Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
-
Chương 133: Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà
Doãn Thiên Kình nhìn lên bản báo cáo, nhìn thấy Ôn Hinh là bị triển dương mang đi, trong lòng anh ẩn ẩn bất an.
Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Doãn Thiên Kì, “Thiên Kì, em có thấy Doãn Vân Tuyên đâu không?”
“Dạ không, làm sao vậy anh cả?” Doãn Thiên Kì đang từ trong cổng trường Đại Học bước ra, nhận được điện thoại của Doãn Thiên Kình, lập tức chạy đi gặp anh.
Doãn Thiên Kì đột nhiên nhớ tới, trong hôn lễ của Doãn Thiên Kình, Doãn Vân Tuyên hình như không có xuất hiện.
“Anh đi trước tìm Triển Dương, Em lien hệ với Mạc Tư Tước một chút đi!” Doãn Thiên Kình nhanh chóng an bài mọi việc, sau đó vội vàng chuyển hướng.
Tim bỗng nhiên đập rất nhanh, Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kì đồng thời đều có cảm giác này, có lẽ đây là tương quan giữa quan hệ huyết vtho61ng với nhau chăng?
“Tước, tìm được Ôn Hinh rồi!” Lúc Trì Hạo gọi điện thoại tới, Mạc Tư Tước một tay cầm điện thoại di động, một tay cầm lái, dưới chân đạp ga hường tới địa điểm mà Trì Hạo đã thông báo.
Ánh mắt anh mười phần lãnh ý, trong đầu anh chỉ có một ý niệm, ai dám làm thương tổn Ôn Hinh, anh sẽ làm người đó trả giá bằng tình mạng!
————————–
Ôn Hinh dần dần phát hiện ra trong ánh mắt của Trần Tư Dao nhìn cô cũng không được bình thường, cô còn nhớ rõ ngày đó, khi nhìn thấy Trần Tư Dao cùng Triển Dương sánh vai bên nhau, cô trông thấy trong ánh mắt của Trần Tư Dao tràn ngập hèn mọn, hay là lúc Ôn Hinh cùng Mạc Tư Tước hôn nhau, chịu đả kích không chỉ có một mình Triển Dương, hình như còn có Trần Tư Dao.
“Ôn Hinh! Tôi ngày đó còn không kịp nói với cô….” Trần Tư Dao ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Hinh, móng tay sắc bén cào trên mặt cô, Ôn Hinh chỉ cảm thấy có chút đau rát trên mặt.
“Mạc Tư Tước cũng đã từng qua tay của tôi, không lẽ cô cũng muốn sao?”
Ánh mắt Trần Tư Dao luân chuyển, nhìn sơ qua có lẽ thấy cô dịu dàng khả ái nhưng tâm dạ hiểm ác so với Doãn Vân Tuyên chỉ có hơn chứ không kém.
Người ta nói, bụng dạ đàn bà. Đáng sợ nhất chính là sự ghen tị. Ôn Hinh thống khổ khẽ nhắm mắt, mọi sự hành hạ mà cô đang gánh chịu này, e là đều vì Mạc Tư Tước mà ra?
Ôn Hinh hiện tại thật muốn hận chết anh , chỉ bởi vì cái người đàn ông kia, mà cô đã phải ăn biết bao nhiêu là đau khổ, tủi nhục!
“Các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy hả? Giữ không được trái tim người đàn ông, trách sao được anh ta hoa tâm! Trần Tư Dao, Doãn Vân Tuyên, các người nên có chừng có mực đi! Mạc Tư Tước nếu biết được chuyện các người làm, anh ta sẽ chán ghét hai người hơn mà thôi . . . .”
Ôn Hinh cỏn chưa kịp nói xong một câu, bên tai liến bị giáng lên một cái tát, trước mắt cô bỗng trở nên tối xầm lại, lỗ tai cũng “Ong ong” rung động, nhưng là đau nhất không phải là mặt, mà là trước ngực cô còn bị hạ một đá, hiện tại toàn bộ thân thể cô dường như không còn chỗ nào lành lặn cả.
“Cùng cô ta nói nhiều như vậy làm cái gì, cô ta đem cậu hại thành như vậy, Tớ nghĩ cậu nên thanh toán mọi nợ nần, đem cả vốn lẫn lãi trả lại cho cô ta, Vân Tuyên à!” Trần Tư Dao châm ngòi ly gián đem Doãn Vân Tuyên cùng Ôn Hinh xoay vòng trong tay cô ta.
Nếu không phải cô ta thuyết phục Triển Dương, lại lợi dụng Doãn Vân Tuyên, Ôn Hinh làm sao có thể rơi vào tay họ, làm sao có thể bất lực để cho họ hành hạ thế này.
Trần Tư Dao không cam lòng, cô ta đường dường là hoa khôi giảng đường, lúc trước Mạc Tư Tước chính là nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của cô mới coi trọng cô, nhưng không ngờ là bọn họ mới quen nhau không được bao lâu, anh ta lại muốn chia tay cô. Trần Tư Dao sau này mới biết được, Mạc Tư Tước sở dĩ cùng cô thân thiết, thực chất đều là để diễn cho Ôn Hinh xem!
Hiện giờ ngay cả Triển Dương cũng không quên được Ôn Hinh. Cùng ở bên nhau nhưng Triển Dương luôn thường nhắc đến Ôn Hinh, Ánh mắt của anh toát ra sự quyến luyến là vì Ôn Hinh!
Trần Tư Dao càng hận, hận Ôn Hinh, càng hận không quên được người con trai ấm áp này!
Thân thể Ôn Hinh lúc nóng lúc lạnh, trên cổ tay lại mang them nhiều vết thương, cử động một chút cũng thực khó khăn, lúc này trong ánh mắt Doãn Vân Tuyên cáng ngày cáng toát ra nhiều hận ý, Ôn Hinh nhìn Trần Tư Dao, liền nhớ đến một câu, hoa đẹp nào cũng có gai, Trần Tư Dao không những vừa có gai, lại còn có them độc nữa.
“Vân Tuyên, cô ta hiện giờ so với cậu xinh đẹp hơn, cho nên hoàng thái tử mới có thể vứt bỏ cậu, nếu cô ta cũng biến thành người quái dị, ai giám yêu cô ta nữa?” Trần Tư Dao nhìn Doãn Vân Tuyên rồi mỉm cười, ngay sau đó, Ôn Hinh liền nhìn thấy Trần Tư Dao lấy ra trong người một cái chai thuỷ tinh trong suốt.
Ôn Hinh kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, trên nhãn chai có ghi là. . . . . . Acid Sunfuric! (N: Ác độc quá…axit đậm đặc….T_T ta sợ….)
“Ôn Hinh, tất cả đều lỗi tại mày!” Ánh mắt Doãn Vân Tuyên bắt đầu co rút nhanh, cô nhanh chóng nhận lấy bình acid, rồi âm trầm nở một nụ cười.
“Hắt vào đi, hắt vào trên mặt của cô ta đi, Vân Tuyên, cậu không phải là hận nhất gương mặt của cô ta sao? Nếu cô ta bị huỷ đi gương mặt, cô ta cái gì cũng chẳng còn, nhưng còn cậu, ít nhất cậu vẫn còn là Tam tiểu thư của Doãn Gia!” Trần Tư Dao mê hoặc bên tai Doãn Vân Tuyên.
Doãn Vân Tuyên thân thể đã muốn theo bản năng mà hành động, lúc này Ôn Hinh không còn sức lực đâu mà dãy dụa nữa, theo bản năng cô nhắm mắt lại.
Doãn Vân Tuyên mở nắp bình, dùng sức hắt tời gương mặt của Ôn Hinh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook