Có Bệnh
-
C27: Chương 27
Edit: Mạn Già La
Ngủ trong miệng con ma men là danh từ, đừng nghĩ nhiều quá làm chi.
Nhưng vì Kiều Ngộ An vẫn còn tỉnh táo, lại còn có những suy nghĩ không nên có với Thời Niên thế này, cộng thêm tác dụng cồn, lời này nghe vào là không trong sáng nổi.
Kiều Ngộ An rất có xúc động muốn quẳng Thời Niên lại rồi rời đi, nhưng anh không làm thế được, nên cũng chỉ đành dắt Thời Niên lên lầu.
Thời Niên khá nghe lời, Kiều Ngộ An căn bản không cần nhiều sức lực, chỉ cần phụ trách đỡ hắn lúc hắn sắp ngã là được, từ trên xuống dưới lầu không đến trăm bước, thế nhưng cũng đi tận bảy tám phút, đợi đến lúc yên ổn thả Thời Niên lên giường, Kiều Ngộ An mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người định vào phòng tắm lấy khăn lau mình cho hắn, lại phát hiện Thời Niên không biết đã nắm chặt lấy vạt áo anh từ lúc nào, Kiều Ngộ An gỡ tay hắn ra, nhéo một chút như trừng phạt;
“Đừng thử thách tôi.”
Thời Niên không nghe thấy câu nói nhỏ này của Kiều Ngộ An, trở mình, không nhúc nhích.
Kiều Ngộ An vào phòng tắm, lúc nhúng khăn tắm vào nước nóng anh liếc nhìn mình trong gương, nhìn phần má mình vừa bị Thời Niên hôn vừa nãy, luôn cảm thấy hơi nóng, giống như bị đốt cháy rồi vậy.
Anh dường như không thể lấy lý do Thời Niên là em trai, là cậu bạn nhỏ này để thuyết phục bản thân thêm nữa.
Nếu hôm nay anh uống thêm một ly nữa, có lẽ vừa rồi anh đã hôn luôn rồi.
May thật.
Anh không muốn khiến Thời Niên sợ.
Cho dù anh đã uống say đi nữa.
Nhưng không hôn, không đồng nghĩa rằng Kiều Ngộ An không muốn, không đồng nghĩa rằng Kiều Ngộ An không có ham muốn đối với Thời Niên.
Nếu không phải tay ăn chơi trong lòng chỉ có sắc dục, việc có ham muốn với một người có nghĩa là gì, Kiều Ngộ An cảm thấy mình hiểu được.
Nếu ngay cả nó đại biểu cho cái gì cũng không biết, e rằng nhiều năm như vậy Kiều Ngộ An sống uổng phí rồi.
Hình như Thời Niên bên ngoài cựa mình, Kiều Ngộ An liền kiềm chế cảm xúc vắt khăn lông đi ra ngoài, cũng may Thời Niên chỉ kéo chăn ra, không có động tác gì khác, ngoan ngoãn nằm trên giường, như đã ngủ say.
Kiều Ngộ An ngồi bên mép giường, lau mặt lau tay cho hắn, thỉnh thoảng Thời Niên sẽ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, muốn tránh không cho Kiều Ngộ An lau, Kiều Ngộ An cũng kiên nhẫn dừng lại, đợi hắn yên tĩnh rồi tiếp tục.
Kiều Ngộ An chưa từng thấy Thời Niên gần như trẻ con như vậy, nhưng Kiều Ngộ An lại thích hắn như thế, chỉ lúc này Kiều Ngộ An mới cảm thấy đây mới là Thời Niên chân chính.
Chân thật thì chân thật, song vẫn rất ngoan, lúc Kiều Ngộ An lau xong thì trên cơ bản hắn đã ngủ rồi, rất an ổn, Kiều Ngộ An không rời đi ngay mà ngồi ở mép giường nhìn Thời Niên thật lâu.
Không phải anh chưa từng yêu đương, cũng không phải không biết thích một người là cảm giác thế nào, nhưng anh thật sự không coi việc thích và yêu này có dính dáng với Thời Niên.
Cho dù Khương Chanh nhiều lần trêu chọc bọn họ như vậy, nhưng Kiều Ngộ An thật sự không nghĩ như thế, ngay cả giả thiết cũng càng không.
Nhưng không, dường như ông trời đã an bài như vậy rồi.
“Tôi.…” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên ngập ngừng muốn nói rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài, chung quy vẫn thừa nhận: “Hình như tôi thích cậu rồi.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng là đã bắt đầu rồi.
Lần đầu tiên gặp Thời Niên thì đã biết hắn khác biệt, mang theo sự tò mò và áy náy mà tiếp cận hắn từng chút, sau này vì Khương Tiểu Mễ làm hắn bị thương nên càng có lý do chính đáng để ở bên cạnh hắn, nhưng Kiều Ngộ An lại tự hỏi bản thân rằng, sự quan tâm Thời Niên, và những việc đã làm mấy tháng qua thật sự chỉ là áy náy và đền bù, không có chút ý đồ riêng nào sao?
Có.
Kiều Ngộ An mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Thời Niên, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, xoa nắn từng đốt ngón tay hắn.
Anh thích ở cùng Thời Niên, mặc dù không nói gì nhiều, cũng chưa bao giờ chủ động tìm đề tài, thậm chí có lúc anh hỏi gì hắn cũng im lặng, tính tình cũng quái dị, còn hở chút lại phát bệnh khiến người ta lo lắng.
Nhưng Kiều Ngộ An vẫn thích, không phải tò mò, không phải áy náy, là thích thật sự.
Không có nguyên nhân, từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, là anh đã thích rồi.
Cho nên cam tâm tình nguyện chăm sóc, cho nên hễ có thời gian là tới tạo cảm giác tồn tại, cho nên mới sẽ thường thường muốn hôn hắn.
Nhưng xác nhận thích rồi, bước tiếp theo, Kiều Ngộ An nên làm như thế nào đây?
“Cậu cũng biết làm khó tôi thật đấy.” Kiều Ngộ An cẩn thận dém chăn cho Thời Niên, nói tiếng ngủ ngon rồi rời đi.
——
Vì nhận ra mình thích Thời Niên, nên dù hôm sau Kiều Ngộ An được ở nhà nghỉ ngơi cũng không đến biệt thự số 4, đây là lần đầu tiên khi anh ở nhà mà không đi nấu cơm cho Thời Niên, nhưng cũng không đến nhà Khương Chanh để cô hỏi đông hỏi tây.
Từ sau khi sống ở đây, chỉ cần Kiều Ngộ An rảnh thì phần lớn đều ở biệt thự số 4, nếu hôm nay không đi, Khương Chanh nhất định sẽ hỏi anh nguyên do.
Trong tình cảnh hiện tại, Kiều Ngộ An vẫn không muốn ai biết anh có ý gì với Thời Niên.
Kể cả Thời Niên.
Đúng, anh thừa nhận mình thích Thời Niên, nhưng chưa nghĩ ra hai người có nên ở bên nhau hay không.
Thời Niên chắc cũng thích đàn ông, Kiều Ngộ An không lo về điểm này, điều anh lo là thích của mình có dọa Thời Niên sợ hay không, dù sao Thời Niên tiếp nhận một người xuất hiện trước mặt mình đã khó vậy rồi, nếu mối quan hệ giữa hai người xảy ra thay đổi, tình cảm và ham muốn cũng mãnh liệt hơn, Thời Niên sẽ thế nào?
Huống chi những chuyện Thời Niên đã từng trải qua, dù cho Thời Niên không nói cho anh biết, Kiều Ngộ An cũng không biết, nhưng không có nghĩa là anh không có suy đoán.
Phản ứng của Thời Niên khi ngất đi rồi tỉnh lại lần đó khiến Kiều Ngộ An lờ mờ đoán được.
Ở bên như bạn bè bình thường còn được, nhưng nếu tiến thêm một bước, Kiều Ngộ An không thể đảm bảo Thời Niên có phản cảm hay không, thậm chí không làm bạn bè được nữa.
Cho dù lùi một vạn bước, cho dù Thời Niên có thể tiếp nhận anh, cũng thích anh, hai người có thể ở bên nhau, nhưng Kiều Ngộ An vẫn còn một nỗi lo lắng khác.
Anh lo lắng tương lai rất rất nhiều năm về sau.
Thời Niên thì không giống người thường, hắn không thể giao tiếp bình thường, không thể hòa nhập với xã hội, thậm chí ra khỏi ngôi nhà đó cũng khó khăn, Kiều Ngộ An có thể chăm sóc hắn một tháng, một năm, thậm chí là vài năm.
Nhưng cả đời, ai lại dám nói thật sự có thể làm được chứ?
Hai người có số mệnh khác nhau, Kiều Ngộ An cần làm việc và cần giao lưu, còn Thời Niên nếu luôn đứng ngoài cuộc và không bao giờ tham gia vào những việc anh cần này, liệu hai người có ngày càng xa nhau không?
Kiều Ngộ An không dám đảm bảo mình có thể vẫn luôn thấy không sao cả.
Anh là một người bình thường, cũng có chút ích kỷ, anh cũng muốn cùng người mình thích đi dạo, đi du lịch, giới thiệu hắn với mọi người, để họ biết anh hạnh phúc như thế nào.
Nhưng Thời Niên đã định là không thể làm được điều này, bây giờ Kiều Ngộ An có thể nói không sao, cũng nguyện ý ở trong căn nhà này bầu bạn cùng Thời Niên, cho dù không đi đâu hết, nhưng từ bạn bè thành người yêu, bản thân sẽ thay đổi theo mối quan hệ nhiều hơn, cũng sẽ trở nên tham lam hơn, nếu như có một ngày bản thân anh thực sự vô cùng muốn Thời Niên theo ý mình thì sao?
Là hắn thỏa hiệp? Hay là anh nhượng bộ?
Cho dù là kết quả nào, Kiều Ngộ An cũng không muốn nhìn thấy, đó nhất định sẽ làm tổn thương trái tim một người, nếu sau này tình cảm của họ bị mài mòn ở trên những thỏa hiệp này, nếu anh cùng Thời Niên ở bên nhau rồi lại chia xa, độ tổn thương đối với Thời Niên bao lớn, Kiều Ngộ An không dám đoán trước.
Thay vào đó, Kiều Ngộ An thà bạn làm bạn với Thời Niên cả đời.
Trước khi chưa nắm chắc mười phần, Kiều Ngộ An không dám làm vậy, cũng không thể.
Vắng bữa sáng và bữa trưa, giờ cơm chiều Kiều Ngộ An rốt cuộc vẫn đến biệt thự số 4, vốn là muốn giữ khoảng cách với Thời Niên, nhưng khi mở cửa nhìn thấy sắc mặt Thời Niên rõ là không tốt lắm, ý tưởng gì đó đều bay sạch.
“Cậu sao thế?” Kiều Ngộ An nói rồi giơ tay sờ lên trán Thời Niên.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, không có bị sốt.
Bây giờ Thời Niên đã quen với việc Kiều Ngộ An thỉnh thoảng chạm đôi chút vào cơ thể mình, lúc này anh sờ trán hắn, hắn cũng không nhúc nhích để mặc cho anh sờ, đợi sau khi tay anh rời đi mới nói:
“Đau đầu.”
Kiều Ngộ An nhìn hắn nhìn vài giây: “Do uống rượu?”
“Chỉ uống một lon.”
“Không có liên quan đến uống mấy chai cả.” Kiều Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Không bao giờ cho cậu uống nữa đâu, cũng yếu ớt quá rồi.”
Thời Niên có chút không phục, muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn không nói, đợi khi Kiều Ngộ An vào trong bếp pha một ly nước mật ong rồi đi ra đưa cho hắn, mới nói:
“Không có gì đâu.”
“Hửm?”
“Sau này anh muốn uống, tôi vẫn có thể uống cùng anh.” Thời Niên nhận ly nước, nhìn Kiều Ngộ An: “Uống thêm mấy lần là ổn thôi.”
Không biết có phải Kiều Ngộ An nghĩ nhiều hay không, anh luôn cảm thấy giọng điệu Thời Niên nói mấy câu này có chút thận trọng, nhưng ngẫm lại mối quan hệ giữa hai người cũng đúng là không có để Thời Niên có cơ hội nói chuyện với anh như vậy, cho nên cũng có thể do anh suy nghĩ nhiều.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Thời Niên uống một ngụm nước mật ong: “Gì cũng được.”
Hôm qua lúc đi, Kiều Ngộ An còn chưa thu dọn đồ ăn thừa trong nhà ăn, nhưng hiện tại đã được dọn dẹp sạch sẽ, Kiều Ngộ An cũng không nói lời nào, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Kiều Ngộ An dù có che giấu cảm xúc thì vẫn có một số thay đổi không khống chế được, Thời Niên còn là người nhạy cảm, thời gian một bữa cơm đã phát hiện ra manh mối:
“Tối qua tôi uống nhiều quá, đã làm chuyện gì sao?”
Cơm nước xong, lúc Kiều Ngộ An đang do dự có nên nói gì lý do rời đi không, Thời Niên lại đột nhiên hỏi một câu như thế.
Kiều Ngộ An ngước mắt nhìn sang:
“Sao lại hỏi vậy?”
“Trông anh có vẻ không vui.” Thời Niên nói: “Nói cũng ít hơn, nếu tôi có làm chuyện gì khiến anh không vui thì rất xin lỗi.”
Lời nói của Thời Niên và sự cẩn thận này, khiến tim Kiều Ngộ An lập tức đau như hít thở không thông.
“Thời Niên, đừng luôn đem nguyên nhân của vấn đề quy về trên người mình, tôi không thích như vậy.” Kiều Ngộ An nhìn hắn: “Cậu không làm chuyện gì sai hết, tối qua quả thật cậu uống say, nhưng rất ngoan, không quậy, cũng không có nói gì cả, là do tối hôm qua tôi cũng uống hơi nhiều, cũng đau đầu nửa ngày như cậu vậy.”
Lời Kiều Ngộ An nói nửa thật nửa giả, không biết Thời Niên tin được bao nhiêu, nhưng may mà Thời Niên không nói thêm gì nữa, thu dọn chén đũa liền đi vào bếp.
Kiều Ngộ An vốn định đi, bởi vì anh vẫn chưa nghĩ xong, cũng không dám chắc lúc đối mặt với Thời Niên sẽ giống y như trước, nhưng phản ứng vừa rồi của Thời Niên lại khiến anh không mấy yên tâm, nếu giờ anh rời đi, sợ là Thời Niên sẽ nghĩ nhiều mất.
Cuối cùng vẫn không đi, mà ra phòng khách, ngồi trên sô pha.
Đau đầu là giả, nhưng tối qua gần như cả đêm không ngủ, lúc này không có tinh thần gì cũng là thật, có lẽ do vừa mới ăn cơm chiều, Kiều Ngộ An ngửa đầu dựa vào lưng ghế sô pha, có hơi lim dim buồn ngủ, thế nên ngay cả Thời Niên đi ra khỏi nhà bếp khi nào cũng không biết.
Cho đến khi Thời Niên đặt tay lên hai bên thái dương, nhẹ nhàng xoa ấn, Kiều Ngộ An mới sực tỉnh mở mắt.
Thời Niên ở ngay trên đỉnh đầu anh, thấy anh mở mắt thì hỏi anh: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Kiều Ngộ An hiểu, Thời Niên không phải cố ý tán tỉnh, có lẽ trong từ điển của hắn vốn không có khái niệm này, nhưng Kiều Ngộ An đã hiểu rõ tâm tư của mình, sự gần gũi vô ý của Thời Niên như vậy đều khiến cõi lòng vốn đã không bình tĩnh của anh càng thêm vài phần rộn rã.
Anh rời khỏi chỗ tựa lưng gần như ngay lập tức, ngồi thẳng dậy:
“Đừng xoa, không có sao đâu.”
Thời Niên không nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Ngộ An, cho nên cũng không phát hiện sự mất tự nhiên của anh, thật sự không xoa nữa.
Thời Niên không tiếp tục thêm, Kiều Ngộ An đương nhiên có thể thở phào, nhưng anh lại lo lỡ đâu Thời Niên ngồi xuống đối diện anh thì liệu anh còn có che giấu được vẻ mặt không.
Nhưng Kiều Ngộ An đã nghĩ nhiều rồi, Thời Niên vốn không hề có ý ngồi xuống, hắn ở phía sau Kiều Ngộ An nhìn anh vài giây xác định anh không có sao thì sau đó cất bước lên lầu, cũng y như trước, không nói gì mà rời đi thẳng, hoàn toàn không phát hiện ra Kiều Ngộ An không được tự nhiên.
Kiều Ngộ An nhìn bóng lưng Thời Niên cất bước lên lầu, hơi thở phào.
Gặp được người mình thích đã không dễ, nhưng che giấu bản thân trước mặt người mình thích lại càng khó hơn.
Ngủ trong miệng con ma men là danh từ, đừng nghĩ nhiều quá làm chi.
Nhưng vì Kiều Ngộ An vẫn còn tỉnh táo, lại còn có những suy nghĩ không nên có với Thời Niên thế này, cộng thêm tác dụng cồn, lời này nghe vào là không trong sáng nổi.
Kiều Ngộ An rất có xúc động muốn quẳng Thời Niên lại rồi rời đi, nhưng anh không làm thế được, nên cũng chỉ đành dắt Thời Niên lên lầu.
Thời Niên khá nghe lời, Kiều Ngộ An căn bản không cần nhiều sức lực, chỉ cần phụ trách đỡ hắn lúc hắn sắp ngã là được, từ trên xuống dưới lầu không đến trăm bước, thế nhưng cũng đi tận bảy tám phút, đợi đến lúc yên ổn thả Thời Niên lên giường, Kiều Ngộ An mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoay người định vào phòng tắm lấy khăn lau mình cho hắn, lại phát hiện Thời Niên không biết đã nắm chặt lấy vạt áo anh từ lúc nào, Kiều Ngộ An gỡ tay hắn ra, nhéo một chút như trừng phạt;
“Đừng thử thách tôi.”
Thời Niên không nghe thấy câu nói nhỏ này của Kiều Ngộ An, trở mình, không nhúc nhích.
Kiều Ngộ An vào phòng tắm, lúc nhúng khăn tắm vào nước nóng anh liếc nhìn mình trong gương, nhìn phần má mình vừa bị Thời Niên hôn vừa nãy, luôn cảm thấy hơi nóng, giống như bị đốt cháy rồi vậy.
Anh dường như không thể lấy lý do Thời Niên là em trai, là cậu bạn nhỏ này để thuyết phục bản thân thêm nữa.
Nếu hôm nay anh uống thêm một ly nữa, có lẽ vừa rồi anh đã hôn luôn rồi.
May thật.
Anh không muốn khiến Thời Niên sợ.
Cho dù anh đã uống say đi nữa.
Nhưng không hôn, không đồng nghĩa rằng Kiều Ngộ An không muốn, không đồng nghĩa rằng Kiều Ngộ An không có ham muốn đối với Thời Niên.
Nếu không phải tay ăn chơi trong lòng chỉ có sắc dục, việc có ham muốn với một người có nghĩa là gì, Kiều Ngộ An cảm thấy mình hiểu được.
Nếu ngay cả nó đại biểu cho cái gì cũng không biết, e rằng nhiều năm như vậy Kiều Ngộ An sống uổng phí rồi.
Hình như Thời Niên bên ngoài cựa mình, Kiều Ngộ An liền kiềm chế cảm xúc vắt khăn lông đi ra ngoài, cũng may Thời Niên chỉ kéo chăn ra, không có động tác gì khác, ngoan ngoãn nằm trên giường, như đã ngủ say.
Kiều Ngộ An ngồi bên mép giường, lau mặt lau tay cho hắn, thỉnh thoảng Thời Niên sẽ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, muốn tránh không cho Kiều Ngộ An lau, Kiều Ngộ An cũng kiên nhẫn dừng lại, đợi hắn yên tĩnh rồi tiếp tục.
Kiều Ngộ An chưa từng thấy Thời Niên gần như trẻ con như vậy, nhưng Kiều Ngộ An lại thích hắn như thế, chỉ lúc này Kiều Ngộ An mới cảm thấy đây mới là Thời Niên chân chính.
Chân thật thì chân thật, song vẫn rất ngoan, lúc Kiều Ngộ An lau xong thì trên cơ bản hắn đã ngủ rồi, rất an ổn, Kiều Ngộ An không rời đi ngay mà ngồi ở mép giường nhìn Thời Niên thật lâu.
Không phải anh chưa từng yêu đương, cũng không phải không biết thích một người là cảm giác thế nào, nhưng anh thật sự không coi việc thích và yêu này có dính dáng với Thời Niên.
Cho dù Khương Chanh nhiều lần trêu chọc bọn họ như vậy, nhưng Kiều Ngộ An thật sự không nghĩ như thế, ngay cả giả thiết cũng càng không.
Nhưng không, dường như ông trời đã an bài như vậy rồi.
“Tôi.…” Kiều Ngộ An nhìn Thời Niên ngập ngừng muốn nói rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài, chung quy vẫn thừa nhận: “Hình như tôi thích cậu rồi.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng là đã bắt đầu rồi.
Lần đầu tiên gặp Thời Niên thì đã biết hắn khác biệt, mang theo sự tò mò và áy náy mà tiếp cận hắn từng chút, sau này vì Khương Tiểu Mễ làm hắn bị thương nên càng có lý do chính đáng để ở bên cạnh hắn, nhưng Kiều Ngộ An lại tự hỏi bản thân rằng, sự quan tâm Thời Niên, và những việc đã làm mấy tháng qua thật sự chỉ là áy náy và đền bù, không có chút ý đồ riêng nào sao?
Có.
Kiều Ngộ An mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Thời Niên, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, xoa nắn từng đốt ngón tay hắn.
Anh thích ở cùng Thời Niên, mặc dù không nói gì nhiều, cũng chưa bao giờ chủ động tìm đề tài, thậm chí có lúc anh hỏi gì hắn cũng im lặng, tính tình cũng quái dị, còn hở chút lại phát bệnh khiến người ta lo lắng.
Nhưng Kiều Ngộ An vẫn thích, không phải tò mò, không phải áy náy, là thích thật sự.
Không có nguyên nhân, từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, là anh đã thích rồi.
Cho nên cam tâm tình nguyện chăm sóc, cho nên hễ có thời gian là tới tạo cảm giác tồn tại, cho nên mới sẽ thường thường muốn hôn hắn.
Nhưng xác nhận thích rồi, bước tiếp theo, Kiều Ngộ An nên làm như thế nào đây?
“Cậu cũng biết làm khó tôi thật đấy.” Kiều Ngộ An cẩn thận dém chăn cho Thời Niên, nói tiếng ngủ ngon rồi rời đi.
——
Vì nhận ra mình thích Thời Niên, nên dù hôm sau Kiều Ngộ An được ở nhà nghỉ ngơi cũng không đến biệt thự số 4, đây là lần đầu tiên khi anh ở nhà mà không đi nấu cơm cho Thời Niên, nhưng cũng không đến nhà Khương Chanh để cô hỏi đông hỏi tây.
Từ sau khi sống ở đây, chỉ cần Kiều Ngộ An rảnh thì phần lớn đều ở biệt thự số 4, nếu hôm nay không đi, Khương Chanh nhất định sẽ hỏi anh nguyên do.
Trong tình cảnh hiện tại, Kiều Ngộ An vẫn không muốn ai biết anh có ý gì với Thời Niên.
Kể cả Thời Niên.
Đúng, anh thừa nhận mình thích Thời Niên, nhưng chưa nghĩ ra hai người có nên ở bên nhau hay không.
Thời Niên chắc cũng thích đàn ông, Kiều Ngộ An không lo về điểm này, điều anh lo là thích của mình có dọa Thời Niên sợ hay không, dù sao Thời Niên tiếp nhận một người xuất hiện trước mặt mình đã khó vậy rồi, nếu mối quan hệ giữa hai người xảy ra thay đổi, tình cảm và ham muốn cũng mãnh liệt hơn, Thời Niên sẽ thế nào?
Huống chi những chuyện Thời Niên đã từng trải qua, dù cho Thời Niên không nói cho anh biết, Kiều Ngộ An cũng không biết, nhưng không có nghĩa là anh không có suy đoán.
Phản ứng của Thời Niên khi ngất đi rồi tỉnh lại lần đó khiến Kiều Ngộ An lờ mờ đoán được.
Ở bên như bạn bè bình thường còn được, nhưng nếu tiến thêm một bước, Kiều Ngộ An không thể đảm bảo Thời Niên có phản cảm hay không, thậm chí không làm bạn bè được nữa.
Cho dù lùi một vạn bước, cho dù Thời Niên có thể tiếp nhận anh, cũng thích anh, hai người có thể ở bên nhau, nhưng Kiều Ngộ An vẫn còn một nỗi lo lắng khác.
Anh lo lắng tương lai rất rất nhiều năm về sau.
Thời Niên thì không giống người thường, hắn không thể giao tiếp bình thường, không thể hòa nhập với xã hội, thậm chí ra khỏi ngôi nhà đó cũng khó khăn, Kiều Ngộ An có thể chăm sóc hắn một tháng, một năm, thậm chí là vài năm.
Nhưng cả đời, ai lại dám nói thật sự có thể làm được chứ?
Hai người có số mệnh khác nhau, Kiều Ngộ An cần làm việc và cần giao lưu, còn Thời Niên nếu luôn đứng ngoài cuộc và không bao giờ tham gia vào những việc anh cần này, liệu hai người có ngày càng xa nhau không?
Kiều Ngộ An không dám đảm bảo mình có thể vẫn luôn thấy không sao cả.
Anh là một người bình thường, cũng có chút ích kỷ, anh cũng muốn cùng người mình thích đi dạo, đi du lịch, giới thiệu hắn với mọi người, để họ biết anh hạnh phúc như thế nào.
Nhưng Thời Niên đã định là không thể làm được điều này, bây giờ Kiều Ngộ An có thể nói không sao, cũng nguyện ý ở trong căn nhà này bầu bạn cùng Thời Niên, cho dù không đi đâu hết, nhưng từ bạn bè thành người yêu, bản thân sẽ thay đổi theo mối quan hệ nhiều hơn, cũng sẽ trở nên tham lam hơn, nếu như có một ngày bản thân anh thực sự vô cùng muốn Thời Niên theo ý mình thì sao?
Là hắn thỏa hiệp? Hay là anh nhượng bộ?
Cho dù là kết quả nào, Kiều Ngộ An cũng không muốn nhìn thấy, đó nhất định sẽ làm tổn thương trái tim một người, nếu sau này tình cảm của họ bị mài mòn ở trên những thỏa hiệp này, nếu anh cùng Thời Niên ở bên nhau rồi lại chia xa, độ tổn thương đối với Thời Niên bao lớn, Kiều Ngộ An không dám đoán trước.
Thay vào đó, Kiều Ngộ An thà bạn làm bạn với Thời Niên cả đời.
Trước khi chưa nắm chắc mười phần, Kiều Ngộ An không dám làm vậy, cũng không thể.
Vắng bữa sáng và bữa trưa, giờ cơm chiều Kiều Ngộ An rốt cuộc vẫn đến biệt thự số 4, vốn là muốn giữ khoảng cách với Thời Niên, nhưng khi mở cửa nhìn thấy sắc mặt Thời Niên rõ là không tốt lắm, ý tưởng gì đó đều bay sạch.
“Cậu sao thế?” Kiều Ngộ An nói rồi giơ tay sờ lên trán Thời Niên.
Nhiệt độ cơ thể bình thường, không có bị sốt.
Bây giờ Thời Niên đã quen với việc Kiều Ngộ An thỉnh thoảng chạm đôi chút vào cơ thể mình, lúc này anh sờ trán hắn, hắn cũng không nhúc nhích để mặc cho anh sờ, đợi sau khi tay anh rời đi mới nói:
“Đau đầu.”
Kiều Ngộ An nhìn hắn nhìn vài giây: “Do uống rượu?”
“Chỉ uống một lon.”
“Không có liên quan đến uống mấy chai cả.” Kiều Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Không bao giờ cho cậu uống nữa đâu, cũng yếu ớt quá rồi.”
Thời Niên có chút không phục, muốn nói gì đó, song cuối cùng vẫn không nói, đợi khi Kiều Ngộ An vào trong bếp pha một ly nước mật ong rồi đi ra đưa cho hắn, mới nói:
“Không có gì đâu.”
“Hửm?”
“Sau này anh muốn uống, tôi vẫn có thể uống cùng anh.” Thời Niên nhận ly nước, nhìn Kiều Ngộ An: “Uống thêm mấy lần là ổn thôi.”
Không biết có phải Kiều Ngộ An nghĩ nhiều hay không, anh luôn cảm thấy giọng điệu Thời Niên nói mấy câu này có chút thận trọng, nhưng ngẫm lại mối quan hệ giữa hai người cũng đúng là không có để Thời Niên có cơ hội nói chuyện với anh như vậy, cho nên cũng có thể do anh suy nghĩ nhiều.
“Buổi tối muốn ăn gì?”
Thời Niên uống một ngụm nước mật ong: “Gì cũng được.”
Hôm qua lúc đi, Kiều Ngộ An còn chưa thu dọn đồ ăn thừa trong nhà ăn, nhưng hiện tại đã được dọn dẹp sạch sẽ, Kiều Ngộ An cũng không nói lời nào, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Kiều Ngộ An dù có che giấu cảm xúc thì vẫn có một số thay đổi không khống chế được, Thời Niên còn là người nhạy cảm, thời gian một bữa cơm đã phát hiện ra manh mối:
“Tối qua tôi uống nhiều quá, đã làm chuyện gì sao?”
Cơm nước xong, lúc Kiều Ngộ An đang do dự có nên nói gì lý do rời đi không, Thời Niên lại đột nhiên hỏi một câu như thế.
Kiều Ngộ An ngước mắt nhìn sang:
“Sao lại hỏi vậy?”
“Trông anh có vẻ không vui.” Thời Niên nói: “Nói cũng ít hơn, nếu tôi có làm chuyện gì khiến anh không vui thì rất xin lỗi.”
Lời nói của Thời Niên và sự cẩn thận này, khiến tim Kiều Ngộ An lập tức đau như hít thở không thông.
“Thời Niên, đừng luôn đem nguyên nhân của vấn đề quy về trên người mình, tôi không thích như vậy.” Kiều Ngộ An nhìn hắn: “Cậu không làm chuyện gì sai hết, tối qua quả thật cậu uống say, nhưng rất ngoan, không quậy, cũng không có nói gì cả, là do tối hôm qua tôi cũng uống hơi nhiều, cũng đau đầu nửa ngày như cậu vậy.”
Lời Kiều Ngộ An nói nửa thật nửa giả, không biết Thời Niên tin được bao nhiêu, nhưng may mà Thời Niên không nói thêm gì nữa, thu dọn chén đũa liền đi vào bếp.
Kiều Ngộ An vốn định đi, bởi vì anh vẫn chưa nghĩ xong, cũng không dám chắc lúc đối mặt với Thời Niên sẽ giống y như trước, nhưng phản ứng vừa rồi của Thời Niên lại khiến anh không mấy yên tâm, nếu giờ anh rời đi, sợ là Thời Niên sẽ nghĩ nhiều mất.
Cuối cùng vẫn không đi, mà ra phòng khách, ngồi trên sô pha.
Đau đầu là giả, nhưng tối qua gần như cả đêm không ngủ, lúc này không có tinh thần gì cũng là thật, có lẽ do vừa mới ăn cơm chiều, Kiều Ngộ An ngửa đầu dựa vào lưng ghế sô pha, có hơi lim dim buồn ngủ, thế nên ngay cả Thời Niên đi ra khỏi nhà bếp khi nào cũng không biết.
Cho đến khi Thời Niên đặt tay lên hai bên thái dương, nhẹ nhàng xoa ấn, Kiều Ngộ An mới sực tỉnh mở mắt.
Thời Niên ở ngay trên đỉnh đầu anh, thấy anh mở mắt thì hỏi anh: “Như vậy có thoải mái hơn không?”
Kiều Ngộ An hiểu, Thời Niên không phải cố ý tán tỉnh, có lẽ trong từ điển của hắn vốn không có khái niệm này, nhưng Kiều Ngộ An đã hiểu rõ tâm tư của mình, sự gần gũi vô ý của Thời Niên như vậy đều khiến cõi lòng vốn đã không bình tĩnh của anh càng thêm vài phần rộn rã.
Anh rời khỏi chỗ tựa lưng gần như ngay lập tức, ngồi thẳng dậy:
“Đừng xoa, không có sao đâu.”
Thời Niên không nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Ngộ An, cho nên cũng không phát hiện sự mất tự nhiên của anh, thật sự không xoa nữa.
Thời Niên không tiếp tục thêm, Kiều Ngộ An đương nhiên có thể thở phào, nhưng anh lại lo lỡ đâu Thời Niên ngồi xuống đối diện anh thì liệu anh còn có che giấu được vẻ mặt không.
Nhưng Kiều Ngộ An đã nghĩ nhiều rồi, Thời Niên vốn không hề có ý ngồi xuống, hắn ở phía sau Kiều Ngộ An nhìn anh vài giây xác định anh không có sao thì sau đó cất bước lên lầu, cũng y như trước, không nói gì mà rời đi thẳng, hoàn toàn không phát hiện ra Kiều Ngộ An không được tự nhiên.
Kiều Ngộ An nhìn bóng lưng Thời Niên cất bước lên lầu, hơi thở phào.
Gặp được người mình thích đã không dễ, nhưng che giấu bản thân trước mặt người mình thích lại càng khó hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook