Có Chết Ta Cũng Bắt Ngươi Đi Cùng
-
Chương 2
Đầu năm lớp chín, cậu bạn cùng lớp bất ngờ tỏ tình với Lưu Ly trước con mắt ghen tỵ của rất nhiều người, kéo theo đó là màn dậy sóng kêu gào của dân fa cũng như phản đối việc yêu sớm.
Xét về lý do để ghen tỵ ư? Đơn giản thôi, cậu bạn này tên Bảo, là trò cưng của thầy dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp. Muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn nhà giàu có nhà giàu, dĩ nhiên thành tích học cũng rất cool. Con mồi béo bở như vậy mấy ai có thể buông xuôi. Vì vậy sau mấy phút ngại ngùng cô bạn Lưu Ly đã nghiêm nhiên trở thành lọ lem trong truyền thuyết. Tên tuổi của cô cũng bay xa hơn, đến tận cả tai giáo viên và phụ huynh. Kết quả là sau mười một ngày công khai cả hai bị ép đến bước đường cùng, chia tay trong hòa bình, dốc lực ôn thi tốt vào cấp ba mới có thể tiếp tục mối quan hệ trúc mã này.
Vào ngày chia tay, trời mưa phun gió bấc, ại đó lại một mình ngẩn ngơ ôm mặt khóc trong vườn hoa trường gần năm phút đồng hồ. Đáng lẽ ra cậu người yêu hụt kia phải chạy đến theo kiểu có nạn cùng chịu, nhưng không. Chốc chốc Lưu Ly lại ngóng trông bóng dáng kia, đáng tiếc chỉ thấy tên ôn thần nào đó bước lại ném bịt khăn giấy cho cô rồi khinh bỉ.
- Học hành không bằng ai rồi còn học đòi yêu sớm. Thế nào trúc mã trong mơ bỏ cậu lại cao chạy xa bay rồi à?
Học không bằng ai ư? Hừ, ít ra chị đây còn nằm top 5 của lớp nhé, lời định nói ra mới chợt nhớ hình như tên não phẳng kia còn đứng trước nó ba bậc nên đành nuốt lại chỉ giơ ngón tay trỏ ra, xẵng giọng
-Cút, không mượn mi mèo khóc chuột ở đây.
Tên kia nhếch mép, ánh mắt sáng rực nheo lại.
- Có bao giờ cậu nghĩ, sai lầm lớn nhất trong đời cậu là được sinh ra trong cuộc đời này, còn mang theo cái tên lừa gạt lòng mình vậy không?
Bên kia gần như xù lông.
- Ý mi là gì?
Tuấn Dương khẽ chậc lưỡi.
-Cái tên thì mang vẻ dễ gần, hiên hòa, còn cái tính cách thì... Haiz, nghĩ lại tên kia chia tay được cậu chính là phúc đức nhà hắn. Bằng không sớm muộn gì cũng bị loại chanh chua như cậu chọc tức chết.
Lưu Ly hít hơi sâu, cố nén giận, lời nói rít ra từ kẽ răng.
-Cút. Hôm nay ta không rãnh tiếp chuyện mi.
Lời vừa dứt đã nghe tiếng con gái thuần khiết vang lên.
-Dương, cậu đứng đó làm gì vậy? Đội trưởng đang tìm cậu kìa.
Tuấn Dương quay người khẽ gật, ngay khi chuẩn bị xoay người thì tiếng nói đầy khiêu khích vang lên.
-Dương, sao còn ngẩn ra đấy. Vừa nãy mới khen Khánh Chi là cô gái tốt, ai làm người yêu cậu ấy là phúc đức ba đời mà. Giờ lại ngại với người đẹp à?
Vừa nói vừa liếc mắt cười sang bên cô gái đang đỏ mặt thẹn thùng kia. Tuấn Dương chau mày nhưng khóe miệng lại nở nụ cười đầy cưng chiều. Đoạn cúi xuống xoa mái tóc rối của nó.
- Lại ghen bóng ghen gió nữa hả? Dù có tốt cũng không bằng vị trí của cậu trong mắt tôi mà, ngoan, đừng suy diễn lung tung nữa. Không sợ Khánh Chi cười cậu trẻ con hửm?
Lưu Ly há hốc miệng nhìn sang phía bên kia. Cô bé thanh mảnh vừa nãy đã ôm mặt chạy đi, có vẻ rất đau khổ. Ánh mắt hình viên đạn lại chuyển sang vẻ mặt đang cười roi rói kia.
-Khốn kiếp, mi muốn hại ta chết không toàn thây với lũ fan ngu ngốc của mi à? Đồ độc ác.
-Hừ, cho cậu nhổ nước bọt nói lại đấy. Vừa nãy là ai giở trò trước?
Lưu Ly á khẩu nhìn bóng dáng ôn thần đang đi về phía sân bóng, trong lòng thầm nguyền rủa: Có chết ta cũng phải kéo ngươi đi cùng, hừ, chớ vội đắc ý.
Xét về lý do để ghen tỵ ư? Đơn giản thôi, cậu bạn này tên Bảo, là trò cưng của thầy dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp. Muốn đẹp trai có đẹp trai, muốn nhà giàu có nhà giàu, dĩ nhiên thành tích học cũng rất cool. Con mồi béo bở như vậy mấy ai có thể buông xuôi. Vì vậy sau mấy phút ngại ngùng cô bạn Lưu Ly đã nghiêm nhiên trở thành lọ lem trong truyền thuyết. Tên tuổi của cô cũng bay xa hơn, đến tận cả tai giáo viên và phụ huynh. Kết quả là sau mười một ngày công khai cả hai bị ép đến bước đường cùng, chia tay trong hòa bình, dốc lực ôn thi tốt vào cấp ba mới có thể tiếp tục mối quan hệ trúc mã này.
Vào ngày chia tay, trời mưa phun gió bấc, ại đó lại một mình ngẩn ngơ ôm mặt khóc trong vườn hoa trường gần năm phút đồng hồ. Đáng lẽ ra cậu người yêu hụt kia phải chạy đến theo kiểu có nạn cùng chịu, nhưng không. Chốc chốc Lưu Ly lại ngóng trông bóng dáng kia, đáng tiếc chỉ thấy tên ôn thần nào đó bước lại ném bịt khăn giấy cho cô rồi khinh bỉ.
- Học hành không bằng ai rồi còn học đòi yêu sớm. Thế nào trúc mã trong mơ bỏ cậu lại cao chạy xa bay rồi à?
Học không bằng ai ư? Hừ, ít ra chị đây còn nằm top 5 của lớp nhé, lời định nói ra mới chợt nhớ hình như tên não phẳng kia còn đứng trước nó ba bậc nên đành nuốt lại chỉ giơ ngón tay trỏ ra, xẵng giọng
-Cút, không mượn mi mèo khóc chuột ở đây.
Tên kia nhếch mép, ánh mắt sáng rực nheo lại.
- Có bao giờ cậu nghĩ, sai lầm lớn nhất trong đời cậu là được sinh ra trong cuộc đời này, còn mang theo cái tên lừa gạt lòng mình vậy không?
Bên kia gần như xù lông.
- Ý mi là gì?
Tuấn Dương khẽ chậc lưỡi.
-Cái tên thì mang vẻ dễ gần, hiên hòa, còn cái tính cách thì... Haiz, nghĩ lại tên kia chia tay được cậu chính là phúc đức nhà hắn. Bằng không sớm muộn gì cũng bị loại chanh chua như cậu chọc tức chết.
Lưu Ly hít hơi sâu, cố nén giận, lời nói rít ra từ kẽ răng.
-Cút. Hôm nay ta không rãnh tiếp chuyện mi.
Lời vừa dứt đã nghe tiếng con gái thuần khiết vang lên.
-Dương, cậu đứng đó làm gì vậy? Đội trưởng đang tìm cậu kìa.
Tuấn Dương quay người khẽ gật, ngay khi chuẩn bị xoay người thì tiếng nói đầy khiêu khích vang lên.
-Dương, sao còn ngẩn ra đấy. Vừa nãy mới khen Khánh Chi là cô gái tốt, ai làm người yêu cậu ấy là phúc đức ba đời mà. Giờ lại ngại với người đẹp à?
Vừa nói vừa liếc mắt cười sang bên cô gái đang đỏ mặt thẹn thùng kia. Tuấn Dương chau mày nhưng khóe miệng lại nở nụ cười đầy cưng chiều. Đoạn cúi xuống xoa mái tóc rối của nó.
- Lại ghen bóng ghen gió nữa hả? Dù có tốt cũng không bằng vị trí của cậu trong mắt tôi mà, ngoan, đừng suy diễn lung tung nữa. Không sợ Khánh Chi cười cậu trẻ con hửm?
Lưu Ly há hốc miệng nhìn sang phía bên kia. Cô bé thanh mảnh vừa nãy đã ôm mặt chạy đi, có vẻ rất đau khổ. Ánh mắt hình viên đạn lại chuyển sang vẻ mặt đang cười roi rói kia.
-Khốn kiếp, mi muốn hại ta chết không toàn thây với lũ fan ngu ngốc của mi à? Đồ độc ác.
-Hừ, cho cậu nhổ nước bọt nói lại đấy. Vừa nãy là ai giở trò trước?
Lưu Ly á khẩu nhìn bóng dáng ôn thần đang đi về phía sân bóng, trong lòng thầm nguyền rủa: Có chết ta cũng phải kéo ngươi đi cùng, hừ, chớ vội đắc ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook