Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
-
Chương 82: Đau đến tê dại
***
Ôn Hinh đi một vòng lớn dọc theo quảng trường trung tâm cuối cùng qua cầu vượt, đến khi cô cảm giác được dưới chân truyền đến một trận đau nhức không thể chịu đựng, cô cúi đầu, nhìn chính bàn chân trần trụi của mình sưng đỏ, nước mắt trước đó che giấu giờ từ từ rơi xuống.
Ôn Hinh ngồi xổm người xuống ôm đầu gối, rốt cuộc sụp đổ òa khóc.
Từ trong khách sạn đi ra, cô liền cởi bỏ giày cao gót,bỏ mũ xuống, cô thậm chí muốn cởi cả quần áo tượng trưng cho sự sỉ nhục trên người xuống, tất cả chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, toàn bộ cô đều không muốn!
Ôn Hinh không ngừng cọ xát chiếc vòng trên tay, muốn đem chiếc vòng tay tháo ra,chẳng qua là mặc cho cô dùng sức như thế nào, cổ tay bị sước da nhưng vẫn phí công, trên chiếc vòng tay nhiễm máu tươi của cô, màu sắc càng trở nên trong sáng linh lung.
“Ôn Hinh,cô thực sự là người ngốc nhất trên đời!” Ôn Hinh rũ tay xuống, không thể tiếp tục tổn thương tới mình, thân thể là của cô, nếu ngay cả chính cô cũng không yêu quý, còn có ai sẽ yêu quý cô?
Cô từng nghe qua một câu nói như vậy, thời gian khổ sở chỉ cần hướng nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.
Ôn Hinh cố gắng ngửa đầu, trong mắt một mảnh khô khốc, cô đưa tay lên mặt xoa xoa nhưng nước mắt lại chảy vào trong lòng của cô,cô nghe thấy tim của mình đang khóc.
Ôn Hinh,cô có phải bị bệnh hay không? Cô cười thống khổ đúng vậy cô có bệnh,lòng của cô sinh bệnh , đã lâu thật lâu…
Ôn Hinh đi một vòng lớn dọc theo quảng trường trung tâm cuối cùng qua cầu vượt, đến khi cô cảm giác được dưới chân truyền đến một trận đau nhức không thể chịu đựng, cô cúi đầu, nhìn chính bàn chân trần trụi của mình sưng đỏ, nước mắt trước đó che giấu giờ từ từ rơi xuống.
Ôn Hinh ngồi xổm người xuống ôm đầu gối, rốt cuộc sụp đổ òa khóc.
Từ trong khách sạn đi ra, cô liền cởi bỏ giày cao gót,bỏ mũ xuống, cô thậm chí muốn cởi cả quần áo tượng trưng cho sự sỉ nhục trên người xuống, tất cả chuyện có liên quan đến người đàn ông kia, toàn bộ cô đều không muốn!
Ôn Hinh không ngừng cọ xát chiếc vòng trên tay, muốn đem chiếc vòng tay tháo ra,chẳng qua là mặc cho cô dùng sức như thế nào, cổ tay bị sước da nhưng vẫn phí công, trên chiếc vòng tay nhiễm máu tươi của cô, màu sắc càng trở nên trong sáng linh lung.
“Ôn Hinh,cô thực sự là người ngốc nhất trên đời!” Ôn Hinh rũ tay xuống, không thể tiếp tục tổn thương tới mình, thân thể là của cô, nếu ngay cả chính cô cũng không yêu quý, còn có ai sẽ yêu quý cô?
Cô từng nghe qua một câu nói như vậy, thời gian khổ sở chỉ cần hướng nhìn bầu trời, như vậy nước mắt sẽ không chảy ra.
Ôn Hinh cố gắng ngửa đầu, trong mắt một mảnh khô khốc, cô đưa tay lên mặt xoa xoa nhưng nước mắt lại chảy vào trong lòng của cô,cô nghe thấy tim của mình đang khóc.
Ôn Hinh,cô có phải bị bệnh hay không? Cô cười thống khổ đúng vậy cô có bệnh,lòng của cô sinh bệnh , đã lâu thật lâu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook