Cố Chấp Sủng Ái
-
Chương 20-2: So tài (2)
Rất dứt khoát, làm Thẩm Diệc Hoan cũng không biết nói gì nữa.
"Vậy là sẽ rất lâu không thể gặp nhau nữa rồi." Cô nói, nhón mũi chân, dướn người lên, tới gần mặt anh hơn, "Có thể tặng cho em một thứ... như hôn tạm biệt được không?"
Sắc mặt Lục Chu hoàn toàn nguội lạnh.
Nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Hoan, khóe miệng cong lên, một nét cười vừa lạnh lùng vừa trào phúng.
Anh lùi một bước, kéo dài khoảng cách.
"Anh hôn em đi, ngày hôm nay của em không vui." Thẩm Diệc Hoan không hề che giấu sự ghen tuông lẫn khao khát trong mắt, "Anh mau hôn em đi, chỉ một lần này thôi."
Chỉ một lần này thôi.
Lục Chu lặng lẽ cụp mắt.
Thẩm Diệc Hoan chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Sau đó vòng eo cô được một cánh tay ôm lấy, đồng thời cằm của cô bị người kia nắm lấy, nâng lên, dùng sức rất mạnh, bên tai là những tiếng thở dồn dập.
Lòng bàn tay anh rất nóng, vạt áo theo đó bị kéo lên một chút, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy cô gần như sắp bị bỏng rồi.
Anh nói: "Nhớ đấy, là em nói chỉ một lần này thôi."
Trong không gian gần như tĩnh lặng cùng chút ánh sáng yếu ớt, anh cúi người, chóp mũi chạm nhau, hơi thở giao thoa, nụ hôn của anh mạnh mẽ mà nặng nề, đầu răng tiến tới môi cô, gần như hung ác mà cắn xuống, nghiến mạnh.
Thẩm Diệc Hoan bị đau kêu lên một tiếng, vừa lùi lại một chút, Lục Chu đã ôm mạnh lấy đầu cô, lực mạnh như không muốn cho cô đường lui.
"Mở miệng." Giọng anh khàn khàn.
Nụ hôn của Lục Chu thật dữ dội.
Cánh tay ôm lấy eo cô, những đường gân xanh nổi lên, cánh tay kia giữ chặt gáy cô, hoàn toàn là phong thái không cho phép kháng cự.
Thẩm Diệc Hoan đã lâu không trải sự đời, nhất thời không được chống đỡ, trọng lực cả người đều dựa lên người anh, ánh tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm vòng qua cổ anh.
Một chút cảm giác bị áp chế cũng không có, mà như là đắm chìm trong đó.
Hôn đến không thể hô hấp cô mới cắn lên môi anh, nếm được vị máu nhàn nhạt, dựa vào vòng tay của anh mà nở nụ cười, rồi như chú mèo con liếm lên vết cắn trên môi anh.
Đây là một cuộc so tài.
Nhìn qua Lục Chu chiếm thế thượng phong, tác phong mạnh mẽ, không thể ngăn cản.
Thật ra lại là yếu thế, anh đã mất kiểm soát rồi, để cho mưu đồ của Thẩm Diệc Hoan được như ý.
***
Cuối cùng, anh nhìn cô gái nhỏ tung tăng nhảy nhót vào cầu thang máy, còn cười tủm tỉm vẫy tay nói với anh hẹn gặp lại.
Hai tay Lục Chu đút túi quần, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn vẫn chưa rời đi.
Toàn bộ tế bào thần kinh trên người anh đều đang nhớ lại, cảm giác tuyệt vời của cái hôn vừa rồi, cùng với cơ thể mềm mại và mùi hương của người con gái đó.
Nicotin tê liệt thần kinh, Thẩm Diệc Hoan kích thích thần kinh.
Anh ngồi vào xe đúng lúc Ngu Gia Thành gọi tới: "Lão Lục, chuyến bay của cậu ngày mai mấy giờ khởi hành?"
Anh quay xe rồi trả lời: "Hai giờ chiều."
"Sớm vậy, tôi tưởng là buổi tối, đêm nay gặp nhau đi?"
"Ở đâu?"
"Tôi gửi địa chỉ cho cậu."
Lục Chu lái xe tới địa điểm Ngu Gia Thành vừa gửi.
"Ồ, miệng cậu làm sao thế, bị nhiệt hả?" Ngu Gia Thành vừa thấy anh đã gào lên, đến khi đi vào mới phát hiện ra không đúng, giật mình, "Cậu...... bị cắn phải không?"
Lục Chu kéo ghế ra, bữa ăn khuya đã lên, anh gắp một đũa thử.
Ngu Gia Thành bước tới để nhìn rõ hơn, kết quả bị Lục Chu xua đuổi: "Tránh ra chút đi."
"Cậu quay lại với Thẩm Diệc Hoan rồi chứ gì??"
Anh cũng không thèm ngẩng đầu: "Cứ miệng tôi sưng thì phải là Thẩm Diệc Hoan làm à."
"Cậu mà để cho cô gái khác cắn lên miệng một cái tôi lại vui quá cơ! Cậu nói xem từ nhỏ đến lớn con gái thích cậu còn thiếu sao, thế mà cậu lại cứ chọn con đường này là sao hả?"
Ngu Gia Thành nói tới chuyện này là chẳng thể ngừng được, "Cậu cũng không thèm quan tâm đến cái thân của mình, nếu không phải mạng lớn, cậu đã suýt vì cô ta mà bỏ mạng rồi đấy."
Anh động đũa, nhếch môi: "Chuyện đó không liên quan đến cô ấy."
Ngu Gia Thành còn muốn nói tiếp, liếc thấy đôi mắt sắc bén của Lục Chu, đành thôi vậy.
"Uống đi."
Lục Chu giơ tay đè lên miệng ly: "Ngày mai phải về đơn vị, không uống được."
"Về đến đơn vị cũng là ngày kia rồi." Tuy nói như vậy, Ngu Gia Thành cũng không rót rượu cho anh nữa.
Lục Chu ở trong quân đội một thời gian dài, năng lực kiềm chế từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt, rất ít động vào rượu, chỉ là chẳng thể bỏ được thuốc lá.
"Hay là tối nay tới nhà tôi đi, sáng mai tôi đưa cậu ra sân bay."
Tốt thế mà Lục Chu lườm anh ta: "Hai thằng đàn ông ở cùng nhau?" Gắp một miếng rồi nói, "Ngày mai tôi có việc bận rồi, không đến đâu."
***
Hôm sau Thẩm Diệc Hoan bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa khủng bố.
Cô lê dép, cả người đồ ngủ khoác thêm áo sơ mi ra mở cửa, thấy ngoài cửa hóa là Cố Minh Huy xách một đống đồ tới, ngứa mắt.
"Sáng sớm ồn ào cái gì hả, muốn chết không?"
Cố Minh Huy túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào phòng bếp, một bên nói: "Không thấy mặt trời à, 11 giờ rồi đấy, sáng mới chả sớm."
Thẩm Diệc Hoan xoa đôi mắt đi theo anh ta vào phòng bếp, nhìn Cố thiếu gia tự tay đem những lon đồ uống trái cây xếp vào tủ lạnh.
"Cậu sang làm gì?"
"Thẩm Diệc Hoan, cậu có xem tôi là bạn không hả?"
Cô gật đầu luôn, đương nhiên: "Có mà."
"TMD thế mà đi công tác cũng không biết nói với tôi?" Cố Minh Huy hỏi lại, lườm cô.
Anh cũng chỉ vừa nhận được điện thoại từ studio sáng nay, báo rằng có chút thay đổi vì Thẩm Diệc Hoan sẽ đi công tác, công việc tới đây sẽ giao cho một nhiếp ảnh gia khác đảm nhận.
Thẩm Diệc Hoan còn chưa tỉnh ngủ, nghe anh ta nhắc đến mới nhớ ra mình đã có một quyết định tuyệt vời nhường nào.
"À, quên nói cho cậu và Như Như biết, tôi đi chụp chủ đề mới, đừng bỏ hoa quả vào đó, mấy ngày nữa là tôi đi rồi ăn không hết đâu, đi Tân Cương đó, không về nhanh như vậy......"
Cố Minh Huy tay vẫn không dừng, trông chẳng có vẻ gì là tin tưởng.
Thẩm Diệc Hoan nhún vai thản nhiên.
"Đi Tân Cương à?!"
"Đúng vậy."
"Tìm chết?"
Thẩm Diệc Hoan trừng anh ta: "Không phải."
"Đang yên đang lành ai tự nhiên lại phân cho cậu nhiệm vụ phải đi xa như thế? Cố ý muốn chỉnh cậu?"
"Không, tự tôi muốn đi." Cô nói.
Cố Minh Huy im lặng, nhìn cô không nói chuyện, sau đó đem trái cây còn lại cho hết vào tủ lạnh, hỏi: "Là vì Lục Chu?"
"Đó là một lí do." Cô nói, "Một phần cũng là vì tôi muốn thay đổi môi trường, đến đó thanh tỉnh một thời gian."
Cố Minh Huy hỏi: "Bao giờ trở về?"
"Vẫn chưa biết được." Thẩm Diệc Hoan rửa sạch quả táo, cắn một miếng, "Nếu cậu và Như Như rảnh có thể tới tìm tôi, coi như đi du lịch, chắc là phong cảnh ở đó không tồi đâu."
Cố Minh Huy cười cười.
"Tôi gọi đặt lẩu rồi, bảo Như Như tới đây cùng ăn đi."
"Được."
Thẩm Diệc Hoan ra ngoài phòng bếp lấy di động, chuông cửa lại vang lên hai tiếng.
Cô không nghĩ nhiều, mở ngay lập tức.
Đến khi nhìn thấy người ngoài cửa là Lục Chu thì ngẩn người.
"Sao anh lại......"
Lời còn chưa dứt, Lục Chu đã liếc mắt tới phía sau cô, ánh mắt tối sầm.
Thẩm Diệc Hoan như có linh cảm quay đầu lại, quả nhiên Cố Minh Huy đứng ngay phía sau cô, trên tay bưng một đĩa trái cây còn nhỏ giọt nước, nhìn cực kì ngon miệng.
"Thẩm Diệc Hoan."
Anh lạnh lùng nhìn cô.
"Em được lắm."
Many thanks to readers.
"Vậy là sẽ rất lâu không thể gặp nhau nữa rồi." Cô nói, nhón mũi chân, dướn người lên, tới gần mặt anh hơn, "Có thể tặng cho em một thứ... như hôn tạm biệt được không?"
Sắc mặt Lục Chu hoàn toàn nguội lạnh.
Nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Hoan, khóe miệng cong lên, một nét cười vừa lạnh lùng vừa trào phúng.
Anh lùi một bước, kéo dài khoảng cách.
"Anh hôn em đi, ngày hôm nay của em không vui." Thẩm Diệc Hoan không hề che giấu sự ghen tuông lẫn khao khát trong mắt, "Anh mau hôn em đi, chỉ một lần này thôi."
Chỉ một lần này thôi.
Lục Chu lặng lẽ cụp mắt.
Thẩm Diệc Hoan chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Sau đó vòng eo cô được một cánh tay ôm lấy, đồng thời cằm của cô bị người kia nắm lấy, nâng lên, dùng sức rất mạnh, bên tai là những tiếng thở dồn dập.
Lòng bàn tay anh rất nóng, vạt áo theo đó bị kéo lên một chút, Thẩm Diệc Hoan cảm thấy cô gần như sắp bị bỏng rồi.
Anh nói: "Nhớ đấy, là em nói chỉ một lần này thôi."
Trong không gian gần như tĩnh lặng cùng chút ánh sáng yếu ớt, anh cúi người, chóp mũi chạm nhau, hơi thở giao thoa, nụ hôn của anh mạnh mẽ mà nặng nề, đầu răng tiến tới môi cô, gần như hung ác mà cắn xuống, nghiến mạnh.
Thẩm Diệc Hoan bị đau kêu lên một tiếng, vừa lùi lại một chút, Lục Chu đã ôm mạnh lấy đầu cô, lực mạnh như không muốn cho cô đường lui.
"Mở miệng." Giọng anh khàn khàn.
Nụ hôn của Lục Chu thật dữ dội.
Cánh tay ôm lấy eo cô, những đường gân xanh nổi lên, cánh tay kia giữ chặt gáy cô, hoàn toàn là phong thái không cho phép kháng cự.
Thẩm Diệc Hoan đã lâu không trải sự đời, nhất thời không được chống đỡ, trọng lực cả người đều dựa lên người anh, ánh tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm vòng qua cổ anh.
Một chút cảm giác bị áp chế cũng không có, mà như là đắm chìm trong đó.
Hôn đến không thể hô hấp cô mới cắn lên môi anh, nếm được vị máu nhàn nhạt, dựa vào vòng tay của anh mà nở nụ cười, rồi như chú mèo con liếm lên vết cắn trên môi anh.
Đây là một cuộc so tài.
Nhìn qua Lục Chu chiếm thế thượng phong, tác phong mạnh mẽ, không thể ngăn cản.
Thật ra lại là yếu thế, anh đã mất kiểm soát rồi, để cho mưu đồ của Thẩm Diệc Hoan được như ý.
***
Cuối cùng, anh nhìn cô gái nhỏ tung tăng nhảy nhót vào cầu thang máy, còn cười tủm tỉm vẫy tay nói với anh hẹn gặp lại.
Hai tay Lục Chu đút túi quần, mãi cho đến khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn vẫn chưa rời đi.
Toàn bộ tế bào thần kinh trên người anh đều đang nhớ lại, cảm giác tuyệt vời của cái hôn vừa rồi, cùng với cơ thể mềm mại và mùi hương của người con gái đó.
Nicotin tê liệt thần kinh, Thẩm Diệc Hoan kích thích thần kinh.
Anh ngồi vào xe đúng lúc Ngu Gia Thành gọi tới: "Lão Lục, chuyến bay của cậu ngày mai mấy giờ khởi hành?"
Anh quay xe rồi trả lời: "Hai giờ chiều."
"Sớm vậy, tôi tưởng là buổi tối, đêm nay gặp nhau đi?"
"Ở đâu?"
"Tôi gửi địa chỉ cho cậu."
Lục Chu lái xe tới địa điểm Ngu Gia Thành vừa gửi.
"Ồ, miệng cậu làm sao thế, bị nhiệt hả?" Ngu Gia Thành vừa thấy anh đã gào lên, đến khi đi vào mới phát hiện ra không đúng, giật mình, "Cậu...... bị cắn phải không?"
Lục Chu kéo ghế ra, bữa ăn khuya đã lên, anh gắp một đũa thử.
Ngu Gia Thành bước tới để nhìn rõ hơn, kết quả bị Lục Chu xua đuổi: "Tránh ra chút đi."
"Cậu quay lại với Thẩm Diệc Hoan rồi chứ gì??"
Anh cũng không thèm ngẩng đầu: "Cứ miệng tôi sưng thì phải là Thẩm Diệc Hoan làm à."
"Cậu mà để cho cô gái khác cắn lên miệng một cái tôi lại vui quá cơ! Cậu nói xem từ nhỏ đến lớn con gái thích cậu còn thiếu sao, thế mà cậu lại cứ chọn con đường này là sao hả?"
Ngu Gia Thành nói tới chuyện này là chẳng thể ngừng được, "Cậu cũng không thèm quan tâm đến cái thân của mình, nếu không phải mạng lớn, cậu đã suýt vì cô ta mà bỏ mạng rồi đấy."
Anh động đũa, nhếch môi: "Chuyện đó không liên quan đến cô ấy."
Ngu Gia Thành còn muốn nói tiếp, liếc thấy đôi mắt sắc bén của Lục Chu, đành thôi vậy.
"Uống đi."
Lục Chu giơ tay đè lên miệng ly: "Ngày mai phải về đơn vị, không uống được."
"Về đến đơn vị cũng là ngày kia rồi." Tuy nói như vậy, Ngu Gia Thành cũng không rót rượu cho anh nữa.
Lục Chu ở trong quân đội một thời gian dài, năng lực kiềm chế từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt, rất ít động vào rượu, chỉ là chẳng thể bỏ được thuốc lá.
"Hay là tối nay tới nhà tôi đi, sáng mai tôi đưa cậu ra sân bay."
Tốt thế mà Lục Chu lườm anh ta: "Hai thằng đàn ông ở cùng nhau?" Gắp một miếng rồi nói, "Ngày mai tôi có việc bận rồi, không đến đâu."
***
Hôm sau Thẩm Diệc Hoan bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa khủng bố.
Cô lê dép, cả người đồ ngủ khoác thêm áo sơ mi ra mở cửa, thấy ngoài cửa hóa là Cố Minh Huy xách một đống đồ tới, ngứa mắt.
"Sáng sớm ồn ào cái gì hả, muốn chết không?"
Cố Minh Huy túi lớn túi nhỏ đi thẳng vào phòng bếp, một bên nói: "Không thấy mặt trời à, 11 giờ rồi đấy, sáng mới chả sớm."
Thẩm Diệc Hoan xoa đôi mắt đi theo anh ta vào phòng bếp, nhìn Cố thiếu gia tự tay đem những lon đồ uống trái cây xếp vào tủ lạnh.
"Cậu sang làm gì?"
"Thẩm Diệc Hoan, cậu có xem tôi là bạn không hả?"
Cô gật đầu luôn, đương nhiên: "Có mà."
"TMD thế mà đi công tác cũng không biết nói với tôi?" Cố Minh Huy hỏi lại, lườm cô.
Anh cũng chỉ vừa nhận được điện thoại từ studio sáng nay, báo rằng có chút thay đổi vì Thẩm Diệc Hoan sẽ đi công tác, công việc tới đây sẽ giao cho một nhiếp ảnh gia khác đảm nhận.
Thẩm Diệc Hoan còn chưa tỉnh ngủ, nghe anh ta nhắc đến mới nhớ ra mình đã có một quyết định tuyệt vời nhường nào.
"À, quên nói cho cậu và Như Như biết, tôi đi chụp chủ đề mới, đừng bỏ hoa quả vào đó, mấy ngày nữa là tôi đi rồi ăn không hết đâu, đi Tân Cương đó, không về nhanh như vậy......"
Cố Minh Huy tay vẫn không dừng, trông chẳng có vẻ gì là tin tưởng.
Thẩm Diệc Hoan nhún vai thản nhiên.
"Đi Tân Cương à?!"
"Đúng vậy."
"Tìm chết?"
Thẩm Diệc Hoan trừng anh ta: "Không phải."
"Đang yên đang lành ai tự nhiên lại phân cho cậu nhiệm vụ phải đi xa như thế? Cố ý muốn chỉnh cậu?"
"Không, tự tôi muốn đi." Cô nói.
Cố Minh Huy im lặng, nhìn cô không nói chuyện, sau đó đem trái cây còn lại cho hết vào tủ lạnh, hỏi: "Là vì Lục Chu?"
"Đó là một lí do." Cô nói, "Một phần cũng là vì tôi muốn thay đổi môi trường, đến đó thanh tỉnh một thời gian."
Cố Minh Huy hỏi: "Bao giờ trở về?"
"Vẫn chưa biết được." Thẩm Diệc Hoan rửa sạch quả táo, cắn một miếng, "Nếu cậu và Như Như rảnh có thể tới tìm tôi, coi như đi du lịch, chắc là phong cảnh ở đó không tồi đâu."
Cố Minh Huy cười cười.
"Tôi gọi đặt lẩu rồi, bảo Như Như tới đây cùng ăn đi."
"Được."
Thẩm Diệc Hoan ra ngoài phòng bếp lấy di động, chuông cửa lại vang lên hai tiếng.
Cô không nghĩ nhiều, mở ngay lập tức.
Đến khi nhìn thấy người ngoài cửa là Lục Chu thì ngẩn người.
"Sao anh lại......"
Lời còn chưa dứt, Lục Chu đã liếc mắt tới phía sau cô, ánh mắt tối sầm.
Thẩm Diệc Hoan như có linh cảm quay đầu lại, quả nhiên Cố Minh Huy đứng ngay phía sau cô, trên tay bưng một đĩa trái cây còn nhỏ giọt nước, nhìn cực kì ngon miệng.
"Thẩm Diệc Hoan."
Anh lạnh lùng nhìn cô.
"Em được lắm."
Many thanks to readers.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook