Có Chạy Đằng Trời
-
Chương 62
Bóng lưng bi thương của Lâm Bội Bội dần dần biến mất trong màn mưa bụi mịt mờ. Sơ Vân nhìn về hướng cô nàng biến mất, cảm thấy mắt cũng cay cay, chiếc ô trong tay đã sớm rơi xuống đất. Lục Tiến xoay người nhặt chiếc ô lên, che khuất làn mưa nhỏ rơi trên người cô.
“Lục Tiến, vừa rồi cô ấy nói…” Sơ Vân lấy lại tinh thần, vội vã vươn tay ra nắm chặt đôi tay đang cầm dù của Lục Tiến, muốn nói cho hắn biết tin tức vừa nghe được.
“Anh biết rồi, đừng lo lắng.” Lục Tiến vươn tay kéo cô vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về bờ vai run rẩy của cô.
Cú điện thoại kia, cũng là nguyên nhân hắn đột nhiên về nhà gấp. Hắn chưa bao giờ sắp xếp người của mình bên cạnh tổng tư lệnh Lâm, nhưng hai tiếng trước Nham Đương đã khẩn cấp thông báo với hắn về một cuộc điện thoại bất lợi cho hắn, nội dung cụ thể thì không rõ. Cùng với lời chuyển cáo vừa rồi của Lâm Bội Bội, đại khái hắn cũng đã đoán ra được chuyện gì.
Sơ Vân vòng tay ôm chặt lấy eo Lục Tiến, nâng gương mặt đang tựa vào lồng ngực hắn lên, vội vàng nói: “Lục Tiến, chúng ta đi thôi!”
“Chúng ta dẫn Hạo Hạo rời khỏi nơi này thôi, trở về trung quốc được không? Chúng ta có thể an toàn mà sống có được không?” Sơ Vân không hề nháy đôi mắt to rưng rưng nhìn Lục Tiến, đáy mắt đều là vẻ khẩn cầu.
Lục Tiến cúi đầu xuống, con ngươi đen lẳng lặng nhìn đôi mắt khao khát của cô.
“Nhưng mà ngoại trừ chiến tranh với giết người thì anh không biết gì cả.” Lục Tiến mỉm cười trả lời.
Đôi mắt to của Sơ Vân lập tức sáng rỡ lên!
“Không sao cả, em có thể đi làm! Em sẽ dùng…ưm” Cô vội vàng lên tiếng nhưng đột nhiên lại bị Lục Tiến cúi đầu hôn.
Chiếc ô màu xanh cùng làn mưa mịt mù đã mông lung che mờ hình ảnh hai người đang dán vào nhau.
Mười đầu ngón tay thon dài của Lục Tiến ôm lấy phần cổ trắng nõn của cô, hơi trượt lên trên, chui vào những sợi tóc mềm mại dính vào gò má cô, nhẹ nhàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thâm tình vô cùng hôn lên môi cô.
Cô đúng thật là bảo bối ngốc của hắn. Sự tình nào có đơn giản như cô nghĩ chứ. Thân phận của hắn đã sớm bị các quốc gia liệt vào đối tượng cần chú ý cao độ, làm sao có thể nói đi là đi được? Huống chi, không đánh mà lui cho tơi bây giờ không phải là cách làm của Lục Tiến hắn.
“Anh sẽ đưa em và Hạo Hạo đi trước.” Lục Tiến từ từ rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô, làn môi mỏng dán vào khóe môi cô khẽ nói.
“Sau lần bị tập kích ở doanh trại anh cũng đã có ý nghĩ này.”
“Yên tâm đi bảo bối, anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
Nguồn lực tài chính lớn, bãi biển tư nhân, trời xanh mây trắng. Có chim phi điểu, có cá heo, lúc nhàm chán có thể bơi giữa đội quân cá nhỏ màu sắc rực rỡ, lúc mệt mỏi có thể nằm trên du thuyền ngắm bầu trời đầy sao, đến tối còn có thể nghe thấy tiếng sóng ào ào mà chìm vào giấc ngủ. Cô có thể ngồi trên bãi cỏ xanh tươi mà kể chuyện cổ tích cho Hạo Hạo nghe, trong sách trời băng đất tuyết, ngoài sách mặt trời rực rỡ chiếu vào. Hạo Hạo có thể nằm trên chiếc võng thật to trong rừng nhìn cái đuôi màu xanh của chú chim nhỏ xinh đẹp.
Không có chiến tranh, không có bóng tối, không có máu tanh.
Hắn sẽ khiến cho cô và Hạo Hạo có được một cuộc sống tốt nhất cùng sự bảo bọc tốt nhất.
“Không, anh đi cùng chúng em đi, đi đến đâu cũng được.” Sơ Vân nhìn Lục Tiến rồi vội vàng lắc đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng.
Cô không muốn rời khỏi hắn, lại càng không muốn rời khỏi hắn ngay lúc này, hắn không muốn đưa cô trở lại trung quốc cũng không sao, bọn họ có thể đi đến nơi khác, đến lúc đó cô liên lạc với cô nhỏ là được rồi.
“Ngoan nào, hai người ở đây anh không thể nào an tâm xử lý công việc được.” Lục Tiến dùng một tay kéo cô vào trong lòng, cằm chống lên đỉnh đầu cô, lẳng lặng nhìn màn mưa ngoài chiếc ô nói thật trầm thấp. Đương nhiên hắn cũng không muốn xa mẹ con các cô nhưng còn điều lo lắng hắn sẽ không thể không sợ cái chết giống như trước kia nữa.
“Lục Tiến, trong này, anh sờ thử nơi này đi.” Sơ Vân ngẩng đầu lên, kéo bàn tay Lục Tiến qua đặt lên vùng bụng bằng phẳng của mình, một hàng lệ nóng chậm rãi chảy xuống gương mặt tinh tế của cô.
“Chúng ta lại có con rồi.” Sơ Vân ngửa đầu nhìn gương mặt điển trai mị hoặc của Lục Tiến, đôi mắt đẹp rưng rưng, mỉm cười nói cho hắn biết bí mật nhỏ của cô.
Lục Tiến như không xác định mình vừa nghe thấy gì nhìn cô chằm chằm. Sơ Vân mỉm cười nhìn nhau với hắn, nhìn qua linh hồn của nhau.
Lục Tiến sửng sốt trong nụ cười xinh đẹp của cô, đột nhiên ngực dâng lên từng đợt khí nóng. Hắn gấp gáp tìm lời lẽ thích hợp để nói cho cô biết cảm giác lúc này của hắn nhưng hắn không tìm thấy. Cô đứng ở phía sau dâng lên cho hắn một thứ lễ vật thật trân quý.
“Cho nên anh theo bọn em đi đi được không? Em và con cần anh.” Sơ Vân vươn tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, dịu dàng nói nhỏ.
Lục Tiến nhìn cô thật sâu. Trong túi của hắn, điện thoại không ngừng phát ra âm thanh ong ong yếu ớt, nhắc nhở hắn nhanh chóng xử lý nguy cơ lần này.
Mà bảo bối của hắn lại đang ngẩng gương mặt mi mục như vẽ lên si ngốc nhìn hắn, vẻ mặt tràn ngập tín nhiệm, hoàn toàn ỷ lại khiến cho lòng hắn rút lại.
“Anh muốn đi không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu bảo bối.” Hắn nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên hôn khẽ để trấn an, dùng gương mặt điển trai của mình lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó hắn thở dài nói cho cô biết.
“Em đi theo anh trừ khi trên đời này không còn Lục Tiến và Thẩm Sơ Vân.”
“Anh không muốn, anh biết em cũng sẽ không nguyện ý.”
“Cho nên em và Hạo Hạo hãy đi trước để cho anh yên tâm xử lý mọi việc được không? Anh cam đoan trước khi đứa con thứ hai của chúng ta sinh ra anh sẽ chạy tới bên cạnh em.”
Điện thoại trong túi không ngừng thúc giục, Lục Tiến chỉ có thể kéo thân thể mềm mại vào trong lòng mình lần nữa, dùng sức thật mạnh như muốn để cô hòa tan vào với mình, sau đó khi cô ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên thì hôn xuống thật mạnh rồi ngoắc cảnh vệ tới đưa cô vào nhà.
Chiếc xe của Lục Tiến nhanh chóng hòa vào màn mưa tăm tối.
Trong cánh cửa lớn, Sơ Vân run rẩy dùng bàn tay nhỏ bé sờ lên gương mặt ướt nhem đứng ngơ ngác nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
***
Trong phòng họp tại tổng bộ liên hiệp quân độc lập và chính quyền vũ trang Kai.
“Chúng ta không thể đồng ý được, làm như vậy sẽ khiến lòng quân hoang mang.” Trước bàn hội nghị thật dài chỉ ngồi rải rác có hai người, Lâm Chí Hiền mang vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng, nhưng những ngón tay đang gõ không hề nhẹ lên mặt bàn của ông ta lại cho thấy nội tâm ông ta không hề bình tĩnh như sắc mặt của mình.
Trên chiếc bàn hội nghị dài chỉ bật một chiếc đèn lớn, ngoại trừ chỗ đang ngồi thì những góc còn lại đều tối om. Bên kia chiếc bàn, tổng tư lệnh Dương nghe xong lời của ông ta lại trở nên trầm mặc. Lâm Chí Hiền cũng không lên tiếng nữa, cả phòng họp chỉ nghe thấy vài tiếng thở nhẹ.
Một lát sau, tổng tư lệnh Dương mặc một bộ quân trang đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa sổ, chắp tay đằng sau nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Sau một lúc im lặng, căn phòng hội nghị trống trải đột nhiên vang lên tiếng nói già nua của tổng tư lệnh Dương .
“Hơn một trăm năm trước, mảnh đất này thuộc về nhà Thanh, về sau do Ấn Độ và Myanmar là thuộc địa của anh, hai lần lập lại cột mốc biên giới ba năm Tuyên Thống (niên hiệu của vua Phổ Nghi) và ba mươi sáu năm Trung Hoa dân quốc là sự sỉ nhục vĩnh viễn của chúng ta.”
“Sáu mươi năm, bởi vì điều ước xác định biên giới với Myanmar mà người trung quốc ở nơi này bị phân chia thành hai quốc gia. Từ đó về sau, quân phiệt hỗn chiến, nội chiến kéo dài, ngày kháng chiến, chúng ta cùng nhân dân trung quốc đã cùng nhau đánh bại quân Nhật Bản xâm lược, đã hy sinh không ít những người con ưu tú.”
Ông ta không quay đầu lại, chỉ trầm mặc nhìn chăm chú bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay đến những dãy núi miên man xa xa.
Lâm Chí Hiền ngẩng đầu lên nhìn lại chỉ thấy mái tóc hoa râm của ông ta.
“Rất nhiều người đã lãng quên chúng ta thật ra cũng là người trung hoa, hơn một trăm năm qua, chúng ta đã dùng phương thức của mình để sinh tồn ở nơi núi sâu này, cố gắng thoát khỏi cảnh nghèo đói, chiến tranh cùng thuốc phiện, nếu như số mệnh có may mắn thì hôm nay chúng ta đã có thể nắm giữ chính vện mệnh của mình trong tay.”
“Có thể có chính quyền độc lập, có thể có quân đội độc lập của chính mình. Trong tương lai, chính quyền của chúng ta sẽ thi hành phát luật và những biện pháp chính trị để có thể sánh cùng đại lục trung quốc, sử dụng ngôn ngữ phổ thông cùng văn tự chữ hán, quan trọng nhất là phải lưu thông nhân dân tệ, liên thông với tín hiệu viễn thông của trung quốc, mang đầu số điện thoại cùng Vân Nam…”
“Đây chính là thứ mà chúng ta luôn cố gắng phấn đấu – thành lập chính quyền người hoa, tự trị cao độ.”
“Chúng ta đã đánh vài thập niên mới tranh thủ được cơ hội này, quyết không thể buông tha dễ dàng như vậy.”
Tổng tư lệnh Dương thu hồi tầm mắt bên ngoài cửa sổ lại, xoay người nhìn Lâm Chí Hiền, dùng vẻ mặt tỉnh táo nói.
“Chúng ta cũng có thể tiếp tục đánh, vì giữ vững biên cương, chính phủ trung quốc sẽ tiếp tục tạo áp lực với bên kia.” Lâm Chí Hiền cau mày đối mặt với ông ta, chậm rãi lên tiếng.
“Không thể đánh tiếp nữa.” tổng tư lệnh Dương chậm rãi lắc đầu.
“Để tranh thủ sự ủng hộ của các quốc gia trung lập, chúng ta đã ngăn cấm thuốc phiện và trồng hoa màu thay thế, kết quả thế nào? Các loại cam bán không được giá, các loại hương tiêu đều không thể sống được, cây vải thì cằn cỗi, cây ngô vừa định thu hoạch thì bị chuột gặm sạch, rất vất vả mới thu hoạch được một lượng sắn lớn nhưng vì không có nhà máy gia công mà đều hỏng hết…”
Nhắc đến những năm tháng gian khổ, những nếp nhăn trên mặt tổng tư lệnh Dương đột nhiên sâu thêm một chút.
“Phải tìm được cách sinh tồn mới đối với người dân chỉ biết đến cây thuốc phiện mà nói thật sự không hề dễ dàng! Người dân của chúng ta rốt cuộc đã không còn chịu đựng được chiến tranh nữa rồi! Chiến tranh, sẽ chỉ làm cho người dân ngày càng khốn cùng!”
“Khốn cùng cũng không đáng sợ, thiếu y thiếu thuốc cũng không đáng sợ! Đáng sợ nhất chính là bởi vì khốn cùng mà không có được tri thức, không học được khoa học kĩ thuật!”
“Trong 1000 đứa bé thì có đến 80% không được ăn học. Cứ như thế mãi chúng ta sẽ ngày càng rớt lại phía sau.”
“Chúng ta cần viện trợ quốc tế, nhưng nếu lần hòa đàm này vì sự cự tuyệt của chúng ta mà không thành công, các thế lực quốc tế ủng hộ chúng ta cảm thấy thất vọng, thậm chí có khả năng sẽ từ bỏ sự ủng hộ âm thầm với chúng ta!”
“Tôi đã đánh trận cả đời rồi, tôi không sợ chiến tranh, nhưng nếu như chỉ hy sinh một người mà có thể đổi lấy sự an cư lạc nghiệp cho nhân dân cùng hoàn thành được nghiệp lớn thì có gì mà không thể?”
Tổng tư lệnh Dương duỗi hai bàn tay đang chắp sau lưng ra, rủ mắt xuống quan sát vết chai nghiêm trọng cùng chỉ tay chằng chịt trong lòng bàn tay mình, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào ánh mắt do dự của Lâm Chí Hiền.
Lâm Chí Hiền cũng nhìn ông ta, nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi hơi khô sáp lên tiếng: “Nhưng đã nhiều năm nay A Tiến đã giúp chúng ta chiếm được một nửa địa bàn, vì để hòa đàm thành công mà hi sinh cậu ta, như thế sẽ…”
“Thế thì ông cứ đổ hết lên đầu tôi là được.” tổng tư lệnh Dương đột nhiên cắt ngang lời ông ta.
“Cái chết, những lời chỉ trích cứ để tôi gánh chịu toàn bộ.” Ông ta lạnh lùng lên tiếng.
“Chí Hiền, thật ra thì ông luôn kiêng kị Lục Tiến, cần gì phải che giấu.” tổng tư lệnh Dương nhìn vẻ do dự của Lâm Chí Hiền, đột nhiên mở miệng nói ra lời mà trong lòng ai cũng biết rõ nhưng không đề cập đến.
Khóe mắt Lâm Chí Hiền giật giật, ánh mắt nãy giờ vẫn ôn hòa vô hại bỗng chốc trở nên sắc bén!
“Ông đã nuôi con cọp này hùng mạnh quá mức rồi, ông mà không ra tay thì một ngày nào đó quân độc lập sẽ chỉ biết đến Lục không nhìn thấy Lâm nữa.” tổng tư lệnh Dương nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chí Hiền, ánh mắt sắc bén của hai người cùng lúc chạm nhau giữa không trung!
Một lúc sau, Lâm Chí Hiền thu hồi ánh mắt lại, thu luôn bàn tay đặt trên mặt bàn, chậm rãi khoát lên thành ghế rộng lớn. Vẻ mặt cũng không tiếp tục tỏ ra ôn hòa nữa.
“Ông có tâm cơ dễ biến hóa, xử sự khéo léo đưa đẩy, mặt hiền tâm vững, biết xem xét thời thế, là một chính trị gia trời sinh.” Khuôn mặt già nua của tổng tư lệnh Dương hiện lên vẻ hài lòng.
Nếu cuộc hòa đàm thành công, trong tương lai đặc khu thuộc quân chính phủ đặt bên cạnh nước lớn, mấy thế lực vũ trang trong vùng sẽ hồi sinh. Lúc ấy mới là thời điểm khảo nghiệm chân chính với người lãnh đạo mới. Quân nhân bọn họ cho tới bây giờ chỉ dùng súng nói chuyện, chiến tranh có lẽ còn được chứ đùa với chính trị thì vĩnh viễn không phải là đối thủ của kẻ khác.
“Tôi già rồi, lần này cuộc hòa đàm mà thành công thì tôi sẽ rút khỏi hai quân, sau này đặc khu sẽ do ông lãnh đạo.” tổng tư lệnh Dương nói ra lời nói như đá phá trời của mình.
Gò má Lâm Chí Hiền run run, có vẻ không thể tin được nhìn ông già đứng trước cửa sổ!
Hai quân liên kết, trong tương lai ai là người lãnh đạo chân chính của đặc khu vẫn chưa xác định trước, chủ đề mẫn cảm này không ai dám nhắc tới nhưng không có nghĩa là từ đáy lòng không nghĩ đến! Luận về tuổi tác, luận về lí lịch, luận về kinh nghiệm cũng không tới lượt ông ta, nhưng hôm nay lão Dương lại mở miệng trước!
Trước cửa sổ, ông già tuổi tác đã cao nhưng thân hình vẫn cao ngất chắp tay đứng yên lặng, không nói thêm nữa. Trên đỉnh đầu ông ta, gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc xám trắng của ông ta.
“Lục Tiến sẽ không buông tay chịu trói, một khi cậu ta phản kích chỉ sợ quân độc lập sẽ có một trận binh biến.” Có được lời nói của ông ta, Lâm Chí Hiền không hề vòng vo nữa, nói thẳng vào trọng điểm.
“Quân chính phủ chỉ cần lấy lại công bằng, mà cái gọi là lấy lại công bằng này có thể là một Lục Tiến sống, cũng có thể là thi thể của cậu ta.” Tổng tư lệnh Dương lắc đầu với ông ta, đáy mắt hiện lên một vẻ thương xót.
“Ý ông nói là…” Ánh mắt Lâm Chí Hiền léo sáng, có vẻ không chắc chắn nhìn về phía ông ta.
Tổng tư lệnh Dương nheo mắt nhìn về góc tối trong phòng. Một dáng người đàn ông tráng kiện từ lúc bắt đầu đã như một linh hồn ẩn đằng kia.
“Euler, nhiệm vụ này chỉ có cậu ra tay tôi mới yên tâm.” Tổng tư lệnh Dương hạ thấp giọng ra lệnh, “Trong vòng 3 ngày hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy đổ hết lên người liên minh Ke-Bang.”
Nghe vậy đáy mắt Lâm Chí Hiền hiện lên một tia sáng!
Liên minh Ke-Bang, một chính quyền vũ trang ở Myanmar được các nước phương tây ủng hộ, vì không muốn quân độc lập hòa đàm thành công nên đã từng ám sát quan viên của quân chính phủ gây nên chiến tranh, lúc này tổng tư lệnh Dương đổ chuyện của Lục Tiến lên đầu bọn họ là có thể đưa ra câu trả lời cho quân chính phủ, cũng có thể khiến cho cấp dưới của Lục Tiến có một mục tiêu để trả thù. Sau này nếu như bức màn bị vén ra thì cũng là do tổng tư lệnh Dương ra lệnh, do người của ông ta ra tay!
Chỉ là…
“Euler, nghe nói quan hệ cá nhân của cậu và Lục Tiến rất tốt…” Lâm Chí Hiền thấy tâm trạng không còn nặng nề dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ôn hòa cười hỏi.
Euler ẩn trong góc tối bước lên vài bước, đi vào phạm vi có ánh sáng đèn, hành lễ với hai người.
“Hợp tác điều quân, tất nhiên sẽ có tiếp xúc.” Thả tay xuống, Euler nhàn nhạt trả lời, dưới vầng sáng, khuôn mặt của anh ta càng thêm tà mị.
“Vậy nhiệm vụ này?” Mắt Lâm Chí Hiền sáng như ưng, nhìn chằm chằm vào mặt Euler.
“Ba ngày” Euler mang vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn.
“Khi nhiệm vụ thành công, sau này quân quyền của Lục Tiến sẽ do cậu tiếp nhận!” Tổng tư lệnh Dương đứng bên cửa sổ nhàn nhạt nói với Euler.
Nghe vậy, khóe mắt tà khí của Euler đứng dưới ánh sáng đèn đột nhiên lóe sáng! Nhưng rất nhanh, anh ta đã thu hồi lại vẻ vui mừng, không nói một lời đưa tay chào hai người.
Trước bàn dài, Lâm Chí Hiền nở nụ cười, phía trước cửa sổ, đáy mắt tổng tư lệnh Dương hiện lên vẻ hài lòng.
Quả nhiên, chỉ cần là đàn ông sẽ phải chịu hấp dẫn.
Quyền lực, thứ này ai mà không thích chứ?
“Lục Tiến, vừa rồi cô ấy nói…” Sơ Vân lấy lại tinh thần, vội vã vươn tay ra nắm chặt đôi tay đang cầm dù của Lục Tiến, muốn nói cho hắn biết tin tức vừa nghe được.
“Anh biết rồi, đừng lo lắng.” Lục Tiến vươn tay kéo cô vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ về bờ vai run rẩy của cô.
Cú điện thoại kia, cũng là nguyên nhân hắn đột nhiên về nhà gấp. Hắn chưa bao giờ sắp xếp người của mình bên cạnh tổng tư lệnh Lâm, nhưng hai tiếng trước Nham Đương đã khẩn cấp thông báo với hắn về một cuộc điện thoại bất lợi cho hắn, nội dung cụ thể thì không rõ. Cùng với lời chuyển cáo vừa rồi của Lâm Bội Bội, đại khái hắn cũng đã đoán ra được chuyện gì.
Sơ Vân vòng tay ôm chặt lấy eo Lục Tiến, nâng gương mặt đang tựa vào lồng ngực hắn lên, vội vàng nói: “Lục Tiến, chúng ta đi thôi!”
“Chúng ta dẫn Hạo Hạo rời khỏi nơi này thôi, trở về trung quốc được không? Chúng ta có thể an toàn mà sống có được không?” Sơ Vân không hề nháy đôi mắt to rưng rưng nhìn Lục Tiến, đáy mắt đều là vẻ khẩn cầu.
Lục Tiến cúi đầu xuống, con ngươi đen lẳng lặng nhìn đôi mắt khao khát của cô.
“Nhưng mà ngoại trừ chiến tranh với giết người thì anh không biết gì cả.” Lục Tiến mỉm cười trả lời.
Đôi mắt to của Sơ Vân lập tức sáng rỡ lên!
“Không sao cả, em có thể đi làm! Em sẽ dùng…ưm” Cô vội vàng lên tiếng nhưng đột nhiên lại bị Lục Tiến cúi đầu hôn.
Chiếc ô màu xanh cùng làn mưa mịt mù đã mông lung che mờ hình ảnh hai người đang dán vào nhau.
Mười đầu ngón tay thon dài của Lục Tiến ôm lấy phần cổ trắng nõn của cô, hơi trượt lên trên, chui vào những sợi tóc mềm mại dính vào gò má cô, nhẹ nhàng bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thâm tình vô cùng hôn lên môi cô.
Cô đúng thật là bảo bối ngốc của hắn. Sự tình nào có đơn giản như cô nghĩ chứ. Thân phận của hắn đã sớm bị các quốc gia liệt vào đối tượng cần chú ý cao độ, làm sao có thể nói đi là đi được? Huống chi, không đánh mà lui cho tơi bây giờ không phải là cách làm của Lục Tiến hắn.
“Anh sẽ đưa em và Hạo Hạo đi trước.” Lục Tiến từ từ rời khỏi đôi môi ngọt ngào của cô, làn môi mỏng dán vào khóe môi cô khẽ nói.
“Sau lần bị tập kích ở doanh trại anh cũng đã có ý nghĩ này.”
“Yên tâm đi bảo bối, anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
Nguồn lực tài chính lớn, bãi biển tư nhân, trời xanh mây trắng. Có chim phi điểu, có cá heo, lúc nhàm chán có thể bơi giữa đội quân cá nhỏ màu sắc rực rỡ, lúc mệt mỏi có thể nằm trên du thuyền ngắm bầu trời đầy sao, đến tối còn có thể nghe thấy tiếng sóng ào ào mà chìm vào giấc ngủ. Cô có thể ngồi trên bãi cỏ xanh tươi mà kể chuyện cổ tích cho Hạo Hạo nghe, trong sách trời băng đất tuyết, ngoài sách mặt trời rực rỡ chiếu vào. Hạo Hạo có thể nằm trên chiếc võng thật to trong rừng nhìn cái đuôi màu xanh của chú chim nhỏ xinh đẹp.
Không có chiến tranh, không có bóng tối, không có máu tanh.
Hắn sẽ khiến cho cô và Hạo Hạo có được một cuộc sống tốt nhất cùng sự bảo bọc tốt nhất.
“Không, anh đi cùng chúng em đi, đi đến đâu cũng được.” Sơ Vân nhìn Lục Tiến rồi vội vàng lắc đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng.
Cô không muốn rời khỏi hắn, lại càng không muốn rời khỏi hắn ngay lúc này, hắn không muốn đưa cô trở lại trung quốc cũng không sao, bọn họ có thể đi đến nơi khác, đến lúc đó cô liên lạc với cô nhỏ là được rồi.
“Ngoan nào, hai người ở đây anh không thể nào an tâm xử lý công việc được.” Lục Tiến dùng một tay kéo cô vào trong lòng, cằm chống lên đỉnh đầu cô, lẳng lặng nhìn màn mưa ngoài chiếc ô nói thật trầm thấp. Đương nhiên hắn cũng không muốn xa mẹ con các cô nhưng còn điều lo lắng hắn sẽ không thể không sợ cái chết giống như trước kia nữa.
“Lục Tiến, trong này, anh sờ thử nơi này đi.” Sơ Vân ngẩng đầu lên, kéo bàn tay Lục Tiến qua đặt lên vùng bụng bằng phẳng của mình, một hàng lệ nóng chậm rãi chảy xuống gương mặt tinh tế của cô.
“Chúng ta lại có con rồi.” Sơ Vân ngửa đầu nhìn gương mặt điển trai mị hoặc của Lục Tiến, đôi mắt đẹp rưng rưng, mỉm cười nói cho hắn biết bí mật nhỏ của cô.
Lục Tiến như không xác định mình vừa nghe thấy gì nhìn cô chằm chằm. Sơ Vân mỉm cười nhìn nhau với hắn, nhìn qua linh hồn của nhau.
Lục Tiến sửng sốt trong nụ cười xinh đẹp của cô, đột nhiên ngực dâng lên từng đợt khí nóng. Hắn gấp gáp tìm lời lẽ thích hợp để nói cho cô biết cảm giác lúc này của hắn nhưng hắn không tìm thấy. Cô đứng ở phía sau dâng lên cho hắn một thứ lễ vật thật trân quý.
“Cho nên anh theo bọn em đi đi được không? Em và con cần anh.” Sơ Vân vươn tay chạm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, dịu dàng nói nhỏ.
Lục Tiến nhìn cô thật sâu. Trong túi của hắn, điện thoại không ngừng phát ra âm thanh ong ong yếu ớt, nhắc nhở hắn nhanh chóng xử lý nguy cơ lần này.
Mà bảo bối của hắn lại đang ngẩng gương mặt mi mục như vẽ lên si ngốc nhìn hắn, vẻ mặt tràn ngập tín nhiệm, hoàn toàn ỷ lại khiến cho lòng hắn rút lại.
“Anh muốn đi không phải là chuyện dễ dàng như vậy đâu bảo bối.” Hắn nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên hôn khẽ để trấn an, dùng gương mặt điển trai của mình lau đi nước mắt trên mặt cô, sau đó hắn thở dài nói cho cô biết.
“Em đi theo anh trừ khi trên đời này không còn Lục Tiến và Thẩm Sơ Vân.”
“Anh không muốn, anh biết em cũng sẽ không nguyện ý.”
“Cho nên em và Hạo Hạo hãy đi trước để cho anh yên tâm xử lý mọi việc được không? Anh cam đoan trước khi đứa con thứ hai của chúng ta sinh ra anh sẽ chạy tới bên cạnh em.”
Điện thoại trong túi không ngừng thúc giục, Lục Tiến chỉ có thể kéo thân thể mềm mại vào trong lòng mình lần nữa, dùng sức thật mạnh như muốn để cô hòa tan vào với mình, sau đó khi cô ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên thì hôn xuống thật mạnh rồi ngoắc cảnh vệ tới đưa cô vào nhà.
Chiếc xe của Lục Tiến nhanh chóng hòa vào màn mưa tăm tối.
Trong cánh cửa lớn, Sơ Vân run rẩy dùng bàn tay nhỏ bé sờ lên gương mặt ướt nhem đứng ngơ ngác nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
***
Trong phòng họp tại tổng bộ liên hiệp quân độc lập và chính quyền vũ trang Kai.
“Chúng ta không thể đồng ý được, làm như vậy sẽ khiến lòng quân hoang mang.” Trước bàn hội nghị thật dài chỉ ngồi rải rác có hai người, Lâm Chí Hiền mang vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng, nhưng những ngón tay đang gõ không hề nhẹ lên mặt bàn của ông ta lại cho thấy nội tâm ông ta không hề bình tĩnh như sắc mặt của mình.
Trên chiếc bàn hội nghị dài chỉ bật một chiếc đèn lớn, ngoại trừ chỗ đang ngồi thì những góc còn lại đều tối om. Bên kia chiếc bàn, tổng tư lệnh Dương nghe xong lời của ông ta lại trở nên trầm mặc. Lâm Chí Hiền cũng không lên tiếng nữa, cả phòng họp chỉ nghe thấy vài tiếng thở nhẹ.
Một lát sau, tổng tư lệnh Dương mặc một bộ quân trang đột nhiên đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa sổ, chắp tay đằng sau nhìn ra bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. Sau một lúc im lặng, căn phòng hội nghị trống trải đột nhiên vang lên tiếng nói già nua của tổng tư lệnh Dương .
“Hơn một trăm năm trước, mảnh đất này thuộc về nhà Thanh, về sau do Ấn Độ và Myanmar là thuộc địa của anh, hai lần lập lại cột mốc biên giới ba năm Tuyên Thống (niên hiệu của vua Phổ Nghi) và ba mươi sáu năm Trung Hoa dân quốc là sự sỉ nhục vĩnh viễn của chúng ta.”
“Sáu mươi năm, bởi vì điều ước xác định biên giới với Myanmar mà người trung quốc ở nơi này bị phân chia thành hai quốc gia. Từ đó về sau, quân phiệt hỗn chiến, nội chiến kéo dài, ngày kháng chiến, chúng ta cùng nhân dân trung quốc đã cùng nhau đánh bại quân Nhật Bản xâm lược, đã hy sinh không ít những người con ưu tú.”
Ông ta không quay đầu lại, chỉ trầm mặc nhìn chăm chú bóng đêm vô tận ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay đến những dãy núi miên man xa xa.
Lâm Chí Hiền ngẩng đầu lên nhìn lại chỉ thấy mái tóc hoa râm của ông ta.
“Rất nhiều người đã lãng quên chúng ta thật ra cũng là người trung hoa, hơn một trăm năm qua, chúng ta đã dùng phương thức của mình để sinh tồn ở nơi núi sâu này, cố gắng thoát khỏi cảnh nghèo đói, chiến tranh cùng thuốc phiện, nếu như số mệnh có may mắn thì hôm nay chúng ta đã có thể nắm giữ chính vện mệnh của mình trong tay.”
“Có thể có chính quyền độc lập, có thể có quân đội độc lập của chính mình. Trong tương lai, chính quyền của chúng ta sẽ thi hành phát luật và những biện pháp chính trị để có thể sánh cùng đại lục trung quốc, sử dụng ngôn ngữ phổ thông cùng văn tự chữ hán, quan trọng nhất là phải lưu thông nhân dân tệ, liên thông với tín hiệu viễn thông của trung quốc, mang đầu số điện thoại cùng Vân Nam…”
“Đây chính là thứ mà chúng ta luôn cố gắng phấn đấu – thành lập chính quyền người hoa, tự trị cao độ.”
“Chúng ta đã đánh vài thập niên mới tranh thủ được cơ hội này, quyết không thể buông tha dễ dàng như vậy.”
Tổng tư lệnh Dương thu hồi tầm mắt bên ngoài cửa sổ lại, xoay người nhìn Lâm Chí Hiền, dùng vẻ mặt tỉnh táo nói.
“Chúng ta cũng có thể tiếp tục đánh, vì giữ vững biên cương, chính phủ trung quốc sẽ tiếp tục tạo áp lực với bên kia.” Lâm Chí Hiền cau mày đối mặt với ông ta, chậm rãi lên tiếng.
“Không thể đánh tiếp nữa.” tổng tư lệnh Dương chậm rãi lắc đầu.
“Để tranh thủ sự ủng hộ của các quốc gia trung lập, chúng ta đã ngăn cấm thuốc phiện và trồng hoa màu thay thế, kết quả thế nào? Các loại cam bán không được giá, các loại hương tiêu đều không thể sống được, cây vải thì cằn cỗi, cây ngô vừa định thu hoạch thì bị chuột gặm sạch, rất vất vả mới thu hoạch được một lượng sắn lớn nhưng vì không có nhà máy gia công mà đều hỏng hết…”
Nhắc đến những năm tháng gian khổ, những nếp nhăn trên mặt tổng tư lệnh Dương đột nhiên sâu thêm một chút.
“Phải tìm được cách sinh tồn mới đối với người dân chỉ biết đến cây thuốc phiện mà nói thật sự không hề dễ dàng! Người dân của chúng ta rốt cuộc đã không còn chịu đựng được chiến tranh nữa rồi! Chiến tranh, sẽ chỉ làm cho người dân ngày càng khốn cùng!”
“Khốn cùng cũng không đáng sợ, thiếu y thiếu thuốc cũng không đáng sợ! Đáng sợ nhất chính là bởi vì khốn cùng mà không có được tri thức, không học được khoa học kĩ thuật!”
“Trong 1000 đứa bé thì có đến 80% không được ăn học. Cứ như thế mãi chúng ta sẽ ngày càng rớt lại phía sau.”
“Chúng ta cần viện trợ quốc tế, nhưng nếu lần hòa đàm này vì sự cự tuyệt của chúng ta mà không thành công, các thế lực quốc tế ủng hộ chúng ta cảm thấy thất vọng, thậm chí có khả năng sẽ từ bỏ sự ủng hộ âm thầm với chúng ta!”
“Tôi đã đánh trận cả đời rồi, tôi không sợ chiến tranh, nhưng nếu như chỉ hy sinh một người mà có thể đổi lấy sự an cư lạc nghiệp cho nhân dân cùng hoàn thành được nghiệp lớn thì có gì mà không thể?”
Tổng tư lệnh Dương duỗi hai bàn tay đang chắp sau lưng ra, rủ mắt xuống quan sát vết chai nghiêm trọng cùng chỉ tay chằng chịt trong lòng bàn tay mình, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn vào ánh mắt do dự của Lâm Chí Hiền.
Lâm Chí Hiền cũng nhìn ông ta, nuốt một ngụm nước bọt, đôi môi hơi khô sáp lên tiếng: “Nhưng đã nhiều năm nay A Tiến đã giúp chúng ta chiếm được một nửa địa bàn, vì để hòa đàm thành công mà hi sinh cậu ta, như thế sẽ…”
“Thế thì ông cứ đổ hết lên đầu tôi là được.” tổng tư lệnh Dương đột nhiên cắt ngang lời ông ta.
“Cái chết, những lời chỉ trích cứ để tôi gánh chịu toàn bộ.” Ông ta lạnh lùng lên tiếng.
“Chí Hiền, thật ra thì ông luôn kiêng kị Lục Tiến, cần gì phải che giấu.” tổng tư lệnh Dương nhìn vẻ do dự của Lâm Chí Hiền, đột nhiên mở miệng nói ra lời mà trong lòng ai cũng biết rõ nhưng không đề cập đến.
Khóe mắt Lâm Chí Hiền giật giật, ánh mắt nãy giờ vẫn ôn hòa vô hại bỗng chốc trở nên sắc bén!
“Ông đã nuôi con cọp này hùng mạnh quá mức rồi, ông mà không ra tay thì một ngày nào đó quân độc lập sẽ chỉ biết đến Lục không nhìn thấy Lâm nữa.” tổng tư lệnh Dương nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chí Hiền, ánh mắt sắc bén của hai người cùng lúc chạm nhau giữa không trung!
Một lúc sau, Lâm Chí Hiền thu hồi ánh mắt lại, thu luôn bàn tay đặt trên mặt bàn, chậm rãi khoát lên thành ghế rộng lớn. Vẻ mặt cũng không tiếp tục tỏ ra ôn hòa nữa.
“Ông có tâm cơ dễ biến hóa, xử sự khéo léo đưa đẩy, mặt hiền tâm vững, biết xem xét thời thế, là một chính trị gia trời sinh.” Khuôn mặt già nua của tổng tư lệnh Dương hiện lên vẻ hài lòng.
Nếu cuộc hòa đàm thành công, trong tương lai đặc khu thuộc quân chính phủ đặt bên cạnh nước lớn, mấy thế lực vũ trang trong vùng sẽ hồi sinh. Lúc ấy mới là thời điểm khảo nghiệm chân chính với người lãnh đạo mới. Quân nhân bọn họ cho tới bây giờ chỉ dùng súng nói chuyện, chiến tranh có lẽ còn được chứ đùa với chính trị thì vĩnh viễn không phải là đối thủ của kẻ khác.
“Tôi già rồi, lần này cuộc hòa đàm mà thành công thì tôi sẽ rút khỏi hai quân, sau này đặc khu sẽ do ông lãnh đạo.” tổng tư lệnh Dương nói ra lời nói như đá phá trời của mình.
Gò má Lâm Chí Hiền run run, có vẻ không thể tin được nhìn ông già đứng trước cửa sổ!
Hai quân liên kết, trong tương lai ai là người lãnh đạo chân chính của đặc khu vẫn chưa xác định trước, chủ đề mẫn cảm này không ai dám nhắc tới nhưng không có nghĩa là từ đáy lòng không nghĩ đến! Luận về tuổi tác, luận về lí lịch, luận về kinh nghiệm cũng không tới lượt ông ta, nhưng hôm nay lão Dương lại mở miệng trước!
Trước cửa sổ, ông già tuổi tác đã cao nhưng thân hình vẫn cao ngất chắp tay đứng yên lặng, không nói thêm nữa. Trên đỉnh đầu ông ta, gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc xám trắng của ông ta.
“Lục Tiến sẽ không buông tay chịu trói, một khi cậu ta phản kích chỉ sợ quân độc lập sẽ có một trận binh biến.” Có được lời nói của ông ta, Lâm Chí Hiền không hề vòng vo nữa, nói thẳng vào trọng điểm.
“Quân chính phủ chỉ cần lấy lại công bằng, mà cái gọi là lấy lại công bằng này có thể là một Lục Tiến sống, cũng có thể là thi thể của cậu ta.” Tổng tư lệnh Dương lắc đầu với ông ta, đáy mắt hiện lên một vẻ thương xót.
“Ý ông nói là…” Ánh mắt Lâm Chí Hiền léo sáng, có vẻ không chắc chắn nhìn về phía ông ta.
Tổng tư lệnh Dương nheo mắt nhìn về góc tối trong phòng. Một dáng người đàn ông tráng kiện từ lúc bắt đầu đã như một linh hồn ẩn đằng kia.
“Euler, nhiệm vụ này chỉ có cậu ra tay tôi mới yên tâm.” Tổng tư lệnh Dương hạ thấp giọng ra lệnh, “Trong vòng 3 ngày hoàn thành nhiệm vụ rồi hãy đổ hết lên người liên minh Ke-Bang.”
Nghe vậy đáy mắt Lâm Chí Hiền hiện lên một tia sáng!
Liên minh Ke-Bang, một chính quyền vũ trang ở Myanmar được các nước phương tây ủng hộ, vì không muốn quân độc lập hòa đàm thành công nên đã từng ám sát quan viên của quân chính phủ gây nên chiến tranh, lúc này tổng tư lệnh Dương đổ chuyện của Lục Tiến lên đầu bọn họ là có thể đưa ra câu trả lời cho quân chính phủ, cũng có thể khiến cho cấp dưới của Lục Tiến có một mục tiêu để trả thù. Sau này nếu như bức màn bị vén ra thì cũng là do tổng tư lệnh Dương ra lệnh, do người của ông ta ra tay!
Chỉ là…
“Euler, nghe nói quan hệ cá nhân của cậu và Lục Tiến rất tốt…” Lâm Chí Hiền thấy tâm trạng không còn nặng nề dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ôn hòa cười hỏi.
Euler ẩn trong góc tối bước lên vài bước, đi vào phạm vi có ánh sáng đèn, hành lễ với hai người.
“Hợp tác điều quân, tất nhiên sẽ có tiếp xúc.” Thả tay xuống, Euler nhàn nhạt trả lời, dưới vầng sáng, khuôn mặt của anh ta càng thêm tà mị.
“Vậy nhiệm vụ này?” Mắt Lâm Chí Hiền sáng như ưng, nhìn chằm chằm vào mặt Euler.
“Ba ngày” Euler mang vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn.
“Khi nhiệm vụ thành công, sau này quân quyền của Lục Tiến sẽ do cậu tiếp nhận!” Tổng tư lệnh Dương đứng bên cửa sổ nhàn nhạt nói với Euler.
Nghe vậy, khóe mắt tà khí của Euler đứng dưới ánh sáng đèn đột nhiên lóe sáng! Nhưng rất nhanh, anh ta đã thu hồi lại vẻ vui mừng, không nói một lời đưa tay chào hai người.
Trước bàn dài, Lâm Chí Hiền nở nụ cười, phía trước cửa sổ, đáy mắt tổng tư lệnh Dương hiện lên vẻ hài lòng.
Quả nhiên, chỉ cần là đàn ông sẽ phải chịu hấp dẫn.
Quyền lực, thứ này ai mà không thích chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook