Cố Chấp Vai Ác Ta Về Rồi Đây
-
1: Giả Mạo
Bốn giờ chiều, bầu trời u ám, gió lạnh rít gào cuốn bay những chiếc lá khô trên mặt đất, càng làm tăng thêm cái lạnh.
Vùng ngoại ô thành phố Ninh Quốc tại cửa của một công viên bị bỏ hoang, hai người trẻ tuổi ngồi dưới một cái lều đơn sơ, hai cánh tay co quắp, thở dốc.
“Anh Tống, nhóm thầy Thu bọn họ sao vẫn chưa ra? Sẽ không xảy ra tai nạn gì đúng không?” Thanh niên có vẻ mặt hơi trẻ con lo lắng nhìn vào công viên.
Người thanh niên mặc đồng phục đen kéo cổ áo, nói: “Có thầy Thu ở đó thì có thể xảy ra chuyện gì? Tên Cố Nghiên đáng chết, tuyệt đối lần này hắn chạy không thoát.”
Nghe được hai chữ Cố Nghiên, bọn họ cảm thấy không rét mà run, đột nhiên rùng mình một cái, nhìn về phía công viên, trong mắt hiện lên một chút oán giận, lại thêm một chút lo lắng.
Kể từ khi dấu vết của Cố Nghiên xuất hiện ở thành phố Ninh Quốc, toàn bộ Cục điều tra đặc biệt đã bị bao phủ trong một đám mây đen.
Tên này vô cùng tàn nhẫn và xảo quyệt.
Cục điều tra đặc biệt đã rất cố gắng để bắt hắn, có một số đồng đội suýt chết mới tra được tung tích của hắn, đem người bức tới chỗ công viên bỏ đi ở vùng ngoại thành này.
Nếu lần này không thể chấm dứt người này, hắn sau khi rời khỏi đây không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, cho nên khi biết được Cố Nghiên xuất hiện ở thành phố Ninh Quốc, thầy Thu lập tức chạy tới hỗ trợ bọn họ xử lý việc này.
Chính vì vậy mới có cục diện hôm nay, bằng không chỉ dựa vào bọn họ khẳng định không dám cùng tên điên Cố Nghiên đối đầu.
Nghĩ đến đồng đội đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU chưa biết sống chết, khuôn mặt lạnh cóng của thanh niên lại tái nhợt, lại một lần nữa cầu nguyện Cố Nghiên có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Lần này có thầy Thu ở đây, Cố Nghiên nhất định không thể trốn thoát....
Hai người mất đi hứng thú nói chuyện, siết chặt hai tay, tiếp tục ngây người ra.
Công viên này đã bị bỏ hoang từ lâu, xung quanh là những nhà máy bỏ hoang, ngày thường có rất ít người lui tới, thời tiết hôm nay cũng không được tốt thì càng không có một bóng người nên khi nhìn thấy một thanh niên ở ngã tư, cả hai không khỏi nhăn mày lại.
Thời tiết năm sáu độ mà thanh niên này chỉ mặc một chiếc áo, gió lạnh thổi qua vạt áo mỏng khẽ nhếch lên, khiến hai người ngồi trong lều nhìn đến mà không khỏi rùng mình một cái.
“Bên trong đang được xây dựng, sắp tới sẽ không mở cửa” Hai người mắt thấy thanh niên kia đạp cỏ khô đi về phía bên này, la lớn.
Thanh niên cũng không có dừng lại mà đi đến trước cái lều đơn sơ, thoáng kéo khăn quàng cổ, cười nói: ”Xin chào, Cố Nghiên có ở bên trong không?” Một nửa khuôn mặt bị che đi, lộ ở bên ngoài một đôi mắt lạnh hơi cong làm người ta nháy mắt sinh ra cảm giác bất an.
“Cậu là ai?” Người mặc đồng phục đen trầm giọng hỏi.
Chỉ có người trong Cục điều tra đặc biệt Ninh Quốc mới biết về sự hiện diện của Cố Nghiên đang ở bên trong công viên này.
Anh lặng lẽ đút tay vào túi bấm gọi cho đồng đội.
Cố Nghiên tuy sa lưới, nhưng mấy tên thủ hạ của hắn lại không rõ tung tích, thanh niên này lại kì quặc như vậy không thể không đề phòng.
Thanh niên có một đôi mắt trong veo, cậu đưa tay ra và đặt một tấm thẻ trước mặt hai người họ: “Sư phụ của tôi có mối thù riêng với Cố Nghiên, vì vậy ông ấy đã cử tôi đến để giúp đỡ.
Nếu Cố Nghiên thực sự ở trong đó, xin vui lòng cho tôi vào”.
Bọn họ cầm lấy tấm thẻ, sau khi kiểm tra kỹ càng thì gật đầu với người mặc đồng phục màu đen và nói: “Đây là thẻ bài trong cục ở Tây Nam bên kia”.
Người mặc đồng phục đen mới nửa tin nửa ngờ đánh giá thiếu niên, nói: “Lần hành động này là của Ninh Quốc phân cục, không cho phép người ngoài tham dự.”
Nói xong lại cười nhạo một tiếng: ”Cậu đi vào có thể làm được gì, gây thêm phiền cho chúng ta sao?”
Tuy rằng nhìn không thấy diện mạo, nhưng người trước mặt chỉ mới hai mươi tuổi, nhỏ hơn hắn vài tuổi, bọn họ đều chỉ có thể thủ ở bên ngoài, đứa nhỏ này thật không biết tự lượng sức mình.
Nếu cho người này vào, khi gặp Cố Nghiên chắc chắn sẽ không giữ được mạng, đến lúc đó bị trừng phạt vẫn là bọn họ.
Nghĩ đến đây, đồng phục đen sốt ruột xua tay: “Cậu đi nhanh đi, đừng ở đây làm loạn, Cố Nghiên hôm nay chạy không thoát đâu, cậu trở về nói với sư phụ thù của hắn chúng tôi sẽ báo giúp.”
Thanh niên nhận lại tấm thẻ gãi đầu nói: ”Tôi đã kiểm tra qua thẻ bài rồi, thật sự không thể để tôi vào sao? Khẳng định sẽ không kéo chân sau của mọi người đâu mà”.
“Tôi chỉ là suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của cậu thôi, cũng không nhìn lại cái thân thể nhỏ nhắn này của cậu, còn muốn đi tìm chết à!”Giọng điệu của người mặc đồng phục đen càng trở nên cáu kỉnh, nhìn thanh niên có chút chán ghét.
Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi quần bọn họ đột nhiên vang lên, vừa kết nối cuộc gọi, không biết nên kia nói cái gì, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Anh Tống, sao, sao vậy?” Thanh niên có khuôn mặt trẻ con lắp bắp hỏi, vẻ mặt sợ hãi.
Điện thoại trong tay đồng phục đen trượt xuống, run rẩy nhìn về phía cánh cổng công viên, trên mặt nét hoảng sợ hiện rõ.
Cố Nghiên trốn thoát khỏi công viên, trốn qua cánh cửa mà họ đang canh giữ.
“Mau...Mau....”
Chạy mau!
Chưa kịp nói hết câu, một chiếc xe buýt màu xanh lam vọt ra khỏi công viên dừng trước mặt ba người, người đàn ông ngồi ở ghế tài xế đội mũ rất thấp, cả người bị kính chắn gió che khuất đi có một chút mơ hồ.
Dù vậy cũng khiến hai người ngồi trong lều sợ hãi đến không thể nào nhúc nhích được.
Khi thanh niên có khuôn mặt trẻ con hiểu ra sự việc thì trên trán đã xuất hiện những hạt mồ hôi, y rùng mình muốn đứng dậy chạy đi, nhưng dưới ánh mắt của người đàn ông trên ghế lái, y không thể đứng dậy được.
Không ai nhìn thấy khuôn mặt của Cố Nghiên, hay nói cách khác không ai nhìn thấy mặt của hắn ta mà có thể sống sót, hoặc là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, hoặc là mất đi lý trí và trở nên điên cuồng.
Người cuối cùng tiếp xúc với Cố Nghiên là đồng đội vẫn chưa thức dậy và không biết liệu có cơ hội tỉnh lại hay không của họ.
Bóng người chậm rãi quay ngang, dường như liếc nhìn sang đây, sau đó đứng dậy đi tới cửa xe, theo động tác của hắn cửa xe như là khói mà biến mất, lộ ra gương mặt.
Thân hình hắn cao lớn, toàn thân mặc một cái áo choàng to rộng màu đen, đầu hơi cúi cuống, vành mũ được kéo xuống che đi khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhợt nhạt.
“Lên xe” Hắn nhẹ nhàng nói.
Giọng hắn khàn khàn khó chịu, hai người ngồi dưới nghe thấy hai chữ này, thân thể sợ hãi không tự chủ được mà cử động theo, cứng ngắc đứng lên, xương cốt toàn thân phát ra tiếng lách cách, bất chấp sự kháng nghĩ của đại não mà tiến về phía cửa.
“Hức...không ô” Thanh niên có khuôn mặt trẻ con giãy giụa, nước mắt lã chã rớt xuống, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.
Lên xe thì bọn họ chỉ còn cái chết, thầy Thu còn không bắt được Cố Nghiên, còn ai có thể cứu được bọn họ?
Ngay cả khi thầy Thu có đuổi kịp, thì cũng chỉ có thể nhặt xác của họ mà thôi.
Dù cho có vùng vẫy bao nhiêu, thì cơ thể vẫn tiến về phía trước một cách không thể kiểm soát.
Khi càng ngày càng đến gần xe buýt, sắc mặt của bọn họ dần trở nên tê dại, thanh niên có khuôn mặt trẻ con không ngừng nức nở, ý thức dần mờ đi, hai mắt trở nên mờ mịt, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc áo choàng đen.
“Anh ấy nói không muốn lên xe.”
Trước khi chìm hẳn vào bóng tối, bọn họ nghe thấy một giọng nói trong trẻo:
Không muốn...không muốn lên xe, không muốn lên xe.
Như là một con rối bị thao túng, thân hình hai người đang đi về phía xe buýt bỗng nhiên dừng lại, sau đó mềm mại ngã xuống trên mặt đất, lúc này người nọ đứng trên xe mới chú ý tới thanh niên đứng ở phía trước cái lều đơn sơ.
Hắn có chút nghi hoặc đưa tay hất về phía thanh niên, nhưng thanh niên vẫn tỉnh táo nhìn hắn.
Hơn nữa còn ở dưới mí mắt của hắn mà kéo hai người nằm trên mặt đất vào trong lều.
“Người ta không muốn lên xe rồi, thì đừng có ép”
Kéo người vào lều xong, Thẩm Thư hít một hơi, vỗ cỏ khô dính trên vạt áo, sau đó nhấc chân lên đi vào trong xe.
Trong tích tắc nơi hai người lướt qua, cậu đưa tay vén mũ áo choàng lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ.
Quả nhiên, là giả.
Ý cười thu lại trên mặt Thẩm Thư, cậu vô cảm lên ngồi ở đầu xe, nhẹ giọng nói: ”Đi thôi, Tây Hoa trấn.”
Nói xong, người đàn ông mặc áo choàng đứng ở cửa xe hệt như người gỗ quay đầu lại một cách máy móc, hắn nhìn biểu tình thờ ơ của thanh niên, vẻ mặt còn khó coi hơn người mặc bộ đồng phục đen khi nhận được cuộc gọi vừa nãy.
“Anh...” Hắn ta muốn hỏi người thiếu niên chừng hai mươi tuổi này là ai, tại sao chỉ cần một câu nói liền có thể khiến hắn không thể động đậy.
Nhưng lời nói tới bên miệng lại không thể bật ra, thanh niên chỉ hướng về bên này nhìn thoáng qua.
Nháy mắt mồ hôi lạnh chảy đầm đìa trên mặt hắn ta, run rẩy đi đến ngồi xuống ghế lái.
Thẩm Thư cười tủm tỉm kéo chiếc áo choàng trên mặt đất, khẽ lắc đầu lẩm bẩm: ”Tên Cố Nghiên kia sẽ không bao giờ ăn mặc như vậy”.
Nói xong buông tay ra, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ....
Cố Nghiên có lẽ là vì từ nơi khác chuyển đến, nên tuy rằng từ nhỏ lớn lên ở thị trấn giống cậu nhưng vẫn luôn tỏ ra lạc lõng.
Trong cái thị trấn nhỏ có chút cũ nát kia trong khi bạn bè cùng lứa tuổi với anh vẫn còn đi nghịch bùn thì Cố Nghiên luôn ngồi trong sân nhỏ của ngôi nhà mà luyện thư pháp, chơi đàn, vẽ tranh và làm những mô hình nhỏ tinh xảo bằng gỗ mà anh nhặt được.
Thẩm Thư nhớ rằng có một dãy đồ nhỏ do Cố Nghiên chạm khắc trên kệ trong phòng ngủ của cậu.
Những người bạn chơi cùng luôn nói Cố Nghiên giống một cô bé, vì quần áo của anh luôn sạch sẽ và gọn gàng.
Cho dù Thẩm Thư có đưa đi chơi, anh cũng chỉ ngồi nhìn từ xa trên trụ đá phủ một chiếc khăn vuông nhỏ, tuổi còn trẻ đã học cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám bạn đang đánh nhau vì những lá bài mà nhắm mắt làm ngơ, như đang suy nghĩ về những vấn đề chưa được giải quyết trên lớp.
Mãi về sau, Thẩm Thư mới biết Cố Nghiên chỉ đơn giản là sợ rằng bùn đất sẽ bám lên người anh, vì anh mắc bệnh sạch sẽ.
Đó là lý do tại sao Cố Nghiên sẽ không bao giờ mặc một chiếc áo choàng dài chấm đất như vậy, nếu nó dính bụi bẩn anh sẽ phát điên mất.
Thẩm Thư khẽ thở dài, sau đó quay sang hỏi người đàn ông mặc áo choàng: ”Anh đã nhìn thấy Cố Nghiên chưa?”
“Không...!chưa thấy qua“.
Người mặc áo choàng không dám nói dối.
“Chưa thấy qua bao giờ lại dám đi giả mạo, rất có dũng khí a”.
Thẩm Thư bị chọc cười, sau khi sư phụ cậu rời đi, hơn một tháng cũng không tìm thấy Cố Nghiên, nghe nói Cố Nghiên xuất hiện ở Ninh Quốc.
Thành phố Ninh Quốc xảy ra trận chiến lớn như vậy, cứ tưởng lần này rốt cuộc có thể tìm được người, nhưng lại thất vọng rồi.
Nếu không phải tên giả danh Cố Nghiên này lừa cậu chạy vào vùng đất hoang vu này thì chắc chắn bây giờ cậu đã mua được vé trở về thị trấn, cũng không đến mức tiêu tiền taxi đến không còn xu dính túi như bây giờ.
Thẩm Thư càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn người mặc áo choàng càng trở nên ảm đạm.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Người đàn ông mặc áo choàng rùng mình.
Thẩm Thư giọng nói trầm xuống: ”Nếu trước khi trời tối không kịp đến Tây Hoa trấn, tôi sẽ ăn thịt anh!”
Người mặc áo choàng run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy có một tia tơ máu hiện trong con ngươi đen của cậu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook