Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!
-
Quyển 1 - Chương 23: Bạn bè
Buổi chiều, tài xế tiểu Trần lái xe chở cô đến bệnh viện.
Tiểu Diệc cuối cùng đã tỉnh lại, khóc nháo đòi gặp chị mình, trông chừng dỗ dành cả nửa ngày cũng không được, lại còn làm cho vết thương trên người toạc ra chảy máu, trong phòng bệnh loạn thành một đoàn, cho đến khi Tô Lưu Cảnh đến mới dẹp yên được.
Tô Lưu Cảnh đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu Diệc, băng quấn trên trán cũng thấm cả máu ra ngoài, đau lòng nói: "Tiểu Diệc không ngoan, còn như vậy nữa chị sẽ giận đấy."
Trong đôi mắt trong suốt của tiểu Diệc ầng ậng nước, uất ức đáp: "Tiểu Diệc biết sai rồi, chị đừng đi, tiểu Diệc muốn ở với chị. . . . . ."
Tô Lưu Cảnh đau lòng muốn chảy nước mắt, nhưng không còn cách nào, hiện tại thân bất do kỷ, ngay cả bản thân mình cũng đã bán cho người ta rồi.
Tô Lưu Cảnh cố gắng mỉm cười vuốt ve đầu của tiểu Diệc khuyên: "Tiểu Diệc này gần đây chị có chuyện, phải đi đến chỗ khác một thời gian, nhưng nếu rảnh sẽ đến thăm em, tiểu Diệc phải ngoan ngoan nghe lời của chị y tá, nếu không chị sẽ không tới thăm em đâu."
Tiểu Diệc nghe thấy vậy lập tức che miệng lại, cố gắng hiểu chuyện đáp: "Tiểu Diệc sẽ rất ngoan, sẽ biết điều, chị nhất định không được vứt bỏ tiểu Diệc. . . . . ."
Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng ôm lấy em trai, cố giấu khàn khàn trong cổ họng, gật đầu nói: "Ừ, chị sẽ vĩnh viễn ở cùng với em."
Trong phòng bệnh trắng toát, hai con người nhỏ bé tựa vào nhau thật chặt dưới ánh nắng chiều nhạt nhòa, thật giống như hai con chim nhỏ cô độc bị thương, dựa vào lẫn nhau, cố gắng hấp thu lấy sự ấm áp đáng thương ở trong mưa gió, khiến các bác sĩ, y tá đi qua ai cũng không kìm được xúc động.
Nộp năm mươi vạn còn lại cho bệnh viện, hơn nữa còn nhờ vả bọn họ chăm sóc thật tốt cho tiểu Diệc, xong xuôi tất cả Tô Lưu Cảnh liền hít một hơi thật sâu, thật không muốn buông tha, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Vừa muốn lên xe, đột nhiên có người sau lưng gọi cô lại.
"Lưu Cảnh!"
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vừa mới xoay người liền bị ôm chặt lấy.
"Cái con nhóc chết tiệt này, tại sao lâu như thế mà lại không liên lạc với mình chứ? Tìm cậu hết cả hơi?"
Bên tai truyền tới giọng nói nóng nảy cùng với tràn ngập quan tâm, thân hình đang cứng đờ của Tô Lưu Cảnh rốt cuộc đã tìm được bến cảng để neo đậu vậy, trầm tĩnh lại, giơ tay lên ôm lại cô bạn tốt, rồi chậm rãi nói: "Dĩ Hinh." Hốc mắt không nén được mà đỏ lên.
Tống Dĩ Hinh hung dữ đánh lên trên người Tô Lưu Cảnh hỏi: "Không phải cậu nói là nghỉ hè đi làm thêm để kiếm học phí sao, cùng vào một trường với mình sao chứ?Mà mình đã khắp các trường, cũng không có trường nào có tên của cậu cả, cậu không ghi danh đúng không?"
"Dĩ Hinh, thật xin lỗi." Tô Lưu Cảnh giả vờ bị đau cầu xin tha thứ.
"Nếu hoàn cảnh nhà cậu không tốt, có thể đến tìm mình, cái con nhóc xấu xa này . . . . . . Căn bản không coi mình là bạn cậu mà. . . . . ." Tống Dĩ Hinh nói xong, cũng không kìm nén được nữa, ôm Tô Lưu Cảnh khóc rống lên.
"Này, dáng vẻ của cậu như thế chẳng có tí thục nữ nào, cẩn thận không lại làm cho mấy nam sinh đang theo đuổi cậu bị dọa chạy mất dép đấy." Tô Lưu Cảnh ôm lấy cô ấy, trêu ghẹo nói.
Cô thật không muốn làm cho tình bạn của bọn họ bị ảnh hường bởi bất cứ việc gì, Dĩ Hinh là người bạn duy nhất của cô, cho nên cô càng thêm quý trọng. Hơn nữa, coi như có lên đại học đi chăng nữa thì em trai cô sẽ làm thế nào đây. . . . . . Huống chi, tiền thuốc thang của tiểu Diệc đã gần một trăm vạn, coi như nhà của Dĩ Hinh cũng khá giả nhưng cũng không thể cho cô mượn một khoản tiền lớn như vậy.
"Bọn họ dám? !" mắt hạnh của Tống Dĩ Hinh mở lớn, không để ý đến việc gương mặt xinh đẹp của mình đang đầy nước mắt.
Tâm tình của Tô Lưu Cảnh vốn đang tang thương cũng phải cười rộ lên, nói: “Bọn họ dĩ nhiên không dám rồi.”
Tống Dĩ Hinh cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, lo lắng nói: “Lúc đến tìm cậu mới nghe nói em trai cậu xảy ra chuyện, thằng bé hiện tại như thế nào ? tiền thuốc men có vấn đế gì không? Chắc là phải mất một số tiền lớn không nhỏ đâu, có muốn mình giúp cậu một tay không?”
Tô Lưu Cảnh chợt thấy chột dạ, trong lúc này không biết đáp lại như thế nào: “Cái đó, không cần. . . . . .”
Tống Dĩ Hinh hồ nghi nhìn cô, lúc này mới chú ý tới chiếc xe hơi sang trọng cùng với tài xế ở sau lưng cô kinh ngạc hỏi: “Chiếc xe này. . . . . . Lưu Cảnh, làm sao cậu có thể?”
Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, căn bản không biết trả lời như thế nào liền quay sang nói với tài xế tiểu Trần, sau đó lôi kéo Tống Dĩ Hinh vào một nhà quán nước gần đó.
Tống Dĩ Hinh thấy sắc mặt cô khó xử, càng thêm lo lắng: “Lưu Cảnh, nói mau! Làm sao lại có nhiều tiền như vậy? Còn nữa tại sao lại có tài xế chuyên biệt chờ cậu? Mau nói cho mình biết đi! mình sốt ruột muốn chết! không phải cậu. . . . . .”
Nghe nói trên xã hội rất nhiều cô gái bởi vì không có tiền mà bán bản thân, bản thân cô thật sự không thể tin được cô bạn thân của mình cũng sẽ đi tới bước đường này.
“không! không! mình. . . . . .” Tô Lưu Cảnh vội phủ nhận, “mình đi làm bảo mẫu, chủ nhà. . . . . . Chủ nhà là người rất tốt, ông ấy cho mình mượn tiền, chờ sau này. . . . . . Có thể từ từ trả.” Mỗi một câu thốt ra đều cực kỳ khó chịu.
cô đang nói dối, nhưng là trừ việc nói dối ra cô không nghĩ ra biện pháp gì nữa cả, chẳng lẽ muốn cô chủ động nói với người bạn tốt nhất rằng cô bán mình? không! Nếu là như vậy so chết còn khó chịu hơn.
“thật sao?” Tống Dĩ Hinh vẫn nghi ngờ hỏi lại.
Tô Lưu Cảnh dằn xuống đáy lòng hốt hoảng,ra sức gật đầu.
Tống Dĩ Hinh thấy cô khẳng định như thế, hoài nghi trong lòng bị đánh tan, chỉ là tiếc hận nói: “Lưu Cảnh, cậu thật không học đại học sao?Thành tích của cậu tốt như vậy, đứng thứ ba toàn thành phố cơ mà, thật là đáng tiếc.”
Lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh đang cầm chặt ly thủy tinh lạnh lẽo, nhàn nhạt cười nói: “Về sau nếu có cơ hội, tin tưởng mình đi, mình nhất định có thể dựa vào thực lực của mình để thi vào đại học.” Tuy cô đang cười nhưng sao lại đầy vẻ đau thương.
“Lưu Cảnh. . . . . .” Tống Dĩ Hinh đau lòng cầm tay của cô, cô rất muốn giúp đỡ người bạn này của mình, nhưng mỗi lần mở miệng cũng bị Tô Lưu Cảnh cự tuyệt.cô cũng biết Tô Lưu Cảnh là một cô gái kiên cường, nhưng là quá mức kiên cường thì ngược lại sẽ dễ dàng bị thương, trừ việc ở bên cạnh cô ấy, cô cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác.
“Hay cậu dứt khoát làm chị họ của mình đi! Anh họ mình vừa đẹp lại có tiền, để cho anh ấy rước cậu về nhà! Như vậy chúng ta mà có thể ở cùng nhau! Người thông minh lại xinh đẹp như cậu,, anh ta nhất định sẽ thích!”Ánh mắt của Tống Dĩ Hinh chợt sáng lên, ầm ầm ĩ ĩ nói với cô.
Tô Lưu Cảnh nghe cô ấy nói anh họ của mình có rất nhiều tiền liền cười khổ đáp: “Này, cậu muốn làm bà mối sao, canh họ trông như thế nào mình cũng gặp qua, hơn nữa anh ấy ưu tú như vậy, làm sao có thể để ý mình đây? Lại nói nhà bọn họ địa vị như thế, càng không chấp nhận một nàng dâu như mình? Dĩ Hinh à, cậu đừng hồ đồ nữa.” Hơn nữa, điều cô không muốn nói ra miệng chính là. . . . . . Thân thể của cô đã không còn trong sạch nữa, làm gì có ai chấp nhận chứ. . . . .
Mặc dù biết không có khả năng, nhưng cô vẫn cảm kích Dĩ Hinh.
Tống Dĩ Hinh cũng biết trong nhà bên kia căn bản sẽ không đồng ý, chỉ có thể le lưỡi, chống cằm thở dài.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, Tống Dĩ Hinh vừa nhìn tên người gọi tới, lập tức như chuột thấy mèo, kêu rên nói: “Nguy rồi! Ba mình gọi tới, ông đã sắp xếp cho mình đi xem mắt, mình đã trốn không đi! hiện tại nhất định là gọi tới hỏi tội rồi, làm thế nào bây giờ?”
Tô Lưu Cảnh cười nói: “cậu mau đi trở về chủ động nhận tội tranh thủ nhận sự khoan hồng.”
“Hu hu. . . . . .” Tống Dĩ Hinh trưng ra vẻ mặt đưa đám nói, cuối cùng còn cố ý dặn dò, “Lưu Cảnh, nếu có chuyện nhớ gọi mình ngay, chúng ta là bạn bè tốt mà!”
Tô Lưu Cảnh mỉm cười tạm biệt bạn tốt, nhưng trong lòng thì tiu nghỉu như mèo nhúng nước: Dĩ Hinh, cậu biết không? Lúc này cậu tình nguyện ý bồi ở bên cạnh mình, đã là may mắn lớn nhất của mình rồi.
Tiểu Diệc cuối cùng đã tỉnh lại, khóc nháo đòi gặp chị mình, trông chừng dỗ dành cả nửa ngày cũng không được, lại còn làm cho vết thương trên người toạc ra chảy máu, trong phòng bệnh loạn thành một đoàn, cho đến khi Tô Lưu Cảnh đến mới dẹp yên được.
Tô Lưu Cảnh đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của tiểu Diệc, băng quấn trên trán cũng thấm cả máu ra ngoài, đau lòng nói: "Tiểu Diệc không ngoan, còn như vậy nữa chị sẽ giận đấy."
Trong đôi mắt trong suốt của tiểu Diệc ầng ậng nước, uất ức đáp: "Tiểu Diệc biết sai rồi, chị đừng đi, tiểu Diệc muốn ở với chị. . . . . ."
Tô Lưu Cảnh đau lòng muốn chảy nước mắt, nhưng không còn cách nào, hiện tại thân bất do kỷ, ngay cả bản thân mình cũng đã bán cho người ta rồi.
Tô Lưu Cảnh cố gắng mỉm cười vuốt ve đầu của tiểu Diệc khuyên: "Tiểu Diệc này gần đây chị có chuyện, phải đi đến chỗ khác một thời gian, nhưng nếu rảnh sẽ đến thăm em, tiểu Diệc phải ngoan ngoan nghe lời của chị y tá, nếu không chị sẽ không tới thăm em đâu."
Tiểu Diệc nghe thấy vậy lập tức che miệng lại, cố gắng hiểu chuyện đáp: "Tiểu Diệc sẽ rất ngoan, sẽ biết điều, chị nhất định không được vứt bỏ tiểu Diệc. . . . . ."
Tô Lưu Cảnh nhẹ nhàng ôm lấy em trai, cố giấu khàn khàn trong cổ họng, gật đầu nói: "Ừ, chị sẽ vĩnh viễn ở cùng với em."
Trong phòng bệnh trắng toát, hai con người nhỏ bé tựa vào nhau thật chặt dưới ánh nắng chiều nhạt nhòa, thật giống như hai con chim nhỏ cô độc bị thương, dựa vào lẫn nhau, cố gắng hấp thu lấy sự ấm áp đáng thương ở trong mưa gió, khiến các bác sĩ, y tá đi qua ai cũng không kìm được xúc động.
Nộp năm mươi vạn còn lại cho bệnh viện, hơn nữa còn nhờ vả bọn họ chăm sóc thật tốt cho tiểu Diệc, xong xuôi tất cả Tô Lưu Cảnh liền hít một hơi thật sâu, thật không muốn buông tha, xoay người đi ra khỏi bệnh viện.
Vừa muốn lên xe, đột nhiên có người sau lưng gọi cô lại.
"Lưu Cảnh!"
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vừa mới xoay người liền bị ôm chặt lấy.
"Cái con nhóc chết tiệt này, tại sao lâu như thế mà lại không liên lạc với mình chứ? Tìm cậu hết cả hơi?"
Bên tai truyền tới giọng nói nóng nảy cùng với tràn ngập quan tâm, thân hình đang cứng đờ của Tô Lưu Cảnh rốt cuộc đã tìm được bến cảng để neo đậu vậy, trầm tĩnh lại, giơ tay lên ôm lại cô bạn tốt, rồi chậm rãi nói: "Dĩ Hinh." Hốc mắt không nén được mà đỏ lên.
Tống Dĩ Hinh hung dữ đánh lên trên người Tô Lưu Cảnh hỏi: "Không phải cậu nói là nghỉ hè đi làm thêm để kiếm học phí sao, cùng vào một trường với mình sao chứ?Mà mình đã khắp các trường, cũng không có trường nào có tên của cậu cả, cậu không ghi danh đúng không?"
"Dĩ Hinh, thật xin lỗi." Tô Lưu Cảnh giả vờ bị đau cầu xin tha thứ.
"Nếu hoàn cảnh nhà cậu không tốt, có thể đến tìm mình, cái con nhóc xấu xa này . . . . . . Căn bản không coi mình là bạn cậu mà. . . . . ." Tống Dĩ Hinh nói xong, cũng không kìm nén được nữa, ôm Tô Lưu Cảnh khóc rống lên.
"Này, dáng vẻ của cậu như thế chẳng có tí thục nữ nào, cẩn thận không lại làm cho mấy nam sinh đang theo đuổi cậu bị dọa chạy mất dép đấy." Tô Lưu Cảnh ôm lấy cô ấy, trêu ghẹo nói.
Cô thật không muốn làm cho tình bạn của bọn họ bị ảnh hường bởi bất cứ việc gì, Dĩ Hinh là người bạn duy nhất của cô, cho nên cô càng thêm quý trọng. Hơn nữa, coi như có lên đại học đi chăng nữa thì em trai cô sẽ làm thế nào đây. . . . . . Huống chi, tiền thuốc thang của tiểu Diệc đã gần một trăm vạn, coi như nhà của Dĩ Hinh cũng khá giả nhưng cũng không thể cho cô mượn một khoản tiền lớn như vậy.
"Bọn họ dám? !" mắt hạnh của Tống Dĩ Hinh mở lớn, không để ý đến việc gương mặt xinh đẹp của mình đang đầy nước mắt.
Tâm tình của Tô Lưu Cảnh vốn đang tang thương cũng phải cười rộ lên, nói: “Bọn họ dĩ nhiên không dám rồi.”
Tống Dĩ Hinh cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, lo lắng nói: “Lúc đến tìm cậu mới nghe nói em trai cậu xảy ra chuyện, thằng bé hiện tại như thế nào ? tiền thuốc men có vấn đế gì không? Chắc là phải mất một số tiền lớn không nhỏ đâu, có muốn mình giúp cậu một tay không?”
Tô Lưu Cảnh chợt thấy chột dạ, trong lúc này không biết đáp lại như thế nào: “Cái đó, không cần. . . . . .”
Tống Dĩ Hinh hồ nghi nhìn cô, lúc này mới chú ý tới chiếc xe hơi sang trọng cùng với tài xế ở sau lưng cô kinh ngạc hỏi: “Chiếc xe này. . . . . . Lưu Cảnh, làm sao cậu có thể?”
Tô Lưu Cảnh cắn cắn môi, căn bản không biết trả lời như thế nào liền quay sang nói với tài xế tiểu Trần, sau đó lôi kéo Tống Dĩ Hinh vào một nhà quán nước gần đó.
Tống Dĩ Hinh thấy sắc mặt cô khó xử, càng thêm lo lắng: “Lưu Cảnh, nói mau! Làm sao lại có nhiều tiền như vậy? Còn nữa tại sao lại có tài xế chuyên biệt chờ cậu? Mau nói cho mình biết đi! mình sốt ruột muốn chết! không phải cậu. . . . . .”
Nghe nói trên xã hội rất nhiều cô gái bởi vì không có tiền mà bán bản thân, bản thân cô thật sự không thể tin được cô bạn thân của mình cũng sẽ đi tới bước đường này.
“không! không! mình. . . . . .” Tô Lưu Cảnh vội phủ nhận, “mình đi làm bảo mẫu, chủ nhà. . . . . . Chủ nhà là người rất tốt, ông ấy cho mình mượn tiền, chờ sau này. . . . . . Có thể từ từ trả.” Mỗi một câu thốt ra đều cực kỳ khó chịu.
cô đang nói dối, nhưng là trừ việc nói dối ra cô không nghĩ ra biện pháp gì nữa cả, chẳng lẽ muốn cô chủ động nói với người bạn tốt nhất rằng cô bán mình? không! Nếu là như vậy so chết còn khó chịu hơn.
“thật sao?” Tống Dĩ Hinh vẫn nghi ngờ hỏi lại.
Tô Lưu Cảnh dằn xuống đáy lòng hốt hoảng,ra sức gật đầu.
Tống Dĩ Hinh thấy cô khẳng định như thế, hoài nghi trong lòng bị đánh tan, chỉ là tiếc hận nói: “Lưu Cảnh, cậu thật không học đại học sao?Thành tích của cậu tốt như vậy, đứng thứ ba toàn thành phố cơ mà, thật là đáng tiếc.”
Lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh đang cầm chặt ly thủy tinh lạnh lẽo, nhàn nhạt cười nói: “Về sau nếu có cơ hội, tin tưởng mình đi, mình nhất định có thể dựa vào thực lực của mình để thi vào đại học.” Tuy cô đang cười nhưng sao lại đầy vẻ đau thương.
“Lưu Cảnh. . . . . .” Tống Dĩ Hinh đau lòng cầm tay của cô, cô rất muốn giúp đỡ người bạn này của mình, nhưng mỗi lần mở miệng cũng bị Tô Lưu Cảnh cự tuyệt.cô cũng biết Tô Lưu Cảnh là một cô gái kiên cường, nhưng là quá mức kiên cường thì ngược lại sẽ dễ dàng bị thương, trừ việc ở bên cạnh cô ấy, cô cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác.
“Hay cậu dứt khoát làm chị họ của mình đi! Anh họ mình vừa đẹp lại có tiền, để cho anh ấy rước cậu về nhà! Như vậy chúng ta mà có thể ở cùng nhau! Người thông minh lại xinh đẹp như cậu,, anh ta nhất định sẽ thích!”Ánh mắt của Tống Dĩ Hinh chợt sáng lên, ầm ầm ĩ ĩ nói với cô.
Tô Lưu Cảnh nghe cô ấy nói anh họ của mình có rất nhiều tiền liền cười khổ đáp: “Này, cậu muốn làm bà mối sao, canh họ trông như thế nào mình cũng gặp qua, hơn nữa anh ấy ưu tú như vậy, làm sao có thể để ý mình đây? Lại nói nhà bọn họ địa vị như thế, càng không chấp nhận một nàng dâu như mình? Dĩ Hinh à, cậu đừng hồ đồ nữa.” Hơn nữa, điều cô không muốn nói ra miệng chính là. . . . . . Thân thể của cô đã không còn trong sạch nữa, làm gì có ai chấp nhận chứ. . . . .
Mặc dù biết không có khả năng, nhưng cô vẫn cảm kích Dĩ Hinh.
Tống Dĩ Hinh cũng biết trong nhà bên kia căn bản sẽ không đồng ý, chỉ có thể le lưỡi, chống cằm thở dài.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, Tống Dĩ Hinh vừa nhìn tên người gọi tới, lập tức như chuột thấy mèo, kêu rên nói: “Nguy rồi! Ba mình gọi tới, ông đã sắp xếp cho mình đi xem mắt, mình đã trốn không đi! hiện tại nhất định là gọi tới hỏi tội rồi, làm thế nào bây giờ?”
Tô Lưu Cảnh cười nói: “cậu mau đi trở về chủ động nhận tội tranh thủ nhận sự khoan hồng.”
“Hu hu. . . . . .” Tống Dĩ Hinh trưng ra vẻ mặt đưa đám nói, cuối cùng còn cố ý dặn dò, “Lưu Cảnh, nếu có chuyện nhớ gọi mình ngay, chúng ta là bạn bè tốt mà!”
Tô Lưu Cảnh mỉm cười tạm biệt bạn tốt, nhưng trong lòng thì tiu nghỉu như mèo nhúng nước: Dĩ Hinh, cậu biết không? Lúc này cậu tình nguyện ý bồi ở bên cạnh mình, đã là may mắn lớn nhất của mình rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook