Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
-
Chương 57: Hai người đàn ông giằng co
Bọn họ giống
như hoàng tử và công chúa đang bước vào trong lâu đài, mang theo hào
quang lóng lánh, như một đôi do trời đất tạo nên, đứng đúng ở trước mặt
Ôn Hinh, cô chóng mặt một chút thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ký ức tối hôm qua chen chúc mà đến,cô cầu xin nhưng hắn tàn bạo xông vào, tay cô có chút run rẩy,tim cũng níu chặt lại.
Ánh mắt cực nóng kia như mang theo tức giận muốn thiêu đốt người cô, từ đỉnh đầu phía trên truyền đến, Ôn Hinh chỉ còn cách nắm chặt cánh tay của Doãn Thiên Kình, chân mới có thể đứng vững.
“Chỉ có một mình cô ấy cũng muốn gả nhà họ Doãn của chúng ta sao?”
“Cô ta xứng sao?” Doãn Vân Tuyên hai tay khoanh lại,từ trên cao nhìn xuống Ôn Hinh.
“Doãn Vân Tuyên,em câm miệng cho anh! Việc này không tới phiên em phản đối!” Doãn Thiên Kình hét to một tiếng, Doãn Vân Tuyên ghen ghét trừng mắt liếc Ôn Hinh một cái, sau đó lại nghe hắn tiếp tục nói, “Anh không phải đến trưng cầu ý kiến của các em, chỉ là muốn thông báo các em một tiếng thôi!”
Doãn Chính Hào không nói được một lời nhưng nhìn ra được vẻ mặt ông rất tức giận, ngón tay nắm chặt cái chén, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Hinh.
“Hinh nhi, chúng ta đi…” Doãn Thiên Kình thản nhiên đem Ôn Hinh kéo ra phía sau, sau đó đi về phía Ôn Tố Tâm cúi đầu một cái, không để ý mọi người phản đối liền kéo Ôn Hinh rời khỏi nơi đây.
Lúc đi ra một khoảng cổ tay kia của cô bị một người khác kéo lại,cô thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được ra sức mạnh kia đến từ đâu.
Vẻ mặt anh tuấn của Mạc Tư Tước không có một chút biểu tình, thậm chí là không thèm nhìn cô một cái, mà là lướt qua người đối diện với Doãn Thiên Kình.
“Buông tay!” Hai người đàn ông đồng thời mở miệng,ai cũng không có buông tay.
Con ngươi màu lam tối sầm,chợt lóe lên độ cong sắc bén nhìn lại giống như ngọn núi đang bắn ra tia lửa, nếu không cẩn thật sẽ lan đến đến người đứng ở chính giữa kia.
“Hinh nhi, em vào trong xe trước đi!” Doãn Thiên Kình là người buông lỏng tay trước, Mạc Tư Tước nhíu mày sau đó cũng buông tay cô.
Ôn Hinh nhìn thấy giữa hai người có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, nhận được ý của Doãn Thiên Kình,cô nghe theo ngồi vào trong xe.
Trong đình viện, gió đêm phơ phất vắng vẻ không tiếng động, hai người đứng đối diện .
“Đính hôn? Anh và cô ta sao?” Mạc Tư Tước một tay cắm ở trong túi quần khinh thường nhìn về phía Doãn Thiên Kình, chỉ thấy hắn hai tay nắm chặt, trán nổi gân xanh khởi như hận không thể lột da người đối diện.
“Mạc Tư Tước,ngươi đáng chết ——” Khuôn mắt của Doãn Thiên Kình đỏ lên, nhào tới trước mặt Mạc Tư Tước dùng sức đập bể quá khứ.
Mạc Tư Tước bị tập kích nên lui về phía sau hai bước, một đấm cũng không có trốn.
Khóe miệng chảy ra vết máu đỏ tươi, hắn tùy ý lấy tay lau đi,từ trong mắt của Doãn Thiên Kình khúc xạ ra , tất cả đối với hắn đều là hận ý “Nếu như cậu có thể thuận lợi tổ chức lễ đính hôn,tôi nhất định sẽ…”Con ngươi xinh đẹp Mạc Tư Tước màu lam chuyển động, hơi thở chậm rãi hướng tới gần hắn, “Chúc mừng cậu!”
Hắn cười phóng đảng,nụ cười chướng tai gai mắt chiếu thẳng vào Doãn Thiên Kình, hắn nhìn thấy một người đàn ông khát máu đi một bước về phía hắn,quần áo màu đen, dung nhập ở trong đêm tối, chỉ một đôi mắt làm người ta rùng mình.
Một đấm này hắn không có đánh trả.
“Nhớ kỹ, tôi chỉ cho cậu lúc này thôi!” Ánh mắt Mạc Tư Tước thâm thúy có ý đồ khác.
“Tôi sẽ không sẽ cho anh có cơ hội tới gần Hinh nhi !” Ánh mắt của Doãn Thiên Kình lạnh lẽo nói, “Mạc Tư Tước, từ hôm nay trở đi cô ta chính là của tôi !”
“Ừm… Vậy cậu tốt nhất nên giữ chặt cô ta!”
Cánh môi Mạc Tư Tước vén khởi, mỉm cười, một tay đột nhiên vỗ lên vai hắn, “A,tôi đã quên nói cho anh biết một việc…”
“Thân thể của cô ấy thật sự là cực kỳ xinh đẹp, làm cho tôi xung động muốn được nếm thử lần thứ hai!”
Nói xong, hắn tùy tiện cười.
Ký ức tối hôm qua chen chúc mà đến,cô cầu xin nhưng hắn tàn bạo xông vào, tay cô có chút run rẩy,tim cũng níu chặt lại.
Ánh mắt cực nóng kia như mang theo tức giận muốn thiêu đốt người cô, từ đỉnh đầu phía trên truyền đến, Ôn Hinh chỉ còn cách nắm chặt cánh tay của Doãn Thiên Kình, chân mới có thể đứng vững.
“Chỉ có một mình cô ấy cũng muốn gả nhà họ Doãn của chúng ta sao?”
“Cô ta xứng sao?” Doãn Vân Tuyên hai tay khoanh lại,từ trên cao nhìn xuống Ôn Hinh.
“Doãn Vân Tuyên,em câm miệng cho anh! Việc này không tới phiên em phản đối!” Doãn Thiên Kình hét to một tiếng, Doãn Vân Tuyên ghen ghét trừng mắt liếc Ôn Hinh một cái, sau đó lại nghe hắn tiếp tục nói, “Anh không phải đến trưng cầu ý kiến của các em, chỉ là muốn thông báo các em một tiếng thôi!”
Doãn Chính Hào không nói được một lời nhưng nhìn ra được vẻ mặt ông rất tức giận, ngón tay nắm chặt cái chén, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Hinh.
“Hinh nhi, chúng ta đi…” Doãn Thiên Kình thản nhiên đem Ôn Hinh kéo ra phía sau, sau đó đi về phía Ôn Tố Tâm cúi đầu một cái, không để ý mọi người phản đối liền kéo Ôn Hinh rời khỏi nơi đây.
Lúc đi ra một khoảng cổ tay kia của cô bị một người khác kéo lại,cô thậm chí không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được ra sức mạnh kia đến từ đâu.
Vẻ mặt anh tuấn của Mạc Tư Tước không có một chút biểu tình, thậm chí là không thèm nhìn cô một cái, mà là lướt qua người đối diện với Doãn Thiên Kình.
“Buông tay!” Hai người đàn ông đồng thời mở miệng,ai cũng không có buông tay.
Con ngươi màu lam tối sầm,chợt lóe lên độ cong sắc bén nhìn lại giống như ngọn núi đang bắn ra tia lửa, nếu không cẩn thật sẽ lan đến đến người đứng ở chính giữa kia.
“Hinh nhi, em vào trong xe trước đi!” Doãn Thiên Kình là người buông lỏng tay trước, Mạc Tư Tước nhíu mày sau đó cũng buông tay cô.
Ôn Hinh nhìn thấy giữa hai người có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, nhận được ý của Doãn Thiên Kình,cô nghe theo ngồi vào trong xe.
Trong đình viện, gió đêm phơ phất vắng vẻ không tiếng động, hai người đứng đối diện .
“Đính hôn? Anh và cô ta sao?” Mạc Tư Tước một tay cắm ở trong túi quần khinh thường nhìn về phía Doãn Thiên Kình, chỉ thấy hắn hai tay nắm chặt, trán nổi gân xanh khởi như hận không thể lột da người đối diện.
“Mạc Tư Tước,ngươi đáng chết ——” Khuôn mắt của Doãn Thiên Kình đỏ lên, nhào tới trước mặt Mạc Tư Tước dùng sức đập bể quá khứ.
Mạc Tư Tước bị tập kích nên lui về phía sau hai bước, một đấm cũng không có trốn.
Khóe miệng chảy ra vết máu đỏ tươi, hắn tùy ý lấy tay lau đi,từ trong mắt của Doãn Thiên Kình khúc xạ ra , tất cả đối với hắn đều là hận ý “Nếu như cậu có thể thuận lợi tổ chức lễ đính hôn,tôi nhất định sẽ…”Con ngươi xinh đẹp Mạc Tư Tước màu lam chuyển động, hơi thở chậm rãi hướng tới gần hắn, “Chúc mừng cậu!”
Hắn cười phóng đảng,nụ cười chướng tai gai mắt chiếu thẳng vào Doãn Thiên Kình, hắn nhìn thấy một người đàn ông khát máu đi một bước về phía hắn,quần áo màu đen, dung nhập ở trong đêm tối, chỉ một đôi mắt làm người ta rùng mình.
Một đấm này hắn không có đánh trả.
“Nhớ kỹ, tôi chỉ cho cậu lúc này thôi!” Ánh mắt Mạc Tư Tước thâm thúy có ý đồ khác.
“Tôi sẽ không sẽ cho anh có cơ hội tới gần Hinh nhi !” Ánh mắt của Doãn Thiên Kình lạnh lẽo nói, “Mạc Tư Tước, từ hôm nay trở đi cô ta chính là của tôi !”
“Ừm… Vậy cậu tốt nhất nên giữ chặt cô ta!”
Cánh môi Mạc Tư Tước vén khởi, mỉm cười, một tay đột nhiên vỗ lên vai hắn, “A,tôi đã quên nói cho anh biết một việc…”
“Thân thể của cô ấy thật sự là cực kỳ xinh đẹp, làm cho tôi xung động muốn được nếm thử lần thứ hai!”
Nói xong, hắn tùy tiện cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook