Cố Chấp Sủng Ái
-
Chương 3: Hồi ức
Đột nhiên đụng phải Lục Chu, đến lúc về nhà tắm rửa Thẩm Diệc Hoan vẫn còn ngẩn ngơ.
Không phải là từ năm thứ ba ở trường quân đội đã phải đi Tân Cương rồi sao, sao tự nhiên lại trở về, mà trở về từ khi nào, người nữ bác sĩ kia chính là bạn gái mới của anh hả?
Thẩm Diệc Hoan càng nghĩ càng giận, nghiêm khắc gõ thật mạnh vào đầu của mình, cưỡng ép bản thân không được tiếp tục nghĩ đến những chuyện này nữa.
Là cô nói chia tay, bây giờ lại hối hận thì thật mất thể diện!
Hơn nữa Lục Chu.... Chính là một mặt người dạ thú điển hình đó!
Ở trong mắt người khác, ấn tượng của họ với Lục Chu là lạnh lùng cô quạnh, con ngoan trò giỏi, là đứa con cưng của trời, chính là ngôi sao không thể nào chạm tới trong lòng tất cả các thiếu nữ.
Chỉ có Thẩm Diệc Hoan biết, tính tình Lục Chu không tốt, hay nổi nóng lại còn cố chấp, tính chiếm hữu và khống chế muốn chiếm thứ gì đó làm của riêng của anh mạnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, thời niên thiếu đó cô rất mê kiểu đó.
Không một ai biết nam thần trong trẻo lạnh lùng trong mắt các cô, khi ở bên cạnh Thẩm Diệc Hoan lại là như vậy.
Đôi mắt lạnh lẽo kia khi nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan thì đã bắt đầu nhóm lửa, u ám lại kìm nén, như một con báo nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình, hoặc như là một người sắp chết chìm vớ được một cây gỗ nổi.
Nhưng Lục Chu thật sự đối xử với Thẩm Diệc Hoan vô cùng tốt.
Thế cho nên sau ba năm chia tay, Thẩm Diệc Hoan đều không cảm nhận được thứ gọi là tình yêu sâu đậm gì đó trên người của người khác.
Cô là một người thiếu tình yêu thương và không có cảm giác an toàn, sau khi được Lục Chu yêu, cô đã không còn đủ năng lực để thoả mãn với tình yêu mà những người khác có khả năng cung cấp cho cô nữa rồi.
Cho nên ba năm này, mặc dù có vô số người theo đuổi cô, nhưng cô chưa từng bắt đầu yêu một ai khác cả.
Khoác áo tắm, lúc xỏ chân vào đôi dép trắng ở ngoài sàn nhà đi ra, điện thoại di động sáng lên, bởi vì rung nên nó khẽ chuyển động.
"Alo, mẹ." Cô mở loa ngoài, một bên cầm khăn lông khô lau tóc ướt.
"Sao mẹ gọi nhiều cuộc như thế mà không nhấc máy, đang ở đâu đấy hả?" Tiếng nói bên đó có vẻ không mấy kiên nhẫn.
"Ở nhà." Cô lạnh nhạt nói, không có chút rung động nào, giọng nói mềm mại, "Vừa nãy đang tắm, nên không nghe thấy tiếng chuông."
"Ừ, ngày mai chị con về, con cũng về nhà cùng ăn một bữa tối đi."
Thẩm Diệc Hoan mất ba bốn giây mới nhớ ra người chị này là thần thánh phương nào, sau đó trong nháy mắt không còn chút hứng thú nào, mở miệng thành khẩn nói: "Bữa tối ngày mai sao, con có việc rồi, chắc là không có thời gian đâu."
"Mày làm cái nghề chụp ảnh đó thì có cái gì bận cơ chứ?" Sự tức giận trong giọng nói đã không che giấu được, "Mọi người trong nhà khó có dịp đoàn viên như thế, mày đừng có làm mọi người mất hứng được không hả?"
Đây coi là người sai vặt trong một nhà, mấy năm nay cô giả vờ nhu thuận để đáp lại sự giả bộ của mẹ cô vẫn chưa đủ sao.
Thẩm Diệc Hoan hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, kiềm chế tâm trạng của mình, cuối cùng nói với bên kia điện thoại: "Đã biết, ngày mai con qua."
—————
Trước đây Thẩm Diệc Hoan bất mãn với sự ràng buộc, không chịu sự quản giáo, là cái đinh trong mắt của các giáo viên trong trường, cũng là trung tâm nghị luận, đối tượng mến mộ của các nam sinh, là người chịu đựng mọi đố kị mãnh liệt của nữ sinh.
Cô trở thành một tồn tại lập dị trong ngôi trường trọng điểm của thành phố đó.
Trốn học đánh nhau yêu đương, dùng những son môi có màu sắc rực rỡ nhất, mặc những bộ quần áo thành thục và tùy tiện so với tuổi thật, mái tóc thì luôn luôn thẳng dài nhu thuận, nụ cười sáng đến nhức mắt, xưng huynh gọi đệ với những người có gia cảnh sung túc đi cửa sau để vào trường.
Cô cứ như suốt quãng thời gian cấp III của mình, cùng với hai năm trước đại học.
Hoành hành ngang ngược, hô mưa gọi gió.
Còn thực sự để cho người ta đố kị chính là, ngay cả Lục Chu cũng thích kiểu con gái như vậy.
Anh đối xử với tất cả mọi người đều rất lạnh nhạt, chỉ có riêng Thẩm Diệc Hoan là một ngoại lệ.
Cô không có nhiều bạn bè tri kỷ gì đó ở trong trường học, nhưng vẫn sống trong việc là trung tâm nghị luận của mọi người, mãi cho đến một ngày, một tin tức khủng bố xuất hiện trong câu chuyện của bọn họ.
Thẩm Diệc Hoan nghỉ học đại học.
Học phí của đại học S rất vang dội, chuyên ngành chụp ảnh mà cô học thì lại chính là chuyên ngành đốt tiền nhất, thậm chí học sinh gia cảnh không tốt cũng không dám chọn chuyên ngành này.
Nước bọt của những người đứng xem đó có thể dìm chết người, các kiểu hoài nghi, nghi kỵ.
Thẩm Diệc Hoan rời khỏi tầm mắt trào phúng của mọi người, một lần nữa biết được tin tức của cô cũng đã là hai năm sau rồi.
Bạn học cấp III của cô khi gặp lại còn không tin nổi vào mắt mình, một nữ sinh đã từng vô cùng kiêu ngạo, bây giờ lại chăm chú làm việc trong phòng chụp ảnh, tóc đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng, trở nên căng tràn sức sống phổ thông không kiêu căng, cười rộ lên ấm áp ôn nhu.
Mặt của cô quá mức dẻo dai, có thể thể hiện bất cứ nội dung nào mà cô muốn ra ngoài.
Ba năm trước đây, công ty của ba cô phá sản, không chịu nổi sự thất bại đó nên ông đã nhảy lầu tự sát, để lại cho mẹ con cô một món nợ vĩ đại mà mẹ con cô phải bán hết của cải trong nhà rồi bất động sản và gia sản để lấy tiền mặt thì mới trả đủ số nợ đó, qua mấy chục năm sống trong kiêu xa vinh hoa phú quý mẹ cô không còn năng lực để kiếm tiền, thời gian sau khi trả hết nợ nần lại càng xa vời.
Thẩm Diệc Hoan từ trên cao rơi xuống vạn trượng, đành bất lực cam chịu.
Không một ai nguyện ý vô duyên vô cớ cứu trợ cô nhi quả mẫu hai người căn bản không có khả năng sản sinh ra được chút lợi ích nào.
Mãi đến khi mẹ cô tái giá với một người chủ sản nghiệp về điện Thì Chấn Minh, đều là kết hôn lần thứ hai, đều có một đứa con gái, lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan và người chị đó gặp mặt đã không vừa mắt nhau.
Từ nhỏ Thẩm Diệc Hoan đã được nuông chiều, tất cả nhẫn nại và kiềm chế cô đều học được khi ăn nhờ ở đậu trong cái nhà đó.
Học cách nhẫn nại ngụy trang khi còn học trung học, học được cách thì đem tất cả các góc cạnh quanh thân mài mòn rồi thu lại vào trong cơ thể, học được cách dùng khuôn mặt đơn thuần thiện lương để bảo vệ chính mình.
Cô không hề dương nanh múa vuốt, không còn làm càn, rồi từ đó trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt mọi người.
Sống nhiệt tình, tích cực hướng về phía trước.
Không có góc cạnh, trơn tru nguội lạnh.
—————
Cúp điện thoại, cô chầm chậm duỗi cái eo nhức mỏi, rồi ngã mình vào chiếc giường mềm mại.
Cô nghiêng đầu nhìn cảnh đêm của thành phố ở bên ngoài cửa sổ, xa hoa trụy lạc, ồn ào náo nhiệt, giống như không có một chỗ nào an tĩnh, không có một chốn nào thuộc về riêng cô.
Ngay cả không khí cũng dính mồ hôi khô nóng.
Cô chợt nhớ đến tám năm trước, cũng là một mùa hè như vậy.
.......
Huấn luyện quân sự năm đầu tiên của cấp III luôn vào giữa tháng 8 như này, mưa dầm vừa mới kết thúc, đây chính là thời điểm nóng nực nhất, nhưng lại bởi vì phải tập quân sự trước nửa tháng nhập trường, sau khi kết thúc đợt huấn luyện thì sẽ bắt đầu khai giảng luôn.
Mười sáu tháng tám, Thẩm Diệc Hoan mặc một đồ đáng yêu số lượng có hạn đi vào trường.
Làn da trắng nơn của thiếu nữ dường như trong suốt, áo sơ mi trắng cùng với váy dài tung bay mang lại cảm giác thanh xuân, một nửa tà áo sơ mi được nhét vào trong eo váy, một nửa còn lại tùy tiện rơi ra ngoài, dưới ánh nắng mặt trời chói chang có vẻ nửa trong suốt, một đôi chân dài vừa trắng vừa mịn, đầu gối lõm xuống cùng đường nét của nó quả thực khiến người ta không thể nào rời mắt nổi.
Ngoại hình của cô thật sự rất đẹp, trở thành một phong cảnh đặc biệt ở một ngôi trường cấp III nổi tiếng lấy điểm cao.
Cô cầm tờ giấy báo nhập học di chuyển đến cửa lớp 10-1 trong ánh mắt quan sát của mọi người.
Thành tích thi cấp III của cô cũng không tốt, có thể vào được ngôi trường này hay có thể ngồi được trong một lớp trọng điểm như này đều nhờ tới quan hệ quen biết của ba cô Thẩm Phó và hiệu trưởng của trường.
Cô tới muộn, trong lớp đã đến đủ hết rồi, vẫn chưa phát đồng phục nên mọi người đều mặc những bộ đồ của riêng mình, lại không có một ai giống như cô cả, hiện ra sự mị hoặc giữa cảm giác của thiếu nữ và người trưởng thành.
"Báo cáo." Thanh âm của cô giòn giã.
"Vào đi... " Ánh mắt của chủ nhiệm lớp quan sát người cô vài giây, "Sau này ở trường học thì chú ý đến quần áo một chút."
"Vâng." Thẩm Diệc Hoan có lệ gật đầu.
Ánh mắt đảo quang một vòng trong lớp học, chỉ còn bàn cuối cùng trong góc là còn chỗ trống. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người ngồi cùng bàn, Thẩm Diệc Hoan khẽ run lên, sau đó đáy mắt nhanh chóng nổi lên chút nghiền ngẫm, bước nhanh về phía anh.
"Chào cậu, sau này tớ chính là bạn cùng bàn của cậu đấy!"
Thẩm Diệc Hoan chào hỏi với anh, giọng nói lộ ra chút đắn đo, hơi có chút giọng mũi, như làm nũng mềm mại không xương, hoặc như câu dẫn không có ý tốt.
Mái tóc anh rũ xuống bên trán, càng nhìn gần thì càng đẹp trai, đôi mắt trong trẻo, con ngươi màu cà phê nhàn nhạt, nó càng nhạt hơn khi dưới ánh mặt trời, khiến cho Thẩm Diệc Hoan cảm thấy có một cảm giác vô cùng thanh thuần cấm dục.
Khiến người ta bất giác cảm thấy ngứa ngứa.
Lục Chu thấp mắt, ánh mắt đảo qua làn váy của cô, rồi không để lại dấu vết nhìn về phía bảng đen, không để ý.
Cô kéo cái về phía anh một chút, chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra tiếng vang sắc nhọn.
Chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng nhíu mày lại: "Thẩm Diệc Hoan, có gì cần nói thì đợi ra ngoài rồi nói! Trong lớp chúng ta thì cũng phải có quy củ của lớp!"
Những bạn học khác nghe thấy tiếng cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy nữ sinh và nam sinh ngồi quá gần, thậm chí cơ thể nữ sinh còn thoáng ngang nhiên hướng về phía của nam sinh, lớn mật làm càn, mà sắc mặt của nam sinh lại hờ hững, tựa như hoàn toàn không hề biết những hành động mờ ám của cô.
Chỉ thấy cơ thể nữ sinh hơi lui lại một chút, lưng tựa vào lưng ghế dựa đằng sau, lười biếng "Ah" một tiếng, khí chất xấu xa trên người cô không giảm.
"Bạn học này, tên cậu là gì thế?" Sau một lát, cô lại không chịu nổi mà lên tiếng hỏi.
Tựa như đang chê cô ồn ào, Lục Chu khẽ nhíu mày lại, dừng hai giây mới mở miệng: "Lục Chu."
Chủ nhiệm lớp dựa theo thành tích nhập học theo quyết định tiểu đội trưởng hiện tại, Lục Chu.
Thẩm Diệc Hoan làm động tác nuốt nước miếng, líu lưỡi một lát, cô nói nhiều, vừa mới vào học nên cũng không có bạn bè nói chuyện cùng cô, lại tiếp lời theo anh.
"Hiện tại cậu là tiểu đội trưởng sao?"
"Ừ."
"Lớp 1 năm nhất điểm cao nhất, cậu không phải là điểm cao nhất toàn thành phố đấy chứ?!"
Anh dừng lại một chút, lắc đầu.
Thẩm Diệc Hoan hiếu kỳ, lại hỏi: "Vậy là ai?"
"Không biết, tôi được tuyển thẳng."
Anh nói xong, lại tiếp tục giữ im lặng.
Nghe cô gái bên cạnh dùng thanh âm ngọt ngào nửa thật nửa giả, khoa trương nói anh là học thần, rồi tiếp tục dùng những từ loạn xạ biểu dương anh.
Thật là phiền.
Lục Chu nhíu mày hạ tầm mắt, lại nhìn thấy bắp đùi trắng nõn mảnh khảnh của thiếu nữ.
Anh nhìn chòng chọc thật lâu, cuối cùng mở miệng, tiếng nói trầm thấp.
"Váy."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, lúc này mới phát hiện trong quá trình mình không ngừng nghiêng về phía anh làn váy đã dời đến bắp đùi, cô thở nhẹ một cái, vội vàng gạt lại váy.
Khi nghiêng đầu nhìn sang Lục Chu, mới phát hiện lỗ tai anh đã đỏ bừng lên.
......
Buổi trưa, Lục Chu làm tiểu đội trưởng đã đi lấy quần áo trang bị về, lúc Thẩm Diệc Hoan cơm nước xong trở về thì nhìn thấy một bộ quần áo đặt trên bàn.
Thảo nào trên đường về lớp thấy nhiều người đi vào nhà vệ sinh như vậy, hoá ra là thay quần áo.
Thời tiết nóng bức, Thẩm Diệc Hoan ăn cơm xong thì cũng mệt rã rời, chẳng muốn vào chen lấn trong WC, nằm úp sấp trên bàn bắt đầu ngủ.
Tỉnh lại lần nữa là do bị tiếng đập cửa của chủ nhiệm đánh thức, cô ấy đứng ở cửa lớp nói: "Hai giờ tập trung ở thao trường bắt đầu huấn luyện! Các em mau chỉnh lại quần áo mũ nón cẩn thận!"
Thẩm Diệc Hoan lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, 1h45.
WC vẫn chật ních người, nhất là phòng vệ sinh nữ, vốn dĩ mùa hè này dễ toát mồ hôi, cô thực sự không muốn vào đó chen rồi lại cả người đầy mồ hôi đi ra. Vì vậy lại ôm quần áo quay về lớp học.
Lục Chu đã thay xong, quy củ cài nút cúc trên cùng của áo, cổ áo ép cẩn thận tỉ mỉ, tóc ngắn lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay trắng toát.
Da anh thật sự rất trắng, Thẩm Diệc Hoan nghĩ.
"Lớp trưởng đại nhân." Cô ôm quần áo đứng đó.
Sắc mặt Lục Chu lạnh nhạt nhìn cô.
"Tớ định thay quần áo trong lớp, cậu canh cửa giúp tớ nhé?"
Đôi mắt bình tĩnh của Lục Chu khẽ run lên, Thẩm Diệc Hoan lại nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
Chỗ ngồi của họ ở bàn cuối cùng trong góc, chỗ ngồi của Lục Chu dựa vào tường.
Anh đứng dậy, để Thẩm Diệc Hoan ngồi ở chỗ của mình, mà anh đứng ở phía bên ghế của cô rồi quay lưng lại với cô.
Thẩm Diệc Hoan trực tiếp đem cái quần dài rộng thùng thình này mặc vào bên ngoài váy, lưng quần thật sự quá lớn, phải cài nút dây lưng ở trong cùng mới có thể miễn cưỡng mặc được.
Quần áo mũ nón đủ hết, cô nghiêng đầu nhìn Lục Chu.
Thân hình của thiếu niên thon gầy, bộ đồ huấn luyện ôm lấy bả vai rộng thẳng của anh, khẽ lắc lắc đầu, có vẻ buồn ngủ nhưng lại thờ ơ.
Chỉ là tai anh lại đỏ lên rồi.
Thẩm Diệc Hoan mặc cái áo khoác nhiều màu, không cài cúc áo, áo sơ mi bên trong lại mở ra hai cúc bên trên, lok ra một mảng lớn xương quai xanh và đường nét thiếu nữ trắng nõn.
Cô nhấc chân, lấy đầu ngón chân nhẹ nhàng cà cà vào đầu gối của Lục Chu.
"Này."
Cô cất giấu một chút ý nhỏ vi diệu, khoé môi hơi nhếch lên thành một nụ cười bất hảo.
"Sao tai cậu lại đỏ lên thế?"
—————
Vee: Darn! Ngày trước đọc truyện chỉ mong cái chương nó nhiều nhiều chữ đọc cho đã... Giờ thì chỉ ước mỗi chương nó chỉ cần vài trăm chữ là được rồi. Chán vl~~
Không phải là từ năm thứ ba ở trường quân đội đã phải đi Tân Cương rồi sao, sao tự nhiên lại trở về, mà trở về từ khi nào, người nữ bác sĩ kia chính là bạn gái mới của anh hả?
Thẩm Diệc Hoan càng nghĩ càng giận, nghiêm khắc gõ thật mạnh vào đầu của mình, cưỡng ép bản thân không được tiếp tục nghĩ đến những chuyện này nữa.
Là cô nói chia tay, bây giờ lại hối hận thì thật mất thể diện!
Hơn nữa Lục Chu.... Chính là một mặt người dạ thú điển hình đó!
Ở trong mắt người khác, ấn tượng của họ với Lục Chu là lạnh lùng cô quạnh, con ngoan trò giỏi, là đứa con cưng của trời, chính là ngôi sao không thể nào chạm tới trong lòng tất cả các thiếu nữ.
Chỉ có Thẩm Diệc Hoan biết, tính tình Lục Chu không tốt, hay nổi nóng lại còn cố chấp, tính chiếm hữu và khống chế muốn chiếm thứ gì đó làm của riêng của anh mạnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, thời niên thiếu đó cô rất mê kiểu đó.
Không một ai biết nam thần trong trẻo lạnh lùng trong mắt các cô, khi ở bên cạnh Thẩm Diệc Hoan lại là như vậy.
Đôi mắt lạnh lẽo kia khi nhìn thấy Thẩm Diệc Hoan thì đã bắt đầu nhóm lửa, u ám lại kìm nén, như một con báo nhìn chằm chằm vào thức ăn của mình, hoặc như là một người sắp chết chìm vớ được một cây gỗ nổi.
Nhưng Lục Chu thật sự đối xử với Thẩm Diệc Hoan vô cùng tốt.
Thế cho nên sau ba năm chia tay, Thẩm Diệc Hoan đều không cảm nhận được thứ gọi là tình yêu sâu đậm gì đó trên người của người khác.
Cô là một người thiếu tình yêu thương và không có cảm giác an toàn, sau khi được Lục Chu yêu, cô đã không còn đủ năng lực để thoả mãn với tình yêu mà những người khác có khả năng cung cấp cho cô nữa rồi.
Cho nên ba năm này, mặc dù có vô số người theo đuổi cô, nhưng cô chưa từng bắt đầu yêu một ai khác cả.
Khoác áo tắm, lúc xỏ chân vào đôi dép trắng ở ngoài sàn nhà đi ra, điện thoại di động sáng lên, bởi vì rung nên nó khẽ chuyển động.
"Alo, mẹ." Cô mở loa ngoài, một bên cầm khăn lông khô lau tóc ướt.
"Sao mẹ gọi nhiều cuộc như thế mà không nhấc máy, đang ở đâu đấy hả?" Tiếng nói bên đó có vẻ không mấy kiên nhẫn.
"Ở nhà." Cô lạnh nhạt nói, không có chút rung động nào, giọng nói mềm mại, "Vừa nãy đang tắm, nên không nghe thấy tiếng chuông."
"Ừ, ngày mai chị con về, con cũng về nhà cùng ăn một bữa tối đi."
Thẩm Diệc Hoan mất ba bốn giây mới nhớ ra người chị này là thần thánh phương nào, sau đó trong nháy mắt không còn chút hứng thú nào, mở miệng thành khẩn nói: "Bữa tối ngày mai sao, con có việc rồi, chắc là không có thời gian đâu."
"Mày làm cái nghề chụp ảnh đó thì có cái gì bận cơ chứ?" Sự tức giận trong giọng nói đã không che giấu được, "Mọi người trong nhà khó có dịp đoàn viên như thế, mày đừng có làm mọi người mất hứng được không hả?"
Đây coi là người sai vặt trong một nhà, mấy năm nay cô giả vờ nhu thuận để đáp lại sự giả bộ của mẹ cô vẫn chưa đủ sao.
Thẩm Diệc Hoan hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, kiềm chế tâm trạng của mình, cuối cùng nói với bên kia điện thoại: "Đã biết, ngày mai con qua."
—————
Trước đây Thẩm Diệc Hoan bất mãn với sự ràng buộc, không chịu sự quản giáo, là cái đinh trong mắt của các giáo viên trong trường, cũng là trung tâm nghị luận, đối tượng mến mộ của các nam sinh, là người chịu đựng mọi đố kị mãnh liệt của nữ sinh.
Cô trở thành một tồn tại lập dị trong ngôi trường trọng điểm của thành phố đó.
Trốn học đánh nhau yêu đương, dùng những son môi có màu sắc rực rỡ nhất, mặc những bộ quần áo thành thục và tùy tiện so với tuổi thật, mái tóc thì luôn luôn thẳng dài nhu thuận, nụ cười sáng đến nhức mắt, xưng huynh gọi đệ với những người có gia cảnh sung túc đi cửa sau để vào trường.
Cô cứ như suốt quãng thời gian cấp III của mình, cùng với hai năm trước đại học.
Hoành hành ngang ngược, hô mưa gọi gió.
Còn thực sự để cho người ta đố kị chính là, ngay cả Lục Chu cũng thích kiểu con gái như vậy.
Anh đối xử với tất cả mọi người đều rất lạnh nhạt, chỉ có riêng Thẩm Diệc Hoan là một ngoại lệ.
Cô không có nhiều bạn bè tri kỷ gì đó ở trong trường học, nhưng vẫn sống trong việc là trung tâm nghị luận của mọi người, mãi cho đến một ngày, một tin tức khủng bố xuất hiện trong câu chuyện của bọn họ.
Thẩm Diệc Hoan nghỉ học đại học.
Học phí của đại học S rất vang dội, chuyên ngành chụp ảnh mà cô học thì lại chính là chuyên ngành đốt tiền nhất, thậm chí học sinh gia cảnh không tốt cũng không dám chọn chuyên ngành này.
Nước bọt của những người đứng xem đó có thể dìm chết người, các kiểu hoài nghi, nghi kỵ.
Thẩm Diệc Hoan rời khỏi tầm mắt trào phúng của mọi người, một lần nữa biết được tin tức của cô cũng đã là hai năm sau rồi.
Bạn học cấp III của cô khi gặp lại còn không tin nổi vào mắt mình, một nữ sinh đã từng vô cùng kiêu ngạo, bây giờ lại chăm chú làm việc trong phòng chụp ảnh, tóc đuôi ngựa sạch sẽ gọn gàng, trở nên căng tràn sức sống phổ thông không kiêu căng, cười rộ lên ấm áp ôn nhu.
Mặt của cô quá mức dẻo dai, có thể thể hiện bất cứ nội dung nào mà cô muốn ra ngoài.
Ba năm trước đây, công ty của ba cô phá sản, không chịu nổi sự thất bại đó nên ông đã nhảy lầu tự sát, để lại cho mẹ con cô một món nợ vĩ đại mà mẹ con cô phải bán hết của cải trong nhà rồi bất động sản và gia sản để lấy tiền mặt thì mới trả đủ số nợ đó, qua mấy chục năm sống trong kiêu xa vinh hoa phú quý mẹ cô không còn năng lực để kiếm tiền, thời gian sau khi trả hết nợ nần lại càng xa vời.
Thẩm Diệc Hoan từ trên cao rơi xuống vạn trượng, đành bất lực cam chịu.
Không một ai nguyện ý vô duyên vô cớ cứu trợ cô nhi quả mẫu hai người căn bản không có khả năng sản sinh ra được chút lợi ích nào.
Mãi đến khi mẹ cô tái giá với một người chủ sản nghiệp về điện Thì Chấn Minh, đều là kết hôn lần thứ hai, đều có một đứa con gái, lần đầu tiên Thẩm Diệc Hoan và người chị đó gặp mặt đã không vừa mắt nhau.
Từ nhỏ Thẩm Diệc Hoan đã được nuông chiều, tất cả nhẫn nại và kiềm chế cô đều học được khi ăn nhờ ở đậu trong cái nhà đó.
Học cách nhẫn nại ngụy trang khi còn học trung học, học được cách thì đem tất cả các góc cạnh quanh thân mài mòn rồi thu lại vào trong cơ thể, học được cách dùng khuôn mặt đơn thuần thiện lương để bảo vệ chính mình.
Cô không hề dương nanh múa vuốt, không còn làm càn, rồi từ đó trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn trong mắt mọi người.
Sống nhiệt tình, tích cực hướng về phía trước.
Không có góc cạnh, trơn tru nguội lạnh.
—————
Cúp điện thoại, cô chầm chậm duỗi cái eo nhức mỏi, rồi ngã mình vào chiếc giường mềm mại.
Cô nghiêng đầu nhìn cảnh đêm của thành phố ở bên ngoài cửa sổ, xa hoa trụy lạc, ồn ào náo nhiệt, giống như không có một chỗ nào an tĩnh, không có một chốn nào thuộc về riêng cô.
Ngay cả không khí cũng dính mồ hôi khô nóng.
Cô chợt nhớ đến tám năm trước, cũng là một mùa hè như vậy.
.......
Huấn luyện quân sự năm đầu tiên của cấp III luôn vào giữa tháng 8 như này, mưa dầm vừa mới kết thúc, đây chính là thời điểm nóng nực nhất, nhưng lại bởi vì phải tập quân sự trước nửa tháng nhập trường, sau khi kết thúc đợt huấn luyện thì sẽ bắt đầu khai giảng luôn.
Mười sáu tháng tám, Thẩm Diệc Hoan mặc một đồ đáng yêu số lượng có hạn đi vào trường.
Làn da trắng nơn của thiếu nữ dường như trong suốt, áo sơ mi trắng cùng với váy dài tung bay mang lại cảm giác thanh xuân, một nửa tà áo sơ mi được nhét vào trong eo váy, một nửa còn lại tùy tiện rơi ra ngoài, dưới ánh nắng mặt trời chói chang có vẻ nửa trong suốt, một đôi chân dài vừa trắng vừa mịn, đầu gối lõm xuống cùng đường nét của nó quả thực khiến người ta không thể nào rời mắt nổi.
Ngoại hình của cô thật sự rất đẹp, trở thành một phong cảnh đặc biệt ở một ngôi trường cấp III nổi tiếng lấy điểm cao.
Cô cầm tờ giấy báo nhập học di chuyển đến cửa lớp 10-1 trong ánh mắt quan sát của mọi người.
Thành tích thi cấp III của cô cũng không tốt, có thể vào được ngôi trường này hay có thể ngồi được trong một lớp trọng điểm như này đều nhờ tới quan hệ quen biết của ba cô Thẩm Phó và hiệu trưởng của trường.
Cô tới muộn, trong lớp đã đến đủ hết rồi, vẫn chưa phát đồng phục nên mọi người đều mặc những bộ đồ của riêng mình, lại không có một ai giống như cô cả, hiện ra sự mị hoặc giữa cảm giác của thiếu nữ và người trưởng thành.
"Báo cáo." Thanh âm của cô giòn giã.
"Vào đi... " Ánh mắt của chủ nhiệm lớp quan sát người cô vài giây, "Sau này ở trường học thì chú ý đến quần áo một chút."
"Vâng." Thẩm Diệc Hoan có lệ gật đầu.
Ánh mắt đảo quang một vòng trong lớp học, chỉ còn bàn cuối cùng trong góc là còn chỗ trống. Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người ngồi cùng bàn, Thẩm Diệc Hoan khẽ run lên, sau đó đáy mắt nhanh chóng nổi lên chút nghiền ngẫm, bước nhanh về phía anh.
"Chào cậu, sau này tớ chính là bạn cùng bàn của cậu đấy!"
Thẩm Diệc Hoan chào hỏi với anh, giọng nói lộ ra chút đắn đo, hơi có chút giọng mũi, như làm nũng mềm mại không xương, hoặc như câu dẫn không có ý tốt.
Mái tóc anh rũ xuống bên trán, càng nhìn gần thì càng đẹp trai, đôi mắt trong trẻo, con ngươi màu cà phê nhàn nhạt, nó càng nhạt hơn khi dưới ánh mặt trời, khiến cho Thẩm Diệc Hoan cảm thấy có một cảm giác vô cùng thanh thuần cấm dục.
Khiến người ta bất giác cảm thấy ngứa ngứa.
Lục Chu thấp mắt, ánh mắt đảo qua làn váy của cô, rồi không để lại dấu vết nhìn về phía bảng đen, không để ý.
Cô kéo cái về phía anh một chút, chân ghế ma sát với mặt đất tạo ra tiếng vang sắc nhọn.
Chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng nhíu mày lại: "Thẩm Diệc Hoan, có gì cần nói thì đợi ra ngoài rồi nói! Trong lớp chúng ta thì cũng phải có quy củ của lớp!"
Những bạn học khác nghe thấy tiếng cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, liền nhìn thấy nữ sinh và nam sinh ngồi quá gần, thậm chí cơ thể nữ sinh còn thoáng ngang nhiên hướng về phía của nam sinh, lớn mật làm càn, mà sắc mặt của nam sinh lại hờ hững, tựa như hoàn toàn không hề biết những hành động mờ ám của cô.
Chỉ thấy cơ thể nữ sinh hơi lui lại một chút, lưng tựa vào lưng ghế dựa đằng sau, lười biếng "Ah" một tiếng, khí chất xấu xa trên người cô không giảm.
"Bạn học này, tên cậu là gì thế?" Sau một lát, cô lại không chịu nổi mà lên tiếng hỏi.
Tựa như đang chê cô ồn ào, Lục Chu khẽ nhíu mày lại, dừng hai giây mới mở miệng: "Lục Chu."
Chủ nhiệm lớp dựa theo thành tích nhập học theo quyết định tiểu đội trưởng hiện tại, Lục Chu.
Thẩm Diệc Hoan làm động tác nuốt nước miếng, líu lưỡi một lát, cô nói nhiều, vừa mới vào học nên cũng không có bạn bè nói chuyện cùng cô, lại tiếp lời theo anh.
"Hiện tại cậu là tiểu đội trưởng sao?"
"Ừ."
"Lớp 1 năm nhất điểm cao nhất, cậu không phải là điểm cao nhất toàn thành phố đấy chứ?!"
Anh dừng lại một chút, lắc đầu.
Thẩm Diệc Hoan hiếu kỳ, lại hỏi: "Vậy là ai?"
"Không biết, tôi được tuyển thẳng."
Anh nói xong, lại tiếp tục giữ im lặng.
Nghe cô gái bên cạnh dùng thanh âm ngọt ngào nửa thật nửa giả, khoa trương nói anh là học thần, rồi tiếp tục dùng những từ loạn xạ biểu dương anh.
Thật là phiền.
Lục Chu nhíu mày hạ tầm mắt, lại nhìn thấy bắp đùi trắng nõn mảnh khảnh của thiếu nữ.
Anh nhìn chòng chọc thật lâu, cuối cùng mở miệng, tiếng nói trầm thấp.
"Váy."
Thẩm Diệc Hoan sửng sốt, lúc này mới phát hiện trong quá trình mình không ngừng nghiêng về phía anh làn váy đã dời đến bắp đùi, cô thở nhẹ một cái, vội vàng gạt lại váy.
Khi nghiêng đầu nhìn sang Lục Chu, mới phát hiện lỗ tai anh đã đỏ bừng lên.
......
Buổi trưa, Lục Chu làm tiểu đội trưởng đã đi lấy quần áo trang bị về, lúc Thẩm Diệc Hoan cơm nước xong trở về thì nhìn thấy một bộ quần áo đặt trên bàn.
Thảo nào trên đường về lớp thấy nhiều người đi vào nhà vệ sinh như vậy, hoá ra là thay quần áo.
Thời tiết nóng bức, Thẩm Diệc Hoan ăn cơm xong thì cũng mệt rã rời, chẳng muốn vào chen lấn trong WC, nằm úp sấp trên bàn bắt đầu ngủ.
Tỉnh lại lần nữa là do bị tiếng đập cửa của chủ nhiệm đánh thức, cô ấy đứng ở cửa lớp nói: "Hai giờ tập trung ở thao trường bắt đầu huấn luyện! Các em mau chỉnh lại quần áo mũ nón cẩn thận!"
Thẩm Diệc Hoan lấy điện thoại di động ra liếc nhìn, 1h45.
WC vẫn chật ních người, nhất là phòng vệ sinh nữ, vốn dĩ mùa hè này dễ toát mồ hôi, cô thực sự không muốn vào đó chen rồi lại cả người đầy mồ hôi đi ra. Vì vậy lại ôm quần áo quay về lớp học.
Lục Chu đã thay xong, quy củ cài nút cúc trên cùng của áo, cổ áo ép cẩn thận tỉ mỉ, tóc ngắn lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay trắng toát.
Da anh thật sự rất trắng, Thẩm Diệc Hoan nghĩ.
"Lớp trưởng đại nhân." Cô ôm quần áo đứng đó.
Sắc mặt Lục Chu lạnh nhạt nhìn cô.
"Tớ định thay quần áo trong lớp, cậu canh cửa giúp tớ nhé?"
Đôi mắt bình tĩnh của Lục Chu khẽ run lên, Thẩm Diệc Hoan lại nở một nụ cười ngọt ngào với anh.
Chỗ ngồi của họ ở bàn cuối cùng trong góc, chỗ ngồi của Lục Chu dựa vào tường.
Anh đứng dậy, để Thẩm Diệc Hoan ngồi ở chỗ của mình, mà anh đứng ở phía bên ghế của cô rồi quay lưng lại với cô.
Thẩm Diệc Hoan trực tiếp đem cái quần dài rộng thùng thình này mặc vào bên ngoài váy, lưng quần thật sự quá lớn, phải cài nút dây lưng ở trong cùng mới có thể miễn cưỡng mặc được.
Quần áo mũ nón đủ hết, cô nghiêng đầu nhìn Lục Chu.
Thân hình của thiếu niên thon gầy, bộ đồ huấn luyện ôm lấy bả vai rộng thẳng của anh, khẽ lắc lắc đầu, có vẻ buồn ngủ nhưng lại thờ ơ.
Chỉ là tai anh lại đỏ lên rồi.
Thẩm Diệc Hoan mặc cái áo khoác nhiều màu, không cài cúc áo, áo sơ mi bên trong lại mở ra hai cúc bên trên, lok ra một mảng lớn xương quai xanh và đường nét thiếu nữ trắng nõn.
Cô nhấc chân, lấy đầu ngón chân nhẹ nhàng cà cà vào đầu gối của Lục Chu.
"Này."
Cô cất giấu một chút ý nhỏ vi diệu, khoé môi hơi nhếch lên thành một nụ cười bất hảo.
"Sao tai cậu lại đỏ lên thế?"
—————
Vee: Darn! Ngày trước đọc truyện chỉ mong cái chương nó nhiều nhiều chữ đọc cho đã... Giờ thì chỉ ước mỗi chương nó chỉ cần vài trăm chữ là được rồi. Chán vl~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook