhập vào thân xác rồi!
Quả nhiên vài giây sau, trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Tô Nhất Long mở miệng nói rõ ràng rành mạch từng chữ:
“Người trong ảnh là Tô Uy Long, con trai lớn của nhà họ Tô, anh trai song sinh của Tô Nhất Long tôi.”
“Anh ấy không may qua đời khi mới chín tuổi, nhưng nhờ có cái chết của anh ấy mà nhà họ Tô mới phát triển giàu có, tiền tài như nước như bây giờ. Có nói cả tập đoàn Tô thị này là của anh ấy cũng không ngoa.”
Toàn bữa tiệc im bặt không ai dám thở mạnh một câu, còn hai bác Tô sắc mặt đã trắng bệch từ bao giờ.
“Mày… mày… thằng ranh con này! Mày đang nói nhăng nói cuội cái gì đấy?”
Bác trai hầm hầm giận dữ bước về phía Tô Nhất Long ngăn anh ta nói tiếp, nhưng đã chẳng ngăn được mà còn để anh ta nói tiếp càng dõng dạc hơn:
“Đây là chị dâu của tôi, Diệp Lộ Linh.”
Khách khứa ai nấy mặt mũi đều xám ngoét, không biết là vì kinh ngạc, hay là đang hối hận xanh ruột vì đã ủng hộ nhầm người nữa. Bấy lâu nay họ vẫn nghĩ Tô Nhất Long là người thừa kế của tập đoàn, ai ngờ tự dưng lại mọc ra một Tô Uy Long. Đã vậy chính miệng Tô Nhất Long còn thừa nhận tập đoàn Tô thị này là của Tô Uy Long nữa.
Nhất thời mấy người cổ đông này đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ tính toán. Người đàn ông trung niên khi nãy hỏi chuyện tôi là một kẻ chuyên nịnh nọt bợ đỡ Tô Nhất Long, lúc này ông ta lên giọng chất vấn tôi:
“Cô có là vợ của Tô Uy Long thì đã sao? Hắn chết rồi, sao có thể giao cả tập đoàn to lớn như vậy vào tay một con nhóc vắt mũi chưa sạch như cô? Chẳng lẽ một hồn ma đã chết từ mười năm trước lại có thể quản lý tập đoàn sao?”
Giọng điệu của ông ta rất cay nghiệt, dùng những lời lẽ rất khó nghe để nói xấu Tô Uy Long. Trong lòng tôi tràn ngập lo lắng, nhưng không phải lo lắng Tô Uy Long sẽ chịu thiệt, mà là lo lão già không biết trời cao đất dày này sẽ bị Tô Uy Long cho chết không toàn thây.
Quả nhiên bàn tay đang vuốt ve tay tôi sau lớp khăn bỗng nhiên ngừng lại động tác. Bàn tay đó vốn đã lạnh như băng, giờ lại càng thêm lạnh buốt thấu xương khiến tôi phải rùng mình.
Cái lạnh đó khiến tôi khẽ run rẩy, nhưng người đàn ông kia lại tưởng tôi run rẩy vì bị ông ta dọa sợ, nên lại càng đắc ý. Ông ta đưa ly rượu lên miệng nhấp một ngụm, trên khuôn mặt núng nính mỡ, hai con mắt ti hí híp lại vì cười.
Một nháy mắt sau, ông ta đột nhiên ôm ngực ho sù sụ. Ly rượu trên tay ông ta rơi xuống đất vỡ tan nát, thứ chất lỏng trong ly tràn ra tung tóe. Điều khiến tất cả những người có mặt ở đây phải kinh hãi, là thứ chất lỏng đó sủi bọt trắng, sủi nhiều đến nỗi trắng xóa cả một mảng sàn nhà.
Người đàn ông kia mới đó còn ôm ngực ho khan, thoáng cái đã nằm ngay đơ giữa đống đổ vỡ rồi. Thấy ông ta nằm im không nhúc nhích, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Một người tiến đến thận trọng kiểm tra hơi thở của ông ta, lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Ông ta chết rồi!
Tô Nhất Long hình như đã được Quỷ hậu trả lại thân xác, anh ta lăn ra ngất lịm rồi được người làm nhà họ đưa đi nghỉ ngơi. Trong đám đông xôn xao bàn tán, không biết là ai đã hô lên đầu tiên “Trong rượu có độc!” mà rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều sợ hãi kêu gào khóc thét.
Người thì thò tay móc họng nôn ra, người thì tức giận ném vỡ chai và ly rượu. Toàn bộ bữa tiệc sang trọng bỗng chốc trở thành một bãi chiến trường hỗn loạn, khắp nơi toàn là những âm thanh nôn ọe, tiếng đồ đạc đổ vỡ loảng xoảng, tiếng mắng chửi chói tai.
“Chủ tịch Tô, ông không nên giải thích chuyện gì đang xảy ra sao?”
Khách khứa lớn tiếng chất vấn hai bác Tô, nhưng họ cũng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Họ hết nhìn Tô Nhất Long được dìu đi nghỉ ngơi, rồi lại quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Động tĩnh quá lớn, hơn nữa còn liên quan đến mạng người, cả nhà họ Tô đều trở thành nghi phạm giết người, nhất là Tô Nhất Long. Tôi cũng bị hỏi đến, nhưng tôi chẳng làm gì sai cả. Tất cả mọi khâu chuẩn bị đồ ăn thức uống đều là Tô Nhất Long và cha mẹ anh ta lên kế hoạch lo liệu, không liên quan gì đến tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook