Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn
-
Chương 246
Editor: Bỉ Ngạn Hoa
"Bé con này, mở mắt ra nào." Muốn cho cô nhìn thấy từng tấc đất trên người anh, vì cơ thể anh sau này sẽ chỉ thuộc về mình cô mà thôi.
Kéo bàn tôiy nhỏ nanh của cô đặt lên cái nơi đã phát trướng lên vì kích thích.
Cô rút tôiy về theo bản năng, cái đó của anh to quá, cứng quá: "Thật là đáng sợ." Cô ngại ngùng khép hai mắt mà nói.
"Đáng sợ?" Khóe miệng anh hiện nụ cười xấu xa: "Vậy thì thôi rồi, hôm nay tới đây thôi vậy." Thả bàn tôiy cô ra, anh dịch người như chuẩn bị nhặt quần áo mặt vào.
Lòng cô tự nhiên có chút mất mác, mở đôi mắt không hiểu gì như lại anh.
"Đáng sợ lắm à em?" Chỉ chỉ cái chỗ to to ấy, hỏi cô.
Cả mặt đó chót, vừa cau mày vừa xấu hổ lắc đầu bảo không.
Anh hài lòng đi tới bên cạnh cô, cúi người hôn lên vành môi đỏ như hoa anh đào.
Cô nằm im lặng trên giường, chờ đợi giây phút mình biến thành người phụ nữ thực thụ.
Đưa tay mò đống quần áo trên nền nhà, lấy ra chiếc bao cao su còn nguyên, sau đó mặc lên cái bộ phận phái nam.
Này, đó là đạo cụ cô dùng trên tòa án với anh mà.
Trên người anh cũng chưa bao giờ chuẩn bị món đồ thế này, có lẽ mang thứ này vào chẳng thoải mái lúc vận động, những người phụ nữ khác có thai thì bảo phá đi được, còn cô, nếu có thì anh không thể bảo cô phá thai.
Anh không thể để cô mang con anh.
Bởi vì, bây giờ vẫn chưa đủ dã tâm của anh.
Anh muốn đứa con anh được sinh ra vào thời điểm đúng lúc nhất, là lúc anh trở thành một thương nhân thành công, một chính trị gia vĩ đại. Nên bây giờ hoàn toàn không được.
Anh có thể rõ ràng cảm thấy dưới người anh cái đó run rẩy thân thể, cô rất hồi hộp cũng hơi sờ sợ, dù sao cũng là lần đầu tiên!
"Bé con này, nếu em đau thì nói anh biết." Anh thốt lời yêu chiều, xong cúi người đặt môi lên bờ môi run rẩy nhỏ bé của cô.
Nhíu mày, mặt mày cô hiện lên sự khổ sở, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài theo khóe mắt.
Đau quá, thật sự đau quá. Một loại đau đớn đến thấu tim liệt phổi. Cô muốn bảo ngừng lại nhưng lại nhịn xuống vì anh. Bởi cô cảm thấy khi làm người phụ nữ của anh là điều hạnh phúc nhất, đặc biệt là khoảnh khắc này.
Anh rất muốn chia sẻ nỗi đau ấy cùng cô, nhưng giờ việc anh làm chỉ có thể làm nhẹ nhàng hôn an ủi cô, giúp cô quên đi nó.
Cảm nhận được sự dịu dàng từ anh, cô dần dần thả lỏng cơ thể. "Ừm" Cô khẽ rên thành tiếng, sau đó cắn lấy bả vai anh.
Giờ phút này cô đã trở thành người phụ nữ chân chính của anh.
Vui sướng, đau đớn, thỏa mãn đan vào nhau, vây lấy cơ thể cô.
Cảm nhận cái yêu từ anh, cô dâng trào giọt nước mắt hạnh phúc.
Cơ thể từ từ nóng rực, khiến đầu óc cô trở nên không tỉnh táo, đôi mắt dần khép hờ, giống như có con kiến chui rúc trong ấy. Cô biết mình đã đạt được đỉnh điểm của cơn khoái lạc này.
Đôi tay bám lấy cổ, còn móng tay cắm sau vào da thịt rắn chắc của anh.Đồng thời lúc đó, cô đạt được khoái cảm.
Thở hổn hển bên trên người cô, anh cảm nhận được sự thoải mái vô tận, 12 năm chờ đợi đã đến lúc anh có được cô. Anh sẽ không buông tay, sẽ cô ở mai bên mình, để cô được hạnh phúc.
☆★☆★☆★☆★
Một vệt nắng buổi sớm nương theo ánh mặt trời chui lọt vào căn phong nhỏ trong căn hộ sang trọng.
Cảm thụ một chút ấm áp từ cái ôm thật chặt trong người cô, thật thoải mái, thật là ấm áp,hoàn toàn không cần phải nhớ đến nó như ngày trước.
Khó nhọc mở đôi mắt còn ngái ngủ, đã thấy anh mỉm cười nhìn cô.
Nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô xấu hổ rúc đầu vào ngực anh.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng ấy, anh cười xấu xa: "Cục cưng à,mới sáng sớm mà đã quấn lấy anh rồi, có phải tối hôm qua thấy anh chưa dùng đủ sức đúng không?"
Nghe thấy câu ấy, cô trườn khỏi ngực anh ngay lập tức, giận dỗi đáp ngay lại: "Làm… làm gì có chứ!"
Đưa tay nhéo má cô, rồi nhướng người dậy.
Nhìn vết thương trên bả vai anh, nét mặt của cô có chút kinh ngạc: "Thiên Ưng, vai anh..."
"Hừ." Anh bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, cúi đầu nhìn vết cắn cùng vết móng tay trên bả vai rồi nói: "Em ra tay tàn bạo thật đấy."
Thái độ của anh với phụ nữ từ trước đến giờ cũng chả dịu dàng là bao, chỉ cần khiến anh đau thì anh sẽ khiến cô ta đau gấp mấy lần như thế.
Nhưng ngày hôm qua anh dịu dàng với cô từng li từng tí, cùng với cơn đau từ bả vai do cô gây ra, anh lại chẳng thấy khó chịu, mà còn có cảm giác vui vẻ.
“Em xin lỗi anh.” Đêm qua cuồng nhiệt nên cô mới vậy.
"Hì!" Anh lộ nụ cười xấu xa không kiêng dè, đưa tay vuốt tóc cô: "Không phải hôm qua em bị anh làm cho khóc à?"
Đêm qua cô vì niềm vui sướng trong cơn cuồng nhiệt mới rơi nước mắt mà thôi.
Từng giọt máu đỏ thắm trên nền vải, càng thêm chứng minh điều hôm qua anh đã biến cô thành phụ nữ thực thụ.
Sau khi ăn bữa sáng, bọn họ cùng nhau đến công ty.
Không thể nghi ngờ, bây giờ cô đã trở thành luật sự riêng của Dạ Thiên Ưng.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền thoát khỏi cái nắm tay của Dạ Thiên Ưng.
Thấy bên trong thang máy có người, Hạ Uyển Uyển cũng hoảng hốt buông tay Lăng Thánh Long.
Ánh mắt bốn người ngừng chung một chỗ, vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt.
"Chào buổi sáng." Hạ Uyển Uyển khẽ mỉm cười chào hỏi Dạ Thiên Ưng với Ngô Hiểu Dao bên trong thang máy.
Nét mặt Lăng Thánh Long tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh không ngờ Hạ Uyển Uyển cũng là cô gái biết xấu hổ như thế này.
"Bé con này, mở mắt ra nào." Muốn cho cô nhìn thấy từng tấc đất trên người anh, vì cơ thể anh sau này sẽ chỉ thuộc về mình cô mà thôi.
Kéo bàn tôiy nhỏ nanh của cô đặt lên cái nơi đã phát trướng lên vì kích thích.
Cô rút tôiy về theo bản năng, cái đó của anh to quá, cứng quá: "Thật là đáng sợ." Cô ngại ngùng khép hai mắt mà nói.
"Đáng sợ?" Khóe miệng anh hiện nụ cười xấu xa: "Vậy thì thôi rồi, hôm nay tới đây thôi vậy." Thả bàn tôiy cô ra, anh dịch người như chuẩn bị nhặt quần áo mặt vào.
Lòng cô tự nhiên có chút mất mác, mở đôi mắt không hiểu gì như lại anh.
"Đáng sợ lắm à em?" Chỉ chỉ cái chỗ to to ấy, hỏi cô.
Cả mặt đó chót, vừa cau mày vừa xấu hổ lắc đầu bảo không.
Anh hài lòng đi tới bên cạnh cô, cúi người hôn lên vành môi đỏ như hoa anh đào.
Cô nằm im lặng trên giường, chờ đợi giây phút mình biến thành người phụ nữ thực thụ.
Đưa tay mò đống quần áo trên nền nhà, lấy ra chiếc bao cao su còn nguyên, sau đó mặc lên cái bộ phận phái nam.
Này, đó là đạo cụ cô dùng trên tòa án với anh mà.
Trên người anh cũng chưa bao giờ chuẩn bị món đồ thế này, có lẽ mang thứ này vào chẳng thoải mái lúc vận động, những người phụ nữ khác có thai thì bảo phá đi được, còn cô, nếu có thì anh không thể bảo cô phá thai.
Anh không thể để cô mang con anh.
Bởi vì, bây giờ vẫn chưa đủ dã tâm của anh.
Anh muốn đứa con anh được sinh ra vào thời điểm đúng lúc nhất, là lúc anh trở thành một thương nhân thành công, một chính trị gia vĩ đại. Nên bây giờ hoàn toàn không được.
Anh có thể rõ ràng cảm thấy dưới người anh cái đó run rẩy thân thể, cô rất hồi hộp cũng hơi sờ sợ, dù sao cũng là lần đầu tiên!
"Bé con này, nếu em đau thì nói anh biết." Anh thốt lời yêu chiều, xong cúi người đặt môi lên bờ môi run rẩy nhỏ bé của cô.
Nhíu mày, mặt mày cô hiện lên sự khổ sở, nước mắt cũng vì thế mà lăn dài theo khóe mắt.
Đau quá, thật sự đau quá. Một loại đau đớn đến thấu tim liệt phổi. Cô muốn bảo ngừng lại nhưng lại nhịn xuống vì anh. Bởi cô cảm thấy khi làm người phụ nữ của anh là điều hạnh phúc nhất, đặc biệt là khoảnh khắc này.
Anh rất muốn chia sẻ nỗi đau ấy cùng cô, nhưng giờ việc anh làm chỉ có thể làm nhẹ nhàng hôn an ủi cô, giúp cô quên đi nó.
Cảm nhận được sự dịu dàng từ anh, cô dần dần thả lỏng cơ thể. "Ừm" Cô khẽ rên thành tiếng, sau đó cắn lấy bả vai anh.
Giờ phút này cô đã trở thành người phụ nữ chân chính của anh.
Vui sướng, đau đớn, thỏa mãn đan vào nhau, vây lấy cơ thể cô.
Cảm nhận cái yêu từ anh, cô dâng trào giọt nước mắt hạnh phúc.
Cơ thể từ từ nóng rực, khiến đầu óc cô trở nên không tỉnh táo, đôi mắt dần khép hờ, giống như có con kiến chui rúc trong ấy. Cô biết mình đã đạt được đỉnh điểm của cơn khoái lạc này.
Đôi tay bám lấy cổ, còn móng tay cắm sau vào da thịt rắn chắc của anh.Đồng thời lúc đó, cô đạt được khoái cảm.
Thở hổn hển bên trên người cô, anh cảm nhận được sự thoải mái vô tận, 12 năm chờ đợi đã đến lúc anh có được cô. Anh sẽ không buông tay, sẽ cô ở mai bên mình, để cô được hạnh phúc.
☆★☆★☆★☆★
Một vệt nắng buổi sớm nương theo ánh mặt trời chui lọt vào căn phong nhỏ trong căn hộ sang trọng.
Cảm thụ một chút ấm áp từ cái ôm thật chặt trong người cô, thật thoải mái, thật là ấm áp,hoàn toàn không cần phải nhớ đến nó như ngày trước.
Khó nhọc mở đôi mắt còn ngái ngủ, đã thấy anh mỉm cười nhìn cô.
Nhớ tới chuyện xảy ra vào tối hôm qua, cô xấu hổ rúc đầu vào ngực anh.
Nhìn dáng vẻ ngại ngùng ấy, anh cười xấu xa: "Cục cưng à,mới sáng sớm mà đã quấn lấy anh rồi, có phải tối hôm qua thấy anh chưa dùng đủ sức đúng không?"
Nghe thấy câu ấy, cô trườn khỏi ngực anh ngay lập tức, giận dỗi đáp ngay lại: "Làm… làm gì có chứ!"
Đưa tay nhéo má cô, rồi nhướng người dậy.
Nhìn vết thương trên bả vai anh, nét mặt của cô có chút kinh ngạc: "Thiên Ưng, vai anh..."
"Hừ." Anh bất đắc dĩ khẽ hừ một tiếng, cúi đầu nhìn vết cắn cùng vết móng tay trên bả vai rồi nói: "Em ra tay tàn bạo thật đấy."
Thái độ của anh với phụ nữ từ trước đến giờ cũng chả dịu dàng là bao, chỉ cần khiến anh đau thì anh sẽ khiến cô ta đau gấp mấy lần như thế.
Nhưng ngày hôm qua anh dịu dàng với cô từng li từng tí, cùng với cơn đau từ bả vai do cô gây ra, anh lại chẳng thấy khó chịu, mà còn có cảm giác vui vẻ.
“Em xin lỗi anh.” Đêm qua cuồng nhiệt nên cô mới vậy.
"Hì!" Anh lộ nụ cười xấu xa không kiêng dè, đưa tay vuốt tóc cô: "Không phải hôm qua em bị anh làm cho khóc à?"
Đêm qua cô vì niềm vui sướng trong cơn cuồng nhiệt mới rơi nước mắt mà thôi.
Từng giọt máu đỏ thắm trên nền vải, càng thêm chứng minh điều hôm qua anh đã biến cô thành phụ nữ thực thụ.
Sau khi ăn bữa sáng, bọn họ cùng nhau đến công ty.
Không thể nghi ngờ, bây giờ cô đã trở thành luật sự riêng của Dạ Thiên Ưng.
Cửa thang máy vừa mở, cô liền thoát khỏi cái nắm tay của Dạ Thiên Ưng.
Thấy bên trong thang máy có người, Hạ Uyển Uyển cũng hoảng hốt buông tay Lăng Thánh Long.
Ánh mắt bốn người ngừng chung một chỗ, vẻ lúng túng hiện rõ trên mặt.
"Chào buổi sáng." Hạ Uyển Uyển khẽ mỉm cười chào hỏi Dạ Thiên Ưng với Ngô Hiểu Dao bên trong thang máy.
Nét mặt Lăng Thánh Long tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh không ngờ Hạ Uyển Uyển cũng là cô gái biết xấu hổ như thế này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook