Có Bệnh
-
C21: Chương 21
Edit: Mạn Già La
“Là Tiểu Mễ….”
Không phải Tiểu Mễ, Kiều Ngộ An vừa nói ra là biết mình đã đoán sai, nếu đúng là Tiểu Mễ lại khiến Thời Niên bị thương, thì Khương Chanh sẽ lập tức gọi cho anh rồi, Triển Đồ cũng sẽ không bình tĩnh đứng trước mặt anh như vậy, mà đã sớm đánh anh từ lâu.
Giữa hai người cũng chẳng có tình nghĩa thân thiết gì.
Nhưng nhìn biểu hiện của Triển Đồ, cho dù Thời Niên có bị thương cũng không phải chuyện lớn, nếu không y sẽ không bình tĩnh thản nhiên đứng trước mặt anh thế này.
“Đi thôi.” Kiều Ngộ An thở ra một hơi.
Kiều Ngộ An ngồi xe của Triển Đồ về Tứ Quý Nhập Mộng, dọc đường Triển Đồ lặng lẽ nhìn Kiều Ngộ An qua kính chiếu hậu trong xe không biết bao nhiêu lần, làm Kiều Ngộ An định tạm nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không làm được, cuối cùng chỉ đành thở dài:
“Cậu có chuyện muốn nói với tôi?”
“Đúng vậy.” Triển Đồ cũng thẳng thắn: “Kiều Ngộ An, tôi biết anh là người tốt, cũng là một bác sĩ giỏi, nhưng con người thì chính là như vậy, sức lực có hạn, không thể nào làm được mọi việc hoàn hảo cả, anh là đứa con ngoan, là người em ngoan, là người cậu tốt, bác sĩ giỏi, nhưng anh có thể làm người bạn tốt sao?”
Kiều Ngộ An há miệng muốn nói, Triển Đồ lại nói tiếp:
“Chắc anh hiểu ý tôi nhỉ, tôi không tin anh có thể trở thành người bạn tốt của Thời Niên được.”
Lời của Triển Đồ khiến Kiều Ngộ An ngớ ra chốc lát, nhưng vẫn không hiểu y muốn nói gì lắm:
“Cậu muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra cho tôi đi.”
“Được.” Triển Đồ nói, “Anh kết bạn với anh trai tôi là vì cô bé đó hay là vì thật tình?”
Triển Đồ nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, dù sao vì chuyện Khương Tiểu Mễ ai cũng sẽ nghĩ Kiều Ngộ An tiếp cận Thời Niên có phải có ý đồ riêng hay không, bởi vì chỉ khi có quan hệ tốt với Thời Niên rồi, hắn mới sẽ đồng ý cho Khương Tiểu Mễ tiếp tục lên gác xép, không phải sao?
Nhưng Kiều Ngộ An thật sự không nghĩ như vậy.
“Tôi thật sự muốn làm bạn với Thời Niên.”
Triển Đồ hừ nhẹ một tiếng không tin, nhưng cũng không nói gì thêm:
“Anh biết tình huống của anh tôi thế nào không?”
“Chứng hoang tưởng bị hại.” Kiều Ngộ An nhìn con đường phía trước: “Anh cậu có nói với tôi rồi.”
“Nếu anh đã biết, vậy thì anh phải rõ làm bạn với một người như anh tôi rất mệt, anh ấy đa nghi, hay thay đổi thất thường, luôn nhìn mọi việc anh làm bằng ánh mắt nghi ngờ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ cho anh toàn bộ lòng tin.”
“Hiện tại anh biết anh ấy mới bao lâu? Mới hơn một tháng mà thôi, có lẽ thấy một người như vậy mới lạ thú vị, bởi vì chưa gặp bao giờ, nhưng qua thời gian lâu thì sao, anh có nghĩ anh ấy như thế là kỳ quặc không? Có cảm thấy mình rõ ràng chẳng làm gì nhưng tại sao anh ấy lại nghi ngờ mình không? Có cảm thấy rất tổn thương khi bị anh ấy nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ không? Có cảm thấy phiền? Cảm thấy mệt không? Cảm thấy hối hận vì lựa chọn lúc trước không?”
Từ lần đầu nhìn thấy Triển Đồ, ấn tượng mà Triển Đồ cho Kiều Ngộ An là một chàng trai lạnh lùng bất cần nhưng lại sợ ma, nhưng đối với vấn đề của Thời Niên thì không chịu nhường dù một tấc, nhưng cho đến giờ phút này, Kiều Ngộ An dường như mới nhìn thấy một Triển Đồ thật sự, một Triển Đồ có thể nghĩ đến mọi chuyện đủ toàn diện vì Thời Niên.
“Cậu sợ cuối cùng tôi chịu không nổi sự đa nghi của Thời Niên, không làm bạn với cậu ấy nữa, và cậu ấy sẽ rất đau lòng.” Kiều Ngộ An hiểu ý y.
“Đúng vậy.” Triển Đồ dứt khoát thừa nhận: “Anh tôi đúng là có chút khác người thường, nhưng anh ấy không ảnh hưởng đến ai, tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho anh ấy, anh ấy sống như vậy mười mấy năm rồi, không quen biết ai, mặc dù cô đơn, nhưng cũng đâu có hề hấn gì, khi trước tôi đã nói, hai người muốn làm bạn, tôi không phản đối, anh tôi vui vẻ chấp nhận anh, vậy nên tôi có thể chấp nhận anh, nhưng nếu sau này anh cảm thấy mệt mỏi phiền chán, muốn im lặng rời đi, khiến anh tôi lại nghi ngờ có phải mình có bệnh hay không, tôi sẽ giết chết anh!”
Kiều Ngộ An nghe vậy mỉm cười, vừa định nói, Triển Đồ An đã cảnh cáo:
“Không hề nói đùa với anh đâu.”
Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại:
“Lần đầu gặp Thời Niên tôi đã biết cậu ấy khác biệt, tôi cũng chăm sóc cậu ấy hơn một tháng, không hiểu hết toàn bộ được, nhưng ít nhất đã biết khá nhiều, tôi biết nhiều vậy rồi vẫn quyết định kết bạn với cậu ấy, vậy tất nhiên là đã suy nghĩ rất kỹ, tôi gần ba mươi tuổi, không phải trẻ con, lại còn là bác sĩ, tôi biết đối với người có vấn đề về tâm lý, việc chấp nhận một ai đó rồi lại nhìn người đó rời bỏ mình có ảnh hưởng lớn với hắn như thế nào.”
“Tôi không dám nói mình có thể chữa khỏi cho Thời Niên, nhưng tôi dám khẳng định, tôi chắc chắn sẽ không, cũng không để Thời Niên vì mình mà bệnh trở nên nặng hơn.” Kiều Ngộ An cười: “Nếu tôi làm thế, cậu cứ giết tôi là được.”
Triển Đồ quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, nghiêm túc xem xét hết thảy biểu cảm trên mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra kết luận là y có tin hay không, Kiều Ngộ An cũng không để tâm, nhưng anh lại rất tò mò về một chuyện khác:
“Chắc cậu và Thời Niên cũng là sau này mới quen, sao cậu lại ở bên cạnh cậu ấy nhiều năm như vậy?”
Câu hỏi này của Kiều Ngộ An hiển nhiên là vứt lại câu hỏi mà Triển Đồ đã hỏi anh, cậu cảm thấy tôi sẽ phiền với trạng thái này của Thời Niên, nhưng cậu đã ở bên cậu ấy suốt mười năm qua, không phải sao?
Triển Đồ cũng không quay đầu:
“Tôi khác anh, mạng sống của tôi đều là của anh tôi, không có anh ấy tôi đã chết từ lâu rồi.”
Chuyện cụ thể Triển Đồ không nói, Kiều Ngộ An cũng không hỏi lại.
Điều đó không quan trọng, quan trọng là hai người đều muốn Thời Niên tốt lên là đủ rồi.
Kiều Ngộ An những tưởng cuộc nói chuyện của hai người đã kết thúc, song không ngờ xe ngừng ở Tứ Quý Nhập Mộng, lúc hai người xuống xe Triển Đồ lại đột nhiên hỏi Kiều Ngộ An một câu:
“Anh thích anh tôi phải không?”
Kiều Ngộ An sững người một lúc, có chút kinh ngạc sao Triển Đồ có thể nhìn ra anh thích đàn ông, tuy anh chưa bao giờ che giấu xu hướng tính dục của mình, nhưng cũng không có ý muốn mọi người đều biết.
“Cậu.…”
“Nếu anh tiếp cận anh tôi không phải anh vì cô bé kia, tôi chỉ có thể nghĩ ra mục đích như vậy.” Triển Đồ chống một tay lên nóc xe nhìn Kiều Ngộ An: “Anh thích đàn ông phải không?”
Kiều Ngộ An cười cười, xách hành lý ra khỏi cốp xe: “Tôi có thích đàn ông hay không và tôi muốn làm bạn với Thời Niên không có liên quan gì, chẳng lẽ trên đời này gay không thể có bạn sao?”
Triển Đồ nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An vài giây, không nói thêm gì, Kiều Ngộ An đi về hướng biệt thự số 4, đi được vài bước lại phát hiện Triển Đồ không có ý đi theo:
“Cậu không vào?”
“Tôi còn có việc, anh vào mình đi, cửa không đóng, cứ đi thẳng vào là được.”
Nói xong thì lại mở cửa xe nổ máy rời đi.
Kiều Ngộ An nhìn chiếc xe của y biến mất khỏi tầm mắt mới quay người đi đến nhà Thời Niên, cửa khép hờ đúng như Triển Đồ nói, nhưng cũng không có gì phải sợ, căn nhà này ngoài anh và Khương Tiểu Mễ ra thì sẽ không có ai đến.
Mà ngay cả Khương Tiểu Mễ bình thường cũng sẽ không dám đến đây vào ban ngày.
Hơn một tuần không đến, trong biệt thự cũng không có gì khác lạ, đèn tầng một không bật, khắp nơi tối om, Kiều Ngộ An ở đây hơn một tháng sớm đã quen với bày trí ở nơi này, nên cũng không bật đèn, đóng cửa bỏ hành lý xuống rồi lên thẳng tầng hai.
Lúc này đang là buổi chiều, theo thói quen Thời Niên hắn sẽ không vào thư phòng, Kiều Ngộ An trực tiếp đi vào phòng ngủ, bật đèn, nhưng bất ngờ là trong phòng ngủ chẳng có ai, trong ngăn tủ cũng không có nốt.
Kiều Ngộ An vừa định quay người đến thư phòng tìm hắn, cửa phòng tắm lại đột nhiên bị mở ra, Thời Niên từ bên trong đi ra, Kiều Ngộ An vừa nhìn thấy vết bỏng trên đùi Thời Niên, mày hơi nhíu.
Trên đường tới Triển Đồ đã nói qua với anh, Thời Niên vì không muốn ăn đồ đông lạnh, mà trong tủ lạnh còn có ít thực phẩm Kiều Ngộ An mua nên quyết định tự mình làm, nhưng đồ ăn thì không làm được, thiếu chút nữa tự nấu chín mình.
Sơ ý làm nghiêng chảo, đổ hết dầu lên đùi phải, may là nhiệt độ dầu không quá cao nhưng vẫn bị bỏng, vết phồng rộp nổi lên ngay lập tức, chảo rơi xuống đất còn làm bị thương chân nữa.
Tóm lại cũng chỉ có thể hình dung là thảm không nỡ nhìn.
“Về rồi?” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên mất tự nhiên là vì cách mặc đồ trên người hắn lúc này, dù sao thời tiết hiện tại nóng bức, trên đùi hắn lại bị thương, không thể mặc quần, cho nên thân trên ngoại trừ mặc một chiếc áo thun ra, thân dưới cũng chỉ mặc mỗi cái quần lót góc bẹt.
Nhưng khi Kiều Ngộ An bảo Thời Niên ngồi lên giường chuẩn bị xem vết thương của hắn mới biết Thời Niên không được tự nhiên không phải vì chuyện này.
“Thật xin lỗi.” Câu Thời Niên nói đầu tiên là vậy.
Kiều Ngộ An không hiểu ý của hắn, ngớ ra nhìn hắn:
“Xin lỗi tôi làm gì? Bị thương là cậu mà.”
“Không phải vì chuyện này.” Thời Niên nói, “Xin lỗi vì cách tôi đã nói vào đêm trước khi anh rời đi, còn cả đuổi anh đi nữa.”
Những lời này Thời Niên đã nhịn trong lòng mấy ngày, mặc dù Khương Tiểu Mễ nói cho hắn Kiều Ngộ An không tức giận, nhưng Thời Niên vẫn cảm thấy mình làm sai, cho nên xin lỗi là điều mà hắn thấy cần phải làm.
Kiều Ngộ An không nói gì mấy giây, nhìn Thời Niên, mấy giây sau bất đắc dĩ thở dài:
“Thời Niên, có phải cậu quên lúc trước tôi đã nói gì với cậu rồi không, tôi đã nói với cậu, chỉ cần tôi khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu cứ việc nói thẳng với tôi, có thể đuổi tôi đi bất cứ lúc nào, cậu không làm gì sai, không cần xin lỗi tôi, huống chi nếu cậu không nhắc nhở tôi chuyện này, tôi cũng đã quên mất.”
“Cho nên, anh tha lỗi cho tôi rồi?”
“Tôi không tha thứ, cậu không làm sai gì cả, tôi không biết tha thứ cho cậu cái gì.” Kiều Ngộ An nói xong thì đứng dậy, xách hộp thuốc trong góc đến đặt ở bên mép giường, vết bỏng của Thời Niên đã bôi thuốc trị bỏng rồi, nhưng có số bọng nước quá lớn không thể tự hấp thụ được, vẫn cần phải xử lý.
Kiều Ngộ An đeo găng tay y tế vào, khi Kiều Ngộ An đang định rút kim ra chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Thời Niên:
“Lần này dùng kim được không? Không đâm vào thịt đâu.”
Thời Niên nhìn cây kim trong tay Kiều Ngộ An, không biết nghĩ tới cái gì, toàn thân có chút căng cứng, Kiều Ngộ An vội vàng bỏ xuống:
“Tôi bỏ xuống rồi, tôi không dùng kim nữa, là tôi không suy nghĩ chu đáo.”
Thời Niên dần thả lỏng, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Thời Niên như vậy khiến Kiều Ngộ An không khỏi thấy đau lòng, hắn sợ nhiều thứ như thế, thậm chí anh không dám nghĩ đến rốt cuộc trước kia Thời Niên đã từng trải qua những gì, qua vấn đề lần trước của anh cũng đã khiến Thời Niên suýt thì mất khống chế cuối cùng ngủ trong ngăn tủ, lần này Kiều Ngộ An dù thế nào cũng phải kìm nén cảm xúc của mình.
Cuối cùng Kiều Ngộ An dùng kéo cắt bọng nước, nặn dịch mủ bên trong ra, này thực ra rất đau, đặc biệt còn ở vị trí này, nhưng Thời Niên từ đầu đến cuối lại không hề có phản ứng gì, thậm chí còn không có căng thẳng chút nào, đến việc tại sao lại như thế, Kiều Ngộ An đã không dám nghĩ tiếp nữa.
Kiều Ngộ An không nhìn Thời Niên, bắt đầu sát trùng vết bỏng cho hắn, chuẩn bị bôi thuốc.
Kiều Ngộ An thề là anh thật sự không hề nghĩ ngợi gì cả, khi biết Thời Niên bị thương sự chú ý của anh vẫn luôn dồn vào vết thương, hơn nữa với phản ứng căng thẳng vừa rồi của Thời Niên, anh cũng không khỏi thả chậm động tác của mình, thậm chí còn đối đãi với hắn như một bệnh nhân nhỏ của anh trong bệnh viện, vừa bôi thuốc còn vừa thổi.
“Đừng thổi.” Thời Niên lên tiếng ngăn lại.
Kiều Ngộ An cho rằng Thời Niên không thích cách đối xử như với trẻ con này, cho rằng hắn ngại ngùng, thậm chí còn lên tiếng dỗ dành hắn:
“Thổi sẽ không đau.”
Quả thật, gió mát có thể có chút tác dụng chườm lạnh, có thể thích hợp giảm đau, nhưng Kiều Ngộ An cũng đã quên, quên vết thương của Thời Niên chính là ở đùi, cách rất gần nơi nào đó, đến lúc anh nhận ra đã muộn rồi.
Thời Niên…. cứng.
Còn…. rất lớn nữa.
“Là Tiểu Mễ….”
Không phải Tiểu Mễ, Kiều Ngộ An vừa nói ra là biết mình đã đoán sai, nếu đúng là Tiểu Mễ lại khiến Thời Niên bị thương, thì Khương Chanh sẽ lập tức gọi cho anh rồi, Triển Đồ cũng sẽ không bình tĩnh đứng trước mặt anh như vậy, mà đã sớm đánh anh từ lâu.
Giữa hai người cũng chẳng có tình nghĩa thân thiết gì.
Nhưng nhìn biểu hiện của Triển Đồ, cho dù Thời Niên có bị thương cũng không phải chuyện lớn, nếu không y sẽ không bình tĩnh thản nhiên đứng trước mặt anh thế này.
“Đi thôi.” Kiều Ngộ An thở ra một hơi.
Kiều Ngộ An ngồi xe của Triển Đồ về Tứ Quý Nhập Mộng, dọc đường Triển Đồ lặng lẽ nhìn Kiều Ngộ An qua kính chiếu hậu trong xe không biết bao nhiêu lần, làm Kiều Ngộ An định tạm nhắm mắt nghỉ ngơi cũng không làm được, cuối cùng chỉ đành thở dài:
“Cậu có chuyện muốn nói với tôi?”
“Đúng vậy.” Triển Đồ cũng thẳng thắn: “Kiều Ngộ An, tôi biết anh là người tốt, cũng là một bác sĩ giỏi, nhưng con người thì chính là như vậy, sức lực có hạn, không thể nào làm được mọi việc hoàn hảo cả, anh là đứa con ngoan, là người em ngoan, là người cậu tốt, bác sĩ giỏi, nhưng anh có thể làm người bạn tốt sao?”
Kiều Ngộ An há miệng muốn nói, Triển Đồ lại nói tiếp:
“Chắc anh hiểu ý tôi nhỉ, tôi không tin anh có thể trở thành người bạn tốt của Thời Niên được.”
Lời của Triển Đồ khiến Kiều Ngộ An ngớ ra chốc lát, nhưng vẫn không hiểu y muốn nói gì lắm:
“Cậu muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng ra cho tôi đi.”
“Được.” Triển Đồ nói, “Anh kết bạn với anh trai tôi là vì cô bé đó hay là vì thật tình?”
Triển Đồ nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, dù sao vì chuyện Khương Tiểu Mễ ai cũng sẽ nghĩ Kiều Ngộ An tiếp cận Thời Niên có phải có ý đồ riêng hay không, bởi vì chỉ khi có quan hệ tốt với Thời Niên rồi, hắn mới sẽ đồng ý cho Khương Tiểu Mễ tiếp tục lên gác xép, không phải sao?
Nhưng Kiều Ngộ An thật sự không nghĩ như vậy.
“Tôi thật sự muốn làm bạn với Thời Niên.”
Triển Đồ hừ nhẹ một tiếng không tin, nhưng cũng không nói gì thêm:
“Anh biết tình huống của anh tôi thế nào không?”
“Chứng hoang tưởng bị hại.” Kiều Ngộ An nhìn con đường phía trước: “Anh cậu có nói với tôi rồi.”
“Nếu anh đã biết, vậy thì anh phải rõ làm bạn với một người như anh tôi rất mệt, anh ấy đa nghi, hay thay đổi thất thường, luôn nhìn mọi việc anh làm bằng ánh mắt nghi ngờ, có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ cho anh toàn bộ lòng tin.”
“Hiện tại anh biết anh ấy mới bao lâu? Mới hơn một tháng mà thôi, có lẽ thấy một người như vậy mới lạ thú vị, bởi vì chưa gặp bao giờ, nhưng qua thời gian lâu thì sao, anh có nghĩ anh ấy như thế là kỳ quặc không? Có cảm thấy mình rõ ràng chẳng làm gì nhưng tại sao anh ấy lại nghi ngờ mình không? Có cảm thấy rất tổn thương khi bị anh ấy nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ không? Có cảm thấy phiền? Cảm thấy mệt không? Cảm thấy hối hận vì lựa chọn lúc trước không?”
Từ lần đầu nhìn thấy Triển Đồ, ấn tượng mà Triển Đồ cho Kiều Ngộ An là một chàng trai lạnh lùng bất cần nhưng lại sợ ma, nhưng đối với vấn đề của Thời Niên thì không chịu nhường dù một tấc, nhưng cho đến giờ phút này, Kiều Ngộ An dường như mới nhìn thấy một Triển Đồ thật sự, một Triển Đồ có thể nghĩ đến mọi chuyện đủ toàn diện vì Thời Niên.
“Cậu sợ cuối cùng tôi chịu không nổi sự đa nghi của Thời Niên, không làm bạn với cậu ấy nữa, và cậu ấy sẽ rất đau lòng.” Kiều Ngộ An hiểu ý y.
“Đúng vậy.” Triển Đồ dứt khoát thừa nhận: “Anh tôi đúng là có chút khác người thường, nhưng anh ấy không ảnh hưởng đến ai, tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho anh ấy, anh ấy sống như vậy mười mấy năm rồi, không quen biết ai, mặc dù cô đơn, nhưng cũng đâu có hề hấn gì, khi trước tôi đã nói, hai người muốn làm bạn, tôi không phản đối, anh tôi vui vẻ chấp nhận anh, vậy nên tôi có thể chấp nhận anh, nhưng nếu sau này anh cảm thấy mệt mỏi phiền chán, muốn im lặng rời đi, khiến anh tôi lại nghi ngờ có phải mình có bệnh hay không, tôi sẽ giết chết anh!”
Kiều Ngộ An nghe vậy mỉm cười, vừa định nói, Triển Đồ An đã cảnh cáo:
“Không hề nói đùa với anh đâu.”
Kiều Ngộ An nhìn Triển Đồ, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại:
“Lần đầu gặp Thời Niên tôi đã biết cậu ấy khác biệt, tôi cũng chăm sóc cậu ấy hơn một tháng, không hiểu hết toàn bộ được, nhưng ít nhất đã biết khá nhiều, tôi biết nhiều vậy rồi vẫn quyết định kết bạn với cậu ấy, vậy tất nhiên là đã suy nghĩ rất kỹ, tôi gần ba mươi tuổi, không phải trẻ con, lại còn là bác sĩ, tôi biết đối với người có vấn đề về tâm lý, việc chấp nhận một ai đó rồi lại nhìn người đó rời bỏ mình có ảnh hưởng lớn với hắn như thế nào.”
“Tôi không dám nói mình có thể chữa khỏi cho Thời Niên, nhưng tôi dám khẳng định, tôi chắc chắn sẽ không, cũng không để Thời Niên vì mình mà bệnh trở nên nặng hơn.” Kiều Ngộ An cười: “Nếu tôi làm thế, cậu cứ giết tôi là được.”
Triển Đồ quay đầu nhìn Kiều Ngộ An, nghiêm túc xem xét hết thảy biểu cảm trên mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra kết luận là y có tin hay không, Kiều Ngộ An cũng không để tâm, nhưng anh lại rất tò mò về một chuyện khác:
“Chắc cậu và Thời Niên cũng là sau này mới quen, sao cậu lại ở bên cạnh cậu ấy nhiều năm như vậy?”
Câu hỏi này của Kiều Ngộ An hiển nhiên là vứt lại câu hỏi mà Triển Đồ đã hỏi anh, cậu cảm thấy tôi sẽ phiền với trạng thái này của Thời Niên, nhưng cậu đã ở bên cậu ấy suốt mười năm qua, không phải sao?
Triển Đồ cũng không quay đầu:
“Tôi khác anh, mạng sống của tôi đều là của anh tôi, không có anh ấy tôi đã chết từ lâu rồi.”
Chuyện cụ thể Triển Đồ không nói, Kiều Ngộ An cũng không hỏi lại.
Điều đó không quan trọng, quan trọng là hai người đều muốn Thời Niên tốt lên là đủ rồi.
Kiều Ngộ An những tưởng cuộc nói chuyện của hai người đã kết thúc, song không ngờ xe ngừng ở Tứ Quý Nhập Mộng, lúc hai người xuống xe Triển Đồ lại đột nhiên hỏi Kiều Ngộ An một câu:
“Anh thích anh tôi phải không?”
Kiều Ngộ An sững người một lúc, có chút kinh ngạc sao Triển Đồ có thể nhìn ra anh thích đàn ông, tuy anh chưa bao giờ che giấu xu hướng tính dục của mình, nhưng cũng không có ý muốn mọi người đều biết.
“Cậu.…”
“Nếu anh tiếp cận anh tôi không phải anh vì cô bé kia, tôi chỉ có thể nghĩ ra mục đích như vậy.” Triển Đồ chống một tay lên nóc xe nhìn Kiều Ngộ An: “Anh thích đàn ông phải không?”
Kiều Ngộ An cười cười, xách hành lý ra khỏi cốp xe: “Tôi có thích đàn ông hay không và tôi muốn làm bạn với Thời Niên không có liên quan gì, chẳng lẽ trên đời này gay không thể có bạn sao?”
Triển Đồ nhìn chằm chằm Kiều Ngộ An vài giây, không nói thêm gì, Kiều Ngộ An đi về hướng biệt thự số 4, đi được vài bước lại phát hiện Triển Đồ không có ý đi theo:
“Cậu không vào?”
“Tôi còn có việc, anh vào mình đi, cửa không đóng, cứ đi thẳng vào là được.”
Nói xong thì lại mở cửa xe nổ máy rời đi.
Kiều Ngộ An nhìn chiếc xe của y biến mất khỏi tầm mắt mới quay người đi đến nhà Thời Niên, cửa khép hờ đúng như Triển Đồ nói, nhưng cũng không có gì phải sợ, căn nhà này ngoài anh và Khương Tiểu Mễ ra thì sẽ không có ai đến.
Mà ngay cả Khương Tiểu Mễ bình thường cũng sẽ không dám đến đây vào ban ngày.
Hơn một tuần không đến, trong biệt thự cũng không có gì khác lạ, đèn tầng một không bật, khắp nơi tối om, Kiều Ngộ An ở đây hơn một tháng sớm đã quen với bày trí ở nơi này, nên cũng không bật đèn, đóng cửa bỏ hành lý xuống rồi lên thẳng tầng hai.
Lúc này đang là buổi chiều, theo thói quen Thời Niên hắn sẽ không vào thư phòng, Kiều Ngộ An trực tiếp đi vào phòng ngủ, bật đèn, nhưng bất ngờ là trong phòng ngủ chẳng có ai, trong ngăn tủ cũng không có nốt.
Kiều Ngộ An vừa định quay người đến thư phòng tìm hắn, cửa phòng tắm lại đột nhiên bị mở ra, Thời Niên từ bên trong đi ra, Kiều Ngộ An vừa nhìn thấy vết bỏng trên đùi Thời Niên, mày hơi nhíu.
Trên đường tới Triển Đồ đã nói qua với anh, Thời Niên vì không muốn ăn đồ đông lạnh, mà trong tủ lạnh còn có ít thực phẩm Kiều Ngộ An mua nên quyết định tự mình làm, nhưng đồ ăn thì không làm được, thiếu chút nữa tự nấu chín mình.
Sơ ý làm nghiêng chảo, đổ hết dầu lên đùi phải, may là nhiệt độ dầu không quá cao nhưng vẫn bị bỏng, vết phồng rộp nổi lên ngay lập tức, chảo rơi xuống đất còn làm bị thương chân nữa.
Tóm lại cũng chỉ có thể hình dung là thảm không nỡ nhìn.
“Về rồi?” Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.
Kiều Ngộ An tưởng rằng Thời Niên mất tự nhiên là vì cách mặc đồ trên người hắn lúc này, dù sao thời tiết hiện tại nóng bức, trên đùi hắn lại bị thương, không thể mặc quần, cho nên thân trên ngoại trừ mặc một chiếc áo thun ra, thân dưới cũng chỉ mặc mỗi cái quần lót góc bẹt.
Nhưng khi Kiều Ngộ An bảo Thời Niên ngồi lên giường chuẩn bị xem vết thương của hắn mới biết Thời Niên không được tự nhiên không phải vì chuyện này.
“Thật xin lỗi.” Câu Thời Niên nói đầu tiên là vậy.
Kiều Ngộ An không hiểu ý của hắn, ngớ ra nhìn hắn:
“Xin lỗi tôi làm gì? Bị thương là cậu mà.”
“Không phải vì chuyện này.” Thời Niên nói, “Xin lỗi vì cách tôi đã nói vào đêm trước khi anh rời đi, còn cả đuổi anh đi nữa.”
Những lời này Thời Niên đã nhịn trong lòng mấy ngày, mặc dù Khương Tiểu Mễ nói cho hắn Kiều Ngộ An không tức giận, nhưng Thời Niên vẫn cảm thấy mình làm sai, cho nên xin lỗi là điều mà hắn thấy cần phải làm.
Kiều Ngộ An không nói gì mấy giây, nhìn Thời Niên, mấy giây sau bất đắc dĩ thở dài:
“Thời Niên, có phải cậu quên lúc trước tôi đã nói gì với cậu rồi không, tôi đã nói với cậu, chỉ cần tôi khiến cậu cảm thấy khó chịu, cậu cứ việc nói thẳng với tôi, có thể đuổi tôi đi bất cứ lúc nào, cậu không làm gì sai, không cần xin lỗi tôi, huống chi nếu cậu không nhắc nhở tôi chuyện này, tôi cũng đã quên mất.”
“Cho nên, anh tha lỗi cho tôi rồi?”
“Tôi không tha thứ, cậu không làm sai gì cả, tôi không biết tha thứ cho cậu cái gì.” Kiều Ngộ An nói xong thì đứng dậy, xách hộp thuốc trong góc đến đặt ở bên mép giường, vết bỏng của Thời Niên đã bôi thuốc trị bỏng rồi, nhưng có số bọng nước quá lớn không thể tự hấp thụ được, vẫn cần phải xử lý.
Kiều Ngộ An đeo găng tay y tế vào, khi Kiều Ngộ An đang định rút kim ra chợt nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Thời Niên:
“Lần này dùng kim được không? Không đâm vào thịt đâu.”
Thời Niên nhìn cây kim trong tay Kiều Ngộ An, không biết nghĩ tới cái gì, toàn thân có chút căng cứng, Kiều Ngộ An vội vàng bỏ xuống:
“Tôi bỏ xuống rồi, tôi không dùng kim nữa, là tôi không suy nghĩ chu đáo.”
Thời Niên dần thả lỏng, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Thời Niên như vậy khiến Kiều Ngộ An không khỏi thấy đau lòng, hắn sợ nhiều thứ như thế, thậm chí anh không dám nghĩ đến rốt cuộc trước kia Thời Niên đã từng trải qua những gì, qua vấn đề lần trước của anh cũng đã khiến Thời Niên suýt thì mất khống chế cuối cùng ngủ trong ngăn tủ, lần này Kiều Ngộ An dù thế nào cũng phải kìm nén cảm xúc của mình.
Cuối cùng Kiều Ngộ An dùng kéo cắt bọng nước, nặn dịch mủ bên trong ra, này thực ra rất đau, đặc biệt còn ở vị trí này, nhưng Thời Niên từ đầu đến cuối lại không hề có phản ứng gì, thậm chí còn không có căng thẳng chút nào, đến việc tại sao lại như thế, Kiều Ngộ An đã không dám nghĩ tiếp nữa.
Kiều Ngộ An không nhìn Thời Niên, bắt đầu sát trùng vết bỏng cho hắn, chuẩn bị bôi thuốc.
Kiều Ngộ An thề là anh thật sự không hề nghĩ ngợi gì cả, khi biết Thời Niên bị thương sự chú ý của anh vẫn luôn dồn vào vết thương, hơn nữa với phản ứng căng thẳng vừa rồi của Thời Niên, anh cũng không khỏi thả chậm động tác của mình, thậm chí còn đối đãi với hắn như một bệnh nhân nhỏ của anh trong bệnh viện, vừa bôi thuốc còn vừa thổi.
“Đừng thổi.” Thời Niên lên tiếng ngăn lại.
Kiều Ngộ An cho rằng Thời Niên không thích cách đối xử như với trẻ con này, cho rằng hắn ngại ngùng, thậm chí còn lên tiếng dỗ dành hắn:
“Thổi sẽ không đau.”
Quả thật, gió mát có thể có chút tác dụng chườm lạnh, có thể thích hợp giảm đau, nhưng Kiều Ngộ An cũng đã quên, quên vết thương của Thời Niên chính là ở đùi, cách rất gần nơi nào đó, đến lúc anh nhận ra đã muộn rồi.
Thời Niên…. cứng.
Còn…. rất lớn nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook