Có Câu Chuyện Gương Vỡ Lại Lành Nào Rất Vô Tri Không
-
C2: Chương 2
3
Khách hàng lớn như vậy, quản lý của tôi sao có thể từ chối được?
Vì vậy tôi trở thành vật hy sinh, đau khổ tiếp nhận công việc tiếp theo.
Có điều Tống Tử Kỳ đã thanh toán xong tiền, lại còn là bạn trai cũ của tôi, đương nhiên thái độ sẽ không giống lúc trước nữa.
Tôi có chút không kiên nhẫn nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn mang theo một nét bi thương, lấy ra một tờ giấy A4 đã nhàu nát, “Đây là bản thảo thiết kế của tôi, mong em đưa kiến trúc sư tham khảo qua một chút.”
Tôi cau mày nhận lấy, sửng sốt.
Bản phác thảo này hơi tỉ mỉ quá, vả lại….
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Đây chính là căn nhà mà chúng tôi đã cùng nghĩ đến vào thời điểm tình cảm mặn nồng nhất.
Lúc ấy, tôi vẽ một ô vuông ở trung tâm trang giấy làm phòng khách, sau đó chỉ vào giữa ô vuông, “Trong phòng khách đặt một bàn trà được không?”
Thời điểm đó hắn mới tiến vào giới giải trí, vừa diễn một bộ phim đã được trả thù lao mấy vạn, chúng tôi cùng suy nghĩ về tương lai, thường xuyên lên mạng xem nội thất và vật dụng gia đình, thậm chí còn thương lượng tạm thời sẽ ở chung, chờ khi nào Tống Tử Kỳ thành đại minh tinh sẽ chuyển ra mua biệt thự.
Một ngày nọ, chúng tôi thấy bài rao bán một căn hộ ba phòng hai sảnh trên mạng, liền cùng nhau tưởng tượng mà phác thảo lại cách bài trí.
Tống Tử Kỳ thích phong cách đơn giản mà thuận tiện, không thích bàn trà, hắn nói không có nhiều tác dụng, lại còn vướng víu.
Tôi ngược lại thích có bàn trà để đặt đồ ăn vặt và hoa quả.
Thấy hắn nhất định không chịu, tôi nổi lên ý xấu ôm cổ hắn, nhẹ nhàng thổi vào tai hắn rồi ngọt giọng dụ dỗ, “Em không tin anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đặt em lên bàn trà…”
Tống Tử Kỳ làm người tương đối đứng đắn, lúc ấy không khống chế được mà đỏ bừng mặt, hai tai cũng hồng thấu, còn ngượng ngùng không dám nhìn tôi.
“Em… em, em đừng… đừng nói linh tinh!”
Tôi đẩy hắn ngã xuống sofa, đảo mắt một chút, “Vậy phản ứng này của anh là sao?”
“Anh muốn đi WC!”
“Anh trai, anh thât sự không muốn…” Tôi nâng cằm hắn, tiến lại gần hơn, hắn nhìn tôi chằm chằm, nín thở.
Khi còn cách hắn vài centimet, tôi dừng lại, ngửa cổ cười lớn.
Tống Tử Kỳ thẹn quá hóa giận, giành lại quyền chủ động, căm giận thề sẽ cho tôi thấy thế nào là uy phong của bạn trai.
4
Chuyện cũ ùa về như thác nước xối xả.
Tôi lạnh nhạt, “Tống tiên sinh, đây là nhà của anh chứ không phải nhà tôi, anh không cần phải hỏi ý kiến tôi.”
Sắc mặt Tống Tử Kỳ trắng bệch, cúi đầu, “Ừm.”
Ngoạii trừ mấy chuyện vặt này, trên các phương diện khác, Tống Tử Kỳ xác thật là một khách hàng rất dễ chịu —
Tiền nhiều, việc ít.
Sau hai tuần bản thiết kế cũng đã hoàn thành, hơn sáu giờ chiều, tôi gửi ảnh chụp vào wechat cho hắn.
[Tống tiên sinh, tôi gửi wechat của kiến trúc sư cho anh, anh có yêu cầu gì có thể trực tiếp đề xuất với cô ấy.]
Tống Tử Kỳ không trả lời.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho hắn.
Chuông báo vang ba tiếng đã được nhấc máy, tôi chào, “Tống tiên sinh.”
“Kim Châu, Tử Kỳ đang tắm, cô tìm anh ấy có chuyện gì?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Những lời này ẩn chứa một tin tức rất ái muội.
Hóa ra, hắn nói muốn kết hôn là thật.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi hơi run, vừa định mở miệng, thanh âm của Tống Tử Kỳ đã truyền tới mang theo cơn tức giận không nhỏ, “Ai cho cô nghe điện thoại của tôi?”
Triệu Sắc cười khẽ, “Đều là người một nhà, có cần rạch ròi như vậy không?”
Tôi run tay ấn tắt điện thoại.
5
Khi bắt đầu lên đại học, tôi quen Tống Tử Kỳ.
Tôi là đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, là bà nhặt được tôi trong thùng rác, sau đó đưa về nuôi nấng.
Tôi không yên lòng để bà ở nhà một mình nên đưa bà đến nội thành, thuê một phòng trọ để sống cùng bà.
Lúc tôi đến trường đi học, bà sẽ đẩy xe đi nhặt rác trong thành phố.
Hôm ấy, sau khi học xong tiết học buổi chiều, tôi chờ mãi không thấy bà về nên lo lắng chạy đi tìm, liền thấy một nam sinh đẹp trai cao ráo đang giúp bà đẩy xe về.
Ánh nắng chiều như đọng lại sau lưng hai người.
Nam sinh đó là Tống Tử Kỳ.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn dường như rất vui, sau này vẫn rất hay tới giúp tôi phụ bà làm việc.
Sau này tôi mới biết, hắn chính là một trong những sinh viên tiêu biểu của năm Nhất.
Bà rất thích hắn, nhanh chóng coi hắn như người thân, quan hệ của tôi và hắn cũng dần tốt lên.
Năm Hai, trong trường tổ chức Đại hội Thể dục Thể thao, hắn mời tôi tới xem hắn thi đấu bóng rổ.
Bạn bè hắn trêu tôi là bạn gái của hắn, khi ấy hắn đỏ mặt nhưng không phủ nhận, cười cười mắng bọn họ đừng dọa tôi sợ.
Thi đấu xong, hắn từ chối đi ăn với đồng đội rồi dẫn tôi đến quán cơm mà hắn thích nhất.
Trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi tôi, “Những điều các bạn tôi nói, cậu thấy thế nào?”
Khi nói những lời này, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm mũi giày, tựa như lần đầu phát hiện nơi đó đẹp đến như vậy.
Tôi chưa từng thích ai, nghe hắn hỏi vậy liền không khỏi ngạc nhiên, “Thế nào gì?”
Tống Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sáng rực, “Chuyện bạn gái, cậu không nhận ra tôi thích cậu sao?”
Tôi cảm thấy hai tai nóng bừng, đá đá viên sỏi trên mặt đường, “Không nhận ra.”
Hắn dừng lại, hít sâu một hơi sau đó xoay người nắm lấy hai vai tôi, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, ngập ngừng nói, “Trữ Kim Châu, tôi thích cậu, cậu… cậu có thể làm bạn trai của tôi, a không, tôi… tôi có thể làm bạn gái của cậu không… Không, không đúng…”
Tống Tử Kỳ càng nói càng loạn, cuối cùng nhụt chí muốn từ bỏ.
Tôi không nhịn được, cười ha ha, “Được rồi, bạn trai!”
Hắn vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Tối hôm ấy, hắn đưa tôi về nhà.
Dưới ngọn đèn đường vàng dìu dịu, hắn nắm tay tôi không muốn xa rời, ấp úng như muốn nói gì đó.
Tôi đành mở lời giúp hắn, “Có phải cậu muốn hôn tôi không?”
Hắn giống như cô vợ nhỏ e thẹn, nhỏ giọng nói, “Ừ.”
Tôi mím môi, mỉm cười nhắm mắt lại, một cảm giác lạnh lẽo mềm mại nhẹ nhàng thận trọng dừng trên môi tôi.
Sau khi đạt được ý nguyện, hắn cười rạng rỡ, “Bạn gái, ngủ ngon.”
6
Sau khi kết giao, Tống Tử Kỳ tới nhà tôi thường xuyên hơn, bà dường như cũng nhận ra điều gì, càng lúc càng yêu thương hắn hơn.
Bà biết Tống Tử Kỳ thích ăn há cảo nhân ngô và tôm bóc vỏ, có lần còn cố ý gói một hộp lớn bảo tôi mang tới cho hắn.
Hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi gặp Triệu Sắc.
Cô ấy và Tống Tử Kỳ sóng vai nhau đi tới cổng trường, trên người ngập tràn hơi thở thanh xuân tươi mát, y phục đều là đồ hàng hiệu, toàn thân để lộ ra khí chất cao quý diễm lệ.
Đi bên cạnh Tống Tử Kỳ, hai người dường như có một loại hài hòa không nói lên lời.
Giống như, hai người họ chính là người ở cùng một thế giới.
Không hiểu sao tôi chợt sinh ra tâm tư “Cận hương tình khiếp”, lén lút trốn ở cây cổ thụ trước cổng trường.
(*) Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, khi trở về lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Hai người họ đứng cách đó không xa, thanh âm của nữ sinh vô cùng dịu dàng, “Tử Kỳ, chú Tống nói muốn cậu tối nay về nhà ăn cơm.”
Tống Tử Kỳ đang cúi đầu xem điện thoại, lạnh lùng nói, “Không rảnh.”
Cùng lúc ấy, điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn của hắn: [Kim Kim, buổi tối hôm nay chúng ta đi chơi nhé, bây giờ anh tới đón em.]
Hắn học bà gọi tôi là Kim Kim, nói gọi như vậy sẽ chiêu tài.
Triệu Sắc cẩn trọng khuyên nhủ, “Tử Kỳ, đều là người một nhà, cậu không nên lạnh lùng với họ như vậy.”
“Tôi không biết đấy.”
Tôi vừa định trả lời tin nhắn, hắn dường như có tâm linh tương thông, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy tôi, băng sương trên khuôn mặt cũng tan biến ngay lập tức, “Kim Kim!”
Ánh mắt Triệu Sắc nhìn tôi tương đối phức tạp, nghi hoặc hỏi, “Tử Kỳ, ai vậy?”
Tống Tử Kỳ nắm tay tôi, “Bạn gái của tôi.”
Cô ấy đưa tay ra với tôi, “Thật vui được làm quen với cô, tôi là Triệu Sắc.”
“Chào cô.” Tôi cũng lễ phép vươn tay, nhưng Tống Tử Kỳ đã nhanh chóng cản lại, kéo tôi rời đi, “Sao hôm nay em lại tới đây, có phải vì nhớ anh không? Anh biết là em luôn muốn ở bên anh mà.”
Tôi quay đầu nhìn lại, Triệu Sắc vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo chúng tôi, quanh thân mang theo một chút ưu thương nhàn nhạt.
Sau đó khi tôi hỏi về cô ấy, Tống Tử Kỳ chỉ qua loa đáp, “Bạn bè bình thường.”
7
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi ký ức xa xôi.
Tôi nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, ấn nghe.
Tống Tử Kỳ giải thích, “Áo anh bị dính chút rượu nên anh vào nhà vệ sinh thay đồ, không biết cô ấy lại tự ý nghe điện thoại của anh.”
Tôi thản nhiên nói, “Tống tiên sinh, anh không cần giải thích với tôi. Tôi gọi tới là muốn nói cho anh, bản thiết kế đã được gửi vào wechat của anh. Anh và Triệu tiểu thư có thể cùng xem, nếu có nhu cầu gì cứ nói thẳng với kiến trúc sư.”
“Liên quan gì tới cô ta, với anh mà nói, ý kiến của em mới là quan trọng nhất.”
Tôi oán hận nghiến răng, không biết hắn đang có ý đồ gì.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp lại, tôi đã cảm giác hắn dường như có ý muốn nối lại tình xưa.
Nhưng mà rõ ràng hắn đã có người yêu, hơn nữa chúng tôi cũng không thích hợp, không phải sao?
Thanh âm của Tống Tử Kỳ trầm thấp lại ôn hòa, “Bàn trà chọn mẫu em thích nhất, thảm trải sàn là loại không bị bung chỉ, chúng ta có thể mua thêm vài con robot quét dọn thảm…”
Hắn chậm rãi nói lại tất cả những tưởng tượng trước đây của chúng tôi.
Tôi nghe đến xuất thần, đột nhiên lúc này, tôi nhớ tới những lời Triệu Sắc từng nói với tôi.
Hắn thật sự là một người thích hoài niệm, những sự kiện từng phát sinh trong thời gian yêu nhau, hắn đều nhớ kỹ.
Ví dụ như bàn trà, thảm sàn, tivi…
Ví dụ như, chiếc móc khóa chúng tôi mua khi cùng đi dạo ở ngoại thành, đến bây giờ vẫn treo trên điện thoại của hắn.
Lại ví dụ như, avatar hình đầu heo ngu ngốc kia.
Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, Tống Tử Kỳ đã rất có tiếng tăm, còn đạt được danh hiệu nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Bạn bè của hắn tổ chức tiệc chúc mừng, Triệu Sắc cũng ở đó.
Tôi có chút ngưỡng mộ Tống Tử Kỳ, hắn có những người bạn tốt như vậy.
Thời đại học tôi không ở ký túc xá, khi rảnh rỗi đều tìm việc làm thêm, cho nên không có người bạn nào thật sự thân thiết, sau khi tốt nghiệp dường như cũng chưa từng liên hệ lại với các bạn cũ.
Người bạn thân duy nhất mà tôi có được chính là Lâm Tây Đường học chung hồi trung học.
Khi tôi còn đang cảm thán, Triệu Sắc tới ngồi cạnh tôi, cười nói, “Đúng vậy, Tử Kỳ là một người rất thích hoài niệm, đối với bạn bè hay bất kể điều gì cũng là như vậy. Cô xem, avatar của cậu ấy là do tôi chọn, qua nhiều năm như vậy cũng không có ý định đổi.”
Thời điểm nói những lời này, cô ấy vẫn nhìn tôi, ý tứ trong lời nói kia rất rõ ràng.
Khách hàng lớn như vậy, quản lý của tôi sao có thể từ chối được?
Vì vậy tôi trở thành vật hy sinh, đau khổ tiếp nhận công việc tiếp theo.
Có điều Tống Tử Kỳ đã thanh toán xong tiền, lại còn là bạn trai cũ của tôi, đương nhiên thái độ sẽ không giống lúc trước nữa.
Tôi có chút không kiên nhẫn nhìn hắn.
Ánh mắt của hắn mang theo một nét bi thương, lấy ra một tờ giấy A4 đã nhàu nát, “Đây là bản thảo thiết kế của tôi, mong em đưa kiến trúc sư tham khảo qua một chút.”
Tôi cau mày nhận lấy, sửng sốt.
Bản phác thảo này hơi tỉ mỉ quá, vả lại….
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Đây chính là căn nhà mà chúng tôi đã cùng nghĩ đến vào thời điểm tình cảm mặn nồng nhất.
Lúc ấy, tôi vẽ một ô vuông ở trung tâm trang giấy làm phòng khách, sau đó chỉ vào giữa ô vuông, “Trong phòng khách đặt một bàn trà được không?”
Thời điểm đó hắn mới tiến vào giới giải trí, vừa diễn một bộ phim đã được trả thù lao mấy vạn, chúng tôi cùng suy nghĩ về tương lai, thường xuyên lên mạng xem nội thất và vật dụng gia đình, thậm chí còn thương lượng tạm thời sẽ ở chung, chờ khi nào Tống Tử Kỳ thành đại minh tinh sẽ chuyển ra mua biệt thự.
Một ngày nọ, chúng tôi thấy bài rao bán một căn hộ ba phòng hai sảnh trên mạng, liền cùng nhau tưởng tượng mà phác thảo lại cách bài trí.
Tống Tử Kỳ thích phong cách đơn giản mà thuận tiện, không thích bàn trà, hắn nói không có nhiều tác dụng, lại còn vướng víu.
Tôi ngược lại thích có bàn trà để đặt đồ ăn vặt và hoa quả.
Thấy hắn nhất định không chịu, tôi nổi lên ý xấu ôm cổ hắn, nhẹ nhàng thổi vào tai hắn rồi ngọt giọng dụ dỗ, “Em không tin anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đặt em lên bàn trà…”
Tống Tử Kỳ làm người tương đối đứng đắn, lúc ấy không khống chế được mà đỏ bừng mặt, hai tai cũng hồng thấu, còn ngượng ngùng không dám nhìn tôi.
“Em… em, em đừng… đừng nói linh tinh!”
Tôi đẩy hắn ngã xuống sofa, đảo mắt một chút, “Vậy phản ứng này của anh là sao?”
“Anh muốn đi WC!”
“Anh trai, anh thât sự không muốn…” Tôi nâng cằm hắn, tiến lại gần hơn, hắn nhìn tôi chằm chằm, nín thở.
Khi còn cách hắn vài centimet, tôi dừng lại, ngửa cổ cười lớn.
Tống Tử Kỳ thẹn quá hóa giận, giành lại quyền chủ động, căm giận thề sẽ cho tôi thấy thế nào là uy phong của bạn trai.
4
Chuyện cũ ùa về như thác nước xối xả.
Tôi lạnh nhạt, “Tống tiên sinh, đây là nhà của anh chứ không phải nhà tôi, anh không cần phải hỏi ý kiến tôi.”
Sắc mặt Tống Tử Kỳ trắng bệch, cúi đầu, “Ừm.”
Ngoạii trừ mấy chuyện vặt này, trên các phương diện khác, Tống Tử Kỳ xác thật là một khách hàng rất dễ chịu —
Tiền nhiều, việc ít.
Sau hai tuần bản thiết kế cũng đã hoàn thành, hơn sáu giờ chiều, tôi gửi ảnh chụp vào wechat cho hắn.
[Tống tiên sinh, tôi gửi wechat của kiến trúc sư cho anh, anh có yêu cầu gì có thể trực tiếp đề xuất với cô ấy.]
Tống Tử Kỳ không trả lời.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho hắn.
Chuông báo vang ba tiếng đã được nhấc máy, tôi chào, “Tống tiên sinh.”
“Kim Châu, Tử Kỳ đang tắm, cô tìm anh ấy có chuyện gì?” Một giọng nữ quen thuộc vang lên.
Những lời này ẩn chứa một tin tức rất ái muội.
Hóa ra, hắn nói muốn kết hôn là thật.
Bàn tay cầm điện thoại của tôi hơi run, vừa định mở miệng, thanh âm của Tống Tử Kỳ đã truyền tới mang theo cơn tức giận không nhỏ, “Ai cho cô nghe điện thoại của tôi?”
Triệu Sắc cười khẽ, “Đều là người một nhà, có cần rạch ròi như vậy không?”
Tôi run tay ấn tắt điện thoại.
5
Khi bắt đầu lên đại học, tôi quen Tống Tử Kỳ.
Tôi là đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, là bà nhặt được tôi trong thùng rác, sau đó đưa về nuôi nấng.
Tôi không yên lòng để bà ở nhà một mình nên đưa bà đến nội thành, thuê một phòng trọ để sống cùng bà.
Lúc tôi đến trường đi học, bà sẽ đẩy xe đi nhặt rác trong thành phố.
Hôm ấy, sau khi học xong tiết học buổi chiều, tôi chờ mãi không thấy bà về nên lo lắng chạy đi tìm, liền thấy một nam sinh đẹp trai cao ráo đang giúp bà đẩy xe về.
Ánh nắng chiều như đọng lại sau lưng hai người.
Nam sinh đó là Tống Tử Kỳ.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, hắn dường như rất vui, sau này vẫn rất hay tới giúp tôi phụ bà làm việc.
Sau này tôi mới biết, hắn chính là một trong những sinh viên tiêu biểu của năm Nhất.
Bà rất thích hắn, nhanh chóng coi hắn như người thân, quan hệ của tôi và hắn cũng dần tốt lên.
Năm Hai, trong trường tổ chức Đại hội Thể dục Thể thao, hắn mời tôi tới xem hắn thi đấu bóng rổ.
Bạn bè hắn trêu tôi là bạn gái của hắn, khi ấy hắn đỏ mặt nhưng không phủ nhận, cười cười mắng bọn họ đừng dọa tôi sợ.
Thi đấu xong, hắn từ chối đi ăn với đồng đội rồi dẫn tôi đến quán cơm mà hắn thích nhất.
Trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi tôi, “Những điều các bạn tôi nói, cậu thấy thế nào?”
Khi nói những lời này, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm mũi giày, tựa như lần đầu phát hiện nơi đó đẹp đến như vậy.
Tôi chưa từng thích ai, nghe hắn hỏi vậy liền không khỏi ngạc nhiên, “Thế nào gì?”
Tống Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sáng rực, “Chuyện bạn gái, cậu không nhận ra tôi thích cậu sao?”
Tôi cảm thấy hai tai nóng bừng, đá đá viên sỏi trên mặt đường, “Không nhận ra.”
Hắn dừng lại, hít sâu một hơi sau đó xoay người nắm lấy hai vai tôi, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, ngập ngừng nói, “Trữ Kim Châu, tôi thích cậu, cậu… cậu có thể làm bạn trai của tôi, a không, tôi… tôi có thể làm bạn gái của cậu không… Không, không đúng…”
Tống Tử Kỳ càng nói càng loạn, cuối cùng nhụt chí muốn từ bỏ.
Tôi không nhịn được, cười ha ha, “Được rồi, bạn trai!”
Hắn vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Tối hôm ấy, hắn đưa tôi về nhà.
Dưới ngọn đèn đường vàng dìu dịu, hắn nắm tay tôi không muốn xa rời, ấp úng như muốn nói gì đó.
Tôi đành mở lời giúp hắn, “Có phải cậu muốn hôn tôi không?”
Hắn giống như cô vợ nhỏ e thẹn, nhỏ giọng nói, “Ừ.”
Tôi mím môi, mỉm cười nhắm mắt lại, một cảm giác lạnh lẽo mềm mại nhẹ nhàng thận trọng dừng trên môi tôi.
Sau khi đạt được ý nguyện, hắn cười rạng rỡ, “Bạn gái, ngủ ngon.”
6
Sau khi kết giao, Tống Tử Kỳ tới nhà tôi thường xuyên hơn, bà dường như cũng nhận ra điều gì, càng lúc càng yêu thương hắn hơn.
Bà biết Tống Tử Kỳ thích ăn há cảo nhân ngô và tôm bóc vỏ, có lần còn cố ý gói một hộp lớn bảo tôi mang tới cho hắn.
Hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi gặp Triệu Sắc.
Cô ấy và Tống Tử Kỳ sóng vai nhau đi tới cổng trường, trên người ngập tràn hơi thở thanh xuân tươi mát, y phục đều là đồ hàng hiệu, toàn thân để lộ ra khí chất cao quý diễm lệ.
Đi bên cạnh Tống Tử Kỳ, hai người dường như có một loại hài hòa không nói lên lời.
Giống như, hai người họ chính là người ở cùng một thế giới.
Không hiểu sao tôi chợt sinh ra tâm tư “Cận hương tình khiếp”, lén lút trốn ở cây cổ thụ trước cổng trường.
(*) Cận hương tình khiếp: Lâu không trở về quê, khi trở về lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Hai người họ đứng cách đó không xa, thanh âm của nữ sinh vô cùng dịu dàng, “Tử Kỳ, chú Tống nói muốn cậu tối nay về nhà ăn cơm.”
Tống Tử Kỳ đang cúi đầu xem điện thoại, lạnh lùng nói, “Không rảnh.”
Cùng lúc ấy, điện thoại tôi rung lên, là tin nhắn của hắn: [Kim Kim, buổi tối hôm nay chúng ta đi chơi nhé, bây giờ anh tới đón em.]
Hắn học bà gọi tôi là Kim Kim, nói gọi như vậy sẽ chiêu tài.
Triệu Sắc cẩn trọng khuyên nhủ, “Tử Kỳ, đều là người một nhà, cậu không nên lạnh lùng với họ như vậy.”
“Tôi không biết đấy.”
Tôi vừa định trả lời tin nhắn, hắn dường như có tâm linh tương thông, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy tôi, băng sương trên khuôn mặt cũng tan biến ngay lập tức, “Kim Kim!”
Ánh mắt Triệu Sắc nhìn tôi tương đối phức tạp, nghi hoặc hỏi, “Tử Kỳ, ai vậy?”
Tống Tử Kỳ nắm tay tôi, “Bạn gái của tôi.”
Cô ấy đưa tay ra với tôi, “Thật vui được làm quen với cô, tôi là Triệu Sắc.”
“Chào cô.” Tôi cũng lễ phép vươn tay, nhưng Tống Tử Kỳ đã nhanh chóng cản lại, kéo tôi rời đi, “Sao hôm nay em lại tới đây, có phải vì nhớ anh không? Anh biết là em luôn muốn ở bên anh mà.”
Tôi quay đầu nhìn lại, Triệu Sắc vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo chúng tôi, quanh thân mang theo một chút ưu thương nhàn nhạt.
Sau đó khi tôi hỏi về cô ấy, Tống Tử Kỳ chỉ qua loa đáp, “Bạn bè bình thường.”
7
Tiếng chuông điện thoại kéo tôi ra khỏi ký ức xa xôi.
Tôi nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, ấn nghe.
Tống Tử Kỳ giải thích, “Áo anh bị dính chút rượu nên anh vào nhà vệ sinh thay đồ, không biết cô ấy lại tự ý nghe điện thoại của anh.”
Tôi thản nhiên nói, “Tống tiên sinh, anh không cần giải thích với tôi. Tôi gọi tới là muốn nói cho anh, bản thiết kế đã được gửi vào wechat của anh. Anh và Triệu tiểu thư có thể cùng xem, nếu có nhu cầu gì cứ nói thẳng với kiến trúc sư.”
“Liên quan gì tới cô ta, với anh mà nói, ý kiến của em mới là quan trọng nhất.”
Tôi oán hận nghiến răng, không biết hắn đang có ý đồ gì.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp lại, tôi đã cảm giác hắn dường như có ý muốn nối lại tình xưa.
Nhưng mà rõ ràng hắn đã có người yêu, hơn nữa chúng tôi cũng không thích hợp, không phải sao?
Thanh âm của Tống Tử Kỳ trầm thấp lại ôn hòa, “Bàn trà chọn mẫu em thích nhất, thảm trải sàn là loại không bị bung chỉ, chúng ta có thể mua thêm vài con robot quét dọn thảm…”
Hắn chậm rãi nói lại tất cả những tưởng tượng trước đây của chúng tôi.
Tôi nghe đến xuất thần, đột nhiên lúc này, tôi nhớ tới những lời Triệu Sắc từng nói với tôi.
Hắn thật sự là một người thích hoài niệm, những sự kiện từng phát sinh trong thời gian yêu nhau, hắn đều nhớ kỹ.
Ví dụ như bàn trà, thảm sàn, tivi…
Ví dụ như, chiếc móc khóa chúng tôi mua khi cùng đi dạo ở ngoại thành, đến bây giờ vẫn treo trên điện thoại của hắn.
Lại ví dụ như, avatar hình đầu heo ngu ngốc kia.
Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, Tống Tử Kỳ đã rất có tiếng tăm, còn đạt được danh hiệu nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Bạn bè của hắn tổ chức tiệc chúc mừng, Triệu Sắc cũng ở đó.
Tôi có chút ngưỡng mộ Tống Tử Kỳ, hắn có những người bạn tốt như vậy.
Thời đại học tôi không ở ký túc xá, khi rảnh rỗi đều tìm việc làm thêm, cho nên không có người bạn nào thật sự thân thiết, sau khi tốt nghiệp dường như cũng chưa từng liên hệ lại với các bạn cũ.
Người bạn thân duy nhất mà tôi có được chính là Lâm Tây Đường học chung hồi trung học.
Khi tôi còn đang cảm thán, Triệu Sắc tới ngồi cạnh tôi, cười nói, “Đúng vậy, Tử Kỳ là một người rất thích hoài niệm, đối với bạn bè hay bất kể điều gì cũng là như vậy. Cô xem, avatar của cậu ấy là do tôi chọn, qua nhiều năm như vậy cũng không có ý định đổi.”
Thời điểm nói những lời này, cô ấy vẫn nhìn tôi, ý tứ trong lời nói kia rất rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook