Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!
-
Quyển 1 - Chương 51: Phụ nữ của ai?
"Người của anh?" Thương Thiên Kỳ giống như đang nghe thấy chuyện gì buồn cười: "Vậy cũng còn phải xem vị tiểu thư này có thừa nhận hay không đã." Trong mắt tràn ngập vẻ không tin.
Chỉ một câu nói, liền đem Tô Lưu Cảnh kéo vào trung tâm cơn bão lần nữa , đối mặt hai người đàn ông này ánh mắt hoặc khích lệ, hoặc cảnh cáo, Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, hốt hoảng chuyển tầm mắt, chần chừ đáp: "Tôi. . . . . . tôi. . . . . ."
Thấy cô chần chừ, hai người đàn ông này mỗi người một vẻ mặt, vẻ mặt của Thương Thiên Kỳ là hài hước châm chọc, còn mặt của Hình Hạo Xuyên lại càng thêm âm trầm.
Chuyện ồn ào ở nơi này nhanh chóng đưa tới chú ý của nhân viên khách sạn, quản lý vội dẫn người tới giải quyết tranh cãi.
"Hai vị khách, xin hỏi có thể giúp một tay sao?" Viên quản lý bụng to béo cười tươi hỏi, trong bụng lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Người như vậy không thể đắc tội nổi , bởi vì có thể xuất hiện ở khách sạn sáu sao này nếu không phải là danh môn, thì cũng chính là chính khách, ai cũng không thể đụng vào, huống chi một người trong số đó còn là tổng giám đốc của mình, thật sự là không tốt rồi.
Thương Thiên Kỳ cùng Hình Hạo Xuyên thấy vậy, cũng không muốn ở trước mặt người khác làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến thân phận của mình, chỉ là sát khí trong mắt của hai bên vẫn còn hung hăng vô cùng.
Tô Lưu Cảnh không muốn chọc giận Hình Hạo Xuyên, cũng không muốn làm cho tình huống ngày càng tệ hơn, chỉ đành phải nói xin lỗi với Thương Thiên Kỳ: "Hôm nay thật sự xin lỗi, về chuyện quần áo của ngươi còn có. . . . . . vết thương trên miệng anh, mời rời đi trước có được hay không?" Đối với người đàn ông tình cờ gặp phải này, Tô Lưu Cảnh thật sự rất xin lỗi, không những bị hắt một chén nước vào người lại còn hại anh ta bị tai bay vạ gió, cô cũng không muốn anh ta gặp phải phiền toái nữa.
Nhìn thấy sự khẩn cầu trên mặt của Tô Lưu Cảnh, Thương Thiên Kỳ không làm khó cô nữa, cũng không muốn gia tăng phiền toái không đáng có, chỉ cười nói: "Vậy cũng tốt, tôi đi trước. Lần sau gặp lại."
Sau đó cương quyết xoay người rời đi, thế nhưng trong lúc rời đi lại còn tặng cho Tô Lưu Cảnh một cái hôn gió ngay trước mắt của Hình Hạo Xuyên.
Làm cho sắc mặt của Hình Hạo Xuyên càng thối hơn.
Thấy người kia đã đi, quản lý khách sạn lúc này mới thở ra một hơi, đi đến trước mặt Hình Hạo Xuyên nịnh hót nói: "Kính chào Tổng giám đốc, ngài có gì phân phó sao? Tôi lập tức đi chuẩn bị ngay!"
Ánh mắt sắc bén của Hình Hạo Xuyên liếc người kia một cái, sau đó lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!".
Quản lý khách sạn co rụt lại, vội dẫn mấy tên thủ hạ thức thời đi nhanh khỏi đó.
Khu vực uống nước rông như vậy lại một lần nữa an tĩnh lại, không có bất cứ một âm thanh nào, không khí đông đặc đến đáng sợ.
Hình Hạo Xuyên vươn tay nắm lấy cằm của cô, nguy hiểm nheo mắt lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt cứ như con báo đang rình mồi vậy. Hừ lạnh một tiếng nói: "Lần sau gặp lại ", Tô Lưu Cảnh quả nhiên là tôi đã xem thường cô, ở ngay dưới mí mắt của tôi mà lá gan vẫn còn lớn như vậy."
Tô Lưu Cảnh cố gắng muốn thoát khỏi sự kìm chế của anh, đáng tiếc thực lực quá cách xa, không có tác dụng gì cả, chỉ quật cường đem tầm mắt hất sang một bên.
Thấy cô quật cường không nói tiếng nào, Hình Hạo Xuyên lại càng thêm phiền não, một cái tay khác giữ chặt hông của cô, cường thế ép cô lên trên vách tường phía sau, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: "Không phải là người của tôi, như vậy cô muốn làm người phụ nữ của hắn ta sao?"
Bị người đàn ông bá đạo, dã man cùng không hiểu chuyện này kích động đến ngay cả hô hấp cũng tắc nghẹn, Tô Lưu Cảnh cắn chặt răng, rốt cuộc không nhịn được nữa liền phản kháng: "Tôi là người phụ nữ của anh sao? Chẳng lẽ tôi không phải là món đồ chơi hoặc là một cái bia đỡ đạn, có cũng được mà không có cũng không sao? Chủ nhân, tôi cũng được coi là người phụ nữ của anh sao?"
Người đàn ông này tại sao có thể như vậy? Mới vừa rồi tại trong phòng ăn, cô bị mẹ của anh ta cùng với "Thanh mai trúc mã" gì gì đó cùng nhau giễu cợt vũ nhục, mà vẫn sống chết mặc bay, hiện tại lại tới hưng sư vấn tội, rốt cuộc anh còn bá đạo tới trình độ nào nữa? !
Chỉ một câu nói, liền đem Tô Lưu Cảnh kéo vào trung tâm cơn bão lần nữa , đối mặt hai người đàn ông này ánh mắt hoặc khích lệ, hoặc cảnh cáo, Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, hốt hoảng chuyển tầm mắt, chần chừ đáp: "Tôi. . . . . . tôi. . . . . ."
Thấy cô chần chừ, hai người đàn ông này mỗi người một vẻ mặt, vẻ mặt của Thương Thiên Kỳ là hài hước châm chọc, còn mặt của Hình Hạo Xuyên lại càng thêm âm trầm.
Chuyện ồn ào ở nơi này nhanh chóng đưa tới chú ý của nhân viên khách sạn, quản lý vội dẫn người tới giải quyết tranh cãi.
"Hai vị khách, xin hỏi có thể giúp một tay sao?" Viên quản lý bụng to béo cười tươi hỏi, trong bụng lại âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Người như vậy không thể đắc tội nổi , bởi vì có thể xuất hiện ở khách sạn sáu sao này nếu không phải là danh môn, thì cũng chính là chính khách, ai cũng không thể đụng vào, huống chi một người trong số đó còn là tổng giám đốc của mình, thật sự là không tốt rồi.
Thương Thiên Kỳ cùng Hình Hạo Xuyên thấy vậy, cũng không muốn ở trước mặt người khác làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến thân phận của mình, chỉ là sát khí trong mắt của hai bên vẫn còn hung hăng vô cùng.
Tô Lưu Cảnh không muốn chọc giận Hình Hạo Xuyên, cũng không muốn làm cho tình huống ngày càng tệ hơn, chỉ đành phải nói xin lỗi với Thương Thiên Kỳ: "Hôm nay thật sự xin lỗi, về chuyện quần áo của ngươi còn có. . . . . . vết thương trên miệng anh, mời rời đi trước có được hay không?" Đối với người đàn ông tình cờ gặp phải này, Tô Lưu Cảnh thật sự rất xin lỗi, không những bị hắt một chén nước vào người lại còn hại anh ta bị tai bay vạ gió, cô cũng không muốn anh ta gặp phải phiền toái nữa.
Nhìn thấy sự khẩn cầu trên mặt của Tô Lưu Cảnh, Thương Thiên Kỳ không làm khó cô nữa, cũng không muốn gia tăng phiền toái không đáng có, chỉ cười nói: "Vậy cũng tốt, tôi đi trước. Lần sau gặp lại."
Sau đó cương quyết xoay người rời đi, thế nhưng trong lúc rời đi lại còn tặng cho Tô Lưu Cảnh một cái hôn gió ngay trước mắt của Hình Hạo Xuyên.
Làm cho sắc mặt của Hình Hạo Xuyên càng thối hơn.
Thấy người kia đã đi, quản lý khách sạn lúc này mới thở ra một hơi, đi đến trước mặt Hình Hạo Xuyên nịnh hót nói: "Kính chào Tổng giám đốc, ngài có gì phân phó sao? Tôi lập tức đi chuẩn bị ngay!"
Ánh mắt sắc bén của Hình Hạo Xuyên liếc người kia một cái, sau đó lạnh lùng phun ra một chữ: "Cút!".
Quản lý khách sạn co rụt lại, vội dẫn mấy tên thủ hạ thức thời đi nhanh khỏi đó.
Khu vực uống nước rông như vậy lại một lần nữa an tĩnh lại, không có bất cứ một âm thanh nào, không khí đông đặc đến đáng sợ.
Hình Hạo Xuyên vươn tay nắm lấy cằm của cô, nguy hiểm nheo mắt lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt cứ như con báo đang rình mồi vậy. Hừ lạnh một tiếng nói: "Lần sau gặp lại ", Tô Lưu Cảnh quả nhiên là tôi đã xem thường cô, ở ngay dưới mí mắt của tôi mà lá gan vẫn còn lớn như vậy."
Tô Lưu Cảnh cố gắng muốn thoát khỏi sự kìm chế của anh, đáng tiếc thực lực quá cách xa, không có tác dụng gì cả, chỉ quật cường đem tầm mắt hất sang một bên.
Thấy cô quật cường không nói tiếng nào, Hình Hạo Xuyên lại càng thêm phiền não, một cái tay khác giữ chặt hông của cô, cường thế ép cô lên trên vách tường phía sau, khiến cho cô phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh: "Không phải là người của tôi, như vậy cô muốn làm người phụ nữ của hắn ta sao?"
Bị người đàn ông bá đạo, dã man cùng không hiểu chuyện này kích động đến ngay cả hô hấp cũng tắc nghẹn, Tô Lưu Cảnh cắn chặt răng, rốt cuộc không nhịn được nữa liền phản kháng: "Tôi là người phụ nữ của anh sao? Chẳng lẽ tôi không phải là món đồ chơi hoặc là một cái bia đỡ đạn, có cũng được mà không có cũng không sao? Chủ nhân, tôi cũng được coi là người phụ nữ của anh sao?"
Người đàn ông này tại sao có thể như vậy? Mới vừa rồi tại trong phòng ăn, cô bị mẹ của anh ta cùng với "Thanh mai trúc mã" gì gì đó cùng nhau giễu cợt vũ nhục, mà vẫn sống chết mặc bay, hiện tại lại tới hưng sư vấn tội, rốt cuộc anh còn bá đạo tới trình độ nào nữa? !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook