"Con có thôi đi không hả? Đừng nên hành xử như một kẻ ngu xuẩn như thế! Nên biết thế nào là giới hạn của bản thân."

"Con ngu xuẩn chỗ nào hả mẹ? Chẳng lẽ đấu tranh vì tình yêu của mình là ngu xuẩn sao?"

"Mẹ đồng ý là mỗi cá thể đều có cái quyền mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình, nhưng đừng cố làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, nên biết bản thân nên dừng lại ở đâu."

Nguyên hiểu chứ! Hiểu ý của mẹ đang nói gì, mẹ anh đang ngần ngại về quan hệ hợp tác trong tương lai của công ti anh và gia đình Mary, và cả mối thâm tình của hai bên trong nhiều năm. Nhưng anh không đồng ý với cách giải quyết ấy. Điều ấy giống như là đang lệ thuộc vào người khác, một cách sống và làm việc theo phong cách dựa dẫm. Đối với anh, anh không cần phải kiên nễ một ai khi anh không làm điều gì sai trái cả, và tình yêu cũng nằm trong cái phạm trù ấy. Anh muốn giải quyết chuyện này một cách dứt khoác, yêu thì yêu mà không yêu thì thôi, không thể nào chấp nhận cái việc mà lưỡng lự giải quyết chuyện này khi có sự chi phối có chuyện khác. Nói tóm lại, anh muốn Mary hiểu được rằng, anh không có tình cảm với cô, và anh đã yêu một người con gái khác, thế thôi!

Anh quay về hướng Mary.

"Mary, anh rất xin lỗi vì không đáp trả được tình cảm mà em đã trao tặng. Anh biết em là một cô gái có học thức, có hiểu biết sâu rộng, nên em cũng đủ biết là hôn nhân mà không xuất phát từ tình yêu thì chả khác gì địa ngục, rồi những năm tháng sau này sẽ ra sao, khi hai bên đã có sự gắn bó về thân xác, nhưng hai trái tim thì không bao giờ hòa chung là một."

"Anh có nghĩ thời gian là liều thuốc đắt giá, giúp cái khái niệm tình yêu được hình thành."

"Anh đồng ý về điều này, nhưng đối với những người đã trải qua một cuộc tình son sắt, thì thời gian chính là loại thuốc độc làm cho nỗi nhớ nhung ngày càng lớn, và việc đón nhận một tình yêu mới là cả một vấn đề."

"Anh có nghĩ là vấn đề ấy em có thể giải quyết một cách dễ dàng."

"Anh nghĩ là không."

"Chưa thử sao biết được chứ!"

Lúc này đây, anh mới biết được rằng, Mary là một cô gái sắc xảo, hoàn toàn đối lặp với những gì anh biết về cô, cô rất bình tĩnh trong mọi vấn đề, lời nói cô thốt ra như lưỡi dao sắc nhọn, rất khéo léo, khiến đối phương khó mà chống trả. Mỗi một câu đều có dụng ý của nó.

Mẹ Nguyên ý thức được sự căng thẳng.

"Cô là Vy?"

"Dạ...vâng ạ."

Hiện giờ Vy đang rất hồi hợp, cô không ngờ vì cô mà anh lại cãi lời ba mẹ, khiến mọi chuyện rối tung lên. Nhưng cô phải cố gắng vượt qua ải khó khăn này. Chỉ đơn giản vì...vì cô yêu anh.

"Xin cô cho tôi một vài cảm nhận khi chứng kiến cảnh gia đình tôi xào xáo."

"Cháu...cháu..."

"Kìa mẹ..."

"Con im đi, mẹ đang hỏi cô ấy chứ không phải hỏi con."

"Sao...sao lại không trả lời?"

"Cháu...cháu, thật sự thì cháu rất buồn về việc này, cháu không hề muốn mọi chuyện lại đi đến bước đường này, nhưng...cháu yêu Nguyên và không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản được tình cảm mà cháu dành cho anh."

Bà thầm mừng vì có một cô gái mạnh mẽ tuyên bố như vậy. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, bà biết cô là gái miền tây, rất giống với xuất thân của bà, bà đủ bản lĩnh để cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cô đối với con trai mình thông qua ánh mắt, bà đủ biết được Vy là một cô gái đơn thuần, giản dị, bởi cuộc đời bà là cả một chuỗi ngày căng thẳng khi phải cùng chồng gặp gỡ đủ mọi loại người trong xã hội, phục vụ cho công việc thủơ trẻ và còn kéo dài đến hiện tại. Nhưng chuyện này thật phức tạp, đâu dễ dàng mà đưa ra quyết định.

"Ta nghĩ bây giờ mọi chuyện thật rối, hay cô Vy về nhà của mình nhé, có gì chúng tôi sẽ bàn bạc lại chuyện này."

"Không được."

"Con im đi."

"Con đã bảo là không được, Vy mà rời khỏi đây thì ai chăm sóc cho hai mẹ con họ chứ? Lỡ gây ảnh hưởng đến thai nhi thì sao?"

Ba người họ đều cảm thấy sốc trước tin tức này.

"Con...con nói gì thế hả?"

"Mày nói gì? Mày bảo là con bé này có thai ư?"

"Vâng, Vy đã có thai, là con trai của con. Đây, đây là giấy báo khám thai của Vy."

Nói rồi anh đưa giấy cho hai ông bà.

"Đúng...đúng rồi ông ơi, nó..nó đã mang thai, là cháu trai, là cháu của mình đấy."

Cả hai người đều rạng rỡ khi nhận được cái tin này, họ không ngừng cảm ơn ông trời, đã ban cho họ một thằng cháu.

Hai vợ chồng họ bây giờ rất muốn nói lên suy nghĩ, ý kiến về việc này. Nhưng, làm vậy thì quá đáng với Mary và gia đình cô.

"Nếu Vy đã có thai thì nên ở lại đây, còn về phần con, có thể cho con tá túc vài ngày ở đây không vậy? Vài hôm nữa con phải về công ti để thực tập rồi, coi như chuyến này là về Việt Nam du lịch vậy."

Mọi người còn lại rất vui mừng với câu nói của Mary, mong là cô không để tâm chuyện này, mong là mối thâm giao hai bên không bị rạn nứt. Thật sự thì cả hai vợ chồng ông Gia Thành rất muốn kết thông gia với gia đình quyền lực, bề thế như Mary, nhưng họ phải tôn trọng chọn lựa của con trai, mà quan trọng là họ không thể để cho con cháu Đỗ gia bơ vơ ngoài xã hộ phức tạp ấy.

"Phòng em ở đâu vậy anh, em mệt quá, muốn nghỉ ngơi."

"À, em đi thẳng là đến đấy! Anh đã chuẩn bị mọi thứ."

"Cảm ơn anh."

Dứt lời, cô quay người đi thẳng. Nụ cười thân thiện vừa mới nở đã bị dập tắt một cách nhanh chóng. Ánh mắt của sự giận dữ, những cái nghiến răng căm phẫn lại nhỏ đến nỗi chả ai nghe, bước đi của đôi giày cao gót lộp cộp trên mặt sàn.

"Cứ đợi đấy."

Câu nói thốt ra từ miệng Mary với một âm thanh rất nhỏ. Chẳng ai biết gì về mọi trạng thái của Mary.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương