Cố Chấp Cuồng
-
Chương 21
Rõ ràng cái gì cũng biết , nhưng khi tỉnh lại vẫn không nhịn được mà cực kỳ bi ai.
Sắc mặt Lục tắc Linh trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng không còn chút huyết sắc, hốc mắt thật sâu, khuôn mặt ốm yếu cùng mệt mỏi.
Không có, cái gì cũng không có, ga giường màu trắng, cùng những đường kẻ sọc xanh của bộ đồ bệnh nhân, tất cả đều sạch sẽ, bình thản, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Nửa đoạn trước hoàn mỹ, nửa đoạn sau đau khổ .
Bầu trời mát mẽ , nhiều tia sáng xuyên qua cửa sổ, từng chút từng chút, giống như những cánh bướm đang bay lượn. Trên tay gắn một ống truyền nước biển, chất lỏng lạnh lẽo thông qua mạch máu màu xanh nhạt tiến từng chút một vào trong cơ thể của cô, cơ thể cô cũng tự nhiên run lên.
Chỗ thắt lưng bị đụng đã không còn đau nữa, nhờ cô đã bọc góc bàn lại, nên trên người cô mới không để lại vết thường nào. Đứa bé giống như chưa từng xuất hiện trên đời này vậy. Cô không ngừng xoa xoa tay của mình, một hồi lâu sau mới thấy một vệt máu ở trên ngón tay phải. Màu đen hòa lẫn với đỏ, đã đống thành cục, cô không nở lau đi, đó là máu của con cô, nó chỉ còn một tí tẹo như thế rồi.
Tay run rẩy vuốt ve gương mặt mình, cô nỗ lực muốn cảm thụ sự tồn tại của đứa bé, nhưng thật sự lại không cảm thấy gì.
Cô như nổi điên lên làu bàu: "Chúng ta vẫn còn ở cùng nhau, mẹ ở cùng với con, đừng sợ, trên thiên đường sẽ không tối đâu."
Nước mắt giống như một chuỗi hạt đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống bên gối, dính ướt hết cả mặt gối, hơi nước nông nông sâu sâu loang lổ. Cô ôm vết máu trên tay một chút, ôm rất ít. Cô không biết gào khóc là cái tư vị gì, cho tới nay cô đều luôn ẩn nhẫn, ngay cả khóc cũng không dám. Cô căm thù sự yếu đuối của mình đến tận xương tuỷ, nhưng cô lại cứ mềm yếu như vậy, cô không làm được bất cứ chuyện gì, cũng không cứu được đứa bé này.
Cô không có bất cứ thứ gì, đến cuối vẫn bị mất đi đứa bé.
Cô nghĩ, đây chính là sự trừng phạt của ông trời sao? Trừng phạt cô không để ý liêm sỉ chặt đứt tình yêu của người khác.
Thì ra Nhân Quả luân hồi báo ứng rất xác đáng, nhưng mà lỗi là do cô phạm, tại
sao lại muốn một đứa bé vô tội gánh chịu, cô thật hận, nhưng trừ hận mình, cô có thể làm thế nào?
Sau khi giải phẫu xong, Lục Tắc Linh càng trở nên trầm mặc hơn xưa, Thịnh Nghiệp Sâm mỗi ngày đều đến bệnh viện, chỉ là hai người không nói nên lời. Như vậy cũng tốt, Lục Tắc Linh cũng không biết mình nên nói gì với anh nữa.
Đau đớn trên thân thể dần dần đã được chữa khỏi, chỉ là khoảng trống trong lòng cô khó có gì có thể bù đắp được. Ở trong bệnh viện rất nhàm chán, mỗi ngày, Lục Tắc Linh sẽ tự mình đi dạo, ngồi trong sân cỏ của bệnh viện để phơi nắng.
Trong khoảng thời gian này, cô lại càng gầy hơn, áo khoác dày cô mặc trên người nhìn trống rỗng, sắc mặt cô trắng bệch, làm cho lòng người ta cảm thấy chua xót. Mới từ bên ngoài trở lại, không ngủ được, cô đứng bên bệ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bên ngoài.
Thật ra thì cũng không có phong cảnh gì đặc biệt, chỉ là cô không muốn làm cho mắt mình quá rỗi rãnh, mỗi khi rảnh rỗi thì lại muốn rơi nước mắt, cuộc sống này sao quá khó khăn đến vậy.
Lúc Thịnh Nghiệp Sâm tới thì cô đang đứng trước cửa sổ mà ngẩn người, nghe thấy tiếng động cũng không hề quay đầu lại.
“Bên ngoài rất lạnh, đừng có chạy ra ngoài nữa.” Giọng nói của Thịnh Nghiệp Sâm nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì.
Ánh mắt của Lục Tắc Linh tối đen, không nói gì.
“Có phải cô rất hận tôi?” Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Lục Tắc Linh không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi như thế, chân mày hơi cau lại.
Cái vấn đề thật là kỳ quái này, là hỏi cô sao?
Có hận hay không, khác nhau ở chỗ nào sao? Cái cô cần chính là yêu, anh không cho được, những cái khác thì có gì quan trọng?
Con người khi còn sống thì tới tới lui lui mấy chục năm như vậy, cô đã yêu thương anh hết sức mình, làm gì còn hơi sức mà đi hận anh?
Đây là tất cả, anh không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.
Thịnh Nghiệp Sâm thấy cô không trả lời, hình như cũng không rối rắm với đáp án, một hồi lâu sau mới chậm rãi mà nói: “Ở đây thêm hai ba ngày nữa là có thể xuất viện, đến lúc đó tôi tới đón cô.”
………………
4 năm rồi, thế giới của Lục Tắc Linh chỉ có mình Thịnh Nghiệp Sâm. Giống như bị vùi lấp trong vũng bùn của khu rừng rậm nhiệt đới, không có ai có thể cứu cô, càng giãydụa thì cái chết càng đến nhanh hơn, cứ như vậy chờ đợi cái chết tới. Chỉ là ngày này tới quá chậm, chậm đến mức Lục Tắc Linh cho là ông trời đã quên mất cô, cũng như quên thu lại những khát vọng của cô.
Cho đến khi tất cả đã kết thúc, cô vẫn có chút không thể tin được.
Cô mất đi người nhà, cũng mất đi tất cả bạn bè, lúc quay đầu lại, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
Muốn liên lạc với Hạ Diên Kính cũng không mất công lắm, cô ấy là người rất lười biếng, đã dùng gì rồi thì cũng lười đổi, cho nên số điện thoại di động mà dùng bảy tám năm vẫn không hề đổi.
Cô ấy vẫn rất giống trước kia, ngay cả giọng nói cũng rất có sức sống, sau khi cô ấy tốt nghiệp liền đến trường tiểu học làm cô giáo, là ánh mặt trời của mọi người.
Nhận được điện thoại của Lục Tắc Linh, cô ấy cũng có chút kinh ngạc, rồi sau đó thái độ rất lạnh nhạt, chỉ là âm thanh lại có chút nghẹn ngào.
Cô ấy ở trong điện thoại nhắc nhở Lục Tắc Linh: “Chúng ta đã tuyệt giao.”
Lục Tắc Linh cố gắng ngẩng đầu, không để cho nước mắt rớt xuống, ngây ngốc nói: “Mình biết.”
Theo cảm tính, Hạ Diên Kính hít mũi một cái: “Vậy cậu gọi điện thoại tới làm gì? Không phải là cậu sống rất tốt sao? Không phải là vì người đàn ông đó mà cái gì cũng không cần sao?”
Lục Tắc Linh không biết nói cái gì, chỉ là biết lập lại: “Mình biết.”
4 năm rồi, cách một đường dây điện thoại, hai người cùng bật khóc.
Lục Tắc Linh lấy hết dũng khí nói: “Hạ Diên Kính, mình biết yêu cầu của mình có chút không biết xấu hổ, nhưng trừ cậu ra mình thật sự không nghĩ ra được ai khác, cậu có thể giúp mình một việc không?”
“……..”
Hạ Diên Kính xử lý chuyện hiệu suất rất cao, nói không tới ba ngày sẽ cho cô biết cách liên lạc Diệp Thanh. Còn không đợi cô điện thoại cho Diệp Thanh, thì Diệp Thanh đã liên lạc với cô trước.
Chị ta vẫn dùng bộ dáng cao ngạo cùng lễ phép giống như bốn năm trước, rõ ràng hận cô đến chết, nhưng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh: “Cô hỏi thăm khắp nơi số điện thoại của tôi, là có chuyện gì sao?”
Lúc đó Lục Tắc Linh đang đứng ở trên ban công, bầu trời buông xuống, thành phố được bao phủ dưới ánh nắng chiều, giống như đang chìm vào một cơn say.
Cô cầm điện thoại di động có chút không biết nên nói cái gì, cúi thấp đầu suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới phát hiện ra mình thậm chí còn quên giày. Cô nhếch khóemiệng lên cười cười, nói gằn từng chữ: “Là tôi đang tìm chị, có ít thứ, tôi muốn trả lại cho chị.”
Cho đến khi tất cả đã kết thúc, cô vẫn có chút không thể tin được.
Cô mất đi người nhà, cũng mất đi tất cả bạn bè, lúc quay đầu lại, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
Muốn liên lạc với Hạ Diên Kính cũng không mất công lắm, cô ấy là người rất lười biếng, đã dùng gì rồi thì cũng lười đổi, cho nên số điện thoại di động dã dùng bảy tám năm vẫn không hề đổi.
Cô ấy vẫn rất giống trước kia, ngay cả giọng nói cũng rất có sức sống, sau khi cô ấy tốt nghiệp liền đến trường tiểu học làm cô giáo, là ánh mặt trời của con người.
Nhận được điện thoại của Lục Tắc Linh, cô ấy cũng có chút kinh ngạc, rồi sau đó thái độ rất lạnh nhạt, chỉ là âm thanh lại có chút nghẹn ngào. Cô ấy ở trong điện thoại nhắc nhở Lục Tắc Linh:
"Chúng ta đã tuyệt giao."
Lục Tắc Linh cố gắng ngẩng đầu, không để cho nước mắt rớt xuống, ngây ngốc nói:
"Mình biết."
Theo cảm tính Hạ Diên Kính hít mũi một cái:
"Vậy cậu gọi điện thoại tới làm gì? Không phải là cậu sống rất tốt sao?
Không phải là vì người đàn ông đó mà cái gì cũng không cần sao?"
Lục Tắc Linh không biết nói cái gì, chỉ là biết lập lại: "Mình biết."
4 năm rồi, cách một đường dây điện thoại, hai người cùng bật khóc. Lục Tắc Linh lấy hết dũng khí nói:
"Hạ Diên Kính, mình biết yêu cầu của mình có chút không biết xấu hổ, nhưng trừ cậu ra mình thật sự không nghĩ ra được ai khác, cậu có thể giúp mình một việc không?" ". . . . . ."
Hạ Diên Kính xử lý chuyện hiệu suất rất cao, nói không tới ba ngày sẽ cho cô biết cách liên lạc với Diệp Thanh.
Còn không đợi cô diện thoại cho Diệp Thanh, thì Diệp Thanh đã liên lạc với cô trước.
Chị ta vẫn dùng bộ dạng cao ngạo cùng lễ phép giống như bốn năm trước, rõ ràng hận cô đến chết, nhưng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh:
"Cô hỏi thăm khắp nơi số điện thoia5 của tôi, là có chuyện gì sao?"
Lúc đó Lục Tắc Linh đang đứng ở trên ban công, bầu trời buông xuống, thành phố được bao phủ dưới ánh nắng chiều, giống như đang chìm vào một cơn say.
Cô cầm điện thoại di động có chút không biết nên nói cái gì, cúi thấp đầu suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới phát hiện ra mình thậm chí còn quên giày.
Cô nhếch khóe miệng lên cười cười, nói gằn từng chữ:
"Là tôi đang tìm chị, có ít thứ, tôi muốn trả lại cho chị." . . . . . .
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tắc Linh nhìn xa xăm, cái thành phố này rất lớn, lớn đến mức không thể nhìn thấy được Thiên trường địa hải.
Chỉ bốn năm mà thôi, nhưng lại giống như đã lâu lắm rồi, thật ra thì cũng không lâu lắm, còn chưa đủ để để cho mọi người quên hết tất cả, vẫn còn yêu, vẫn còn hận, những thứ rắc rối tày đình vẫn còn tồn tại, có nên cảm thấy may mắn không?
Thật ra thì tất cả đều không có gì thay đổi.
Thật ra Thịnh Nghiệp Sâm đã nhận ra sự thay đổi của Lục tắc Linh , chỉ là anh dù có như thế nào cũng không dám nghĩ đến những thứ đáng sợ đó.
Khi cô bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, bình tĩnh nói với anh đã đến lúc rời đi, anh có chút kinh ngạc, đầu óc luôn luôn linh hoạt chợt còn lại một mảnh trống không.
Hoang đường, thật sự hoang đường, Lục Tắc Linh muốn rời khỏi? Lời này tại sao nghe lại cứ như là giả? Thịnh Nghiệp Sâm theo bản năng giơ tay lên muốn đi đụng vào cái gì đó, rồi lại cứng ngắc để xuống, ngược lại còn bị bao phủ bởi một tầng nước mắt, hai tay xuôi ở bên người, nắm thành quả đấm, trên mu bàn tay tất nổi cả gân xanh.
Thịnh Nghiệp Sâm lạnh lùng xuy một tiếng:
"Cô bây giờ là có ý gì? Muốn ngả bài với tôi?" Lục Tắc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, bên chân để một cái túi nhỏ, thật ra thì cũng không đồ gì, cô cố gắng tìm từ đống quần áo mà Thịnh Nghiệp Sâm xé nát ra vài bộ có thể bận được, chuẩn bị mang đi.
Hình như cũng không thể gọi hành lý, thật sự quá đơn sơ rồi. Cô không hề ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn mũi chân của mình, chậm chạp mà bình tĩnh nói:
"Chúng ta tách ra đi, em trả lại anh sự tự do, sẽ không quấn lấy anh nữa." Cô khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang tức giận của Thịnh Nghiệp Sâm, nhẹ nhàng hít một hơi, nói:
"Em đã tìm được Diệp Thanh rồi, cũng đã nói cho chị ấy biết là em dụ dỗ anh...Anh xem em là chị ấy, chị ấy nói sẽ lập tức trở về ngay, sẽ nói chuyện cùng anh Chị ấy vẫn rất thích anh, ban đầu chị ấy cũng không có ý định bỏ đi, cũng có về thăm anh, là em lừa chị ta rằng em đã mang thai, nên chị ta mới đi ."
Cô cười cười, cũng giống như bộ dạng dịu dàng săn sóc như trước, khéo léo quá đáng,
"Tất cả đều sẽ trở vềđiểm bắt đầu ."
Thịnh Nghiệp Sâm bị chạm vào chỗ hiểm, hàm răng giận đến phát ra tiếng răng rắc, anh không thể khống chế được, đột nhiên nhảy lên, chất vấn Lục tắc Linh:
"Cô cảm thấy tất cả có thể trở lại như lúc ban đầu sao? Cái gì mà điểm bắt đầu?" Âm thanh của anh càng ngày càng cao:
"Mắt của tôi đã bị mù!"
"Ừ!"
Lục Tắc Linh đột nhiên nhận lấy: "Bởi vì anh mù, nên em mới có thể đến gần anh, mới có thể ở cùng với anh! Tất cả nhửng đều này em biết." Trong giọng nói của cô tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng, rõ ràng giọng nói rất bình thường, nhưng vẫn là làm cho người ta cảm thấy khổ sở. Thịnh Nghiệp Sâm dần dần cảm thấy vô lực, giống như bị bước hụt chân, thật ra thì cũng không ảnh hưởng gì, tha thiết chờ mong quay đầu lại.
Anh mím môi thật chặt, lúc này mới phát hiện ra hai tay của mình lại đang run rẩy.
Hầu kết của anh không ngừng chuyển động, âm thanh phát ra có chút tối tăm:
"Cô muốn đi đâu?"
"Trở lại thế giới của em."
Thịnh Nghiệp Sâm kích động: "Bây giờ cô đang ở trong thế giới của mình!"
"Không, đây là thế giới của anh, là em cố xông vào , biết rõ anh không thể yêu em, anh ghê tởm em...Em lại còn một mình hưởng thụ."
Lục Tắc Linh cười giễu cợt:
"Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, mấy năm qua, thật thật xin lỗi." Cô bình tĩnh đến chói mắt, hời hợt nói rời đi. Rõ ràng nên vui mừng, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm lại đột nhiên cảm thấy tim mình giống như bị vét sạch, đau quá, đột nhiên anh rất muốn đi tới ôm lấy cô, có lẽ ôm cô rồi sẽ không đau.
Giống như trước kia.
Nhưng anh không thể, cô muốn rời đi, cô sức cùng lực kiệt rồi, không thương anh nữa, cô nói tất cả đã trở lại lúc đầu rồi. Cái gì là lúc ban đầu? Tại sao anh lại cảm thấy mờ mịt như vậy? Đáy lòng anh trầm xuống, giận tím mặt, trong cơ thể đột nhiên nổi lên cơn tức giận , anh đứng dậy đẩy ngã tất cả mọi thứ xung quanh, bất luận là bàn, ghế hay là vật trang trí. Anh cực kỳ tức giận, giờ phút này anh chỉ muốn đi tới bóp chết người phụ nữ hời hợt này mà thôi.
Đầu đau như muốn nứt ra, trời đất giống như đang quay cuồng. Anh càng tức giận thì càng nói lời ác độc:
"Cô cút đi! Cút càng xa càng tốt!
Tôi đã rất mong đợi cái ngày này! Cái người điên này rốt cuộc cũng có thể buông tha cho tôi!" Rõ ràng lời nói ác độc như vậy, lại làm như có vài phần nghẹn ngào.
Trang sức dù có đắt hay rẽ thì khi rơi xuống đất cũng sẽ phát ra những âm thanh giống nhau mà thôi. Tình yêu cao quý cùng với tình yêu đê tiện, thì ra cũng giống như nhau thôi.
Sau khi gở sạch tất cả vết đâm, máu tươi liền đầm đìa vì người đàn ông này, nhưng cuối cùng thì sao đây? Mang theo một thân lỗ thủng rời đi. Vậy làm so có thể gọi là yêu đây? !
Cô cằm túi xách lên chuẩn bị rời, Lục Tắc Linh đưa mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, cũng như liếc mắt nhìn căn phòng mà cô đã sống suốt bốn năm qua. Cô lặng lẽ nói thầm ở trong lòng: Lần này, đến lượt em đi trước, lần này, đến lượt em không quay đầu lại. Thịnh Nghiệp Sâm, hẹn gặp lại.
Sắc mặt Lục tắc Linh trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng không còn chút huyết sắc, hốc mắt thật sâu, khuôn mặt ốm yếu cùng mệt mỏi.
Không có, cái gì cũng không có, ga giường màu trắng, cùng những đường kẻ sọc xanh của bộ đồ bệnh nhân, tất cả đều sạch sẽ, bình thản, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Tất cả đều chỉ là một giấc mơ. Nửa đoạn trước hoàn mỹ, nửa đoạn sau đau khổ .
Bầu trời mát mẽ , nhiều tia sáng xuyên qua cửa sổ, từng chút từng chút, giống như những cánh bướm đang bay lượn. Trên tay gắn một ống truyền nước biển, chất lỏng lạnh lẽo thông qua mạch máu màu xanh nhạt tiến từng chút một vào trong cơ thể của cô, cơ thể cô cũng tự nhiên run lên.
Chỗ thắt lưng bị đụng đã không còn đau nữa, nhờ cô đã bọc góc bàn lại, nên trên người cô mới không để lại vết thường nào. Đứa bé giống như chưa từng xuất hiện trên đời này vậy. Cô không ngừng xoa xoa tay của mình, một hồi lâu sau mới thấy một vệt máu ở trên ngón tay phải. Màu đen hòa lẫn với đỏ, đã đống thành cục, cô không nở lau đi, đó là máu của con cô, nó chỉ còn một tí tẹo như thế rồi.
Tay run rẩy vuốt ve gương mặt mình, cô nỗ lực muốn cảm thụ sự tồn tại của đứa bé, nhưng thật sự lại không cảm thấy gì.
Cô như nổi điên lên làu bàu: "Chúng ta vẫn còn ở cùng nhau, mẹ ở cùng với con, đừng sợ, trên thiên đường sẽ không tối đâu."
Nước mắt giống như một chuỗi hạt đứt dây, từng giọt từng giọt rơi xuống bên gối, dính ướt hết cả mặt gối, hơi nước nông nông sâu sâu loang lổ. Cô ôm vết máu trên tay một chút, ôm rất ít. Cô không biết gào khóc là cái tư vị gì, cho tới nay cô đều luôn ẩn nhẫn, ngay cả khóc cũng không dám. Cô căm thù sự yếu đuối của mình đến tận xương tuỷ, nhưng cô lại cứ mềm yếu như vậy, cô không làm được bất cứ chuyện gì, cũng không cứu được đứa bé này.
Cô không có bất cứ thứ gì, đến cuối vẫn bị mất đi đứa bé.
Cô nghĩ, đây chính là sự trừng phạt của ông trời sao? Trừng phạt cô không để ý liêm sỉ chặt đứt tình yêu của người khác.
Thì ra Nhân Quả luân hồi báo ứng rất xác đáng, nhưng mà lỗi là do cô phạm, tại
sao lại muốn một đứa bé vô tội gánh chịu, cô thật hận, nhưng trừ hận mình, cô có thể làm thế nào?
Sau khi giải phẫu xong, Lục Tắc Linh càng trở nên trầm mặc hơn xưa, Thịnh Nghiệp Sâm mỗi ngày đều đến bệnh viện, chỉ là hai người không nói nên lời. Như vậy cũng tốt, Lục Tắc Linh cũng không biết mình nên nói gì với anh nữa.
Đau đớn trên thân thể dần dần đã được chữa khỏi, chỉ là khoảng trống trong lòng cô khó có gì có thể bù đắp được. Ở trong bệnh viện rất nhàm chán, mỗi ngày, Lục Tắc Linh sẽ tự mình đi dạo, ngồi trong sân cỏ của bệnh viện để phơi nắng.
Trong khoảng thời gian này, cô lại càng gầy hơn, áo khoác dày cô mặc trên người nhìn trống rỗng, sắc mặt cô trắng bệch, làm cho lòng người ta cảm thấy chua xót. Mới từ bên ngoài trở lại, không ngủ được, cô đứng bên bệ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bên ngoài.
Thật ra thì cũng không có phong cảnh gì đặc biệt, chỉ là cô không muốn làm cho mắt mình quá rỗi rãnh, mỗi khi rảnh rỗi thì lại muốn rơi nước mắt, cuộc sống này sao quá khó khăn đến vậy.
Lúc Thịnh Nghiệp Sâm tới thì cô đang đứng trước cửa sổ mà ngẩn người, nghe thấy tiếng động cũng không hề quay đầu lại.
“Bên ngoài rất lạnh, đừng có chạy ra ngoài nữa.” Giọng nói của Thịnh Nghiệp Sâm nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì.
Ánh mắt của Lục Tắc Linh tối đen, không nói gì.
“Có phải cô rất hận tôi?” Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Lục Tắc Linh không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi như thế, chân mày hơi cau lại.
Cái vấn đề thật là kỳ quái này, là hỏi cô sao?
Có hận hay không, khác nhau ở chỗ nào sao? Cái cô cần chính là yêu, anh không cho được, những cái khác thì có gì quan trọng?
Con người khi còn sống thì tới tới lui lui mấy chục năm như vậy, cô đã yêu thương anh hết sức mình, làm gì còn hơi sức mà đi hận anh?
Đây là tất cả, anh không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.
Thịnh Nghiệp Sâm thấy cô không trả lời, hình như cũng không rối rắm với đáp án, một hồi lâu sau mới chậm rãi mà nói: “Ở đây thêm hai ba ngày nữa là có thể xuất viện, đến lúc đó tôi tới đón cô.”
………………
4 năm rồi, thế giới của Lục Tắc Linh chỉ có mình Thịnh Nghiệp Sâm. Giống như bị vùi lấp trong vũng bùn của khu rừng rậm nhiệt đới, không có ai có thể cứu cô, càng giãydụa thì cái chết càng đến nhanh hơn, cứ như vậy chờ đợi cái chết tới. Chỉ là ngày này tới quá chậm, chậm đến mức Lục Tắc Linh cho là ông trời đã quên mất cô, cũng như quên thu lại những khát vọng của cô.
Cho đến khi tất cả đã kết thúc, cô vẫn có chút không thể tin được.
Cô mất đi người nhà, cũng mất đi tất cả bạn bè, lúc quay đầu lại, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
Muốn liên lạc với Hạ Diên Kính cũng không mất công lắm, cô ấy là người rất lười biếng, đã dùng gì rồi thì cũng lười đổi, cho nên số điện thoại di động mà dùng bảy tám năm vẫn không hề đổi.
Cô ấy vẫn rất giống trước kia, ngay cả giọng nói cũng rất có sức sống, sau khi cô ấy tốt nghiệp liền đến trường tiểu học làm cô giáo, là ánh mặt trời của mọi người.
Nhận được điện thoại của Lục Tắc Linh, cô ấy cũng có chút kinh ngạc, rồi sau đó thái độ rất lạnh nhạt, chỉ là âm thanh lại có chút nghẹn ngào.
Cô ấy ở trong điện thoại nhắc nhở Lục Tắc Linh: “Chúng ta đã tuyệt giao.”
Lục Tắc Linh cố gắng ngẩng đầu, không để cho nước mắt rớt xuống, ngây ngốc nói: “Mình biết.”
Theo cảm tính, Hạ Diên Kính hít mũi một cái: “Vậy cậu gọi điện thoại tới làm gì? Không phải là cậu sống rất tốt sao? Không phải là vì người đàn ông đó mà cái gì cũng không cần sao?”
Lục Tắc Linh không biết nói cái gì, chỉ là biết lập lại: “Mình biết.”
4 năm rồi, cách một đường dây điện thoại, hai người cùng bật khóc.
Lục Tắc Linh lấy hết dũng khí nói: “Hạ Diên Kính, mình biết yêu cầu của mình có chút không biết xấu hổ, nhưng trừ cậu ra mình thật sự không nghĩ ra được ai khác, cậu có thể giúp mình một việc không?”
“……..”
Hạ Diên Kính xử lý chuyện hiệu suất rất cao, nói không tới ba ngày sẽ cho cô biết cách liên lạc Diệp Thanh. Còn không đợi cô điện thoại cho Diệp Thanh, thì Diệp Thanh đã liên lạc với cô trước.
Chị ta vẫn dùng bộ dáng cao ngạo cùng lễ phép giống như bốn năm trước, rõ ràng hận cô đến chết, nhưng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh: “Cô hỏi thăm khắp nơi số điện thoại của tôi, là có chuyện gì sao?”
Lúc đó Lục Tắc Linh đang đứng ở trên ban công, bầu trời buông xuống, thành phố được bao phủ dưới ánh nắng chiều, giống như đang chìm vào một cơn say.
Cô cầm điện thoại di động có chút không biết nên nói cái gì, cúi thấp đầu suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới phát hiện ra mình thậm chí còn quên giày. Cô nhếch khóemiệng lên cười cười, nói gằn từng chữ: “Là tôi đang tìm chị, có ít thứ, tôi muốn trả lại cho chị.”
Cho đến khi tất cả đã kết thúc, cô vẫn có chút không thể tin được.
Cô mất đi người nhà, cũng mất đi tất cả bạn bè, lúc quay đầu lại, cô chỉ còn hai bàn tay trắng.
Muốn liên lạc với Hạ Diên Kính cũng không mất công lắm, cô ấy là người rất lười biếng, đã dùng gì rồi thì cũng lười đổi, cho nên số điện thoại di động dã dùng bảy tám năm vẫn không hề đổi.
Cô ấy vẫn rất giống trước kia, ngay cả giọng nói cũng rất có sức sống, sau khi cô ấy tốt nghiệp liền đến trường tiểu học làm cô giáo, là ánh mặt trời của con người.
Nhận được điện thoại của Lục Tắc Linh, cô ấy cũng có chút kinh ngạc, rồi sau đó thái độ rất lạnh nhạt, chỉ là âm thanh lại có chút nghẹn ngào. Cô ấy ở trong điện thoại nhắc nhở Lục Tắc Linh:
"Chúng ta đã tuyệt giao."
Lục Tắc Linh cố gắng ngẩng đầu, không để cho nước mắt rớt xuống, ngây ngốc nói:
"Mình biết."
Theo cảm tính Hạ Diên Kính hít mũi một cái:
"Vậy cậu gọi điện thoại tới làm gì? Không phải là cậu sống rất tốt sao?
Không phải là vì người đàn ông đó mà cái gì cũng không cần sao?"
Lục Tắc Linh không biết nói cái gì, chỉ là biết lập lại: "Mình biết."
4 năm rồi, cách một đường dây điện thoại, hai người cùng bật khóc. Lục Tắc Linh lấy hết dũng khí nói:
"Hạ Diên Kính, mình biết yêu cầu của mình có chút không biết xấu hổ, nhưng trừ cậu ra mình thật sự không nghĩ ra được ai khác, cậu có thể giúp mình một việc không?" ". . . . . ."
Hạ Diên Kính xử lý chuyện hiệu suất rất cao, nói không tới ba ngày sẽ cho cô biết cách liên lạc với Diệp Thanh.
Còn không đợi cô diện thoại cho Diệp Thanh, thì Diệp Thanh đã liên lạc với cô trước.
Chị ta vẫn dùng bộ dạng cao ngạo cùng lễ phép giống như bốn năm trước, rõ ràng hận cô đến chết, nhưng vẫn có thể giữ vững bình tĩnh:
"Cô hỏi thăm khắp nơi số điện thoia5 của tôi, là có chuyện gì sao?"
Lúc đó Lục Tắc Linh đang đứng ở trên ban công, bầu trời buông xuống, thành phố được bao phủ dưới ánh nắng chiều, giống như đang chìm vào một cơn say.
Cô cầm điện thoại di động có chút không biết nên nói cái gì, cúi thấp đầu suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới phát hiện ra mình thậm chí còn quên giày.
Cô nhếch khóe miệng lên cười cười, nói gằn từng chữ:
"Là tôi đang tìm chị, có ít thứ, tôi muốn trả lại cho chị." . . . . . .
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tắc Linh nhìn xa xăm, cái thành phố này rất lớn, lớn đến mức không thể nhìn thấy được Thiên trường địa hải.
Chỉ bốn năm mà thôi, nhưng lại giống như đã lâu lắm rồi, thật ra thì cũng không lâu lắm, còn chưa đủ để để cho mọi người quên hết tất cả, vẫn còn yêu, vẫn còn hận, những thứ rắc rối tày đình vẫn còn tồn tại, có nên cảm thấy may mắn không?
Thật ra thì tất cả đều không có gì thay đổi.
Thật ra Thịnh Nghiệp Sâm đã nhận ra sự thay đổi của Lục tắc Linh , chỉ là anh dù có như thế nào cũng không dám nghĩ đến những thứ đáng sợ đó.
Khi cô bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, bình tĩnh nói với anh đã đến lúc rời đi, anh có chút kinh ngạc, đầu óc luôn luôn linh hoạt chợt còn lại một mảnh trống không.
Hoang đường, thật sự hoang đường, Lục Tắc Linh muốn rời khỏi? Lời này tại sao nghe lại cứ như là giả? Thịnh Nghiệp Sâm theo bản năng giơ tay lên muốn đi đụng vào cái gì đó, rồi lại cứng ngắc để xuống, ngược lại còn bị bao phủ bởi một tầng nước mắt, hai tay xuôi ở bên người, nắm thành quả đấm, trên mu bàn tay tất nổi cả gân xanh.
Thịnh Nghiệp Sâm lạnh lùng xuy một tiếng:
"Cô bây giờ là có ý gì? Muốn ngả bài với tôi?" Lục Tắc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, bên chân để một cái túi nhỏ, thật ra thì cũng không đồ gì, cô cố gắng tìm từ đống quần áo mà Thịnh Nghiệp Sâm xé nát ra vài bộ có thể bận được, chuẩn bị mang đi.
Hình như cũng không thể gọi hành lý, thật sự quá đơn sơ rồi. Cô không hề ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn mũi chân của mình, chậm chạp mà bình tĩnh nói:
"Chúng ta tách ra đi, em trả lại anh sự tự do, sẽ không quấn lấy anh nữa." Cô khẽ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt đang tức giận của Thịnh Nghiệp Sâm, nhẹ nhàng hít một hơi, nói:
"Em đã tìm được Diệp Thanh rồi, cũng đã nói cho chị ấy biết là em dụ dỗ anh...Anh xem em là chị ấy, chị ấy nói sẽ lập tức trở về ngay, sẽ nói chuyện cùng anh Chị ấy vẫn rất thích anh, ban đầu chị ấy cũng không có ý định bỏ đi, cũng có về thăm anh, là em lừa chị ta rằng em đã mang thai, nên chị ta mới đi ."
Cô cười cười, cũng giống như bộ dạng dịu dàng săn sóc như trước, khéo léo quá đáng,
"Tất cả đều sẽ trở vềđiểm bắt đầu ."
Thịnh Nghiệp Sâm bị chạm vào chỗ hiểm, hàm răng giận đến phát ra tiếng răng rắc, anh không thể khống chế được, đột nhiên nhảy lên, chất vấn Lục tắc Linh:
"Cô cảm thấy tất cả có thể trở lại như lúc ban đầu sao? Cái gì mà điểm bắt đầu?" Âm thanh của anh càng ngày càng cao:
"Mắt của tôi đã bị mù!"
"Ừ!"
Lục Tắc Linh đột nhiên nhận lấy: "Bởi vì anh mù, nên em mới có thể đến gần anh, mới có thể ở cùng với anh! Tất cả nhửng đều này em biết." Trong giọng nói của cô tràn đầy cảm xúc tuyệt vọng, rõ ràng giọng nói rất bình thường, nhưng vẫn là làm cho người ta cảm thấy khổ sở. Thịnh Nghiệp Sâm dần dần cảm thấy vô lực, giống như bị bước hụt chân, thật ra thì cũng không ảnh hưởng gì, tha thiết chờ mong quay đầu lại.
Anh mím môi thật chặt, lúc này mới phát hiện ra hai tay của mình lại đang run rẩy.
Hầu kết của anh không ngừng chuyển động, âm thanh phát ra có chút tối tăm:
"Cô muốn đi đâu?"
"Trở lại thế giới của em."
Thịnh Nghiệp Sâm kích động: "Bây giờ cô đang ở trong thế giới của mình!"
"Không, đây là thế giới của anh, là em cố xông vào , biết rõ anh không thể yêu em, anh ghê tởm em...Em lại còn một mình hưởng thụ."
Lục Tắc Linh cười giễu cợt:
"Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của em, mấy năm qua, thật thật xin lỗi." Cô bình tĩnh đến chói mắt, hời hợt nói rời đi. Rõ ràng nên vui mừng, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm lại đột nhiên cảm thấy tim mình giống như bị vét sạch, đau quá, đột nhiên anh rất muốn đi tới ôm lấy cô, có lẽ ôm cô rồi sẽ không đau.
Giống như trước kia.
Nhưng anh không thể, cô muốn rời đi, cô sức cùng lực kiệt rồi, không thương anh nữa, cô nói tất cả đã trở lại lúc đầu rồi. Cái gì là lúc ban đầu? Tại sao anh lại cảm thấy mờ mịt như vậy? Đáy lòng anh trầm xuống, giận tím mặt, trong cơ thể đột nhiên nổi lên cơn tức giận , anh đứng dậy đẩy ngã tất cả mọi thứ xung quanh, bất luận là bàn, ghế hay là vật trang trí. Anh cực kỳ tức giận, giờ phút này anh chỉ muốn đi tới bóp chết người phụ nữ hời hợt này mà thôi.
Đầu đau như muốn nứt ra, trời đất giống như đang quay cuồng. Anh càng tức giận thì càng nói lời ác độc:
"Cô cút đi! Cút càng xa càng tốt!
Tôi đã rất mong đợi cái ngày này! Cái người điên này rốt cuộc cũng có thể buông tha cho tôi!" Rõ ràng lời nói ác độc như vậy, lại làm như có vài phần nghẹn ngào.
Trang sức dù có đắt hay rẽ thì khi rơi xuống đất cũng sẽ phát ra những âm thanh giống nhau mà thôi. Tình yêu cao quý cùng với tình yêu đê tiện, thì ra cũng giống như nhau thôi.
Sau khi gở sạch tất cả vết đâm, máu tươi liền đầm đìa vì người đàn ông này, nhưng cuối cùng thì sao đây? Mang theo một thân lỗ thủng rời đi. Vậy làm so có thể gọi là yêu đây? !
Cô cằm túi xách lên chuẩn bị rời, Lục Tắc Linh đưa mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm, cũng như liếc mắt nhìn căn phòng mà cô đã sống suốt bốn năm qua. Cô lặng lẽ nói thầm ở trong lòng: Lần này, đến lượt em đi trước, lần này, đến lượt em không quay đầu lại. Thịnh Nghiệp Sâm, hẹn gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook