Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
-
Chương 61: Chịu đựng tổn thương
“Anh hai,anh
đến tìm em hay là tìm Lâm Lâm ?” Ôn Hinh cười vui vẻ chào hỏi người đàn ông cao to, Doãn Thiên Kỳ mặc áo thun cộng kếp hợp với quần jean, tinh
thần phấn chấn đi đến trước cửa đại học Thượng Phong.
“Được lắm, Hinh nha đầu, còn dám trêu ghẹo anh hai em, lên xe đi! Chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm!” Doãn Thiên Kỳ cười gõ nhẹ lên trán cô, sau đó một một tay ôm lấy cô, ba người cùng đi về phía xe thể thao đang dừng ven đường.
Doãn Thiên Kỳ hiếm khi tìm đến cô, Ôn Hinh biết anh hai nhất định là có chuyện, mà cô cũng không có hỏi tới Doãn Thiên Kình, anh cả ngày hôm qua đưa cô về trường học sau đó không nói gì liền rời khỏi .
Bởi vì có thêm Kiều Lâm cho nên không khí buổi tối coi như sinh động, Doãn Thiên Kỳ vốn là rất mê người, Ôn Hinh cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ nghiêm túc của hắn.
“Lâm Lâm, có muốn suy nghĩ một chút làm bạn gái của anh hay không?Anh tốt xấu gì cũng vì cứu em mà phá tướng …” Doãn Thiên Kỳ nửa cười nửa đùa sau đó nghiêm túc chỉ vào gương mặt bị thương của mình,hắnngồi bên cạnh Ôn Hinh đối diện với Kiều Lâm nói.
“Thôi đi anh hai. Bạn gái của anh cứ tăng lên đều đều , không được làm hư Lâm lâm của em!” Không đợi Kiều Lâm trả lời, Ôn Hinh liền thản nhiên cự tuyệt hắn.
“Tiểu nha đầu!” Doãn Thiên Kỳ vô cùng thân thiết vỗ lên đầu Ôn Hinh, sau đó gõ mặt bàn nói, “Nhân dịp em và anh cả còn chưa có đính hôn, anh múôn nghe em gọi anh hai nhiều một chút!”
“Cái gì? Ôn Hinh và anh cả của anh đính hôn?” Kiều Lâm ngồi bên cạnh giật mình, ánh mắt tìm tòi nhìn về phía Ôn Hinh, cô có chút e lệ cúi thấp đầu xuống.
“Được lắm! Ôn Hinh,cậu giấu giếm thật là kỹ đó nha!” Kiều Lâm giả bộ tức giận đá Ôn Hinh một cước, cô ngại ngùng nói lại, “Chỉ là đột nhiên quyết định …”
“Bất quá, Doãn Thiên Kình rất đáng tin , mình tin anh ấy là người tốt!” Kiều Lâm hiên ngang lẫm liệt vỗ vai Ôn Hinh,lại nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Doãn Thiên Kỳ, “Sao,vậy là có ý gì? Tôi không đáng tin sao? Tôi nói cô mà theo tôi sẽ rất tốt, Lâm Lâm, suy nghĩ một chút đi?”
” Nhị thiếu gia nhà họ Dõan,anh tốt hơn đừng để mắt đến em,em sợ bị bạn gái của anh hại chết!”
Kiều Lâm thản nhiên nhún vai, bởi vì quan hệ không tốt với Doãn Vân Tuyên, Kiều Lâm đối với mọi người nhà họ Doãn rất bài xích, chỉ có Doãn Thiên Kình là ngoại lệ, cô đã sớm biết trong lòng của Ôn Hinh luôn đặt lên người Doãn Thiên Kình.
Ôn Hinh đứng dậy đi toilet, Doãn Thiên Kỳ cũng đi trước ngoài tính tiền, chờ Ôn Hinh rửa tay xong đi ra, Doãn Thiên Kỳ tựa ở trên vách tường chờ cô.
“Anh hai…” Ôn Hinh đi tới, Doãn Thiên Kỳ một tay khoác lên trên vai của cô, nghiêng mặt nhìn về phía cô, ngũ quan tuấn mỹ đường cong rõ ràng, “Thật sự đã suy nghĩ kỹ, muốn cùng anh cả ở chung một chỗ sao?”
“Phải!” Ôn Hinh gật đầu,từ trong lỗ mũi lên tiếng.
“Hinh nhi, có thể hay không đáp ứng anh một việc?” con ngươi đen của Doãn Thiên Kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm cô, “Anh cả trước đây đã từng bị tổn thương, vì thế nếu em quyết định với anh ấy ở cùng một chỗ,em sẽ không là người buông tay trước được không?”
“Cho dù quá trình rất gian nan, cũng muốn đứng ở bên cạnh anh ất,anh cả đối với em là nghiêm túc!”
Ôn Hinh chưa từng thấy qua vẻ mặt nghiêm túc như thế của Doãn Thiên Kỳ,khi anh ấy nói với cô những lời này, cô thấy rất bất ngờ .
“Em sẽ ở cạnh anh ấy !” Ôn Hinh thận trọng hứa hẹn, Doãn Thiên Kỳ hài lòng cười, sau đó xoay người, Ôn Hinh gọi hắn lại, “Anh hai,em muốn biết anh cả vì sao…”
Vì sao Doãn Thiên Kỳ sẽ nói anh ấy từng chịu tổn thương?
Ôn Hinh nhớ tới Doãn Thiên Kình, chỉ có hai chữ lạnh lùng.
Doãn Thiên Kỳ dừng một chút, một chân vừa bước ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Năm năm trước,anh cả hại chết một cô gái !”
“Được lắm, Hinh nha đầu, còn dám trêu ghẹo anh hai em, lên xe đi! Chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa cơm!” Doãn Thiên Kỳ cười gõ nhẹ lên trán cô, sau đó một một tay ôm lấy cô, ba người cùng đi về phía xe thể thao đang dừng ven đường.
Doãn Thiên Kỳ hiếm khi tìm đến cô, Ôn Hinh biết anh hai nhất định là có chuyện, mà cô cũng không có hỏi tới Doãn Thiên Kình, anh cả ngày hôm qua đưa cô về trường học sau đó không nói gì liền rời khỏi .
Bởi vì có thêm Kiều Lâm cho nên không khí buổi tối coi như sinh động, Doãn Thiên Kỳ vốn là rất mê người, Ôn Hinh cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ nghiêm túc của hắn.
“Lâm Lâm, có muốn suy nghĩ một chút làm bạn gái của anh hay không?Anh tốt xấu gì cũng vì cứu em mà phá tướng …” Doãn Thiên Kỳ nửa cười nửa đùa sau đó nghiêm túc chỉ vào gương mặt bị thương của mình,hắnngồi bên cạnh Ôn Hinh đối diện với Kiều Lâm nói.
“Thôi đi anh hai. Bạn gái của anh cứ tăng lên đều đều , không được làm hư Lâm lâm của em!” Không đợi Kiều Lâm trả lời, Ôn Hinh liền thản nhiên cự tuyệt hắn.
“Tiểu nha đầu!” Doãn Thiên Kỳ vô cùng thân thiết vỗ lên đầu Ôn Hinh, sau đó gõ mặt bàn nói, “Nhân dịp em và anh cả còn chưa có đính hôn, anh múôn nghe em gọi anh hai nhiều một chút!”
“Cái gì? Ôn Hinh và anh cả của anh đính hôn?” Kiều Lâm ngồi bên cạnh giật mình, ánh mắt tìm tòi nhìn về phía Ôn Hinh, cô có chút e lệ cúi thấp đầu xuống.
“Được lắm! Ôn Hinh,cậu giấu giếm thật là kỹ đó nha!” Kiều Lâm giả bộ tức giận đá Ôn Hinh một cước, cô ngại ngùng nói lại, “Chỉ là đột nhiên quyết định …”
“Bất quá, Doãn Thiên Kình rất đáng tin , mình tin anh ấy là người tốt!” Kiều Lâm hiên ngang lẫm liệt vỗ vai Ôn Hinh,lại nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của Doãn Thiên Kỳ, “Sao,vậy là có ý gì? Tôi không đáng tin sao? Tôi nói cô mà theo tôi sẽ rất tốt, Lâm Lâm, suy nghĩ một chút đi?”
” Nhị thiếu gia nhà họ Dõan,anh tốt hơn đừng để mắt đến em,em sợ bị bạn gái của anh hại chết!”
Kiều Lâm thản nhiên nhún vai, bởi vì quan hệ không tốt với Doãn Vân Tuyên, Kiều Lâm đối với mọi người nhà họ Doãn rất bài xích, chỉ có Doãn Thiên Kình là ngoại lệ, cô đã sớm biết trong lòng của Ôn Hinh luôn đặt lên người Doãn Thiên Kình.
Ôn Hinh đứng dậy đi toilet, Doãn Thiên Kỳ cũng đi trước ngoài tính tiền, chờ Ôn Hinh rửa tay xong đi ra, Doãn Thiên Kỳ tựa ở trên vách tường chờ cô.
“Anh hai…” Ôn Hinh đi tới, Doãn Thiên Kỳ một tay khoác lên trên vai của cô, nghiêng mặt nhìn về phía cô, ngũ quan tuấn mỹ đường cong rõ ràng, “Thật sự đã suy nghĩ kỹ, muốn cùng anh cả ở chung một chỗ sao?”
“Phải!” Ôn Hinh gật đầu,từ trong lỗ mũi lên tiếng.
“Hinh nhi, có thể hay không đáp ứng anh một việc?” con ngươi đen của Doãn Thiên Kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm cô, “Anh cả trước đây đã từng bị tổn thương, vì thế nếu em quyết định với anh ấy ở cùng một chỗ,em sẽ không là người buông tay trước được không?”
“Cho dù quá trình rất gian nan, cũng muốn đứng ở bên cạnh anh ất,anh cả đối với em là nghiêm túc!”
Ôn Hinh chưa từng thấy qua vẻ mặt nghiêm túc như thế của Doãn Thiên Kỳ,khi anh ấy nói với cô những lời này, cô thấy rất bất ngờ .
“Em sẽ ở cạnh anh ấy !” Ôn Hinh thận trọng hứa hẹn, Doãn Thiên Kỳ hài lòng cười, sau đó xoay người, Ôn Hinh gọi hắn lại, “Anh hai,em muốn biết anh cả vì sao…”
Vì sao Doãn Thiên Kỳ sẽ nói anh ấy từng chịu tổn thương?
Ôn Hinh nhớ tới Doãn Thiên Kình, chỉ có hai chữ lạnh lùng.
Doãn Thiên Kỳ dừng một chút, một chân vừa bước ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Năm năm trước,anh cả hại chết một cô gái !”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook