Cố chấp lãng mạn
-
Chương 23:
Hai người hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau thế mà lại quen nhau, ánh mắt hiếu kì hóng chuyện của mọi người nhìn tới nhìn lui trên người của bọn họ, Lục Nghiên Thanh tự nhiên cũng nhận ra Tống Cận Ngôn, đáy mắt dần tối đi.
Thấy xung quanh đều là người, trước mắt hiển nhiên không phải là thời điểm thích hợp để ôn chuyện cũ, Tống Cận Ngôn cũng không nói nhiều, nghe nói là buổi tụ họp bạn học của Uyển Yên vì thế nghiêng đầu dặn dò người bên cạnh, chút nữa hóa đơn của bọn họ sẽ tính cho anh ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai nhóm người đi lướt qua vai nhau, Lục Nghiên Thanh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Tống Cận Ngôn.
Ngọn lửa chiến tranh giữa hai người đàn ông, chỉ cần một ánh mắt liền đụng ra mùi thuốc súng.
Đến phòng bao, Phương Thiên ngồi đối diện Mạnh Uyển Yên, không khỏi tò mò, suy đoán táo bạo: "Uyển Yên, người vừa nãy không lẽ là chồng chưa cưới của em sao?"
Ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ có thể giải thích rõ cho vấn đề nhất, Mạnh Uyển Yên lắc đầu, không nói chuyện, hiển nhiên là không muốn tiếp lời.
Lục Nghiên Thanh lại biết rõ, chồng chưa cưới của Uyển Yên bây giờ không phải là Tống Cận Ngôn mà là một người tên Tống Việt Xuyên, mặc kệ là trước kia hay là bây giờ, người thừa kế của nhà họ Tống đã thay đổi nhưng chuyện liên hôn của hai nhà Mạnh Tống vẫn không thay đổi.
Trong bữa tiệc, từ đầu đến cuối Mạnh Uyển Yên đều không nhìn Lục Nghiên Thanh, dường như Nhiễm An Kỳ cũng hiểu rõ mối quan hệ của hai người, thỉnh thoảng sẽ nói mấy câu với Lục Nghiên Thanh nhưng người đàn ông bên cạnh không nói một lời.
Nhìn thấy hành động nhiệt tình của Nhiễm An Kỳ đối với Lục Nghiên Thanh, một vài bạn học cười trêu ghẹo.
"Nghe nói đàn em Nhiễm vẫn còn độc thân hả, Nghiên Thanh cũng thế, hai đứa dứt khoát ghép lại thành một đôi luôn đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đúng đó đúng đó, mấy người ngồi ở đây có người đã kết hôn rồi, đến cả Uyển Yên cũng đã có chồng chưa cưới, nhưng chỉ có hai đứa là độc thân thôi."
Lục Nghiên Thanh lạnh mắt không nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo như mắt dao, bầu không khí nhất thời có hơi yên lặng, Nhiễm An Kỳ cười hòa giải: "Đừng có nói thế chứ, hai người có thể ở bên nhau hay không, vẫn là tùy thuộc vào duyên phận."
Hiệu trưởng Trương: "Mấy đứa đừng có ghép đôi bậy bạ, Nghiên Thanh người ta đã có người trong lòng rồi, đang theo đuổi đó, không cần mấy đứa lo lắng đâu."
Nghe vậy, một đám người lại đổi chủ đề, Nhiễm An Kỳ mặt không đổi sắc khẽ cười.
Mạnh Uyển Yên xoay ly rượu, trong đầu đã có cảm giác choáng váng mơ màng rồi, không biết đã uống mấy ly, mặt của cô ửng đỏ lên, dưới ánh đèn làn da trắng nõn như mỡ cừu, mắt say lờ đờ ầng ậc nước mơ màng, xinh đẹp lại quyến rũ.
Nghe mọi người tán gẫu, cô nhếch khóe môi cười lạnh, đến cả cảm xúc cũng lười che giấu.
Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh nhìn nhau qua bàn rượu náo nhiệt, ánh mắt của người đàn ông nhìn thẳng vào cô, bờ môi kéo căng, cũng không biết anh đã nhìn chằm chằm cô như thế bao lâu rồi.
Uyển Yên coi như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt, sau khi liếc nhìn điện thoại thì đứng lên tạm biệt mọi người.
Công việc của cô vẫn luôn bận rộn, mọi người cũng không giữ lại, hiệu trưởng Trương thấy cô đã quá say rồi, vốn định bảo người đưa cô về, bị Uyển Yên khéo léo từ chối.
Uyển Yên đi ra khỏi phòng bao thì cảm thấy choáng váng hoa mắt, tác dụng chậm của mấy ly rượu trắng này nặng quá, lúc này trước mắt cô đã lờ mờ, cô miễn cường chống vào tường dựa một chút rồi lại chậm rì rì móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Tiểu Huyên.
Không bao lâu, trước mắt bị một bóng người che lại, đôi chân trước mặt thẳng tắp thon dài, cô vô thức cau mày, từ từ ngước mắt lên, đôi mắt mờ sương mơ màng nhìn vào đôi mắt đen trầm của người đàn ông.
Mạnh Uyển Yên liếc nhìn anh, lập tức đứng lên, mặt không biểu cảm gì xách túi lên đi ra ngoài, cổ tay lại bị người đàn ông phía sau giữ chặt.
Lục Nghiên Thanh: "Anh đưa em về."
Mạnh Uyển Yên cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm của hai người, lông mày càng nhíu sâu hơn, độ nóng như thiêu đốt ở lòng bàn tay anh làm phỏng cổ tay cô.
Cô dùng sức rút tay về, người đàn ông lại không hề nhúc nhích tí nào, đôi mắt mù sương trừng anh: "Đi theo tôi làm gì?"
Khóe môi của Lục Nghiên Thanh mím chặt, ôm lấy bờ vai mảnh mai của người con gái, nửa ôm mang đi.
Trên người Mạnh Uyển Yên không còn chút sức lực nào, bước đi cũng xiêu vẹo, bị anh dễ dàng nhẹ nhàng nửa ôm vào lòng, cô vô cùng tức giận, "Anh buông tôi ra!"
Lục Nghiên Thanh trầm mặt lạnh lùng, lông mi đen nhánh phủ xuống một tầng bóng mờ: "Còn la nữa thì anh sẽ khiêng em ra ngoài đấy."
Người này vẫn luôn nói được làm được, Mạnh Uyển Yên mím môi, trong ngực buồn bực một hồi, không cam lòng mà nuốt tất cả lời nói trở lại.
Lúc Nhiễm An Kỳ đi ra thì nhìn thấy bóng bưng của Lục Nghiên Thanh ôm Mạnh Uyển Yên rời đi.
Cô ta bĩu môi, quả nhiên đoán không sai một chút nào, Lục Nghiên Thanh và Mạnh Uyển Yên vẫn còn ở bên nhau.
Nhiễm An Kỳ vẫn còn nhớ rõ buổi tiệc mừng Xuân do trường cấp 3 tổ chức năm đó.
Mạnh Uyển Yên là người dẫn chương trình, cô gái mặc một chiếc đầm liền xinh đẹp, giẫm lên giày cao gót, dây buộc thuần sắc quấn quanh mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh.
Lúc đó tuy rằng Mạnh Uyển Yên mới học lớp mười nhưng bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp nên có tiếng tăm không nhỏ, cô gái đứng trên sân khấu, bên dưới liền truyền đến tiếng la ó của đám nam sinh.
Đến cả Nhiễm An Kỳ nhìn cũng cảm thấy đẹp, khoảng thời gian đó cô ta yêu thầm Lục Nghiên Thanh, lúc đến lượt tiết mục biểu diễn của lớp các cô ta, Nhiễm An Kỳ là lớp trưởng, sau khi kiểm kê đủ người xong thì đi tìm Lục Nghiên Thanh nhưng lại đụng phải một nam một nữ đang ôm hôn trong phòng hóa trang ở sau sân khấu.
Mạnh Uyển Yên mặc đầm liền màu đỏ, khẽ nghiêng đầu, một tay của Lục Nghiên Thanh ôm lấy eo cô, lòng bàn tay to rộng nhẹ nhàng giữ gáy cô, thân mật triền miên, nụ hôn vừa thuần khiết lại đầy dục vọng, bất kì ai nhìn thấy cũng đều sẽ đỏ mặt.
Từ lúc Uyển Yên bắt đầu bước lên sân khấu, Lục Nghiên Thanh vẫn luôn nhẫn nại.
Động tác của anh thô bạo độc đoán, người con gái trong ngực chỉ có thể bị ép phải tiếp nhận, đường cong của chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn kéo thẳng, búi tóc vén lên cũng lỏng lẻo, có vài cọng tóc đen rũ xuống vai, giống như một yêu tinh câu hồn người.
Nhiễm An Kỳ trốn phía sau cánh cửa, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đứng yên tại chỗ nhìn rất lâu, thậm chí còn quên cả hô hấp.
Nụ hôn ấy kết thúc, cô nhìn thấy Lục Nghiên Thanh đứng lên, môi mũi thon gầy đều dính son môi của cô gái, cúi đầu giúp Uyển Yên sửa sang lại chiếc đầm đã xộc xệch.
Vành tai của Mạnh Uyển Yên khuếch đỏ lên một vòng, hơi nước mịt mờ trong đôi mắt, vừa nũng nịu lại có chút tức giận: "Họ Lục kia, sao anh lại cắn cổ em."
Uyển Yên cầm chiếc gương trang điểm nhỏ xíu xiu soi một lát, lập tức khuôn mặt sụp đổ, trên chiếc cổ trắng nõn xuất hiện hai dấu hickey nhìn mà hết hồn, vừa nãy cô cảm thấy đau, nhưng cô vừa phát ra tiếng thì anh lại càng dùng sức.
Cổ họng của Lục Nghiên Thanh hơi khàn, thấy búi tóc của cô gái đã lỏng lẻo nên dứt khoát thay cô tháo dây buộc tóc xuống, tóc dài của cô gái xõa xuống, anh hơi cong môi, vén lên một đám tóc đen đang che đậy xương quai xanh của cô lại.
Anh nói: "Như vậy thì nhìn không thấy nữa."
Mạnh Uyển Yên hừ một tiếng, môi hồng ngập ngừng, hình như vẫn không hài lòng: "Vậy son môi của em thì làm sao?"
"Đã bị anh ăn mất rồi, em muốn anh đền thế nào?"
Tiếp đó, Nhiễm An Kỳ nhìn thấy người bạn cùng bàn cao ngạo lạnh lùng xa cách của cô ta nghiêng người một lần nữa, môi mỏng gầy lại áp lên cánh môi vừa đỏ vừa sưng của cô gái, hình như đang nói gì đó.
Chàng trai ngậm lấy cánh môi cô nhẹ cắn một chút, động tác vừa thuần khiết vừa dục vọng, không biết nói gì mà cô gái dưới thân lập tức đỏ bừng hai má.
Nhiễm An Kỳ nhìn một màn này cũng mặt đỏ tim đập theo, đó là một Lục Nghiên Thanh liều lĩnh lại ngang tàng, cực kì lạ lẫm mà cô ta chưa thấy bao giờ.
Chàng trai lạnh lùng thoát tục ấy lại có một mặt phóng túng hư hỏng.
Đó cũng là lần đầu tiên Nhiễm An Kỳ biết đến sự tồn tại của Mạnh Uyển Yên, người con gái mà Lục Nghiên Thanh giấu tận dưới đáy lòng.
Trên đường trở về, Lục Nghiên Thanh lái xe của Uyển Yên, cô đang búng lên cửa sổ xe, lâu lâu lại nấc một cái, say khướt nhìn phong cảnh lướt nhanh qua ngoài cửa sổ, chỉ để lại một cái gáy cho Lục Nghiên Thanh.
Cô hà hơi vào cửa sổ xe, đầu ngón tay vẽ ra một con rùa trên màn sương trắng, hất cằm liếc Lục Nghiên Thanh, "Nhìn đi, đây chính là anh."
"Hừ, đồ rùa rụt cổ."
Lục Nghiên Thanh liếc mắt nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, ý cười như có như không.
Mạnh Uyển Yên dựa vào lưng ghế, mơ màng ngủ thiếp đi, trong mơ vẫn còn nói mớ, mấy từ như là đồ rùa rụt cổ, khốn nạn.
Lục Nghiên Thanh lẳng lặng lắng nghe, nhìn người con gái đang ở bên cạnh, ánh mắt bỗng trở nên mềm mại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lúc Mạnh Uyển Yên tỉnh lại, màn đêm ngoài cửa sổ đã buông xuống, cô dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, cả người đều mơ hồ.
Xe đã tắt máy, ghế lái không có người, Uyển Yên vỗ vào đầu mình, nhớ tới đây là xe do Lục Nghiên Thanh lái, cô mở dây an toàn ra thì nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên ngoài xe.
Ánh trăng thanh lạnh như nước, gió đêm lượn quanh, một nửa dáng người cao lớn kia như ẩn nấp trong màn đêm, khói thuốc trắng xanh mịt mù, đốm lửa nơi đầu ngón tay của người đàn ông chợt dập tắt.
Mạnh Uyển Yên đầu váng mắt hoa, cố hết sức đẩy cửa xe bước xuống, chân vừa chạm đất, ngước mắt lên liền đụng phải tầm mắt của Lục Nghiên Thanh.
Trong đêm tối mênh mông, anh đứng dưới tán cây, ánh sáng ảm đạm rơi trên đầu vai thẳng tắp của anh, mắt đen mày thanh, thần sắc lặng im.
Khuôn mặt này cô đã quá quen thuộc, đến mức trong giấc mơ vừa nãy cô cũng đã gặp.
Uyển Yên đóng cửa xe lại, giọng nói hơi khàn: "Sao không gọi tôi?"
Lục Nghiên Thanh nhìn cô, lập tức dập tắt đầu thuốc, ném vào trong thùng rác.
Anh không nói cho cô biết chuyện mình vừa giải quyết một tay săn ảnh mà thấp giọng mở miệng: "Muốn để em ngủ thêm một chút."
Mạnh Uyển Yên ồ một tiếng, nói: "Cảm ơn."
Lục Nghiên Thanh: "Anh đưa em lên lầu."
Mạnh Uyển Yên đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lúc này đang nhìn anh một cách nghi ngờ, hơi híp mắt, giống như đang nhìn kĩ anh: "... Có phải anh còn muốn cậy mạnh ức hiếp tôi?"
Nghe vậy, Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn cô, xác định cô vẫn còn say mà.
Anh cúi đầu, khóe môi cong lên một chút: "Trong đầu em toàn nghĩ gì đâu không vậy?"
Mạnh Uyển Yên điềm tĩnh như thường hừ một tiếng, lá gan nhờ mượn rượu mà to lên không ít, không chịu yếu thế hỏi ngược lại: "Những chuyện tồi tệ mà anh đã làm với tôi, tôi có thể không nghĩ nhiều được sao?"
Gặp mặt có vài lần nhưng lại hết kéo rồi lại ôm cô, còn cưỡng hôn nữa chứ!
Lục Nghiên Thanh cởi áo khoác ngoài của mình xuống khoác lên người cô, "Vừa nãy có người chụp lén, anh không yên tâm."
Mạnh Uyển Yên nghe thấy thế thì nhíu mày, không nói gì, cuối cùng vẫn không từ chối.
Mạnh Uyển ở lầu mười, mỗi tầng có hai hộ gia đình, thang máy từ từ đi lên, chiếc gương trước mặt soi rọi hình dáng một cao một thấp của hai người.
Trong hành lang tối đen một vùng, Uyển Yên vô thức thử mở công tắc, kết quả không có phản ứng gì.
Cô cầm túi xách, đầu tiên là bật đèn pin điện thoại, sau đó cúi đầu tìm chìa khóa ở bên trong.
Sau một hồi loay hoay, Uyển Yên dứt khoát dốc ngược túi xách lại, toàn bộ đồ vật bên trong ào ào đổ ra, ném túi đi, rồi ngồi xổm xuống tìm.
Lục Nghiên Thanh thấy cô đã quá say, lấy điện thoại từ trong tay của cô gái: "Anh giúp em."
Mượn ánh sáng của đèn pin, Mạnh Uyển Yên đã tìm được chìa khóa từ trong mớ đồ lộn xộn kia, hài lòng đứng dậy trực tiếp mở cửa.
Lục Nghiên Thanh khom lưng, chịu khó giúp cô thu dọn những món đồ rơi trên mặt đất, bỏ từng cái từng cái vào trong túi, lúc nhặt đến một chiếc hộp đóng gói cuối cùng, đầu ngón tay anh khựng lại, đáy mắt đen âm ỉ có một ngọn lửa u ám lặng lẽ bùng cháy.
"Anh lẹ lên đi."
Uyển Yên vẫn còn đang chờ anh trả túi lại cho cô nhưng lại bất ngờ đụng phải cặp mắt đen trầm kia.
Người đàn ông đứng dậy, bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô, giọng nói nặng nề: "Đây là cái gì?"
Nhìn thấy hộp đồ Lục Nghiên Thanh đang cầm trong tay, Mạnh Uyển Yên chậm rãi ngước mắt lên, chống lại đôi mắt kết tầng băng sương kia, cô cong môi cười, "Nhu yếu phẩm hằng ngày."
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chưa từng dời đi nửa phần, Lục Nghiên Thanh siết chặt hộp ‘bao cao su’ trong tay, vốn tưởng cô sẽ giải thích gì đó nhưng không ngờ cô gái lại thẳng thắn vô tư thừa nhận.
Tất cả những nghi ngờ khó hiểu đều mắc kẹt trong cổ họng, dây cung căng cứng trong đầu đang trên đà đứt lìa mất kiểm soát.
Độ cong khóe môi của Lục Nghiên Thanh ảm đạm lạnh lẽo, anh cúi người, môi mỏng ấm lạnh sắp dán lên vầng trán trơn bóng của cô, giọng nói khàn đục lạnh như băng: "Em có biết, cậy mạnh ức hiếp là cái gì không?"
Hơi thở giữa môi răng của người đàn ông phả ra, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, từng chút từng chút chui vào xoang mũi cô, trái tim đập loạn xạ thình thịch không khống chế được.
Chỉ thấy anh đang cầm hộp ‘bao cao su’ kia, chậm rãi nói: "Nếu đã là nhu yếu phẩm hằng ngày thì tối nay đừng lãng phí."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook