Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!
-
Quyển 1 - Chương 14: Khế ước ( hai )
"Vào đi."
Không biết đã trải qua bao lâu, Tô Lưu Cảnh rối rắm đan đầu ngón tay vào nhau, rốt cuộc bên trong cũng truyền ra một tiếng nói trầm thấp nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn.
Lúc này Lưu Thừa mới đặt tay vào nắm cửa màu vàng mở ra, đi vào bên trong rồi cúi người chào, cung kính nói: "Tổng giá đốc, người đã đến rồi." Nói xong liền vừa mở rộng cửa ra để cô đi vào.
Trong thư phòng yên tĩnh cơ hồ không có một chút tiếng động nào, an tĩnh như vậy càng làm cho người ta thêm khẩn trương. Mặc dù lá gan của cô đủ lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái mười tám tuổi.
Tiếp đó, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, cặp mắt đen nhánh thâm thúy đột nhiên nhìn thẳng vào Tô Lưu Cảnh làm trái tim cô nhất thời lỡ mất một nhịp.
Chỉ một cái nhìn nhàn nhạt thoáng qua vậy mà trong đôi mắt kia thật giống như đang có ánh lửa nhưng lại cơ trí trầm ổn, làm cho người ta muốn lạc vào trong đó.
"Cô đến muộn." Anh nhìn cô một cái, ngay sau đó lại cúi xuống tiếp tục nghiên cứu tài liệu, chỉ lạnh lùng mở miệng nói.
Vô cùng lạnh nhạt không mang bất cứ tia cảm tình nào, vậy mà câu nói đầu tiên này lại mang đến cho cô áp lực, thật giống như một sủng vật đối mặt với chủ nhân cao cao tại thượng của mình vậy.
Tô Lưu Cảnh không biết trả lời như thế nào, cả người cũng khẩn trương, tay chân thì vụng về long ngóng. Cảm giác được mình và nơi này quá mức không hợp nhau, giống như một mặt hàng mỹ nghệ tinh tế mà sự tồn tại của cô lại tạo thành một vết xước lên đồ vật tinh xảo đó. Nhận thức này càng khiến cho cô không thể ngóc đầu lên được. đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen.Org
Hình Hạo Xuyên vừa lật giở tài liệu trong tay, vừa hờ hững hỏi: "Biết cô tới đây để làm gì chứ?"
Tô Lưu Cảnh ngẩn ra một lát rồi sau đó cắn răng đáp: "Làm tình nhân của anh." Khi nói đến hai chữ cuối cùng liền thấy xấu hổ mặt lúc xanh lúc trắng, hai chữ này đối với một cô gái mới mười tám tuổi như cô mà nói, là một điều quá qua cấm kỵ lại xấu hổ, cả người như bị một ngọn núi lớn nặng nề đè lên làm cho cô không thở nổi.
Tình nhân? Hai từ này tựa hồ gợi lên hứng thú cho anh ta, khóe môi giương lên nụ cười thản nhiên, ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô đầy thâm ý.
Tô Lưu Cảnh có chút luống cuống, chẳng lẽ không đúng sao?
Nhìn cô gái nhỏ này đang cố làm ra vẻ trấn định, lại không tự chủ biểu hiện ra nét trẻ trung thanh xuân của mình ra ngoài. Trong mắt của Hình Hạo Xuyên lóe lên một tia hứng thú, ưu nhã đứng lên đi tới trước mặt cô nói: "Tôi không cần tình nhân, nếu như muốn, thì cô cho là sẽ có mấy người cự tuyệt được lời mời của tôi chứ?"
"Anh!" Tô Lưu Cảnh bị kích động liền cắn chặt hàm răng của mình, anh ta đang giễu cợt cô ngay cả tư cách làm tình nhân cũng không có sao? Đúng vậy, cô cũng chỉ là một cô nhi nhỏ bé, xứng làm sao được với một tổng giám đốc quyền cao chức trọng như anh ta chứ?
Cúi đầu nhìn vẻ mặt vừa quật cường lại vừa uất ức kia, Hình Hạo Xuyên liền nhếch môi, cúi đầu lại gần.
Nhìn anh không chút nào kiêng kị phóng ra sức quyến rũ mạnh mẽ của mình làm cho Tô Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh chợt loãng đi rất nhiều, nhiệt độ liền biến hóa tăng cao, trên mặt cũng không tự chủ mà bắt đầu đỏ lên.
Thấy cô theo bản năng lui về phía sau muốn cách xa mình ra một chút, Hình Hạo Xuyên liền cố ý bước lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ không đến mười centimet, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn chiếu thẳng vào cô, đầu ngón tay cố ý nắm lấy cằm của cô nâng lên ái muội hỏi: "Tôi cần một người phụ nữ, một người phụ nữ thức thời mà không tự cho mình là thông minh, cô cho rằng mình làm được như vậy sao?" Trong giọng nói tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Vốn định để cho cô càng khẩn trương luống cuống nhưng không nghĩ tới cô gái nhỏ này thế nhưng lại dũng cảm chống lại ánh mắt sắc bén của anh đáp lại: "Vậy đây chẳng phải là vinh hạnh của tôi sao?"
Đưa ra một câu hỏi để bắt đầu lại lấy được đáp án bằng một câu hỏi khác, Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng nhíu mày, hứng thú trong mắt càng đậm, cô gái nhỏ này xem ra so với tưởng tượng của anh còn thú vị hơn nhiều, lại rất thông minh, dám chống đối lại anh, ha ha, có chút hứng thú rồi đây.
Hình Hạo Xuyên không trêu chọc cô nữa, buông con mèo nhỏ đang cố ra vẻ trấn định này ra rồi nói: "Từ giờ trở đi cô chính là người phụ nữ của tôi, vì phòng ngừa một chút phiền toái không cần thiết, nên tôi cho là giữa chúng ta tốt nhất nên ký một bản khế ước, cô nghĩ thế nào?"
Cô có thể lựa chọn nói"Không" hay sao chứ? Hiển nhiên là không có. Nếu đã cầm tiền của anh ta, con người cô đã không thuộc về chính mình nữa rồi, Tô Lưu Cảnh nắm chặt các ngón tay lại, nhanh chóng gật đầu.
Không biết đã trải qua bao lâu, Tô Lưu Cảnh rối rắm đan đầu ngón tay vào nhau, rốt cuộc bên trong cũng truyền ra một tiếng nói trầm thấp nhưng lại dễ nghe ngoài ý muốn.
Lúc này Lưu Thừa mới đặt tay vào nắm cửa màu vàng mở ra, đi vào bên trong rồi cúi người chào, cung kính nói: "Tổng giá đốc, người đã đến rồi." Nói xong liền vừa mở rộng cửa ra để cô đi vào.
Trong thư phòng yên tĩnh cơ hồ không có một chút tiếng động nào, an tĩnh như vậy càng làm cho người ta thêm khẩn trương. Mặc dù lá gan của cô đủ lớn, nhưng dù sao cũng chỉ là cô gái mười tám tuổi.
Tiếp đó, người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc ngẩng đầu lên, cặp mắt đen nhánh thâm thúy đột nhiên nhìn thẳng vào Tô Lưu Cảnh làm trái tim cô nhất thời lỡ mất một nhịp.
Chỉ một cái nhìn nhàn nhạt thoáng qua vậy mà trong đôi mắt kia thật giống như đang có ánh lửa nhưng lại cơ trí trầm ổn, làm cho người ta muốn lạc vào trong đó.
"Cô đến muộn." Anh nhìn cô một cái, ngay sau đó lại cúi xuống tiếp tục nghiên cứu tài liệu, chỉ lạnh lùng mở miệng nói.
Vô cùng lạnh nhạt không mang bất cứ tia cảm tình nào, vậy mà câu nói đầu tiên này lại mang đến cho cô áp lực, thật giống như một sủng vật đối mặt với chủ nhân cao cao tại thượng của mình vậy.
Tô Lưu Cảnh không biết trả lời như thế nào, cả người cũng khẩn trương, tay chân thì vụng về long ngóng. Cảm giác được mình và nơi này quá mức không hợp nhau, giống như một mặt hàng mỹ nghệ tinh tế mà sự tồn tại của cô lại tạo thành một vết xước lên đồ vật tinh xảo đó. Nhận thức này càng khiến cho cô không thể ngóc đầu lên được. đọc chương mới nhanh nhất tại DocTruyen.Org
Hình Hạo Xuyên vừa lật giở tài liệu trong tay, vừa hờ hững hỏi: "Biết cô tới đây để làm gì chứ?"
Tô Lưu Cảnh ngẩn ra một lát rồi sau đó cắn răng đáp: "Làm tình nhân của anh." Khi nói đến hai chữ cuối cùng liền thấy xấu hổ mặt lúc xanh lúc trắng, hai chữ này đối với một cô gái mới mười tám tuổi như cô mà nói, là một điều quá qua cấm kỵ lại xấu hổ, cả người như bị một ngọn núi lớn nặng nề đè lên làm cho cô không thở nổi.
Tình nhân? Hai từ này tựa hồ gợi lên hứng thú cho anh ta, khóe môi giương lên nụ cười thản nhiên, ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn cô đầy thâm ý.
Tô Lưu Cảnh có chút luống cuống, chẳng lẽ không đúng sao?
Nhìn cô gái nhỏ này đang cố làm ra vẻ trấn định, lại không tự chủ biểu hiện ra nét trẻ trung thanh xuân của mình ra ngoài. Trong mắt của Hình Hạo Xuyên lóe lên một tia hứng thú, ưu nhã đứng lên đi tới trước mặt cô nói: "Tôi không cần tình nhân, nếu như muốn, thì cô cho là sẽ có mấy người cự tuyệt được lời mời của tôi chứ?"
"Anh!" Tô Lưu Cảnh bị kích động liền cắn chặt hàm răng của mình, anh ta đang giễu cợt cô ngay cả tư cách làm tình nhân cũng không có sao? Đúng vậy, cô cũng chỉ là một cô nhi nhỏ bé, xứng làm sao được với một tổng giám đốc quyền cao chức trọng như anh ta chứ?
Cúi đầu nhìn vẻ mặt vừa quật cường lại vừa uất ức kia, Hình Hạo Xuyên liền nhếch môi, cúi đầu lại gần.
Nhìn anh không chút nào kiêng kị phóng ra sức quyến rũ mạnh mẽ của mình làm cho Tô Lưu Cảnh đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh chợt loãng đi rất nhiều, nhiệt độ liền biến hóa tăng cao, trên mặt cũng không tự chủ mà bắt đầu đỏ lên.
Thấy cô theo bản năng lui về phía sau muốn cách xa mình ra một chút, Hình Hạo Xuyên liền cố ý bước lại gần hơn, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ không đến mười centimet, con ngươi đen nhánh sáng ngời nhìn chiếu thẳng vào cô, đầu ngón tay cố ý nắm lấy cằm của cô nâng lên ái muội hỏi: "Tôi cần một người phụ nữ, một người phụ nữ thức thời mà không tự cho mình là thông minh, cô cho rằng mình làm được như vậy sao?" Trong giọng nói tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Vốn định để cho cô càng khẩn trương luống cuống nhưng không nghĩ tới cô gái nhỏ này thế nhưng lại dũng cảm chống lại ánh mắt sắc bén của anh đáp lại: "Vậy đây chẳng phải là vinh hạnh của tôi sao?"
Đưa ra một câu hỏi để bắt đầu lại lấy được đáp án bằng một câu hỏi khác, Hình Hạo Xuyên nhẹ nhàng nhíu mày, hứng thú trong mắt càng đậm, cô gái nhỏ này xem ra so với tưởng tượng của anh còn thú vị hơn nhiều, lại rất thông minh, dám chống đối lại anh, ha ha, có chút hứng thú rồi đây.
Hình Hạo Xuyên không trêu chọc cô nữa, buông con mèo nhỏ đang cố ra vẻ trấn định này ra rồi nói: "Từ giờ trở đi cô chính là người phụ nữ của tôi, vì phòng ngừa một chút phiền toái không cần thiết, nên tôi cho là giữa chúng ta tốt nhất nên ký một bản khế ước, cô nghĩ thế nào?"
Cô có thể lựa chọn nói"Không" hay sao chứ? Hiển nhiên là không có. Nếu đã cầm tiền của anh ta, con người cô đã không thuộc về chính mình nữa rồi, Tô Lưu Cảnh nắm chặt các ngón tay lại, nhanh chóng gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook