Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
-
Chương 65: Chỉ có tôi năng động
“Lên xe!” Mạc Tư Tước mở cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng…
Nếu như không phải phát hiện trên tay có vết máu chướng mắt kia, hắn thật muốn đem cô gái xấu xa làm hắn phiền lòng quăng ở chỗ này.
Thế nhưng,hắn phát hiện mình không đành lòng bởi vì khi cô nắm tay hắn lúc đó vết máu dính trên cánh tay phải của hắn , hắn mới biết được thì ra cô bị thương.
Ôn Hinh hít mũi một cái,trong con ngươi hiện lên kích động có vui mừng có,vội vã chạy vào ghế phụ ngồi xuống.
Dường như là sợ chọc giận hắn lần thứ hai,Ôn Hinh ngoan ngoãn ngậm miệng, một câu cũng không có nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, tôi thật muốn bóp chết cô…” Mạc Tư Tước nhìn dáng vẻ biết điều của cô như vậy, trong lòng cơn tức không chỗ phát tiết, chỉ phải oán hận vỗ mạnh tay lái.
Mạc Tư Tước lái xe rất nhanh đến một nhà bệnh viện tư nhân, Ôn Hinh biết là bệnh viện lần trước hắn bị thương ở đó.
“A,anh đưa tôi tới nơi này làm gì? Tôi muốn về trường học!” Ôn Hinh để tay lên trên đầu gối,váy của cô rất ngắn dường như không thể che nổi vết thương trên đầu gối của mình, Mạc Tư Tước dừng xe liền đi ra ngoài, sau đó một cái cánh tay chống ở trên cửa xe hướng cô ngoắc ngón tay, “Nhanh lên một chút đi ra!”
Ôn Hinh kinh ngạc nhưng vẫn mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, chỉ là Mạc Tư Tước thân hình chợt cúi xuống, lúc một chân cô vừa đi ra, hắn đã ôm ngang kiểu công chúa đi vào bệnh viện.
Không có hẹn trước,thậm chí không cần đăng ký, Mạc Tư Tước ôm cô đến khoa chỉnh hình, lập tức có bác sĩ vì cô xử lý vết thương trên đùi và trên tay.
” Vết thương trong lòng bàn tay rất sâu,dù đã thanh lý qua nhưng có thể sẽ để lại sẹo…” Bác sĩ chuyên tâm từng động tác trong tay, sau đó nói với Mạc Tư Tước đang đứng ở một bên.
Ôn Hinh cười khổ một cái, mùi vị bị cắt tay thế nào cô rất rõ ràng,! Chỉ là vết thương lại do Ôn Tố Tâm thay cô gây ra .
Ôn Hinh giấu bàn tay xuống không múôn nghĩ tiếp, Mạc Tư Tước đứng ở sau lưng cô chú ý tới hành động nhỏ của cô, hắn nhíu nhíu mày không có mở miệng.
Từ trong bệnh viện đi ra, trời đã tối rồi, Mạc Tư Tước không nói một lời ôm cô lên xe,Ôn Hinh muốn cự tuyệt,một phút trước còn uy hiếp cô làm tình nhân của hắn, tại sao có thể đối với cô dịu dàng như thế?
Xe đi về phía đại học Thượng Phong, trên đường đi Mạc Tư Tước có dừng xe một lần, lúc trở lại trên tay có thêm một hộp sửa tươi và một phần món ăn cô yêu thích, động tác thô lỗ kín đáo đưa cho cô, sau đó tàn bạo cảnh cáo, “Bị thương thêm một lần nữa cho tôi xem!”
“Thân thể của cô, chỉ có một mình tôi mới có thể làm cho nó chảy máu!” Ôn Hinh trong lòng dâng lên một phần cảm kích cũng bởi vì hắn bổ sung thêm một câu mà tất cả tiêu tan thành mây khói.
Người bị thương là cô, hắn tức giận cái gì nha!
Lúc tới trường học, Mạc Tư Tước liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, sau đó đưa một ít thuốc của bác sĩ đưa cho Ôn Hinh, “Vết thương không nên đụng nước, một tuần sau tôi tới đón cô!”
Ôn Hinh không có cự tuyệt, cũng không có đáp ứng, yên tĩnh xuống xe, Mạc Tư Tước thật nhanh lái xe rời đi.
Ôn Hinh đứng ở nơi đó nhìn đuôi xe màu đỏ biến mất, vừa muốn xoay người đã bị một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt làm hoảng sợ.
“Anh cả, anh tại sao ở chỗ này?” Thấy rõ mặt người sau, khóe miệng Ôn Hinh nhếch lên lộ vẻ sung sướng, Doãn Thiên Kình giang hai tay ra, Ôn Hinh thoáng cái bị hắn ôm vào trong lòng.
“Anh chờ em…” Doãn Thiên Kình sờ mái tóc của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to như sao, khóe miệng cũng cong lên tươi cười.
Trong lòng Ôn Hinh hoảng sợ,anh ấy ở chỗ này chờ cô,vậy anh ấy vừa rồi cũng có thể thấy được cô xúông xe của Mạc Tư Tước
Nếu như không phải phát hiện trên tay có vết máu chướng mắt kia, hắn thật muốn đem cô gái xấu xa làm hắn phiền lòng quăng ở chỗ này.
Thế nhưng,hắn phát hiện mình không đành lòng bởi vì khi cô nắm tay hắn lúc đó vết máu dính trên cánh tay phải của hắn , hắn mới biết được thì ra cô bị thương.
Ôn Hinh hít mũi một cái,trong con ngươi hiện lên kích động có vui mừng có,vội vã chạy vào ghế phụ ngồi xuống.
Dường như là sợ chọc giận hắn lần thứ hai,Ôn Hinh ngoan ngoãn ngậm miệng, một câu cũng không có nói.
“Nha đầu chết tiệt kia, tôi thật muốn bóp chết cô…” Mạc Tư Tước nhìn dáng vẻ biết điều của cô như vậy, trong lòng cơn tức không chỗ phát tiết, chỉ phải oán hận vỗ mạnh tay lái.
Mạc Tư Tước lái xe rất nhanh đến một nhà bệnh viện tư nhân, Ôn Hinh biết là bệnh viện lần trước hắn bị thương ở đó.
“A,anh đưa tôi tới nơi này làm gì? Tôi muốn về trường học!” Ôn Hinh để tay lên trên đầu gối,váy của cô rất ngắn dường như không thể che nổi vết thương trên đầu gối của mình, Mạc Tư Tước dừng xe liền đi ra ngoài, sau đó một cái cánh tay chống ở trên cửa xe hướng cô ngoắc ngón tay, “Nhanh lên một chút đi ra!”
Ôn Hinh kinh ngạc nhưng vẫn mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, chỉ là Mạc Tư Tước thân hình chợt cúi xuống, lúc một chân cô vừa đi ra, hắn đã ôm ngang kiểu công chúa đi vào bệnh viện.
Không có hẹn trước,thậm chí không cần đăng ký, Mạc Tư Tước ôm cô đến khoa chỉnh hình, lập tức có bác sĩ vì cô xử lý vết thương trên đùi và trên tay.
” Vết thương trong lòng bàn tay rất sâu,dù đã thanh lý qua nhưng có thể sẽ để lại sẹo…” Bác sĩ chuyên tâm từng động tác trong tay, sau đó nói với Mạc Tư Tước đang đứng ở một bên.
Ôn Hinh cười khổ một cái, mùi vị bị cắt tay thế nào cô rất rõ ràng,! Chỉ là vết thương lại do Ôn Tố Tâm thay cô gây ra .
Ôn Hinh giấu bàn tay xuống không múôn nghĩ tiếp, Mạc Tư Tước đứng ở sau lưng cô chú ý tới hành động nhỏ của cô, hắn nhíu nhíu mày không có mở miệng.
Từ trong bệnh viện đi ra, trời đã tối rồi, Mạc Tư Tước không nói một lời ôm cô lên xe,Ôn Hinh muốn cự tuyệt,một phút trước còn uy hiếp cô làm tình nhân của hắn, tại sao có thể đối với cô dịu dàng như thế?
Xe đi về phía đại học Thượng Phong, trên đường đi Mạc Tư Tước có dừng xe một lần, lúc trở lại trên tay có thêm một hộp sửa tươi và một phần món ăn cô yêu thích, động tác thô lỗ kín đáo đưa cho cô, sau đó tàn bạo cảnh cáo, “Bị thương thêm một lần nữa cho tôi xem!”
“Thân thể của cô, chỉ có một mình tôi mới có thể làm cho nó chảy máu!” Ôn Hinh trong lòng dâng lên một phần cảm kích cũng bởi vì hắn bổ sung thêm một câu mà tất cả tiêu tan thành mây khói.
Người bị thương là cô, hắn tức giận cái gì nha!
Lúc tới trường học, Mạc Tư Tước liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, sau đó đưa một ít thuốc của bác sĩ đưa cho Ôn Hinh, “Vết thương không nên đụng nước, một tuần sau tôi tới đón cô!”
Ôn Hinh không có cự tuyệt, cũng không có đáp ứng, yên tĩnh xuống xe, Mạc Tư Tước thật nhanh lái xe rời đi.
Ôn Hinh đứng ở nơi đó nhìn đuôi xe màu đỏ biến mất, vừa muốn xoay người đã bị một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện trước mặt làm hoảng sợ.
“Anh cả, anh tại sao ở chỗ này?” Thấy rõ mặt người sau, khóe miệng Ôn Hinh nhếch lên lộ vẻ sung sướng, Doãn Thiên Kình giang hai tay ra, Ôn Hinh thoáng cái bị hắn ôm vào trong lòng.
“Anh chờ em…” Doãn Thiên Kình sờ mái tóc của cô, nhìn thẳng vào đôi mắt to như sao, khóe miệng cũng cong lên tươi cười.
Trong lòng Ôn Hinh hoảng sợ,anh ấy ở chỗ này chờ cô,vậy anh ấy vừa rồi cũng có thể thấy được cô xúông xe của Mạc Tư Tước
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook