Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Chương 261: Ban đêm than khóc anh em cùng người yêu (Đầu)

“Tu La, mọi thứ chuẩn bị xong rồi.” Trong phòng tối tăm, Tu La ngồi trên ghế đong đưa khoa trương vẻ mặt bày ra một chút xảo quyệt.

“A, thật muốn xem một chút vẻ mặt Dạ Thiên Ưng kia khóc không ra nước mắt, ngẫm lại cũng rất kích thích.” Khóe miệng của hăn phác họa đầy ý cười âm hiểm khủng bố.

Xem ra trận bão táp của Tu La kia sắp nhằm Dạ Thiên Ưng đánh tới rồi……

Lờ mờ bên trong phòng tắm, hai cỗ thân thể nhẵn bóng đan dệt cánh hoa hồng trong bồn tắm lớn.

Cuối bồn tắm lớn, thả một ly rượu đỏ, người đàn ông tay cầm rượu vang nhẹ nhấp một ngụm, người phụ nữ giương đầu lên, người đàn ông đưa miệng chuyển rượu ngon vào trong miệng của người phụ nữ.

Không khí mập mờ cùng với hương vị tình dục lập tức đã tràn ngập cả phòng tắm.

Lưng bóng loáng của người phụ nữ sít sao tựa vào lửa nóng trước ngực của người đàn ông: “Thiên Ưng, em rất nhớ anh……”

Mười ngày, mãi đến lúc không có người cô mới nói lộ ra nỗi nhớ nhung suốt mười ngày với anh. 10nlk.

Bây giờ cô đã muốn một khắc cũng không rời được anh.

Khóe miệng của anh khẽ vẽ lên một vòng nụ cười thỏa mãn, bàn tay to the bụng dưới trơn bóng bằng phẳng của cô chuyển về phía chỗ căng tròn no đủ tự nhiên của cô: “Bảo bối, em thích con trai hay là con gái?”

Đầu của cô rúc thật chặt vào ngực anh: “Đều không thích.” Tính cách trẻ con của cô chắc chắn lại quả quyết bộc lộ ra ngoài.

Cô không muốn có con, không muốn bị Dạ Thiên Ưng cưng chiều con của họ mà quên cô, cô thầm muốn cùng anh trải qua thế giới hai người.

Cô còn nhỏ, hàn toàn không thể hiểu về khái niệm gia đình, ý nghĩ ích kỷ vừa hoài nghi vừa mạnh mẽ thể hiện ra sự chiếm hữu khi yêu.

Đổi qua cơ thể của cô, lửa dục vọng bỏng cháy kia của anh đâm vào trong mềm mại của cô.

“Ưm……” Cả người cô giống như nước ngã vào trong ngực của anh.

“Bảo bối, cả đời anh chỉ biết thương em, dù cho chúng ta có con, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.” Anh nhìn ra sự ích kỷ của cô.

Anh thật vui mừng, rất vui mừng cô có thể thương anh như thế.

Hồng triều thoáng đọng ở trên mặt cô, hơi nóng trong phòng tắm cùng với cảm giác mê loạn từ lâu làm cô không thể suy nghĩ: “Thiên Ưng, em rất yêu anh.” Lời nói mê loạn từ miệng của cô vừa nói ra, miệng cắn ở trên vai anh, cô lại lần nữa đắm chìm vào trong tình yêu anh như biển cả.

“Bảo bối. . . . . .” Anh cũng đã như muốn lệch ranh giới, hai má đỏ hồng hơi nổi lên. tiếng thở dốc đần dần tăng lên, chỗ hù dọa kia chạy nước rút càng thêm mãnh liệt, cùng với một tiếng gầm nhẹ, chờ đợi cùng hưởng thụ của anh trút hết ra, ôm chặt lấy cơ thể xụi lơ của cô, ở bên tai cô khẽ nỉ non câu: “Anh yêu em.” Giăng lưới bắt chỉ buộc chặt bên ngoài(*).

Lại một câu nữa tớ bó tay, nguyên bản là: (罗修恐勒表), bạn nào hiểu thì giúp tớ để tớ sửa.

Họ ở cùng một chỗ rất lâu?Yêu nhau đã bao lâu?

Nhưng mà câu anh yêu em này, thật là lần thứ hai anh nói ra với cô.

Cô thật là vui mừng, rất vui được nghe anh thổ lộ, dựa đầu vào trước ngực anh, đôi mắt như nước kia hơi hơi có chút ướt át.

Rất muốn lớn lên, thật là muốn mau mau lớn lên để xứng đáng làm vợ anh.

Rất muốn cùng anh xây dựng một gia đình……

Đang lúc này, di động cạnh bồn tắm vang lên, anh đưa tai nghe hình răng cưa màu lăm để lên bên tai, đột nhiên khuôn mặt anh ấy vốn dịu dàng nhanh chóng phủ lên đầy u ám.

Đứng dậy ra khỏi bồn tắm, mặc áo choàng tắm vào bước nhanh đi ra khỏi bên trong phòng tắm.

Trong lòng của cô có một loại dự cảm không tốt, đưa tay cầm bộ áo ngủ chất liệu tơ tằm sau đó mặc vào trên mình, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà tắm.

Dạ Thiên Ưng đang thay quần áo, đã trễ thế này, còn có thể có chuyện gì?

Mà hơn nữa vẻ mặt của anh?

“Thiên Ưng, xảy ra chuyện gì?”

“Bảo bối, ngoan ngoãn ở lại trong nhà, một lát Tuấn Hi sẽ qua đây.” Anh lo lắng nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự.

Dọc đường đi trong lòng anh rất bất ổn, sau đó thẳng đến bệnh viện.

Anh thấy Lăng Thánh Long bên ngoài phòng cấp cứu, lo lắng hỏi: “Tình hình của Uyển Uyển thế nào?”

Vẻ mặt Lăng Thánh Long lộ ra đầy thương cảm, anh ta khẽ lắc đầu: “Không biết, còn đang cấp cứu.”

Khi anh vừa nhận được điện thoại, chính là Lăng Thánh Long gọi tới.

Lúc Hạ Uyển Uyển đang lái xe một chiếc xe chạy nhanh như gió tới cố ý đụng xe của cô.

Loại tình huống thế này chỉ có một!

Đó chính là Tu La!

Anh nắm tay quả đấm thật chặt, loại trò chơi mèo vờn chuột này anh chịu đủ rồi.

Anh ở ngoài sáng, Tu La ở trong tối.

Không ngừng tập kích thế này quả thực khó mà đề phòng được.

Hôm nay tập kích là Hạ Uyển Uyển, thì ngày mai còn chưa biết sẽ là ai.

“Xin lỗi, Thánh Long.” Là anh làm liên lụy đến Hạ Uyển Uyển rồi……

“Kính ——- koong ——"

Chuông cửa biệt thự vang lên, Ngô Hiểu Dao khoác vào một cái áo ngủ rồi chạy đi mở cửa.

Nhưng mà, khi cửa kia mở ra lúc ấy……

“Các anh là ai???”

Đứng ngoài cửa là sáu người đàn ông, họ không trả lời câu hỏi của cô, đưa tay túm cánh tay của cô, sau đó dùng một cái khăn tay bịt miệng cô lại, bất tri bất giác hai mắt của cô chậm rãi khép chặt lại……

“Các người!” Đột nhiên thấy Hàn Tuấn Hi cầm súng trong tay, một súng đánh trúng phía sau một người đàn ông.

Ngoài ra mấy kẻ khác vội vàng dùng súng chĩa vào giữa đầu Ngô Hiểu Dao đang hôn mê: “Hàn Tuấn Hi, mày bỏ súng trong tay ra, nếu không bọn tao sẽ giết cô ta!”

Mặt Hàn Tuấn Hi lạnh như băng có vài phần u ám, anh ta vẫn thả súng trong tay ra.

Người đàn ông dùng bộ đàm hướng về điện thoại nói: “Lão đại, Hàn Tuấn Hi tới.” 14967626

Đầu kia bộ đàm một người đàn ông phát ra vài tiếng cười âm trầm: “Thật tốt quá, tao đang lo vở diễn này không tìm thấy nhân vật nam chính đau, mang hắn ta cùng đem đến.”

Nghe được người bên kia bộ đàm phân phó, người đàn ông đi tới bên cạnh Hàn Tuấn Hi, lấy ra tay thuốc mê, đưa Hàn Tuấn Hi hôn mê phía sau, mang hai người bọn họ cùng lên xe

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương