Có Bệnh
C53: Chương 53

Edit: Mạn Già La

Kiều Ngộ An không ngờ Bạch Cẩm Thư lại hỏi chuyện về Thời Niên, tự nhiên cũng không ngờ họ sẽ là thái độ này.

Khi trước lúc quyết định tỏ tình với Thời Niên không có muốn nói cho đôi vợ chồng già biết, cũng cảm thấy mọi việc chưa có gì chắc chắn, từ từ cũng không sao, nhưng bây giờ anh và Thời Niên chỉ còn kém một bước này, bên nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, Kiều Ngộ An cảm thấy bây giờ cũng xem như là thời điểm thích hợp để bày tỏ thái độ của mình.

Đối với sự không đồng ý của Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh, nói thật ra, Kiều Ngộ An không có cảm giác gì lớn lắm, giống như nghe người ta nói cho mình thời tiết hôm nay vậy, nếu một hai phải nói chút chập chùng, là cũng y như đồng nghiệp nói cho mình căn tin bệnh viện hôm nay toàn món mà mình không thích, thật sự chỉ chút đấy thôi.

Anh thậm chí cũng không có biểu tình gì, chỉ là lặng im vài giây, sau khi xác định Bạch Cẩm Thư nói một câu như vậy thì gật đầu, còn cười nói:

“Con biết rồi.”

“Chúng ta không nói đùa với con đâu.” Bạch Cẩm Thư trước nay luôn nghiêm túc, lần này cũng không ngoại lệ.

Khương Chanh vẫn luôn ngồi bên cạnh, cô nghe hai ông bà nói thế, còn ngạc nhiên hơn cả đương sự là Kiều Ngộ An:

“Mẹ, chú Kiều, hai người đây là sao vậy?”

Khó trách Khương Chanh ngạc nhiên, bởi vì từ trước đến nay Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh sẽ không tham dự vào chuyện yêu đương của bọn họ, quan điểm và cách giáo dục của họ đều là chí hướng không lệch là được, chưa bao giờ quản chuyện nhỏ nhặt, ngay cả việc Kiều Ngộ An thích đàn ông cũng bình tâm chấp nhận, nhưng lại không chấp nhận Thời Niên.

Khương Chanh không tài nào hiểu được.

So với Khương Chanh khó hiểu, thực ra Kiều Ngộ An hiểu vì sao ba mẹ lại nói như vậy, chẳng qua là lúc trước Khương Chanh chọn Trang Thu đã gây ra tổn thương với Khương Chanh khiến họ có chút e dè Thời Niên, Trang Thu vốn là một người bình thường, về sau cũng vì đủ nguyên nhân mà tinh thần trở nên thất thường suýt chút nữa hại chết Khương Chanh.

Mà bây giờ bản thân Thời Niên không bình thường, mắc chứng hoang tưởng bị hại, có khả năng bạo lực và tự sát, bọn họ lo lắng cho anh, lo lắng cho dù là bạo lực hay tự sát, Kiều Ngộ An đều sẽ bị thương.

Và Khương Chanh của họ đã trải qua tổn thương rồi, họ không muốn để thêm con trai mình tổn thương.

“Con cũng đâu nói hai người đang đùa, câu trả lời của con cũng là nghiêm túc.” Kiều Ngộ An nói: “Con hiểu đại khái cơ sở mà hai người suy xét mối quan hệ của con và Thời Niên, con đã cân nhắc vấn đề này ngay từ đầu rồi, nhưng cũng chưa bao giờ là mối bận tâm của con, hai người phản đối là có lý do của hai người, con hiểu, nhưng thích Thời Niên là quyết định con đã suy nghĩ cặn kẽ, dù sao thì Thời Niên cũng khó có thể ra ngoài gặp mặt hai người, hai người cũng không làm được chuyện vào nhà Thời Niên nói với cậu ấy là hãy rời khỏi con, nên chuyện này cũng chỉ giới hạn ở một mình con biết thôi.”

Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh có vẻ đã sớm đoán được Kiều Ngộ An sẽ nói vậy, cũng không có kinh ngạc gì, cuối cùng Kiều Bình Sinh lên tiếng:

“Ba mẹ cũng không chỉ lo lắng cho con mà còn lo lắng cho Thời Niên, mọi việc đều có biến số, nếu các con bên nhau rồi chia tay, cũng là một loại trắc trở với Thời Niên, có lẽ con còn thoát ra được, nhưng Thời Niên lại chưa chắc, cho nên này dù thế nào, tốt hơn hết là nên lý trí một chút, nhưng đây chỉ là ý kiến của ba mẹ mà thôi, cụ thể con muốn lựa chọn như thế nào thì vẫn tùy thuộc vào chính con, con đã gần ba mươi tuổi, rất nhiều chuyện cũng đã được suy xét toàn diện, ba và mẹ con hi vọng con bảo vệ tốt chính mình và cả Thời Niên.”

“Cảm ơn ba, con hiểu rồi.” Kiều Ngộ An nói: “Như ba đã nói, rất nhiều chuyện con cũng đã suy tính rất rõ ràng, không phải hứng khởi nhất thời, cho nên sau này dù có bất kỳ kết quả không tốt nào, con cũng có thể chịu được, nếu con đã dám theo đuổi Thời Niên, thì nhất định sẽ không rời đi trước, nếu ngay cả điều này con cũng không đảm bảo được thì còn thích làm gì?”

Bạch Cẩm Thư nhìn Kiều Ngộ An vài giây:

“Thái độ của ba mẹ sẽ không thay đổi.”

“Con cũng sẽ không.” Kiều Ngộ An cười nói: “Con thật sự thích cậu ấy, hiện tại con không dám đảm bảo với ba mẹ điều gì, nhưng cậu ấy thật sự sẽ không hại con, hai người yên tâm.”

Đã nói đến đây, Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh cũng không nói thêm gì nữa, ngồi nửa tiếng thì đứng dậy rời đi, Kiều Ngộ An và Khương Chanh tiễn họ ra cửa, nhìn họ rời đi, sau nữa Khương Tiểu Mễ vì thấy lạnh nên về phòng trước, còn Kiều Ngộ An cũng muốn về nhà thật nhanh, Thời Niên của anh còn đang đợi anh kìa.

Nhưng khi anh chuẩn bị rời đi, Khương Chanh lại chợt gọi anh lại, và nói với anh: “Xin lỗi.”

Kiều Ngộ An hơi ngớ ra, sau đó bất đắc dĩ cười:

“Chị, em mới vừa bị ba mẹ chia ương rẽ thúy xong, chị cũng đừng để em khuyên chị chứ?”

Cho dù lúc đầu Khương Chanh không rõ, nhưng ba người nói đến cuối Khương Chanh còn gì không hiểu? Nếu lúc trước không có chuyện Trang Thu, Kiều Bình Sinh và Bạch Cẩm Thư cũng tuyệt đối sẽ không can thiệp vào Kiều Ngộ An và Thời Niên.


Khương Chanh cười:

“Chị chỉ cảm thấy mình làm chị cũng không giúp ích gì được cho em, ngược lại còn vì hôn nhân thất bại mà liên lụy đến em.”

“Chuyện có gì đâu mà.” Kiều Ngộ An vỗ vai cô: “Nói thế nào nhỉ? Chứng hoang tưởng bị hại đúng là một chứng bệnh rất nặng, chị gần như khó có thể ở chung bình thường với người này, mỗi một việc chị làm đều có thể bị hắn gán mác là không có ý tốt, nhưng em cảm thấy chứng bệnh này của Thời Niên không phải đơn giản là thế, cậu ấy chỉ đang sợ hãi điều gì đó thôi, thực ra cậu ấy đã từng phát bệnh vài lần, lần nào cũng sẽ giấu mình đi, căn bản sẽ không làm hại bất kì ai, vứt lo lắng đi, em còn thấy rất đáng yêu nữa là.”

“Xem ra ngày chị chuẩn bị bao lì xì lớn cũng không còn xa nữa.” Khương Chanh cười nói.

“À.” Kiều Ngộ An cũng cười: “Em cũng cảm thấy thế, chị chuẩn bị trước đi, sớm muộn gì cũng phải đưa thôi.”

Khương Chanh cười cười, vừa định quay vào nhà thì Kiều Ngộ An lại gọi cô:

“Chị, chuyện diễn đàn cảm ơn chị, nhưng mà.…”

“Người thì chị đã dạy cho một bài học rồi.” Khương Chanh biết anh muốn nói gì, lên tiếng trước.

Kiều Ngộ An không ngờ Khương Chanh sẽ nói vậy: “Giáo huấn rồi?”

“Đúng vậy, mặc dù không thể báo cảnh sát, nhưng làm ra chuyện như vậy rồi chẳng lẽ không nên có chút giáo huấn à?”

Kiều Ngộ An cười:

“Vậy em có thể nghe xem là giáo huấn như thế nào không?”

“Rất đơn giản, loại người này khao khát sự nổi tiếng và lưu lượng, vậy nên chị cũng sẽ lấy lưu lượng dạy dỗ bọn họ thôi, chọn đại một video đã đăng là có thể tìm thấy rất nhiều bình luận không phù hợp, lăng xê chút là được, nền tảng tự nhiên sẽ giải quyết thôi.”

Khương Chanh nói nhẹ tênh, nhưng Kiều Ngộ An hiển nhiên không tin, người khác không biết chị gái anh tính tình như thế nào, nhưng Kiều Ngộ An lại hiểu rất rõ, giáo huấn đơn giản như vậy không phải phong cách của Khương Chanh:

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì không phải em nên biết.” Khương Chanh cười: “Em chỉ cần biết tất cả video trực tiếp về biệt thự số 4 đều nằm hết trong tay chị, có thể xóa bất cứ lúc nào, từ nay về sau bọn họ cũng sẽ không xuất hiện ở bất cứ nền tảng livestream nào là đủ rồi.”

Kiều Ngộ An nghe vậy mỉm cười, anh rất hài lòng với kết quả này, nói tiếng cảm ơn rồi vẫy tay rời đi, dáng vẻ gấp không chờ nổi, cũng là dáng vẻ chào đón hạnh phúc.

Khi Kiều Ngộ An đi đến dưới cửa sổ của biệt thự số 4 nhưng không gõ cửa ngay, mà dừng lại dưới cửa sổ nhìn lên cửa sổ lầu hai, nhìn từ bên ngoài thực ra tối đen như mực, chẳng thể nhìn rõ gì, nhưng anh tin chắc rằng sau khung cửa sổ đó là có người.

Vì thế gọi một tiếng: “Thời Niên.”

Chỉ hô một tiếng, Kiều Ngộ An không gọi nữa, nhưng qua vài giây, cửa sổ có một chút ánh sáng lộ ra, Thời Niên xuất hiện bên cửa sổ, nhìn Kiều Ngộ An dưới lầu.

Kiều Ngộ An cười: “Tôi về rồi đây, xuống dưới mở cửa cho tôi với.”

Đã quay lại biệt thự số 4 một lần nữa không giả, Kiều Ngộ An có mật khẩu cũng là thật, nhưng anh lại giống như rất cố chấp, tuyệt đối sẽ không tự mình mở cửa, cứ như còn đang ghim chuyện Thời Niên thay khóa khi trước.

Thời Niên xuống lầu mở cửa cho Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cười hỏi hắn:

“Nhớ tôi không thế?”

“Không.” Thời Niên nói: “Anh mới đi chưa đến một tiếng.”


“Nhưng nhất định cậu cảm thấy một tiếng này sống một giây dài như một năm.” Kiều Ngộ An vừa đi lên lầu, sau đó quay đầu nhìn Thời Niên: “Tôi biết tỏng, cậu không nói tôi cũng biết.”

Thời Niên đi theo sau Kiều Ngộ An nửa bước, hỏi anh:

“Anh có mật khẩu mà, sao còn muốn tôi mở cửa?”

“Cậu đoán xem?” Kiều Ngộ An quay đầu nhìn hắn cười, không nói nguyên nhân, nhưng Thời Niên biết rõ đây là còn đang cay chuyện lúc trước, hắn luôn cho rằng Kiều Ngộ An là người rộng lượng với mọi chuyện, cũng rất cởi mở, nhưng không ngờ trong một số việc cũng rất là tính toán chi li.

“Đúng thế, tôi tính toán chi li vậy đó.”

Kiều Ngộ An nói ra câu này làm Thời Niên sửng sốt, còn tưởng đâu mình lỡ miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Ngộ An mặt đượm ý cười lại cảm thấy không thể lắm.

“Nói trúng suy nghĩ trong lòng cậu rồi chứ gì?” Kiều Ngộ An cười nhìn hắn: “Cậu không nói nhưng tôi nhìn vẻ mặt của cậu là biết cậu đang nghĩ gì rồi.”

Thời Niên không tin, nói: “Vậy anh nói xem, hiện tại tôi đang gì?”

Kiều Ngộ An nhìn chằm chằm hắn hai giây, bất chợt sáp lại gần, đứng ở vị trí cao hơn Thời Niên hai bậc thang, cúi người hôn lên trán Thời Niên một cái, nói:

“Cậu muốn tôi hôn cậu.”

Nói xong thì đi mất hút, như thể không dám đối mặt với việc mình đoán sai, Thời Niên nhìn chằm chằm bóng lưng Kiều Ngộ An, sờ lên cái trán bị hôn, chậm rãi cong môi.

Từ sau khi Kiều Ngộ An bị ngã trong nhà tắm thì Thời Niên càng chăm sóc Kiều Ngộ An cẩn thận hơn, cho nên vết thương của Kiều Ngộ An cũng nhanh lành hẳn, mặc dù anh cảm thấy ngày đêm ở chung một nhà với Thời Niên là một chuyện rất tuyệt vời, nhưng anh vẫn là một bác sĩ, bệnh viện còn rất nhiều bệnh nhân cần anh cứu, vậy nên anh quyết định trả phép quay lại làm việc.

Khí hậu ngoài cửa sổ đã là cuối thu, ngày mai là lập đông, nhưng hôm nay thời tiết khá tốt, ánh nắng cũng rất ấm áp, Kiều Ngộ An đứng trước cửa sổ thư phòng vén tấm màn đen dày nặng lên, dựa vào tường tắm nắng, khi Thời Niên bưng ấm trà bước vào nhìn thấy một tia nắng rọi vào trên Kiều Ngộ An, còn Kiều Ngộ An nhắm mắt lại, toàn thân đều trông rất ấm áp và thích ý.

Nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn Thời Niên:

“Ánh nắng hôm nay rất tốt.”

Thời Niên đáp một tiếng, đi tới đặt ấm trà xuống.

Ánh nắng rất tốt, nhưng không có liên quan gì đến Thời Niên, sống trong bóng tối nhiều năm đã khiến hắn không quen sống dưới ánh mặt trời, nó sẽ khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng Kiều Ngộ An lại luôn rất muốn kéo hắn ra khỏi bóng tối.

“Thời Niên, lại đây tắm nắng với tôi đi?” Kiều Ngộ An quay đầu nhìn Thời Niên, đưa tay về phía hắn.

Thời Niên lắc đầu: “Không được.”

Kiều Ngộ An không ép nhưng cũng không bỏ cuộc như thế, nhìn Thời Niên rồi nhìn sô pha cách đó không xa, bước tới chỉnh ghế sô pha hướng ra cửa sổ, sau đó Kiều Ngộ An bảo Thời Niên ngồi xuống, anh đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.

Ánh nắng lập tức tràn ngập cả thư phòng, Thời Niên khó chịu đưa tay lên che mắt, lúc này Kiều Ngộ An đi tới ngồi xuống bên cạnh Thời Niên, nắm lấy tay hắn:

“Bên ngoài không có ai, xung quanh biệt thự số 4 cũng sẽ không có người tới, cho dù có thì từ góc độ này cũng không nhìn thấy cậu được, cứ yên tâm hưởng thụ ánh nắng một lúc đi, tôi thích cùng cậu ngồi dưới ánh mặt trời.”

Kiều Ngộ An nói xong câu đó thì cũng không để ý tới Thời Niên nữa, lẳng lặng dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, chỉ có tay là không thành thật gì, từng chút một xoa xoa những ngón tay khớp xương rõ ràng của Thời Niên, Thời Niên dần bị Kiều Ngộ An an nhàn như vậy ảnh hưởng, cũng bởi vì câu ‘thích’ Kiều Ngộ An nói mà từ bỏ ý định rời đi, thử để bản thân từ từ thả lỏng, buông bàn tay đang che mắt mình xuống.

Thật ra thì ánh mặt trời cũng không chói mắt, ấm áp ôn hòa, chiếu vào người cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, quan trọng là có Kiều Ngộ An ở bên cạnh, cẩn thận cảm nhận nó thì quả thực là một sự việc làm hắn thấy thư thả, vì thế cũng yên tâm nhắm mắt lại.


Kiều Ngộ An hé mắt lặng lẽ liếc về phía Thời Niên, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chậm rãi nở nụ cười.

Hai người trải qua một buổi chiều yên bình dưới ánh nắng, thậm chí Kiều Ngộ An còn chợp mắt một chút, khi tỉnh dậy bản thân đang dựa vào vai Thời Niên, anh động đậy thì Thời Niên nhìn sang:

“Dậy rồi?”

“Ừm.” Kiều Ngộ An ngáp một cái nhưng không ngồi dậy: “Không biết tại sao, lúc ở bên cạnh cậu tôi luôn ngủ rất say.”

Thời Niên không nói chuyện, Kiều Ngộ An cũng không để ý, cho đến khi trời chiều ngã về tây Kiều Ngộ An mới nói:

“Giúp tôi gội đầu đi.”

Thời Niên nhìn anh, không hiểu lắm yêu cầu đột ngột này của anh là sao.

Thật sự có chút ù ù cạc cạc, bởi vì Thời Niên từ ngày hôm kia đã không còn giúp Kiều Ngộ An tắm rửa nữa, vết thương trên người anh cũng đã lành, không còn sợ đụng nước nữa.

Nhận thấy ánh mắt khó hiểu của Thời Niên, Kiều Ngộ An cười đứng dậy:

“Tôi lười ấy mà.”

Gội đầu mà thôi, không có gì to tát, Thời Niên cũng không từ chối, gật đầu:

“Được.”

Trong phòng tắm, Kiều Ngộ An khom lưng đối mặt bồn tắm, Thời Niên đứng một bên cầm vòi sen nhẹ nhàng làm ướt tóc anh, mấy ngày nay hắn chăm sóc mọi phương diện của Kiều Ngộ An rất thành thạo, chỉ gội đầu thôi, chuyện vừa đơn giản chẳng tốn sức, Kiều Ngộ An cũng rất thích, thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ cơ bụng của Thời Niên, bị Thời Niên nhắc nhở đi nhắc nhở lại một cách bất lực:

“Đừng quậy.”

Kiều Ngộ An nào có chuyện nghe lời, nhưng khi bị nhắc nhở cũng sẽ tém lại một chút, yên tĩnh vài giây:

“Thời Niên, vẫn luôn muốn hỏi cậu, làm sao cậu có được cơ bụng hay vậy? Thời gian lâu cậu cũng không ra ngoài như thế mà vẫn giữ được body đẹp như vậy? Cho ai xem thế?”

Động tác xối nước cho anh của Thời Niên vẫn không thay đổi: “Trước giờ anh không phát hiện bên cạnh thư phòng có phòng tập thể hình à?”

“Hả? Tôi biết chứ, nhưng tôi không biết cậu tập gym, trước giờ tôi chưa thấy.”

“Thi thoảng.” Thời Niên nói: “Lúc có anh tôi sẽ không đi tập.”

“Tại sao?” Rửa trôi sạch bọt, Thời Niên lấy khăn lau tóc cho Kiều Ngộ An, thật ra đừng nói lau tóc, Kiều Ngộ An bây giờ còn có thể tự mình tắm được rồi, nhưng có thể là một chuyện, có muốn không lại là chuyện khác, Kiều Ngộ An không muốn, Thời Niên cũng chỉ đành chiều theo mà lau tóc cho anh.

“Không tại sao cả.” Thời Niên vừa nói vừa lau tóc cho Kiều Ngộ An.

Giọng nói của Kiều Ngộ An cũng bị Thời Niên lau làm lạc đi: “Là vì ngượng à? Không muốn để tôi nhìn thấy dáng vẻ hormone bùng phát của cậu? Cũng đúng, chỉ cần thấy cậu như thế thôi tôi đã cảm thấy có hơi không chịu nổi rồi.”

Sao không chịu nổi? Chỗ nào không chịu nổi, Thời Niên không hỏi, thậm chí cũng không nói chuyện, thẳng thừng kết thúc động tác trên tay, không lau nữa.

Kiều Ngộ An cũng lười tự mình lau, dù sao tóc cũng ngắn, Thời Niên lau vài cái đã khô gần hết nước rồi, anh trực tiếp lắc lắc, vài giọt nước bắn lên mặt Thời Niên, hắn nhắm mắt lại cũng không nói gì, xoay người ra khỏi phòng tắm, Kiều Ngộ An cười đi ra ngoài theo, ở sau lưng nói với hắn:

“Đúng rồi, ngày mai tôi sẽ về lại bệnh viện.”

Thời Niên nghe vậy dừng lại, quay đầu nhìn anh:

“Nhanh vậy à?”

“Ừ.” Kiều Ngộ An nói: “Cũng nghỉ ngơi gần mười ngày rồi, vết thương trên lưng ngày mai cũng cắt chỉ được rồi, tiện thể đi làm luôn.”

Thấy Thời Niên vẫn im lặng, Kiều Ngộ An liền cười:

“Sao đây? Không nỡ xa tôi à?”


Thời Niên vẫn im lặng, đúng là không nỡ, nhưng dẫu có không nỡ cũng không thể bắt Kiều Ngộ An cùng mình sống trong bóng tối mãi, cho nên hắn cũng chỉ có thể mặc kệ, Kiều Ngộ An không biết Thời Niên đang suy nghĩ gì, xoay người đến tủ quần áo định tìm áo thun mặc vào, thì đúng lúc này Thời Niên ở phía sau anh lên tiếng:

“Vậy, lát nữa tôi giúp anh thu dọn quần áo và đồ dùng.”

Chỉ một câu đơn giản, Kiều Ngộ An đã hiểu được ý của Thời Niên, cũng thôi tìm quần áo mà quay lại nhìn Thời Niên:

“Đây là muốn đuổi tôi đi lần nữa à?”

Thời Niên mở miệng muốn nói không phải, nhưng ngẫm nghĩ lại không cho anh đi thì còn làm sao được đây? Hai người sẽ sống như vậy mãi sao? Sao mà được chứ? Cũng chẳng tốt đối với Kiều Ngộ An lắm, cho nên trực tiếp cam chịu.

Đối mặt với sự cam chịu của Thời Niên, trên mặt Kiều Ngộ An cũng không nhìn ra vui giận, anh chỉ đứng đó nhìn chằm chằm Thời Niên vài giây rồi đi về phía Thời Niên, không biết có phải ảo giác của Thời Niên hay không, hắn cứ cảm thấy Kiều Ngộ An lúc này có chút hung dữ, làm cho hắn không nhịn được lui về sau mấy bước.

Có lẽ đã dồn hết sự chú ý vào Kiều Ngộ An trước mặt, nên không hề chú ý phía sau cách vài bước là vách tường, mãi khi người hắn tựa lên tường Kiều Ngộ An cũng vừa vặn đi tới trước mặt hắn, muốn chạy đã không kịp, Kiều Ngộ An lấy tay chặn đường đi của hắn.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, chỉ nhìn hai giây thì quay mặt đi, không mấy tự tin tìm cớ chuồn:

“Tôi đi nấu cơm, anh mặc quần áo xong thì.…”

“Không vội.” Kiều Ngộ An ngắt lời hắn: “Tôi thấy chuyện giữa chúng ta có lẽ cần phải giải quyết ngay lập tức hơn.”

Câu này nói ra Thời Niên đã biết hôm nay Kiều Ngộ An sẽ không dễ buông tha mình như vậy, anh như thế tức là muốn hỏi được chút gì đó, hoặc là có được một đáp án, vì thế Thời Niên cũng thỏa hiệp:

“Anh bỏ tay xuống, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”

“Không.” Kiều Ngộ An lại từ chối đề nghị của Thời Niên: “Tôi thấy bây giờ khá tốt, có thể để cậu tập trung hơn chút.”

Thời Niên: “……”

Người này cố ý cái chắc, Thời Niên còn muốn nói điều gì, Kiều Ngộ An lại cắt ngang lời hắn, hỏi hắn:

“Biết tư thế này của chúng ta hiện tại gọi là gì không?”

Thời Niên không nói chuyện.

“Tôi đoán cậu không biết, để tôi nói cho cậu, gọi là tường đông*.” Kiều Ngộ An lại gần Thời Niên một chút, ghé vào tai hắn nói: “Vây người mình thích trước người mình, để hắn không đường để trốn, trong tình huống bình thường đều sẽ có một nụ hôn, cậu đoán xem tôi có hôn cậu không?”

* Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An gần trong gang tấc:

“Anh đã nói, không có sự đồng ý của tôi sẽ không hôn tôi nữa.”

“Tôi có nói.” Kiều Ngộ An thừa nhận rất dứt khoát: “Nhưng tôi thích cậu Thời Niên à, thích là không khống chế được, chắc cậu sẽ không tin thật đâu nhỉ?”

Nói xong câu đó Kiều Ngộ An càng nhích lại gần Thời Niên hơn, lập tức là hôn được hắn, ngay lúc này Thời Niên lên tiếng, kèm theo chút quyết tuyệt và không do dự, hắn nói:

“Tôi không thích đàn ông.”

Kiều Ngộ An dừng động tác, môi hai người chỉ cách một chút xíu.

Không thích đàn ông? Nếu Thời Niên nói ‘không thích anh’ họa may Kiều Ngộ An còn tin, nhưng những lời này, Kiều Ngộ An một chữ cũng không tin, nhưng Kiều Ngộ An không hề tỏ ra tức giận.

Anh vẫn giữ một khoảng cách gần sát, nói một câu cũng có thể chạm phải môi đối phương mà nhìn Thời Niên, đôi mắt đượm cười, anh hỏi:

“Thế à? Nhưng nếu không thích, vậy hiện tại thứ đang cạ tôi của cậu là gì thế?”

Tác giả có lời muốn nói: Hai chữ không ngược này bổn Miêu đã nói mệt rồi ~ ha ha ha

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương