Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!
-
Quyển 1 - Chương 12: Tôi mua cô! ( hai )
Hình Hạo Xuyên lạnh nhạt nhìn vào ánh mắt vô cùng nóng bỏng và phức tạp của Tô Lưu Cảnh, trong mắt thoáng qua một tia giễu cợt, cô gái này chẳng qua cũng là như thế, cùng những cô gái trà trộn ở quán rượu của Hội Tụ chẳng khác gì nhau, vì tiền mà tình nguyện bán thân, buổi sáng hôm đó còn trinh liệt như vậy, làm anh còn tưởng rằng mình đã hiểu lầm cô nhưng xem ra anh đã đánh giá cô quá cao rồi.
Mặt giống Nhược Nhược như vậy, đúng là làm ô uế Nhược Nhược mà!
Nhưng anh lại không phát hiện ra từ sâu trong đáy lòng mình không khỏi thấy thất vọng.
Đối mặt với ánh mắt chán ghét của người đàn ông vô danh này thì toàn bộ chuyện ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu cô, Tô Lưu Cảnh liền phẫn hận căm tức nhìn lại anh mà không hề kiêng dè chút nào.
Tại sao anh ta lại có thể miệt thị cô như vậy? Là ai đã phá hủy trong sạch của cô, là ai đã hủy diệt một tia hi vọng cuối cùng trong cuộc đời tăm tối này, chính là do anh ta, đã mang đến nhiều điều không may cho cô, tại sao một người đã làm những chuyện như vậy rồi lại dùng ánh mắt như thế để nhìn cô chứ? Tại sao chứ ? !
Trước mặt mọi người bị đẩy ra, tổng giám đốc Triệu rất tức giận sao có thể dễ dàng bỏ qua được, liền cuộn tay áo lên xông đến, đột nhiên sau lưng người đàn ông kia có hai cận vệ mặt lạnh áo đen xuất hiện, giữ ông ta lại.
Tổng giám đốc Triệu hoảng sợ nói: "Này, các người đang làm gì vậy? Tại sao lại giữ tôi? Biết tôi là ai không? Cẩn thận tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận đấy!"
Lưu Thừa đẩy gọng kính lên, ung dung đi đến phía trước, cả người đều làm ra vẻ vô hại trả lời: "Tổng giám đốc Hình thị, danh xưng này đã đủ chưa?"
Vừa nghe đến cái tên này, tổng giám đốc Triệu liền hoảng hốt, bị dọa sợ đến mức phải không ngừng cúi đầu, khom lưng chào hỏi, sau đó ảo não trốn mất.
Tổng giám đốc Hình thị, mấy chữ này, ở thành phố A này, tượng trưng cho con sổ tài sản một trăm tỷ, còn có quyền thế không thể địch nổi, ai dám khinh thường chứ?
Tô Lưu Cảnh cũng rất kinh ngạc, giật mình nhìn người đàn ông ở trước mắt, anh ta chính là tổng giám đốc của Hình thị? truyện thấy hay các bạn sang DocTruyen.Org đọc nhé
Ánh mặt trời chiếu vào làm mắt anh hơi híp lại, cao cao tại thượng mà nhìn xuống, trông giống như một thiên thần, anh nhàn nhạt liếc cô một cái rồi nói: "Một trăm vạn, tôi mua cô một năm."
Tựa hồ như sợ chỉ nhìn lâu một cái, sẽ hai mắt của mình bị bẩn vậy.
Tô Lưu Cảnh ngẩn ngơ nhưng chỉ tốn một giây thôi, cô đang suy tư xem rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì, nhưng nghĩ đến em trai vẫn còn ở trong phòng giải phẫu một phút cũng không thể chờ đợi thêm nữa thì tâm lại loạn như ma, khẽ cắn răng, không chút do dự nói: "Được!"
Nghe cô nói vậy, chán ghét trong mắt của Hình Hạo Xuyên càng thêm sâu, hừ lạnh một tiếng cất giọng đầy châm chọc: "Cô gái, cô quả thật rất thẳng thắn."
Trái tim Tô Lưu Cảnh như bị ai bóp chặt, đầu đau như búa bổ, khổ sở ôm ngực, không chỉ có tự giễu mà còn đầy rối rắm, nhưng lại ép bản thân phải chấp nhận: "Dù sao đã bị anh chiếm đoạt một lần, lần thứ hai, lần thứ ba có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Đúng vậy, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa, chỉ cần có thể cứu được em trai, dù bảo cô phải chết cô cũng không màng?
Trên gương mặt xinh đẹp của người thiếu nữ chứa đầy tuyệt vọng và tự trách, trong nháy mắt khiến cho anh cảm thấy một loại cảm giác tương tự như đau lòng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Hình Hạo Xuyên híp lại mắt vô cùng lạnh nhạt liếc cô một giây sau đó liền không để ý tới nữa, xoay người ngồi lên xe Benz, bàn tay ưu nhã tay từ trong cửa xe đưa ra, giữa ngón tay kẹp một tờ chi phiếu nhẹ nhàng vất ra bên ngoài rơi trên mặt đất, phía trên một chuỗi con số 0 khinh thường nói: "Chỗ này là một nửa tiền đặt cọc, ba ngày sau, tôi phái người đến đón cô."
Vừa dứt lời, chiếc xe Benz hào hoa không chút lưu luyến liền đi mất.
Tô Lưu Cảnh cúi người xuống nhặt tấm chi phiếu ở trên mặt đất lên, muốn đứng dậy, nhưng lại không đứng lên nổi, nắm chặt tờ chi phiếu thao túng vận mệnh của mình kia, ôm gối co người lại không thể tiếp tục che giấu nỗi khổ sở của mình được nữa, âm thầm ngồi ở đó khóc. . . . . .
Trong thế giới rộng lớn này không có một con đường nào để cho cô có thể lựa chọn cả.
Mặt giống Nhược Nhược như vậy, đúng là làm ô uế Nhược Nhược mà!
Nhưng anh lại không phát hiện ra từ sâu trong đáy lòng mình không khỏi thấy thất vọng.
Đối mặt với ánh mắt chán ghét của người đàn ông vô danh này thì toàn bộ chuyện ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu cô, Tô Lưu Cảnh liền phẫn hận căm tức nhìn lại anh mà không hề kiêng dè chút nào.
Tại sao anh ta lại có thể miệt thị cô như vậy? Là ai đã phá hủy trong sạch của cô, là ai đã hủy diệt một tia hi vọng cuối cùng trong cuộc đời tăm tối này, chính là do anh ta, đã mang đến nhiều điều không may cho cô, tại sao một người đã làm những chuyện như vậy rồi lại dùng ánh mắt như thế để nhìn cô chứ? Tại sao chứ ? !
Trước mặt mọi người bị đẩy ra, tổng giám đốc Triệu rất tức giận sao có thể dễ dàng bỏ qua được, liền cuộn tay áo lên xông đến, đột nhiên sau lưng người đàn ông kia có hai cận vệ mặt lạnh áo đen xuất hiện, giữ ông ta lại.
Tổng giám đốc Triệu hoảng sợ nói: "Này, các người đang làm gì vậy? Tại sao lại giữ tôi? Biết tôi là ai không? Cẩn thận tôi sẽ khiến cho các người phải hối hận đấy!"
Lưu Thừa đẩy gọng kính lên, ung dung đi đến phía trước, cả người đều làm ra vẻ vô hại trả lời: "Tổng giám đốc Hình thị, danh xưng này đã đủ chưa?"
Vừa nghe đến cái tên này, tổng giám đốc Triệu liền hoảng hốt, bị dọa sợ đến mức phải không ngừng cúi đầu, khom lưng chào hỏi, sau đó ảo não trốn mất.
Tổng giám đốc Hình thị, mấy chữ này, ở thành phố A này, tượng trưng cho con sổ tài sản một trăm tỷ, còn có quyền thế không thể địch nổi, ai dám khinh thường chứ?
Tô Lưu Cảnh cũng rất kinh ngạc, giật mình nhìn người đàn ông ở trước mắt, anh ta chính là tổng giám đốc của Hình thị? truyện thấy hay các bạn sang DocTruyen.Org đọc nhé
Ánh mặt trời chiếu vào làm mắt anh hơi híp lại, cao cao tại thượng mà nhìn xuống, trông giống như một thiên thần, anh nhàn nhạt liếc cô một cái rồi nói: "Một trăm vạn, tôi mua cô một năm."
Tựa hồ như sợ chỉ nhìn lâu một cái, sẽ hai mắt của mình bị bẩn vậy.
Tô Lưu Cảnh ngẩn ngơ nhưng chỉ tốn một giây thôi, cô đang suy tư xem rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì, nhưng nghĩ đến em trai vẫn còn ở trong phòng giải phẫu một phút cũng không thể chờ đợi thêm nữa thì tâm lại loạn như ma, khẽ cắn răng, không chút do dự nói: "Được!"
Nghe cô nói vậy, chán ghét trong mắt của Hình Hạo Xuyên càng thêm sâu, hừ lạnh một tiếng cất giọng đầy châm chọc: "Cô gái, cô quả thật rất thẳng thắn."
Trái tim Tô Lưu Cảnh như bị ai bóp chặt, đầu đau như búa bổ, khổ sở ôm ngực, không chỉ có tự giễu mà còn đầy rối rắm, nhưng lại ép bản thân phải chấp nhận: "Dù sao đã bị anh chiếm đoạt một lần, lần thứ hai, lần thứ ba có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Đúng vậy, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa, chỉ cần có thể cứu được em trai, dù bảo cô phải chết cô cũng không màng?
Trên gương mặt xinh đẹp của người thiếu nữ chứa đầy tuyệt vọng và tự trách, trong nháy mắt khiến cho anh cảm thấy một loại cảm giác tương tự như đau lòng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Hình Hạo Xuyên híp lại mắt vô cùng lạnh nhạt liếc cô một giây sau đó liền không để ý tới nữa, xoay người ngồi lên xe Benz, bàn tay ưu nhã tay từ trong cửa xe đưa ra, giữa ngón tay kẹp một tờ chi phiếu nhẹ nhàng vất ra bên ngoài rơi trên mặt đất, phía trên một chuỗi con số 0 khinh thường nói: "Chỗ này là một nửa tiền đặt cọc, ba ngày sau, tôi phái người đến đón cô."
Vừa dứt lời, chiếc xe Benz hào hoa không chút lưu luyến liền đi mất.
Tô Lưu Cảnh cúi người xuống nhặt tấm chi phiếu ở trên mặt đất lên, muốn đứng dậy, nhưng lại không đứng lên nổi, nắm chặt tờ chi phiếu thao túng vận mệnh của mình kia, ôm gối co người lại không thể tiếp tục che giấu nỗi khổ sở của mình được nữa, âm thầm ngồi ở đó khóc. . . . . .
Trong thế giới rộng lớn này không có một con đường nào để cho cô có thể lựa chọn cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook