Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
Chương 254: Người đàn ông trung niên thần bí

“Thiên Ưng, Thủ tướng bên kia, em thấy hồi hộp quá.” Hiện tại tim cô đạp nhanh quá mức cho phép, ngay lúc này những nhân vật lớn trong giới chính trị đang cách cô không xa, đương nhiên tim cô đập đập liên hồi rồi.

“Vậy em gặp họ là khẩn trương? Còn gặp anh cũng khẩn trương chứ?” Nét mặt của anh phủ lên đầy tà mị, để trả lời vấn đề này cô cần phải cân nhắc nhiều hơn.

“Dĩ nhiên, gặp anh khẩn trương rồi.” Trước kia cứ gặp anh là căng thẳng, bây giờ gặp Thủ tướng là căng thẳng, hì hì.

“Bảo bối, trước tiên em chờ anh ở đây nhé.”

“Vâng, em biết rồi.” Nhẹ gật đầu, cô đứng tại chỗ nhìn xung quanh.

Lúc phục vụ đi ngang qua, cô đưa tay vừa định lấy một ly đồ uống, nhưng một người đàn ông vẻ ngoài hiền lành cầm ly đồ uống lên trước cô.

Cô ngây ra một lúc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, oa, người đàn ông này!!! Đẹp trai quá! Quả thực so với Dạ Thiên Ưng chẳng phân biệt được cao thấp, duy chỉ khác biệt là so với Dạ Thiên Ưng thì lớn tuổi hơn nhiều, nhưng đồng thời cũng thành thục hơn rất nhiều rất nhiều.

“Cho cô.” Người đàn ông hòa nhã cười đem ly nước trái cây cầm trong tay đưa cho cô.

Vì sao ông ta đưa cho mình ly nước trái cây? Sau khi nhận cô khẽ mỉm cười, khách sáo nói: “Cám ơn.”

Tròng mắt của người đàn ông vẫn liên tục chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt cô, cô lúng túng quan sát bản thân từ trên xuống dưới, chẳng lẽ mình mặc quần áo có chỗ nào không khéo sao? Vì sao ông ta lại nhìn chằm chằm vào mình?

“Cô tên là gì vậy?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp vô cùng phong phú giàu biểu cảm. 14967626

“Tôi tên là Ngô Hiểu Dao.”

Đôi mắt có thần của người đàn ông lóe lên sáng lên rồi hạ xuống, đôi mắt vốn dịu dàng lại càng thêm nhu hòa hơn: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“18 tuổi ạ.”

“18 tuổi ư.” Đôi mắt của người đàn ông dường như đắm chìm trong hồi ức vô tận, giọng nói có lẫn thở dài, trên khuôn mặt phủ lên chút dịu dàng mỉm cười: “Đang đi học sao?”

Cô có chút tò mò, vì sao người đàn ông này hỏi cô nhiều chuyện như vậy chứ? Cô mỉm cười, gật đầu: “Vâng.”

“Bố của cô tên là gì? Có lẽ tôi sẽ biết.”

Bố ư?

Ha ha, cô đâu có bố! Cô chỉ nghe nói bố cô muốn làm chính trị, nhưng là ai, từ đầu đến cuối cô không dám hỏi mẹ.

Hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau cũng đã đủ rồi, đối với người cha đã có vợ kia, cô không muốn hận ông ta, cũng không muốn trách ông ta, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tìm kiếm bố của cô!

“Qua đời rồi ạ.”

Người đàn ông bất đắc dĩ cười, đưa bàn tay to sờ lên hai gò má mịn màng của cô.

Cô hoảng hốt từng bước lui về phía sau, mắt hơi nhíu lại, là sói già háo sắc sao? Thật là, nhìn thế nào cũng giống soái ca, có khí chất cũng đều tùy tiện như vậy sao? Chưa nói đến hai câu mà đã động tay động chân rồi?

Người đàn ông xấu hổ thu tay về, từ trên áo móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho cô: “Hiểu Dao, từ nay về sau nếu như có gì cần giúp đỡ từ phía tôi thì cô hay gọi điện thoại cho tôi nhé.”

Nhận lấy tấm danh thiếp, cô nhìn kỹ một chút, đây……

Người đứng thứ hai trong giới chính trị Tiếu cục trưởng!

Không thể nào!

Người nuôi dưỡng Tiếu Thiên Dạ?

“Tiếu Cục trưởng.” Dạ Thiên Ưng đột nhiên đi tới bên cạnh cô, đưa tay ôm vòng eo mảnh mai của cô, từ xa thì anh đã nhìn thấy nhất cử nhất động của cô và Tiếu Cục trưởng rồi.

“Ha ha, Thiên Ưng là bạn trai của Hiểu Dao sao?” Tiếu Cục trưởng ôn tồn hỏi anh.

Anh khẽ mỉm cười, quả quyết gật đầu.

Vào thời điểm nhà anh cháy bố mẹ mất, khi đó Tiếu Cục trưởng vẫn còn là một công chức bình thường, ông ta đã đích thân hỏi thăm tình hình nhà anh, hơn nữa còn hi vọng nhận nuôi ba anh em các anh.

Khí phách có chút cố chấp của anh lúc ấy liền nhẹ nhàng từ chối, mang theo em trai không biết gì về cuộc sống, mà Tiếu Dạ Thiên ngay cả do dự cũng chưa từng do dự liền theo Tiếu Cảnh Ti. 10nlk.

Đối với vị Tiếu Cục trưởng đang ở trước mắt này anh cũng không oán hận, trái lại còn có vài phần kính trọng nữa.

Nhưng Tiếu Cục trưởng lại có hành động thân mật với Ngô Hiểu Dao, làm cho anh cực kỳ tức giận!

“Thật không nghĩ tới, sau mười mấy năm gặp lại cậu lại là Chủ tịch công ty Khóa Quốc.” Nghe được ý tứ trong lời nói của Tiếu Cục trưởng, cô cảm giác họ dường như rất quen thuộc.

“Ngài cũng thế, đã là Cục trưởng.”

“Thiên Ưng, Hiểu Dao có số điện thoại của tôi, cậu có thời gian gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn hẹn mình cậu nói một số chuyện.”

“Vâng”

Mắt của ông ta lại nhìn về phía Ngô Hiểu Dao, trong hai tròng mắt vẫn tràn ngập nhu hòa và dịu dàng như cũ, ông ta mỉm cười với cô, quay người rời đi.

Gương mặt Dạ Thiên Ưng vốn đang treo nụ cười trong nháy mắt đã chuyển thành nụ cười tà mị: “Ôi chao, anh chỉ là vắng mặt một hồi với bản lĩnh, em đã dụ dỗ một người?”

“……” Hừ, cũng chỉ đành im lặng để Dạ Thiên Ưng nói như vậy, nhưng mà cái ông Tiếu Cục trưởng kia cũng thật sự rất kỳ quái, lúc nhìn cô cũng có thể đem cô xem như là vật nhỏ rồi.

“Đi chết đi, em không có dụ dỗ người đâu.”

Nghe lời nói hợp tình hợp lý kia của cô, anh thoáng nhìn xung quanh, bàn tay to ôm eo cô di chuyển một chút quét lên trên lưng mịn màng của cô: “Đều bị người ta bắt được vật chứng ,còn muốn phủ nhận sao?” Anh cười tà mị, có áo choàng che đậy bên ngoài bàn tay to suôn sẻ vòng qua tấm lưng bong mịn của cô # đã che giấu #.

Toàn thân cô cứng ngắc một chút, hai gò má phủ ửng hồng, nhìn thoáng qua xung quanh, nhỏ giọng cầu xin: “Thiên Ưng, đừng làm loại chuyện như vậy ở chỗ này.” Xung quanh đều là quan chức, anh lại dám ở đây sao? ?

# đã che giấu #

Xung quanh đây quan chức đều đứng ở cửa nói chuyện phiếm, hoàn toàn sẽ không chú ý tới cảnh tượng mờ ám nơi hẻo lánh này, hơn nữa trên người cô mặc một chiếc áo choàng ngắn, anh càng có thể làm gì tùy thích.

# đã che giấu # tại buổi khiêu vũ như thoi đưa bị anh vuốt ve, cô do căng thẳng mà vẻ kiều mỵ hoàn toàn lộ ra trên mặt.

# đã che giấu # cô cắn môi dưới, cả người hơi dựa vào trong ngực anh: “Cầu xin anh đấy, không nên làm loại chuyện như vậy.”

“Bảo bối.” Cái âm thanh kia của anh trầm thấp mà mê hoặc lòng người nhẹ nhàng quay về lay động ở bên tai của cô: “Bây giờ theo anh về nhà nhé?”

Nghe âm thanh ma quỷ không thể kháng cự kia của anh, cô ngay cả do dự cũng không do dự gật đầu.

Vậy, Dạ Thiên Ưng mới rút tay ra, dẫn bàn chân có hơi như nhũn ra của cô, ra ngoài dạ hội trước tiên.

Lần nào như thế cũng vậy, lần nào cô cũng sẽ bị anh làm cho phải cầu xin liên tục.

Cô muốn trả thù! Chờ xem!

Về đến nhà cô muốn làm cho anh cũng phải cầu xin cô!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương