Có Con Rồi Thì Kết Hôn Đi!!!!
-
Chương 2
-Mẹ à? Mẹ lỡ lòng nào lại để con chịu khổ, đúng không?_Tôi cười, hỏi khó mẹ. Mama tuy hay nói những lời độc địa nhưng tôi biết vẫn rất thương tôi nha.-Hừ, cô chỉ giỏi nịnh. Nhưng không sao, sẽ sớm thôi,......_Những câu sau đầy ẩn ý bỗng mama dừng hẳn lại làm tôi thấy bất an và có chút tò mò ghê gớm đang xâm lấn.
-Sẽ sớm gì hả mẹ? MẸ!!!
Mặc kệ tiếng gọi rát cổ của đứa con gái yêu, cục cưng vàng bạc. Mama xoay lưng với những tiếng cười làm tôi sởn tóc gáy, da đầu tê dại, chân tay run run. A có thể là hơi khủng khiếp thì phải a?Thật ra là thế này, khi mama đi khỏi tôi giậm chân tại chỗ, tay hung hăng phá hoại cây cối. Mặc kệ sự tồn tại của thần thiên nhiên, coi những món quà ban tặng như cỏ với rác vứt ra ngoài đường.
Thôi thì khỏi hỏi là những ngày sau tôi vẫn bị nuôi ăn ở nhà? Cơm ba bữa, ngày ngủ liên miên, có thể nói là gặp gối êm thì tiến vào mộng đẹp. Thế nhưng tôi vẫn không bị tăng cân, ngược lại thân hình vẫn rất đẹp, đẹp đến nóng bỏng, bốc lửa, ai nhìn thấy là đầu óc có trong sáng thì cũng biến thành màu đen tối. Aha, mà đàn ông thì có ai trong sáng đâu mà? Nếu có sẽ chỉ là mấy em mầm non còn ngồi ở nhà trẻ chờ cô giáo cho ăn thôi.
Cuộc sống là phải ăn với chơi.
Không ăn không chơi là tội lỗi.
Đã lâu lắm rồi, mấy mùa trăng đã qua, hoa anh đào nở rồi lại tàn, đông qua thì xuân sang, đến nay tôi vẫn chưa được ra khỏi nhà. Cớ hỏi tại sao a? LÀ tại tên trời đánh không chết đó. Nói có lẽ hơi quá thì phải, thật ra tôi mới ở có 1 tháng 21 ngày thôi.
Theo thói quen đã được hình thành do ở nhà không làm gì, bây giờ tôi đang ngồi trên giường và trên tay là cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nói thật không bị lấy đi cái máy tính bản yêu quý, xin cam đoan là tôi đang ngồi trên mạng xã hội rồi.
Trong khi tôi còn đang bay lượn với những hình ảnh đẹp đẽ trong cuốn tiểu thuyết thì dưới nhà:
-Vĩ Nga!
Cái giọng vui mừng ngọt ngào này, không ai khác chính là mama. Người có tên là Vĩ Nga đó cười rồi cũng lên tiếng:
-Quyên Quyên.
Và hình ảnh của hai người les xuất hiện, họ ôm nhau khiến hai ông chồng nổi máu nóng, máu ghen sôi đến nhiệt độ cao nhất. Ai da, thật sự cũng không hiểu sao nữa, hai người kia là chị em tốt, ôm một cái cũng được mà, làm gì to tát đâu. Quên mất, chắc tại thấy cái cảnh tượng thân mật kia không dành cho mình lâu ngày nên tị thì sao?
-Ngồi xuống đi.
Thần lên tiếng hướng tới hai người phụ nữ răn đe, đương nhiên chỉ dừng lại ở mức đó không làm cho ca ca ở đây đánh cậu.
-Thần, công việc trong bang vẫn ổn chứ?
Tử Nghiêu vừa đến đã bắt tay ngay vào công việc.
-Cực tốt vì có đứa con trai của anh giúp sức mà, bang của nó cũng mạnh đến độ nể rồi.
Hai tên đàn ông trên nhà nói chuyện công việc, không hay trong bếp đã vang lên tiếng nói cười vui vẻ:
-Chị ơi, ăn thử đi. Ngon không?
-Miễn chê nhé!!
Vâng! Ai cũng vui vẻ mà sao tôi lại phải ở rú rú trên này, đúng là cuộc đời bất công mà.
Ôm cái bếp suốt 1 giờ đồng hồ, hai mama cũng bưng lên được một món điểm tâm. Ngồi ăn một lúc bỗng bốn người vào chủ đề bàn bạc. Công việc và sứ mệnh cao cả là đi du lịch dài hạn đến khi có tin hỷ của hai đưá trẻ.
Và việc này nói là được thực hiện ngay tắp lự. Cuối cùng là ở nhà và ở một mình. Mà không đúng nhà, họ đi hết rồi, tôi có thể ra ngoài. Nôn nóng thay đồ đơn giản cầm một cái túi xách đi ra ngoài.
-Lâu lắm mới được hít không khí ngoài phố nhộn nhịp như thế này. Mình hôm nay sẽ ôm cả cái cửa hàng thời trang và thức ăn về nhà.
-Sẽ sớm gì hả mẹ? MẸ!!!
Mặc kệ tiếng gọi rát cổ của đứa con gái yêu, cục cưng vàng bạc. Mama xoay lưng với những tiếng cười làm tôi sởn tóc gáy, da đầu tê dại, chân tay run run. A có thể là hơi khủng khiếp thì phải a?Thật ra là thế này, khi mama đi khỏi tôi giậm chân tại chỗ, tay hung hăng phá hoại cây cối. Mặc kệ sự tồn tại của thần thiên nhiên, coi những món quà ban tặng như cỏ với rác vứt ra ngoài đường.
Thôi thì khỏi hỏi là những ngày sau tôi vẫn bị nuôi ăn ở nhà? Cơm ba bữa, ngày ngủ liên miên, có thể nói là gặp gối êm thì tiến vào mộng đẹp. Thế nhưng tôi vẫn không bị tăng cân, ngược lại thân hình vẫn rất đẹp, đẹp đến nóng bỏng, bốc lửa, ai nhìn thấy là đầu óc có trong sáng thì cũng biến thành màu đen tối. Aha, mà đàn ông thì có ai trong sáng đâu mà? Nếu có sẽ chỉ là mấy em mầm non còn ngồi ở nhà trẻ chờ cô giáo cho ăn thôi.
Cuộc sống là phải ăn với chơi.
Không ăn không chơi là tội lỗi.
Đã lâu lắm rồi, mấy mùa trăng đã qua, hoa anh đào nở rồi lại tàn, đông qua thì xuân sang, đến nay tôi vẫn chưa được ra khỏi nhà. Cớ hỏi tại sao a? LÀ tại tên trời đánh không chết đó. Nói có lẽ hơi quá thì phải, thật ra tôi mới ở có 1 tháng 21 ngày thôi.
Theo thói quen đã được hình thành do ở nhà không làm gì, bây giờ tôi đang ngồi trên giường và trên tay là cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nói thật không bị lấy đi cái máy tính bản yêu quý, xin cam đoan là tôi đang ngồi trên mạng xã hội rồi.
Trong khi tôi còn đang bay lượn với những hình ảnh đẹp đẽ trong cuốn tiểu thuyết thì dưới nhà:
-Vĩ Nga!
Cái giọng vui mừng ngọt ngào này, không ai khác chính là mama. Người có tên là Vĩ Nga đó cười rồi cũng lên tiếng:
-Quyên Quyên.
Và hình ảnh của hai người les xuất hiện, họ ôm nhau khiến hai ông chồng nổi máu nóng, máu ghen sôi đến nhiệt độ cao nhất. Ai da, thật sự cũng không hiểu sao nữa, hai người kia là chị em tốt, ôm một cái cũng được mà, làm gì to tát đâu. Quên mất, chắc tại thấy cái cảnh tượng thân mật kia không dành cho mình lâu ngày nên tị thì sao?
-Ngồi xuống đi.
Thần lên tiếng hướng tới hai người phụ nữ răn đe, đương nhiên chỉ dừng lại ở mức đó không làm cho ca ca ở đây đánh cậu.
-Thần, công việc trong bang vẫn ổn chứ?
Tử Nghiêu vừa đến đã bắt tay ngay vào công việc.
-Cực tốt vì có đứa con trai của anh giúp sức mà, bang của nó cũng mạnh đến độ nể rồi.
Hai tên đàn ông trên nhà nói chuyện công việc, không hay trong bếp đã vang lên tiếng nói cười vui vẻ:
-Chị ơi, ăn thử đi. Ngon không?
-Miễn chê nhé!!
Vâng! Ai cũng vui vẻ mà sao tôi lại phải ở rú rú trên này, đúng là cuộc đời bất công mà.
Ôm cái bếp suốt 1 giờ đồng hồ, hai mama cũng bưng lên được một món điểm tâm. Ngồi ăn một lúc bỗng bốn người vào chủ đề bàn bạc. Công việc và sứ mệnh cao cả là đi du lịch dài hạn đến khi có tin hỷ của hai đưá trẻ.
Và việc này nói là được thực hiện ngay tắp lự. Cuối cùng là ở nhà và ở một mình. Mà không đúng nhà, họ đi hết rồi, tôi có thể ra ngoài. Nôn nóng thay đồ đơn giản cầm một cái túi xách đi ra ngoài.
-Lâu lắm mới được hít không khí ngoài phố nhộn nhịp như thế này. Mình hôm nay sẽ ôm cả cái cửa hàng thời trang và thức ăn về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook