Cô Đã Đánh Cấp Trái Tim Tôi
-
Chương 4
Thời gian tích tắc trôi qua, buổi học cũng nhanh chóng kết thút. Các sinh viên lần lượt ra về, Gia Nguyên bảo lớp trưởng và lớp phó ở lại, có một số công việc cần dặn dò lại để hai cán sự hôm sau triển khai lại với lớp. Và Lệ Vy cũng đành ngậm ngùi ở lại, chứ thực chất cô không muốn nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của ông thầy chết tiệc ấy dù chỉ là một phút, nhưng vì nghĩa vụ nên cô đành chấp nhận. Trong lúc triển khai, Gia Nguyên nhận thấy nỗi buồn trong ánh mắt của Lệ Vy vẫn chưa vơ, cô tập trung vào những mãnh giấy mà anh đưa, chứ chã hề liếc nhìn anh một cái.
"Đề nghị lớp phó tập trung vào vấn đề"
Gia Nguyên vừa rõ vào bàn vừa nói, vậy mà cô vẫn không hề ngước mặt lên
"Thầy cứ tiếp tục, em vẫn đang nghe"
Tức, rất tức, trước đây khi anh bàn luận về vấn đề gì, thì tất cả cộng tác đều nhiệt thành thảo luận, các cộng tác nữ đều khen anh có một giọng nói rất hay, êm tai, làm giảng viên là thích hợp. Từ đó, anh lợi dụng thế mạnh trời phú của bản thân, mà lựa chọn tìm hiểu về nghề giáo, cảm thấy con đường này có cái gì đó thú vị, lôi cuốn anh nên đã đam mê và theo đuổi, đối với anh, cảm giác đứng trên bục giảng, ngân vang những kiến thức đã được mình chiêm nghiệm, truyền đạt đến học sinh của mình, nhằm truyền giữ những kiến thức quý giá qua nhiều thế hệ là điều rất tuyệt vời, rất ý nghĩa. Vậy mà giờ đây cô học trò nhỏ của anh lại chẳng thèm quan tâm đến những thứ mà nhiều người ước muốn mà chả được,đó là được ngồi cạnh anh, nghe giọng nói êm ái mà anh cất lên.Vấn đề kết thút, Hải Anh lễ phép
"Dạ chào thầy em về"
Gia Nguyên khẽ ừ một tiếng rồi cười với Hải Anh, khi quay qua đã chẳng thấy bóng dáng Lệ Vy đâu, bèn thở dài một tiếng. Khi xuống đến nhà xe bỗng bước đi của Lệ Vy loạn choạn, Hải Anh ôm hong cô lại hỏi thăm
"Vy sao thế, không khỏe ở đâu à, hai là Anh đưa Vy đi bệnh viện nhé?"
"À, Vy không sao đâu, chỉ là lúc sáng vẫn chưa ăn uống gì cả"
" Chuyện lúc sáng Anh thấy Vy rất buồn"
"Không sao đâu Anh, mình quen với những lời trách cứ ấy rồi, vã lai, hơi đâu mà để ý lời nói của người dưng"
"Vậy thì tốt rồi, giờ Anh trở Vy đi ăn nhé,Anh khao"
"Vy có nghe nhầm không ta"
"Không hề" Anh vặn hết âm thanh, cả hai đều bật cười. Phía xa, có một ánh mắt đang dõi theo từng hành động, từng câu nói của Lệ Vy, một cảm giác khó chịu xoẹt qua người, anh đang lo lắng cho sức khỏe của cô, hay là đang khó chịu trước sự thân mật của hai người trước mặt. Mà học trò của anh thân thiết với nhau đó là chuyện tốt thì tại sao anh lại khó chịu chứ? Chẳng thể hiểu nỗi những suy nghĩ hiện giờ của anh. Bất chợt, anh bước ngang qua hai người họ, anh đang để ý từng nhất cử nhất động của cô. Hải Anh nhìn thấy liền lễ phép chào thầy, còn Lệ Vy anh đoán chắc cô biết sự hiện diện của anh, nhưng lại giả vờ ngó lơ, giả vờ ngắm mây ngắm cây. Gia Nguyên rất khó chịu trước thái độ dửng dưng ấy, nhưng biết làm sao được, buổi đầu gặp mặt anh đã tạo ra ấn tượng xấu cho cô rồi, đang cố gắng đi theo hai đứa học trò, xem chúng ăn ở đâu để đi theo mà ăn chung cho nó vui, mà chắc anh biết cái lí do không hề là như vậy. Bỗng mấy giáo viên nữ xúm lại bên anh hỏi thăm đủ thứ chuyện
" Nghe nói thầy Nguyên du học ở Anh, đạt được thành tích và bằng cấp cao lắm phải không"
"Thầy Nguyên năm nay bao nhiêu tuổi, trông thầy trẻ quá mà đã làm giáo viên rồi, lúc mới vào tôi còn tưởng thầy là sinh viên ấy chứ"
"Ái chà, thầy Nguyên cao thế, với cái chiều cao này thì chỉ có bằng hoặc hơn cả tài tử Lee Min Ho à ngen"
"Thầy Nguyên có gấu chưa vậy, nói cho tụi em biết để còn tranh thủ thời cơ"
Gia Nguyên rối rít trả lời những câu hỏi của các cô mà mồ hôi nhễ nhại, mấy nàng ai cũng nhìn anh cười tũm cười tĩm, cố gắng cười cho đẹp vào để lọt vào mắt xanh của hoàng tử, nhưng thật tiếc là mắt xanh của hoàng tử nhà ta đã in một bóng hồng rồi, cố gắng nở nụ cười thặt tươi,rồi chào tạm biệt mấy nàng, nụ cười vừa mới vặn ra trên môi chàng đã khiến mấy nàng suýt chảy máu mũi. Chợt nhớ lại nhiệm vụ đề ra, rồi xoay người đủ phương đủ hướng để tìm kiếm hai vật thể cần tìm nhưng không thấy. Trách ai được chứ, chỉ biết trách bản thân ai bảo xin ra rất ư là đẹp trai nên gặp quá nhiều phiền phức...hâyzz..vậy là kế hoạch của chàng đành phá sản.
"Đề nghị lớp phó tập trung vào vấn đề"
Gia Nguyên vừa rõ vào bàn vừa nói, vậy mà cô vẫn không hề ngước mặt lên
"Thầy cứ tiếp tục, em vẫn đang nghe"
Tức, rất tức, trước đây khi anh bàn luận về vấn đề gì, thì tất cả cộng tác đều nhiệt thành thảo luận, các cộng tác nữ đều khen anh có một giọng nói rất hay, êm tai, làm giảng viên là thích hợp. Từ đó, anh lợi dụng thế mạnh trời phú của bản thân, mà lựa chọn tìm hiểu về nghề giáo, cảm thấy con đường này có cái gì đó thú vị, lôi cuốn anh nên đã đam mê và theo đuổi, đối với anh, cảm giác đứng trên bục giảng, ngân vang những kiến thức đã được mình chiêm nghiệm, truyền đạt đến học sinh của mình, nhằm truyền giữ những kiến thức quý giá qua nhiều thế hệ là điều rất tuyệt vời, rất ý nghĩa. Vậy mà giờ đây cô học trò nhỏ của anh lại chẳng thèm quan tâm đến những thứ mà nhiều người ước muốn mà chả được,đó là được ngồi cạnh anh, nghe giọng nói êm ái mà anh cất lên.Vấn đề kết thút, Hải Anh lễ phép
"Dạ chào thầy em về"
Gia Nguyên khẽ ừ một tiếng rồi cười với Hải Anh, khi quay qua đã chẳng thấy bóng dáng Lệ Vy đâu, bèn thở dài một tiếng. Khi xuống đến nhà xe bỗng bước đi của Lệ Vy loạn choạn, Hải Anh ôm hong cô lại hỏi thăm
"Vy sao thế, không khỏe ở đâu à, hai là Anh đưa Vy đi bệnh viện nhé?"
"À, Vy không sao đâu, chỉ là lúc sáng vẫn chưa ăn uống gì cả"
" Chuyện lúc sáng Anh thấy Vy rất buồn"
"Không sao đâu Anh, mình quen với những lời trách cứ ấy rồi, vã lai, hơi đâu mà để ý lời nói của người dưng"
"Vậy thì tốt rồi, giờ Anh trở Vy đi ăn nhé,Anh khao"
"Vy có nghe nhầm không ta"
"Không hề" Anh vặn hết âm thanh, cả hai đều bật cười. Phía xa, có một ánh mắt đang dõi theo từng hành động, từng câu nói của Lệ Vy, một cảm giác khó chịu xoẹt qua người, anh đang lo lắng cho sức khỏe của cô, hay là đang khó chịu trước sự thân mật của hai người trước mặt. Mà học trò của anh thân thiết với nhau đó là chuyện tốt thì tại sao anh lại khó chịu chứ? Chẳng thể hiểu nỗi những suy nghĩ hiện giờ của anh. Bất chợt, anh bước ngang qua hai người họ, anh đang để ý từng nhất cử nhất động của cô. Hải Anh nhìn thấy liền lễ phép chào thầy, còn Lệ Vy anh đoán chắc cô biết sự hiện diện của anh, nhưng lại giả vờ ngó lơ, giả vờ ngắm mây ngắm cây. Gia Nguyên rất khó chịu trước thái độ dửng dưng ấy, nhưng biết làm sao được, buổi đầu gặp mặt anh đã tạo ra ấn tượng xấu cho cô rồi, đang cố gắng đi theo hai đứa học trò, xem chúng ăn ở đâu để đi theo mà ăn chung cho nó vui, mà chắc anh biết cái lí do không hề là như vậy. Bỗng mấy giáo viên nữ xúm lại bên anh hỏi thăm đủ thứ chuyện
" Nghe nói thầy Nguyên du học ở Anh, đạt được thành tích và bằng cấp cao lắm phải không"
"Thầy Nguyên năm nay bao nhiêu tuổi, trông thầy trẻ quá mà đã làm giáo viên rồi, lúc mới vào tôi còn tưởng thầy là sinh viên ấy chứ"
"Ái chà, thầy Nguyên cao thế, với cái chiều cao này thì chỉ có bằng hoặc hơn cả tài tử Lee Min Ho à ngen"
"Thầy Nguyên có gấu chưa vậy, nói cho tụi em biết để còn tranh thủ thời cơ"
Gia Nguyên rối rít trả lời những câu hỏi của các cô mà mồ hôi nhễ nhại, mấy nàng ai cũng nhìn anh cười tũm cười tĩm, cố gắng cười cho đẹp vào để lọt vào mắt xanh của hoàng tử, nhưng thật tiếc là mắt xanh của hoàng tử nhà ta đã in một bóng hồng rồi, cố gắng nở nụ cười thặt tươi,rồi chào tạm biệt mấy nàng, nụ cười vừa mới vặn ra trên môi chàng đã khiến mấy nàng suýt chảy máu mũi. Chợt nhớ lại nhiệm vụ đề ra, rồi xoay người đủ phương đủ hướng để tìm kiếm hai vật thể cần tìm nhưng không thấy. Trách ai được chứ, chỉ biết trách bản thân ai bảo xin ra rất ư là đẹp trai nên gặp quá nhiều phiền phức...hâyzz..vậy là kế hoạch của chàng đành phá sản.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook