Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
-
Chương 102: Thế giới đều là màu đen
Ôn Hinh mất tích!
Mạc Tư Tước hai ngày sau mới nhận được tin tức.Lúc Trì Hạo nói cho hắn biết Tàng Long đã tìm được rồi, hắn dường như tới đại học Thượng Phong trước tiên nhưng hắn lại thất vọng, Ôn Hinh tạm nghỉ học thủ tục là hắn làm cô!
Cô căn bản không có về trường học!
Không chỉ là Ôn Hinh mà ngay cả Kiều Lâm cũng không có về lại trường học!
Mạc Tư Tước suy nghĩ quý trọng mỗi một phút mỗi một giây qua, lại muốn dùng thời gian đó để tìm cô.
Người con gái đáng ghét này lại dám lừa gạt hắn!
Doãn gia
Trong phòng của Công chúa,quần áo , đồ trang điểm, gối dựa, thậm chí là cái gương đều bị ngã xuống đất thành một đống hỗn độn
Ôn Tố Tâm đau khổ chạy tới lôi Doãn Vân Tuyên còn đang phát cuồng, mấy ngày này mỗi ngày đều trình diễn một lần, bà bị cô đẩy ngã trên mặt đất mảnh kiếng quẹt qua làm tay của bà bụ thương , thế nhưng bà vẫn không muốn buông tay.
“Vân Tuyên, không nên như vậy, ba con, anh cả anh hai đều đang nghĩ biện pháp, sẽ tốt,con còn có thể lại đẹp như trước đây …”
Ôn Tố Tâm khóc sắp không thở được, thì ra nhìn Doãn Vân Tuyên trước kia khuôn mặt xinh đẹp như hoa bây giờ lại bị hủy hoại thành như vậy.
Doãn Vân Tuyên chỉ là biến mất mấy ngày,lúc Doãn Thiên Kình đưa cô về đây, cô thiếu chút nữa tự dọa mình ngất đi.
Cô không biết là cô xảy ra chuyện gì, mỗi lần vừa nhắc tới mặt của cô thì cảm xúc của Doãn Vân Tuyên luôn luôn không ổn định.
Doãn Chính Hào vì con gái đau đến tận xương tủy, sau khi mời bác sĩ đến nhà khám bệnh xong, da thịt trên mặt con bé vốn đã thối rữa cho nên nhất định phải đem làn da trên mặt bỏ đi, nhưng mà có chút bệnh khuẩn đã xâm nhập vào trong xương của cô.
Nói cách khác, cho dù bây giờ có phẫu thuật da lại từ đầu cho khuôn mặt của cô , thì mặt của cô cũng không khôi phục được nguyên bản như trước kia!
Doãn Chính Hào vô cùng đau đớn,từ khi Doãn Vân Tuyên trở về mấy đêm nay ông đều ngủ không được ngon giấc.Ôn Tố Tâm cũng vô cùng đau khổ, thậm chí là Doãn Thiên Kình và Doãn Thiên Kỳ công việc đều buông xuôi hết, hết sức chuyên chú tìm kiếm cách giải quyết cho cô.
“Tôi không nên, không nên biến thành người quái dị, dì Tâm ,đều là Ôn Hinh làm hại, cô nên đi tìm cái chết, đi chết!” Doãn Vân Tuyên che hai gò má sưng đỏ, ban đêm mỗi ngày vết thương làm cô đau đớn chỉ có dựa vào thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ.
Cô cho rằng khuôn mặt của cô là đẹp nhất, cô không thể thua người đàn bà kia nhưng ngay cả khuôn mặt này cũng lại phá hủy!
“Chuyện này liên quan gì đến Hinh nhi? Vân Tuyên, rốt cuộc làm sao vậy?” Ôn Tố Tâm vừa nghe đến tên Ôn Hinh cũng có chút lo lắng. Trong lòng cô cuối cùng là nghiêng về Doãn Vân Tuyên, nhưng cũng chịu đựng giày vò.
“Con tiện nhân Ôn Hinh này, cô ấy chết rồi, ha ha ha ha ha…” Doãn Vân Tuyên vừa nghĩ tới tình hình Ôn Hinh so với cô thì càng nghiêm trọng , vui sướng nhễ nhại cười. cô bị hủy gương mặt nhưng Ôn Hinh ngay cả mạng cũng không có!
“Em nói cái gì?” Phía sau đột nhiên có một âm thanh truyền đến, Doãn Thiên Kình luôn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ trong con ngươi thế nhưng tràn ngập tức giận kinh người.
“Doãn Vân Tuyên, lặp lại lần nữa!” Doãn Thiên Kình bước nhanh đi tới trước mặt cô, sau đó hai tay dùng lực bóp mạnh trên bả vai của cô, hướng về phía cô mặt nhìn thẳng nhìn rất bi thảm”Ôn Hinh làm bị sao vậy?”
“Cô ấy sắp chết, Ôn Hinh, cô ây không còn sống được bao lâu, ha ha!” Doãn Vân Tuyên vung hai cánh tay của Doãn Thiên Kình chế ngự cô ra ,giống kẻ ngu ngốc cười ngớ ngẩn .
Doãn Thiên Kình đột nhiên dùng sức đẩy cô ra , nắm chặt bàn tay dùng sức đập bể tấm ván cửa, hắn biết đây hết thảy đều có liên quan đến Mạc Tư Tước, thế nhưng vì sao, hắn đem em gái của mình hại thành như vậy, ngay cả Ôn Hinh cũng bị liên lụy?
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ôn Tố Tâm lấy tay che mặt trong lòng đã không thể chịu đựng được nữa !
Xe của Doãn Thiên Kình vừa mới ra khỏi Doãn gia trang ,chiếc xe màu đỏ Maybach đã trước mặt , Mạc Tư Tước rất nhanh từ trong xe nhảy xuống, sau đó chặn ngang trước xe của Doãn Thiên Kình .
“Ôn Hinh đâu?”
“Hinh nhi đâu?”
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, sau đó vung tay. Mạc Tư Tước bị động chịu một đòn do Doãn Thiên Kình đột nhiên vung ra một quyền, vừa vặn đánh vào trên mũi hắn , Mạc Tư Tước lập tức phản kích, một cước hướng về bụng dưới của Doãn Thiên Kình. Doãn Thiên Kình cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tức giận như vậy.
“Anh rốt cuộc muốn làm Ôn Hinh hại thành cái dạng gì?”
“Mạc Tư Tước, có dũng khí thì tìm đến tôi, tôi lấy mạng của tôi cho cậu, thế nào ?”
“Tôi cầu xin anh hãy thả Vân Tuyên cùng Hinh nhi đi!” Doãn Thiên Kình dùng hết khí lực toàn thân, dụng cả tay chân hướng trên người Mạc Tư Tước đánh tới, Mạc Tư Tước liền bị hắn đánh mấy quyền, cũng không có đánh trả, cuối cùng vẫn là Doãn Thiên Kình thu tay, đỏ ngầu đôi mắt ôm nỗi hận theo dõi hắn.
“Cô ấy không ở đây với cậu sao ?” Mạc Tư Tước lau vết máu ở khóe miệng, sau đó hỏi thêm một lần.
“Mạc Tư Tước, nếu như tôi tìm được Ôn Hinh trước, tôi có chết cũng sẽ không buông tay ra nữa!” Doãn Thiên Kình thu hồi ánh mắt, xoay người lên xe.
Mạc Tư Tước cúi đầu tiếng cười theo phía sau Doãn Thiên Kình truyền đến, “Vậy cậu sẽ không có cơ hội này nữa !”
So với quyền lực cùng gia tài, Doãn Thiên Kình kém xa so với hắn.
Mạc Tư Tước vừa lên xe liền bấm điện thoại cho Mạc Sâm , “Trong vòng nửa giờ, tôi phải biết rằng Ôn Hinh đang ở đâu !”
Chỉ cần cô ấy còn sống còn đang ở trong thành thị,thì hắn chính là muốn lục tung cái thành phố này để tìm ra cô!
Khí trời dần dần chuyển lạnh,lúc Ôn Hinh nghe phone thích ý ngồi ở trên ban công phơi nắng , mấy ngày này cô luôn luôn không ngừng nghe âm nhạc, nghe radio, cô rất sợ ngày nào đó tỉnh lại ngay cả âm thanh cũng nghe không được.
Ôn Hinh ở chỗ Kiều Lâm làm sinh nhật hai mươi tuổi , cha của cô đưa cho cô quà sinh nhật, cô hiện tại không có chỗ đi chỉ có thể trốn ở nơi này.
Trong lỗ tai đột nhiên một trận ù tai, sau đó thế giới an tĩnh, Ôn Hinh dùng sức vỗ mạnh đầu, lúc hoàn hồn lại thì nghe được tiếng đóng cửa phía sau truyền đến .
“Lâm Lâm, là cậu sao?” Ôn Hinh hướng phía sau nhìn lại, trong phòng khách động tĩnh rất lớn, chỉ là Kiều Lâm vừa mới đi ra ngoài không chưa lâu , làm sao lúc này đã chở về.
“Tại sao không nói chuyện?” Lúc Ôn Hinh đứng dậy đi ra ngoài thiếu chút nữa bị vấp váo ghế sô pha trước mặt, cô ở chỗ này mấy ngày thậm chí là cảnh vật xung quanh cũng chưa có quen, còn có thể không bị vấp sao.
Trong phòng khách rất vắng vẻ, chỉ có tiếng thở ồ ồ, lúc Ôn Hinh ngửi được mùi thơm bạc hà quen thuộc của cơ thể kia,cô xoay người bỏ chạy chẳng qua là cô đã quên, không biết cửa ở bên trái hay bên phải ?
Cô nặng nề mà ngã sấp xuống, thậm chí sức lực cũng không có để đứng lên , chỉ là chậm rãi cảm giác được phía trước có một bóng đen , thẳng đến một đôi tay xuất hiện ở trước mắt cô.
“Mắt của em làm sao vậy?” Mạc Tư Tước khó khăn phát ra âm thanh, thẳng tắp hai chân thoáng cái quỳ tới trước mặt cô.
Ôn Hinh, Ôn Hinh, em rốt cuộc còn muốn dằn vặt anh như thế nào ?
Mạc Tư Tước giống như con thú mất đầu, hắn mờ mịt mất đi phương hướng, hắn hít thở không thông nghĩ mình sẽ chết tại đây bị chìm đắm trong không gian này, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa!
Ôn Hinh lệ tuôn như suối trào, bàn tay cô đang hướng lên không trung bị hắn bắt được,cô cảm thấy hắn đang run rẩy, hắn đang sợ!
“Thế giới của em, tất cả đều là màu đen !” Ôn Hinh cố gắng nhắm mắt lại, lại mở ra, một mảnh màu đen !
Mạc Tư Tước hai ngày sau mới nhận được tin tức.Lúc Trì Hạo nói cho hắn biết Tàng Long đã tìm được rồi, hắn dường như tới đại học Thượng Phong trước tiên nhưng hắn lại thất vọng, Ôn Hinh tạm nghỉ học thủ tục là hắn làm cô!
Cô căn bản không có về trường học!
Không chỉ là Ôn Hinh mà ngay cả Kiều Lâm cũng không có về lại trường học!
Mạc Tư Tước suy nghĩ quý trọng mỗi một phút mỗi một giây qua, lại muốn dùng thời gian đó để tìm cô.
Người con gái đáng ghét này lại dám lừa gạt hắn!
Doãn gia
Trong phòng của Công chúa,quần áo , đồ trang điểm, gối dựa, thậm chí là cái gương đều bị ngã xuống đất thành một đống hỗn độn
Ôn Tố Tâm đau khổ chạy tới lôi Doãn Vân Tuyên còn đang phát cuồng, mấy ngày này mỗi ngày đều trình diễn một lần, bà bị cô đẩy ngã trên mặt đất mảnh kiếng quẹt qua làm tay của bà bụ thương , thế nhưng bà vẫn không muốn buông tay.
“Vân Tuyên, không nên như vậy, ba con, anh cả anh hai đều đang nghĩ biện pháp, sẽ tốt,con còn có thể lại đẹp như trước đây …”
Ôn Tố Tâm khóc sắp không thở được, thì ra nhìn Doãn Vân Tuyên trước kia khuôn mặt xinh đẹp như hoa bây giờ lại bị hủy hoại thành như vậy.
Doãn Vân Tuyên chỉ là biến mất mấy ngày,lúc Doãn Thiên Kình đưa cô về đây, cô thiếu chút nữa tự dọa mình ngất đi.
Cô không biết là cô xảy ra chuyện gì, mỗi lần vừa nhắc tới mặt của cô thì cảm xúc của Doãn Vân Tuyên luôn luôn không ổn định.
Doãn Chính Hào vì con gái đau đến tận xương tủy, sau khi mời bác sĩ đến nhà khám bệnh xong, da thịt trên mặt con bé vốn đã thối rữa cho nên nhất định phải đem làn da trên mặt bỏ đi, nhưng mà có chút bệnh khuẩn đã xâm nhập vào trong xương của cô.
Nói cách khác, cho dù bây giờ có phẫu thuật da lại từ đầu cho khuôn mặt của cô , thì mặt của cô cũng không khôi phục được nguyên bản như trước kia!
Doãn Chính Hào vô cùng đau đớn,từ khi Doãn Vân Tuyên trở về mấy đêm nay ông đều ngủ không được ngon giấc.Ôn Tố Tâm cũng vô cùng đau khổ, thậm chí là Doãn Thiên Kình và Doãn Thiên Kỳ công việc đều buông xuôi hết, hết sức chuyên chú tìm kiếm cách giải quyết cho cô.
“Tôi không nên, không nên biến thành người quái dị, dì Tâm ,đều là Ôn Hinh làm hại, cô nên đi tìm cái chết, đi chết!” Doãn Vân Tuyên che hai gò má sưng đỏ, ban đêm mỗi ngày vết thương làm cô đau đớn chỉ có dựa vào thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ.
Cô cho rằng khuôn mặt của cô là đẹp nhất, cô không thể thua người đàn bà kia nhưng ngay cả khuôn mặt này cũng lại phá hủy!
“Chuyện này liên quan gì đến Hinh nhi? Vân Tuyên, rốt cuộc làm sao vậy?” Ôn Tố Tâm vừa nghe đến tên Ôn Hinh cũng có chút lo lắng. Trong lòng cô cuối cùng là nghiêng về Doãn Vân Tuyên, nhưng cũng chịu đựng giày vò.
“Con tiện nhân Ôn Hinh này, cô ấy chết rồi, ha ha ha ha ha…” Doãn Vân Tuyên vừa nghĩ tới tình hình Ôn Hinh so với cô thì càng nghiêm trọng , vui sướng nhễ nhại cười. cô bị hủy gương mặt nhưng Ôn Hinh ngay cả mạng cũng không có!
“Em nói cái gì?” Phía sau đột nhiên có một âm thanh truyền đến, Doãn Thiên Kình luôn luôn bình tĩnh nhưng bây giờ trong con ngươi thế nhưng tràn ngập tức giận kinh người.
“Doãn Vân Tuyên, lặp lại lần nữa!” Doãn Thiên Kình bước nhanh đi tới trước mặt cô, sau đó hai tay dùng lực bóp mạnh trên bả vai của cô, hướng về phía cô mặt nhìn thẳng nhìn rất bi thảm”Ôn Hinh làm bị sao vậy?”
“Cô ấy sắp chết, Ôn Hinh, cô ây không còn sống được bao lâu, ha ha!” Doãn Vân Tuyên vung hai cánh tay của Doãn Thiên Kình chế ngự cô ra ,giống kẻ ngu ngốc cười ngớ ngẩn .
Doãn Thiên Kình đột nhiên dùng sức đẩy cô ra , nắm chặt bàn tay dùng sức đập bể tấm ván cửa, hắn biết đây hết thảy đều có liên quan đến Mạc Tư Tước, thế nhưng vì sao, hắn đem em gái của mình hại thành như vậy, ngay cả Ôn Hinh cũng bị liên lụy?
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ôn Tố Tâm lấy tay che mặt trong lòng đã không thể chịu đựng được nữa !
Xe của Doãn Thiên Kình vừa mới ra khỏi Doãn gia trang ,chiếc xe màu đỏ Maybach đã trước mặt , Mạc Tư Tước rất nhanh từ trong xe nhảy xuống, sau đó chặn ngang trước xe của Doãn Thiên Kình .
“Ôn Hinh đâu?”
“Hinh nhi đâu?”
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, sau đó vung tay. Mạc Tư Tước bị động chịu một đòn do Doãn Thiên Kình đột nhiên vung ra một quyền, vừa vặn đánh vào trên mũi hắn , Mạc Tư Tước lập tức phản kích, một cước hướng về bụng dưới của Doãn Thiên Kình. Doãn Thiên Kình cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ tức giận như vậy.
“Anh rốt cuộc muốn làm Ôn Hinh hại thành cái dạng gì?”
“Mạc Tư Tước, có dũng khí thì tìm đến tôi, tôi lấy mạng của tôi cho cậu, thế nào ?”
“Tôi cầu xin anh hãy thả Vân Tuyên cùng Hinh nhi đi!” Doãn Thiên Kình dùng hết khí lực toàn thân, dụng cả tay chân hướng trên người Mạc Tư Tước đánh tới, Mạc Tư Tước liền bị hắn đánh mấy quyền, cũng không có đánh trả, cuối cùng vẫn là Doãn Thiên Kình thu tay, đỏ ngầu đôi mắt ôm nỗi hận theo dõi hắn.
“Cô ấy không ở đây với cậu sao ?” Mạc Tư Tước lau vết máu ở khóe miệng, sau đó hỏi thêm một lần.
“Mạc Tư Tước, nếu như tôi tìm được Ôn Hinh trước, tôi có chết cũng sẽ không buông tay ra nữa!” Doãn Thiên Kình thu hồi ánh mắt, xoay người lên xe.
Mạc Tư Tước cúi đầu tiếng cười theo phía sau Doãn Thiên Kình truyền đến, “Vậy cậu sẽ không có cơ hội này nữa !”
So với quyền lực cùng gia tài, Doãn Thiên Kình kém xa so với hắn.
Mạc Tư Tước vừa lên xe liền bấm điện thoại cho Mạc Sâm , “Trong vòng nửa giờ, tôi phải biết rằng Ôn Hinh đang ở đâu !”
Chỉ cần cô ấy còn sống còn đang ở trong thành thị,thì hắn chính là muốn lục tung cái thành phố này để tìm ra cô!
Khí trời dần dần chuyển lạnh,lúc Ôn Hinh nghe phone thích ý ngồi ở trên ban công phơi nắng , mấy ngày này cô luôn luôn không ngừng nghe âm nhạc, nghe radio, cô rất sợ ngày nào đó tỉnh lại ngay cả âm thanh cũng nghe không được.
Ôn Hinh ở chỗ Kiều Lâm làm sinh nhật hai mươi tuổi , cha của cô đưa cho cô quà sinh nhật, cô hiện tại không có chỗ đi chỉ có thể trốn ở nơi này.
Trong lỗ tai đột nhiên một trận ù tai, sau đó thế giới an tĩnh, Ôn Hinh dùng sức vỗ mạnh đầu, lúc hoàn hồn lại thì nghe được tiếng đóng cửa phía sau truyền đến .
“Lâm Lâm, là cậu sao?” Ôn Hinh hướng phía sau nhìn lại, trong phòng khách động tĩnh rất lớn, chỉ là Kiều Lâm vừa mới đi ra ngoài không chưa lâu , làm sao lúc này đã chở về.
“Tại sao không nói chuyện?” Lúc Ôn Hinh đứng dậy đi ra ngoài thiếu chút nữa bị vấp váo ghế sô pha trước mặt, cô ở chỗ này mấy ngày thậm chí là cảnh vật xung quanh cũng chưa có quen, còn có thể không bị vấp sao.
Trong phòng khách rất vắng vẻ, chỉ có tiếng thở ồ ồ, lúc Ôn Hinh ngửi được mùi thơm bạc hà quen thuộc của cơ thể kia,cô xoay người bỏ chạy chẳng qua là cô đã quên, không biết cửa ở bên trái hay bên phải ?
Cô nặng nề mà ngã sấp xuống, thậm chí sức lực cũng không có để đứng lên , chỉ là chậm rãi cảm giác được phía trước có một bóng đen , thẳng đến một đôi tay xuất hiện ở trước mắt cô.
“Mắt của em làm sao vậy?” Mạc Tư Tước khó khăn phát ra âm thanh, thẳng tắp hai chân thoáng cái quỳ tới trước mặt cô.
Ôn Hinh, Ôn Hinh, em rốt cuộc còn muốn dằn vặt anh như thế nào ?
Mạc Tư Tước giống như con thú mất đầu, hắn mờ mịt mất đi phương hướng, hắn hít thở không thông nghĩ mình sẽ chết tại đây bị chìm đắm trong không gian này, không bao giờ muốn tỉnh lại nữa!
Ôn Hinh lệ tuôn như suối trào, bàn tay cô đang hướng lên không trung bị hắn bắt được,cô cảm thấy hắn đang run rẩy, hắn đang sợ!
“Thế giới của em, tất cả đều là màu đen !” Ôn Hinh cố gắng nhắm mắt lại, lại mở ra, một mảnh màu đen !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook