Có Chết Ta Cũng Bắt Ngươi Đi Cùng
-
Chương 6
Gia đình Tuấn Dương đã chuyển đi được hai ngày. Cô bạn thân Thanh Thảo cũng đã yên vị ở kí túc xá trường. Gia Huy đã bay sang Nhật từ bốn ngày trước. Thành thử cả xóm chỉ còn lại mình Lưu Ly lẻ bóng, lầm lũi trong nhà.
Hôm nay nhà Lưu Ly có khách, nghe đâu là anh em họ hàng ở quê lên chơi.
Ngồi trong phòng Lưu Ly cũng nghe rõ tiếng nói chuyện dưới nhà.
-Đây là bé Nhím à? Chà, mấy năm không gặp đã lớn vậy rồi. Còn ra dáng thiếu nữ nữa rồi đấy.
Giọng bà Mai đầy vui vẻ, theo sau đó là tiếng cười ngọt của người họ hàng.
-Ôi dào, chị nói vậy làm nó tưởng thật lại hổng mũi lên đấy. Con bé này còn thua xa với nhỏ Ly. À nhắc mới nhớ, con bé Ly đi chơi rồi à chị?
Bà Mai uống một hớp nước rồi chép miệng.
-Mấy hôm nay con bé bị ốm, giờ đang nghĩ trên nhà. À phải rồi, Nhím định theo học trường gì rồi cháu?
Giọng nữ thanh nhỏ nhẹ vang lên.
-Cháu đậu trường huyện, nhưng lại xa nhà quá nên bố đang bảo chuyển về trường gần nhà.
Bà Mai vẻ trầm ngâm.
-Vậy là cùng trường với con Ly nhà bác rồi.
-Vâng chị. Con bé thích học ở trường đó lắm nhưng ngặt nỗi nhà xa quá, con Nhím lại thật người, còn ngây dại lắm nên vợ chồng em không dám để nó ở một mình.
Nghe đến đây Lưu Ly khẽ khép cửa phòng lại. Nhìn đôi mắt sưng đỏ trong gương lại khẽ thở dài.
Đúng như dự đoán, chỉ ba mươi phút sau, ông Minh trở về liền thì thầm to nhỏ với bà Mai, mộy lát sau Lưu Ly được gọi ra ngoài. Bước chân thất thểu không sức lực, nó chào người dì trước mặt rồi lại nhìn sang cô gái bên cạnh. Trong kí ức mờ nhạt thoáng lên hình ảnh của đứa em họ Nhím này. Từ nhỏ đến bây giờ Lưu Ly mới về quê ngoại bảy, tám lần, lý do nghe đâu ông bà ngoại không cho mẹ nó lấy bố nhưng bà Mai vẫn sống chết lấy bằng được. Cuối cùng bị ông ngoại đuổi đi. Chỉ mấy năm gần đây mới bắt đầu qua lại. Cô bé tên Nhím này tên thật là Nhã Vân, là con của người dì bên ngoại, anh em xa lắc xa lư bắn đại bác cũng không đến nơi. Lần này lặn lội lên đây chắc hẳn có chuyện.
Ông Minh liếc nhìn con gái đang nhìn chằm chằm vào Nhã Vân không vui.
-Lưu Ly đây là em Vân, con gái dì Năm. Từ hôm nay em sẽ ở nhà với chúng ta một thời gian vì em học ở xa trường, một thân con gái ở bên ngoài cũng không an tâm.
Lưu Ly vâng một tiếng. Ông Minh vẻ hài lòng lại nói tiếp.
-Thằng Huy ở nước ngoài suốt nên tạm thời Vân ở phòng nó nhé.
Dì Năm vội đon đả.
-Kỳ thật em thấy phiền anh, chị quá, hay thôi để em tìm chỗ khác.
Bà Mai xua tay.
-Người một nhà cả đừng khách sáo.
Lúc này Lưu Ly mới cất tiếng hơi khó chịu.
-Anh Huy không thích người khác đụng đồ của mình đâu.
Nhã Vân đỏ bừng mặt kéo tay áo mẹ mình.
-Mẹ, con thấy ngại lắm hay mình về đi.
Bà Mai vội nạt con.
-Con bé này hôm nay lại sao thế? Anh Huy một năm về mấy lần? Phòng để đó cũng có làm gì đâu.
Lưu Ly hừ nhẹ, tự nhớ vài chuyện trước kia. Con nhóc em họ này suốt ngày bám lấy Gia Huy không buông, còn dám đổ lỗi tại nó là con nhóc đó bị ngã. Con nít đã xấu tính vậy rồi huống gì bây giờ.
Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Ly anh dũng bước lên.
-Vậy con sang phòng anh Huy, Nhím sang phòng con là được chứ gì?
Mọi việc theo đúng như nó nói.
Tối vừa mở máy tính lên, Lưu Ly dùng tốc độ nhanh như chớp đăng nhập vào facebook.
Có tin nhắn từ Tuấn Dương.
Thái giám- biệt danh Lưu Ly đặt cho bên kia.
Thái giám: Này ngốc, mai nhập học hả?
Hoàng hậu: Thái giám chết tiệt ai cho ngươi nói chuyện với bổn cung như vậy?
Thái giám: Đang hỏi nghiêm túc, không đùa.
Hoàng hậu: Ờ mai đi nhận lớp.
. Ở trên đó học vui không?
Thái giám: Cũng bình thường.
Hoàng hậu: Em họ tôi mới chuyển lên sống cùng nhà. Haizz
Thái giám: Thêm người thêm vui, sao lại thở dài?
Hoàng hậu: Không biết nữa, thấy không thoải mái.
Thái giám: Lớn rồi đừng như trẻ con nữa. Cuối tuần tôi về, muốn quà gì mua cho?
Hoàng hậbu: măn ni chỉ thích măn ni, hềhê.
Thái giám: Tôi lạy. Mà ngủ đi muộn rồi.
Đưa tay tắt máy tính, Lưu Ly nằm sóng soài khẽ chớp mắt. Từ ngày mai sẽ sang một trang mới. Lưu Ly cố lên!
Hôm nay nhà Lưu Ly có khách, nghe đâu là anh em họ hàng ở quê lên chơi.
Ngồi trong phòng Lưu Ly cũng nghe rõ tiếng nói chuyện dưới nhà.
-Đây là bé Nhím à? Chà, mấy năm không gặp đã lớn vậy rồi. Còn ra dáng thiếu nữ nữa rồi đấy.
Giọng bà Mai đầy vui vẻ, theo sau đó là tiếng cười ngọt của người họ hàng.
-Ôi dào, chị nói vậy làm nó tưởng thật lại hổng mũi lên đấy. Con bé này còn thua xa với nhỏ Ly. À nhắc mới nhớ, con bé Ly đi chơi rồi à chị?
Bà Mai uống một hớp nước rồi chép miệng.
-Mấy hôm nay con bé bị ốm, giờ đang nghĩ trên nhà. À phải rồi, Nhím định theo học trường gì rồi cháu?
Giọng nữ thanh nhỏ nhẹ vang lên.
-Cháu đậu trường huyện, nhưng lại xa nhà quá nên bố đang bảo chuyển về trường gần nhà.
Bà Mai vẻ trầm ngâm.
-Vậy là cùng trường với con Ly nhà bác rồi.
-Vâng chị. Con bé thích học ở trường đó lắm nhưng ngặt nỗi nhà xa quá, con Nhím lại thật người, còn ngây dại lắm nên vợ chồng em không dám để nó ở một mình.
Nghe đến đây Lưu Ly khẽ khép cửa phòng lại. Nhìn đôi mắt sưng đỏ trong gương lại khẽ thở dài.
Đúng như dự đoán, chỉ ba mươi phút sau, ông Minh trở về liền thì thầm to nhỏ với bà Mai, mộy lát sau Lưu Ly được gọi ra ngoài. Bước chân thất thểu không sức lực, nó chào người dì trước mặt rồi lại nhìn sang cô gái bên cạnh. Trong kí ức mờ nhạt thoáng lên hình ảnh của đứa em họ Nhím này. Từ nhỏ đến bây giờ Lưu Ly mới về quê ngoại bảy, tám lần, lý do nghe đâu ông bà ngoại không cho mẹ nó lấy bố nhưng bà Mai vẫn sống chết lấy bằng được. Cuối cùng bị ông ngoại đuổi đi. Chỉ mấy năm gần đây mới bắt đầu qua lại. Cô bé tên Nhím này tên thật là Nhã Vân, là con của người dì bên ngoại, anh em xa lắc xa lư bắn đại bác cũng không đến nơi. Lần này lặn lội lên đây chắc hẳn có chuyện.
Ông Minh liếc nhìn con gái đang nhìn chằm chằm vào Nhã Vân không vui.
-Lưu Ly đây là em Vân, con gái dì Năm. Từ hôm nay em sẽ ở nhà với chúng ta một thời gian vì em học ở xa trường, một thân con gái ở bên ngoài cũng không an tâm.
Lưu Ly vâng một tiếng. Ông Minh vẻ hài lòng lại nói tiếp.
-Thằng Huy ở nước ngoài suốt nên tạm thời Vân ở phòng nó nhé.
Dì Năm vội đon đả.
-Kỳ thật em thấy phiền anh, chị quá, hay thôi để em tìm chỗ khác.
Bà Mai xua tay.
-Người một nhà cả đừng khách sáo.
Lúc này Lưu Ly mới cất tiếng hơi khó chịu.
-Anh Huy không thích người khác đụng đồ của mình đâu.
Nhã Vân đỏ bừng mặt kéo tay áo mẹ mình.
-Mẹ, con thấy ngại lắm hay mình về đi.
Bà Mai vội nạt con.
-Con bé này hôm nay lại sao thế? Anh Huy một năm về mấy lần? Phòng để đó cũng có làm gì đâu.
Lưu Ly hừ nhẹ, tự nhớ vài chuyện trước kia. Con nhóc em họ này suốt ngày bám lấy Gia Huy không buông, còn dám đổ lỗi tại nó là con nhóc đó bị ngã. Con nít đã xấu tính vậy rồi huống gì bây giờ.
Ngẫm nghĩ một chút, Lưu Ly anh dũng bước lên.
-Vậy con sang phòng anh Huy, Nhím sang phòng con là được chứ gì?
Mọi việc theo đúng như nó nói.
Tối vừa mở máy tính lên, Lưu Ly dùng tốc độ nhanh như chớp đăng nhập vào facebook.
Có tin nhắn từ Tuấn Dương.
Thái giám- biệt danh Lưu Ly đặt cho bên kia.
Thái giám: Này ngốc, mai nhập học hả?
Hoàng hậu: Thái giám chết tiệt ai cho ngươi nói chuyện với bổn cung như vậy?
Thái giám: Đang hỏi nghiêm túc, không đùa.
Hoàng hậu: Ờ mai đi nhận lớp.
. Ở trên đó học vui không?
Thái giám: Cũng bình thường.
Hoàng hậu: Em họ tôi mới chuyển lên sống cùng nhà. Haizz
Thái giám: Thêm người thêm vui, sao lại thở dài?
Hoàng hậu: Không biết nữa, thấy không thoải mái.
Thái giám: Lớn rồi đừng như trẻ con nữa. Cuối tuần tôi về, muốn quà gì mua cho?
Hoàng hậbu: măn ni chỉ thích măn ni, hềhê.
Thái giám: Tôi lạy. Mà ngủ đi muộn rồi.
Đưa tay tắt máy tính, Lưu Ly nằm sóng soài khẽ chớp mắt. Từ ngày mai sẽ sang một trang mới. Lưu Ly cố lên!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook