Cố chấp lãng mạn
-
Chương 26:
Uyển Yên trong mắt của Lục Nghiên Thanh có lúc giống như một đứa trẻ mãi không chịu lớn, hồn nhiên trong sáng, nhưng cũng có một mặt hiếm ai biết được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự lôi cuốn, quyến rũ, to gan của cô tất cả đều chỉ để lại cho một mình anh.
Lúc nói câu này, Uyển Yên vẫn có chút sợ, đầu quả tim đều đang run rẩy nhưng cô thích Lục Nghiên Thanh, chuyện thân mật nhất, lãng mạn nhất giữa cặp đôi, cô đều muốn làm với anh một lần.
Đóng dấu ấn lẫn nhau, như thế thì ai cũng không thể trốn thoát, cả đề này chỉ có thể trói buộc cùng nhau, thật tuyệt biết bao.
Tất cả cảm xúc đều bị hút vào trong mây mù ham muốn huênh hoang, Lục Nghiên Thanh cúi người ghé sát vào, đôi môi gầy mỏng ấm lạnh từ từ hôn lên vầng trán trơn bóng trắng muốt của cô gái, hơi thở phả ra nóng hổi khiến tim người ta rối bời, yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống.
Trái tim của Uyển Yên cũng đập loạn xạ không kiểm soát được, hai má nóng ran như thể đã uống rượu, máu cũng bắt đầu sôi sùng sục, cô vô thức níu lấy cổ áo anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh, mùi sữa tắm nhàn nhạt mát lạnh dễ ngửi, giống như mùi trên người cô.
Uyển Yên đánh bạo, giống như thăm dò, môi hồng không nhịn được cọ qua lại trên cổ của anh.
Tiếp đó, cô nghe thấy một tiếng "Fuck!" trầm thấp khàn đục truyền đến từ phía trên đỉnh đầu, cả người của Lục Nghiên Thanh giống như khúc gỗ khô trôi nổi đã lâu, Uyển Yên chính là mồi lửa, trực tiếp đốt cháy anh, không thành tro bụi thì sẽ không ngừng lại.
Môi của Uyển Yên gần như bị ăn cắn lấy, tiếp theo đầu lưỡi chui vào, cạy mở hàm răng kia, hôn cô một cách mãnh liệt và thô lỗ, quấn cuộn thành vòng xoáy sắc bén nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Nghiên Thanh từng bước ép sát, không giống như thường ngày chút nào, bỗng nhiên Uyển Yên hối hận đã trêu ghẹo anh ngay lúc này.
Người trước mặt mới từ từ dừng lại, vùi đầu vào trong hõm cổ cô, hơi thở phả ra nặng nề.
Uyển Yên bị anh hôn đến đầu óc mê man, choáng váng, lắng nghe tiếng thở không đều của anh, màn đêm không ngừng khuếch đại các giác quan, hai tim đập thình thịch đồng bộ.
Sau một hồi im lặng, Lục Nghiên Thanh khôi phục lại lí trí, giọng nói khàn khàn tràn ra từ trong cổ họng lại vô cùng rõ ràng trong một đêm yên tĩnh như thế.
"Em còn nhỏ."
Uyển Yên không nói chuyện, chỉ im lặng ôm lấy anh, đầu bù xù đang tì vào lồng ngực vững vàng ấm nóng của anh.
"Chờ em lớn đã."
Lục Nghiên Thanh cúi đầu nói mấy chữ bên tai cô, thẳng thắng không hề giấu diếm, ngữ khí lại nhẹ nhàng như mấy trôi nước chảy, Uyển Yên nghe thấy trong đầu lập tức giống như bị người ta ném một quả ngư lôi, bùm một chút rồi nổ tung!
Hai má của cô gái đỏ bừng, trực tiếp vén chăn chui tọt vào, khuôn mặt chôn trong đệm giường mềm mại, hét lên như tức giận: "Lục Nghiên Thanh! Anh dâm quá đi!"
Anh mà lại dám nói câu này!!!
Tự tin của anh lấy đâu ra vậy?
Không sợ thận hư sao?!
Uyển Yên càng suy nghĩ, mặt càng xấu hổ đến phát hoảng, thẳng cẳng đạp anh một cước.
Lục Nghiên Thanh cong môi, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, khuôn mặt đẹp trai sắc nét dưới ánh mờ ảo khiến ngũ quan càng thêm lập thể sâu sắc.
Giỡn thì giỡn nhưng kết quả sau khi trêu ghẹo thì tự mình Lục Nghiên Thanh giải quyết, anh thấp giọng dỗ dành cô gái nhỏ mấy câu, chờ người ta chịu nói chuyện với anh rồi anh mới đứng dậy đi vào phòng tắm, xối nước lạnh.
Tiếng nước chảy ào ào đệm theo cảm xúc bị đè nén che giấu của người đàn ông, sau khi Uyển Yên phản ứng lại chậm nửa nhịp ý thức được thì lập tức hai gò má cô đỏ muốn nhỏ máu.
Nửa tiếng sau Lục Nghiên Thanh đi ra từ phòng tắm, Uyển Yên dè dặt thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, ánh mắt di chuyển trên người anh, đối diện với ánh mắt âm u thâm thúy của người đàn ông, cô mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: "... Anh vẫn ổn chứ?"
Lục Nghiên Thanh cong môi, hốc mắt thâm trầm, giọng điệu hàm chứa ý cười ý vị không rõ: "Nếu anh nói không ổn thì sao?"
Uyển Yên xốc chăn trên người ra, giống như đã lấy hết dũng khí, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em có thể giúp anh mà."
Lục Nghiên Thanh không rõ lắm, hai người mới không gặp nhau một học kì thôi mà lá gan của cô gái này lại còn lớn hơn trước nữa, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm.
Lục Nghiên Thanh lau tóc xong, ném khăn lông trong tay đi, ý cười nơi khóe môi hơi cong lên nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng lại cưng chiều: "Giúp thế nào."
Uyển Yên cắn cánh môi, từ trên giường bò dậy, vừa làm động tác tay với biên độ nhỏ vừa nhỏ giọng lầm bầm: "Thì thế này, sau đó lại thế này..."
Nhìn thấy bạn gái nhà mình "cảm xúc dạt dào" làm mẫu cho anh, ý cười trên mặt của Lục Nghiên Thanh cứng đờ, vẻ mặt hơi kéo căng thấp thoáng có dấu hiệu sụp đổ, anh nhíu mày ngắt lời cô, nắm chặt bàn tay mảnh mai trắng mềm của cô, con ngươi đen kịt rõ ràng đầy ẩn ý: "Ai dạy em?"
Vừa nói đến chuyện này, Uyển Yên chớp chớp mắt, hiển nhiên có chút ngại ngùng, "Học trên mạng đó."
Tựa hồ sợ anh trách cứ, cô chuyển động đôi mắt, không chịu yếu thế: "Em không tin anh chưa từng xem qua loại phim dạy học này!"
Lục Nghiên Thanh chỉ cảm thấy huyệt Thái dương bỗng nhiên nhảy lên, vừa không biết làm thế nào lại cảm thấy buồn cười, từ khi nào trong đầu của cô bé này chứa nhiều thuốc màu nhuộm như thế này?
Anh lặng lẽ bước lên, kéo cô gái vào trong lòng, kéo chăn ở bên người qua quấn chặt người như sâu róm, hạ thấp giọng, nhỏ giọng cảnh cáo: "Sau này ít xem mấy loại phim đó lại đi."
Người trong ngực tự động tự giác chui vào trong ngực anh, trong miệng vẫn còn lầm bầm bất mãn: "Con người anh cũng quá độc đoán rồi đó, chỉ cho quan châu phóng hỏa không cho dân chúng thắp đèn."
Lục Nghiên Thanh chỉ cười khẽ, cằm chống lên đỉnh đầu mềm mại của cô nhẹ nhàng cọ, giọng nói từ tốn quyến luyến, dịu dàng không thể tưởng tượng nổi: "Muốn học, thì sau này anh dạy em."
Cô gái nhỏ lập tức không nói gì, Lục Nghiên Thanh rũ mắt xuống nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô gái, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng của cô: "... Nghĩ hay quá nhỉ."
Lục Nghiên Thanh khẽ thở dài, đưa lưng về phía ánh sáng, nhìn cô chằm chằm, động tác có trước ý thức, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên mi tâm, chóp mũi của cô gái, cuối cùng là dừng lại ở môi cô.
Đường quai hàm của anh rõ ràng đẹp mắt, hôn đến yết hầu khẽ nhúc nhích.
Chỉ có trong màn đêm như vậy Lục Nghiên Thanh mới dám để lộ ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn của mình trước mặt cô mà không hề giữ lại chút gì.
Anh giống như kẻ ăn mày chán nản cô đơn đã rất lâu, cô gái tặng cho anh tình yêu thương nóng bỏng có một không hai, như giấc mộng đẹp thiêu đốt linh hồn khiến cho người ta dù có hóa thành tro tàn cũng cam tâm tình nguyện.
***
Ngày hôm sau, ánh nắng ban mai ôn hòa ấm áp xuyên qua bức rèm cửa nhạt màu, Uyển Yên mơ màng lật người, hai chân cử động một chút, đau đến nỗi hít một tiếng, sau vài giây đại não kẹt cứng lại, cô chợt mở mắt ra, ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào trần nhà trên đầu.
Hôm qua là ngày kỉ niệm thành lập trường, sau đó là tụ họp bạn bè, cô không nhịn được nên uống nhiều thêm mấy ly trên bàn tiệc, sau đó là Lục Nghiên Thanh đưa cô về nhà.
Uyển Yên chịu đựng sự khó chịu và cơn đau nhức của cơ thể, từ từ bò dậy từ trong chăn, xoa xoa mi tâm rồi tiếp tục suy nghĩ, hình ảnh trong đầu tựa như những thước phim quay chậm, từng tấm từng tấm được chiếu lại.
Nhớ lại đến sau cùng, cả người cô sững sờ, phản ứng chậm nửa nhịp nhìn qua vị trí kế bên, đệm giường có chút lộn xộn, rõ ràng là dấu vết của người đã ngủ qua, nhưng ngoại trừ giường thì trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, không giống như đã xảy ra chuyện gì lắm.
Như để kiểm chứng suy đoán của mình, Uyển Yên không kịp thay đồ ngủ, chân trần vừa giẫm lên tấm thảm mềm mại, kết quả chân mềm nhũn, bờ mông trực tiếp ngồi xuống đất.
Uyển Yên âm thầm mẹ nó một tiếng, rốt cuộc tối hôm qua đã trải qua sự giày vò gì không giống người nên cô mới có thể ngay cả bước đi cũng thấy khó khăn?
Lúc Lục Nghiên Thanh đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy một màn này.
Cô gái mặc váy ngủ màu trắng mỏng manh hơi ngắn, cúi gầm đầu xuống có hơi sa sút tinh thần, đôi mày thanh tú vặn thành một cục, nét mặt xoắn xuýt, đôi chân cân xứng mảnh mai trắng muốt như ngọc, dưới ánh đèn êm dịu thậm chí có hơi phát sáng.
Lục Nghiên Thanh mặt không biểu cảm thu hồi ánh mắt, đi thẳng qua, ôm ngang cô gái ngồi ở dưới đất lên, đặt ở trên giường.
Uyển Yên vẫn còn đang rối rắm chút nữa đi ra ngoài sẽ phải đối mặt với anh như thế nào nhưng lại không ngờ đến Lục Nghiên Thanh đột nhiên đi vào, vốn dĩ không cho cô bất kì cơ hội hòa hoãn nào.
Cô giật mình hô lên một tiếng, vô thức nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt quét qua chiếc cằm thon gầy kiên nghị của anh, tiếp đó được anh đặt lên chiếc giường êm ái.
Uyển Yên có hơi lo lắng bất an, trước đó đã nói chia tay với người ta rồi, tối hôm qua lại lăn lộn trên cùng một chiếc giường???
Quanh đi quẩn lại, dây dưa không rõ.
Lúc chân tay của Uyển Yên còn đang bối rối thì Lục Nghiên Thanh lại bình tĩnh hơn cô nhiều, người đàn ông trước mặt im lặng ngồi xổm người xuống, lòng bàn tay dày rộng ấm nóng kéo mắt cá chân của cô, cầm dép lê ở một bên giúp cô mang vào.
Uyển Yên nhìn động tác của anh, trong lòng đắn đo, thấp giọng mở miệng: "Tối hôm qua chúng ta..."
Cô nói được một nửa thì không thể nói tiếp khi đối diện với đôi mắt đen láy sáng long lanh kia của người đàn ông, lúc này cô xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Nên nói gì giờ?
Nói chuyện tối hôm qua của hai ta hoàn toàn là ngoài ý muốn? Bảo anh đừng để trong lòng? Dù sao cũng đều là người trưởng thành rồi!
Uyển Yên không có dũng khí, loại cảm giác này thật sự rất mất mặt.
Lục Nghiên Thanh tiếp lời cô một cách tự nhiên, giữa lông mày vẫn còn sự dịu dàng chưa trút bỏ, tự động xem nhẹ phần xấu hổ đó của cô, nhẹ giọng nói: "Anh làm đồ ăn sáng rồi, em bôi thuốc trước hay là ăn sáng trước?"
Uyển Yên còn chưa phản ứng lại, vô thức a một tiếng.
"Bôi thuốc gì?"
Khóe môi của Lục Nghiên Thanh hơi thu lại, nhìn cô: "Chỗ đó của em bị rách da, tốt nhất là nên bôi thuốc."
Anh không nói thì còn được, vừa nói đã có thể làm nghẹn chết người.
Đây không phải là đang nhắc nhở cô: Tối hôm qua hai chúng ta thật sự đã ấy ấy rồi, hơn nữa tình hình chiến đấu còn rất kịch liệt nữa sao.
Uyển Yên mím môi, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ như sứ sung huyết đỏ bừng, máu toàn thân dồn thằng lên trán.
Cô cố gắng hít sâu, nghiêng đầu không nhìn anh, "Anh ra ngoài đi, tự tôi làm."
Lục Nghiên Thanh liếc nhìn cô, không ép buộc, đặt tuýp thuốc mỡ sáng nay ra ngoài mua vào tay cô, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Mãi cho đến khi người đó đóng cửa lại, dây thần kinh căng cứng trong đầu của Uyển Yên mới hơi thả lỏng, trong lòng bàn tay không biết toát mồ hôi từ khi nào.
Trong lòng cô hối hận tối hôm qua quá xốc nổi, trong lúc mơ mơ màng màng lại nhớ đến ba chữ mà anh nói vào giây phút cuối cùng.
Từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, tựa như mặt hồ tĩnh lặng như chết đột nhiên ném xuống vài viên đá, từng gợn sóng cứ thế lan ra không ngừng.
Lề mề một lúc lâu sau, Uyển Yên thay đồ quần áo đi ra ngoài, thấy trong phòng khách không có người, vô thức cảm thấy có phải anh đi rồi hay không.
Đến phòng bếp, trên bàn bày một bát mì trứng gà cải xanh, không bỏ hành.
Uyển Yên thủng thẳng đi qua, cầm đũa, những chuyện cũ chôn sâu trong tâm trí lại ập đến như thủy triều.
Tựa như có một câu trong lời bài hát hát rằng: "Cho dù ký ức không xóa được, yêu và hận vẫn vương trong lòng, tình yêu là một vấn đề khó khăn."
Uyển Yên ngẩn người nhìn chằm chằm về phía trước, Lục Nghiên Thanh từ phòng bếp đi ra.
Người đàn ông mày đen mắt sáng, trong tay vẫn còn cầm chiếc tạp dề vừa cởi ra.
Uyển Yên ngước mắt, cố gắng khiến cho bản thân trông có vẻ bình tĩnh tự nhiên, "Sao anh còn chưa đi?"
Sự chán ghét trong lời nói của cô gái không thèm che giấu, Lục Nghiên Thanh thấy cô không động đũa, thấp giọng nói: "Ngày mai anh phải làm nhiệm vụ, em tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
Nghe vậy, cuối cùng Uyển Yên cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, tâm tình bỗng chốc lộn xộn nhưng không chịu nói một câu nào.
Hai người rơi vào sự yên lặng, Lục Nghiên Thanh lại nhận được cuộc gọi từ trong tổ gọi đến, vì thế cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, người đàn ông vẫn còn ấm giọng dặn dò cô đừng quên bôi thuốc.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cuối cùng từ sau lưng của Lục Nghiên Thanh cũng truyền đến giọng nói lạnh nhạt của cô gái.
"Tối hôm qua tôi uống say không nhớ gì nữa, xem như chuyện ngoài ý muốn đi."
"Quên đi."
Nói xong, động tác đẩy cửa của người đàn ông dừng lại, cánh tay hơi căng cứng.
Lục Nghiên Thanh không quay đầu, có rất nhiều lời nghiền ngẫm giữa môi răng vô số lần, cuối cùng chỉ còn để lại cho cô ba chữ.
"Không quên được."
Mãi cho đến khi cánh cửa chống trộm đóng lại, hình dáng đó biến mất, vẻ mặt Uyển Yên vẫn cứ thế ngẩn người, cô nhớ tối hôm qua nhìn thấy những vết sẹo trên lồng ngực, trên lưng của Lục Nghiên Thanh.
Cô khó có thể tưởng tượng, trong năm năm qua đi rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì.
Nhưng cô hiểu, anh và cô giống nhau, đều sống không tốt lắm.
Nhìn bát mì trứng gà cải xanh trước mặt, nhưng Uyển Yên lại không cách nào nuốt xuống được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook