Bộ dáng của Lisa bức người, tóc cô dường như đang bị đốt cháy.

Lý trí của Jisoo đã trở về, cảm thấy nếu cô như thế này sẽ làm hư mọi việc, thế là em ôm SeLa: “Chị rể, chị rể!”

Cô vẫn bước nhanh chân về phía trước không có ý định quay đầu.

Trong nháy mắt SeLa vung đôi tay bé bỏng, “Pa bức, Pa bức.”

“Xong rồi, con bé bị ép thành nghiện rồi.”

Nghe tiếng con gái yêu gọi mình, cô dừng ngay động tác, quay đầu, thấp mắt, ôm lấy SeLa, buông tay suy nghĩ một chút sau đó giao lại cho Jisoo: “Ôm.”

“Chị rể, chị tuyệt đối đừng có đánh nhau đó. Đánh không thắng, bọn hắn khá nhiều người.”

“Chuyện của hai chị em em, lát nữa sẽ tính sổ sau.”

“Bé con, dì con không giúp được con rồi, ba con tính tìm mẹ con tính sổ. Thương con mới có 13kg, có thể thành bánh bao thịt heo.”

“…...”

“Chị rể, chị có muốn em giúp chị đánh nhau không?”

Vừa nói vừa ngồi lại trong xe, ôm SeLa tiếp tục lăn lộn ăn dâu tây.

.......

Nhà họ La.

Nàng nói chuyện với Bool Am xong, đang chuẩn bị đi đón SeLa, tay vừa để lên tay vặn cánh cửa, thì cánh cửa liền mở ra, một lực cực lớn từ bên ngoài đẩy tới.

Nàng né không kịp, bị cánh cửa đẩy té trên mặt đất. Đã thế cái trán còn bị đụng một cái “Cốp” một tiếng, trước mắt nàng liền tối thui.

“Ôi, đau!”

“Chaeyoung!”

“Chị, sao chị lại tới đây?”

Còn tốt, còn nhận ra người, còn có thể nói chuyện, có nghĩa là không có bị đụng đầu đến ngốc rồi.

Lo lắng của cô trong khoảnh khắc bị buồn bã cùng phẫn nộ thay thế.

Cô đem tin tức tổng hợp lại, đưa ra một cái kết luận nhanh chóng và chắc chắn – Bool Am nhất định là khiển trách nàng.

Ánh mắt cô trầm xuống, muốn xông vào trong phòng.

“Lisa.”

Bool Am nhìn hết tất cả những gì xảy ra nhìn vào trong mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng, sau đó khôi phục lại biểu cảm bất cần thân tình. Không chút khách khí nào là kết luận: “Bản tính khó dời.”

Cô cúi người, dắt tay cánh tay, đỡ nàng dậy.

Nàng hãi hùng, khiếp vía, nhanh chóng nắm chặt tay cô, sợ cô lại gây chuyện.

“Đi.”

“SeLa đang ở bên ngoài, muốn nhìn ông …”

Hai chữ ông nội còn chưa nói hoàn chỉnh, cô gầm lên giận dữ: “Có đi hay không?”

Trong trí nhớ nàng loại hành xử thể hiện tính tình tàn bạo như vậy đối với nàng vẫn là lần đầu tiên.

“Đi đi liền.”

Hai người bước ra khỏi nhà họ La, mặt cô vẫn lạnh lẽo như cũ không có dấu hiệu ấm lên.

Trong bóng đêm, đèn đuốc sau lưng càng ngày càng mờ nhạt.

Nàng nửa bị kéo nửa bị ép, nhịn không được mở miệng: “Chị làm em đau.”

Bước chân cô không ngừng, nhưng lực tay vẫn buông lỏng một chút.


“Chồng.”

“Chaeyoung chơi rất vui đúng không?”

“Em không phải đang chơi đùa. Em đem con gái đến thăm ông nội.”

“Con bé không có ông nội!”

Nàng nhất thời không nói gì, tâm tình chuyển biến, biết đây không phải thời điểm để bàn bạc chuyện này.

“Xin lỗi em, chị không nên hung dữ với em.”

“Em cũng có lỗi với chị, không nên giấu chị.”

Cô ngừng lại, tạm thời không có động tác tiếp theo.

“Lão gia tử không có làm khó em, ông ấy mời em vào nhà uống trà, trò chuyện với ông một chút. Ngoại trừ bắt đầu hơi khó một chút, còn lại đều rất vui vẻ.”

Cô cực nhẹ mà xì một tiếng.

“Này.”

"......"

“Mặt chị bị co quắp à?”

Cô dùng lực, cọ cọ mở tay nàng xoay lưng, trầm mặc không nói lời nói đi về bên cạnh xe.

“Chờ em một chút.”

Trong xe.

Jisoo đem trái dâu cuối cùng chia ra làm hai, nhìn SeLa nói: “Một nửa cho con, dì thương con.”

SeLa lại một lần nữa lập lại cái điệp khúc gà trống kia.

“Con là con gái đó, phải thận trọng chút đi. Này, ba mẹ con về kìa.”

Em tranh thủ thời gian xuống xe chào đón: “Chị Li, chị bị thương sao? Em có Vân Nam bạch dược, có thể giúp chị trị thương.”

Cô không lên tiếng, ngồi lên ghế phụ, ôm lấy SeLa chăm chú không buông tay.

“Em ra sau ngồi đi, chị lái xe.”

“Chị Li em đã đặt trước rượu ngon ở nhà hàng, đêm nay hai chúng ta ngủ một phòng, em có thể giúp chị đắp chăn.”

“Không có việc gì của em ở đây.”

“Người phụ nữ tội ác ngập trời kia, đi qua một bên đi. Chị Li, chị đừng tùy tiện tha thứ cho chị ấy, dùng lạnh lùng mà hù dọa, không thì chị ấy không nghe lời đâu.”

Loại nói mát mẻ, khích tướng này kỳ thật có chút hiệu quả, cô rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: “Chị không ngủ cùng em.”

“Wow, tình yêu của chị dành cho chị em thật sự cảm động trời đất nha. Với cơ bắp săn chắc tối nay có bị thương chị cũng phải nhịn nha.”

Nàng biết em gái đang giúp hai người giảng hòa, mười phần hiểu chuyện mà cấp một bậc thang đi xuống: “Được.”

“Chị rể, chị dùng Muay Thái đi, phải cho chị ấy đau đến kêu than mới có thể hả giận.”

Hai chị em nhà này, hợp lại thành một tổ tiết mục biểu diễn tiết mục hài kịch cuối năm, không chừng có thể nhận được giải thưởng tiết mục được người xem yêu thích nhất.

Nàng nhìn thấy cô cười, rốt cuộc cũng thở ra.

Khi đến khách sạn, Jisoo về phòng ngủ mất đất. Cô cùng SeLa, cho con chơi quên cả trời đất. Nàng ngồi một bên thu dọn hành lý, không có cảm giác tồn tại.

“Chị có uống nước không?”

Cô không có phản ứng, quay mặt về phía SeLa làm mặt quỷ, tiểu mập mạp ha ha cười.

“Vậy chị có ăn gì không? Em gọi đồ ăn khuya nha.”


Chỉ có SeLa ha ha cười đáp lại nàng.

“Chồng đầu em bị đau, lúc nãy cánh cửa kia đập vào khí lực có chút lớn nha.”

“Đau à, đau là tốt, đau mới nhớ lâu được. Về sau mỗi mùa đều phải dùng cánh cửa đập vào đầu cho tỉnh táo.”

“Thật là dễ nói chuyện ha.”

Nàng quay đầu nhìn chỗ khác, ôm SeLa sang chỗ khác, tiếp tục đùa.

Nàng cởi dép lê, giơ chân lên, hướng đến cái mông của cô đang quỳ sấp trên mặt đất nhẹ nhàng đá đá.

“Đừng có ám chỉ, chị đây không chơi bạo cúc.”

“…... Khỏi cần phải nói, ông ấy là một lão nhân gia, một mình ở một căn nhà lớn như vậy, chị không cảm thấy đáng thương sao?”

“Không cảm thấy.”

“Đó là ba chị, cũng không phải người có huyết hải thâm thù, có cần thiết phải vậy không? Nếu lỡ như, lỡ như ông ấy bị bệnh thì sao?”

“Tự mình điều trị.”

“Lỡ như là ung thư.”

“Ông ấy có tiền, có thể dùng tiền lên trời xin thêm năm trăm năm nữa.”

“Vậy nếu như ông ấy mất rồi thì sao? Chị có dự định là cả đời không qua lại với nhau sao? Có phải hay không liền ngay cả một cái bia chị cũng không có ý định lập cho ông ấy?”

Cô moi ruột gan một hồi lâu, rõ ràng trong lòng có đầy bụng những lý do chuẩn bị sẵn để thoái thác, nhưng lúc này một chữ cũng không nói được.

“Không phải chỉ là một vấn đề thôi sao? Tính tình lão gia tử cứng rắn, chị cũng không mềm, hai người đã là kì phùng địch thủ nhiều năm như vậy, cứ xem như là nợ đời trước, đời này cũng trên trả hết. Còn con gái chị, chị không nghĩ sẽ làm gương cho con bé sao?”

Con ngươi cô trầm mặc, cứ như thế mà người bỗng nhiên mềm hẳn đi.

“Nếu như về sau chúng ta sinh một đứa con trai.”

Nàng chỉ nói đến một nửa, phần còn lại giống như cây gai, tùy tiện chọc phá bức bình phong trong lòng cô.

“Chị sẽ không.”

Cô sẽ không cùng ông ấy đối đầu nhau, cũng không cho phép quan hệ cha con bị cắt đứt, sẽ không lạnh mặt mà nói nặng ông, sẽ không tình thân máu mủ bị cắt đứt.

“Em biết.”

“Vợ chị xin lỗi.”

“Em cũng không nên tiền trảm hậu tấu, nhưng mà chồng à, em hy vọng cả gia đình chúng ta hòa thuận. Chị không vượt qua được bước này, em đến giúp chị, chị không thỏa hiệp được, em sẽ giật dây, chị chỉ cần đứng tại chỗ, miễn là không chạy trốn là được.”

Cô ôm nàng chặt ôm nữa, im lặng đáp lại.

“Chị đừng sợ, có em ở đây, em không để cho lão gia tử hung dữ với chị.”

“Nữ siêu nhân.”

“Lão gia tử hẳn sẽ thích em.”

“Ai không thích em được cơ chứ. Chị sẽ không thể nào tiêu tan lập tức hiềm khích trước đây, chị sẽ không chủ động đi bước bước này. Nhưng chị sẽ kiềm chế, sẽ tận lực mà bình tĩnh, không để mình xúc động. Chị đồng ý với em sẽ không cãi nhau với ông ấy, chị sẽ nhường ông ấy.”

Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của cô.

Chaeyoung ngẩng đầu, nhìn cô bằng một nụ cười rạng rỡ ấm áp.

Cô xích lại gần, cúi đầu xuống, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm nơi đuôi lông mày cùng khóe mắt nàng, giọng nói trầm trong cổ họng: “Chaeyoung em thật ngọt.”

“Vị ngọt này chỉ để mình chị nếm.”


“Chúng ta khi nào thì sinh con trai đây?”

“Em vừa rồi chỉ là đưa ra ví dụ thôi.”

"......"

“Có SeLa rồi chưa đủ sao?”

“Không đủ. Con trai giống mẹ, chị muốn nhìn thấy bản sao nam của em.”

“Đúng rồi, sao chị biết bọn em ở chỗ này?”

“Bo Kyung nói.”

“Hắn ta không phải người đại diện của Jisoo sao?”

“Chị làm việc xong sớm một chút, từ ** nhanh chóng trở về nhà, muốn cho em một cái ngạc nhiên, kết quả nhà không có ai. Lúc sau thấy hắn ta chị hỏi hắn ta một chút.”

Jisoo hiện tại tuy nổi tiếng nhưng vẫn là ‘gà con’, mọi hoạt động cá nhân đều phải báo lại với người đại diện.

“Đoạn đường này không ai tìm em ấy xin chữ ký à?”

“Tự mình lái xe, tiếp xúc bên ngoài không nhiều. Em ấy còn chuẩn bị đầy đủ trang bị, thật đúng là không có ai nhận ra.”

Chaeyoung nhìn đồng hồ, mười giờ, là thời gian SeLa đi ngủ.

Lúc này, điện thoại cô vang lên. Là Jisoo.

Kết nối----

“Chị rể!”

“Chuyện gì?”

“Em bốc cháy rồi, em sốt rồi, trên trán nóng ran!”

Cách xa như vậy nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng tru tréo của em: “Ban ngày còn khỏe mà, sao giờ lại sốt rồi?”

“Chị qua xem một chút, em cho SeLa đi ngủ đi.”

Em đang ở căn phòng sát vách yếu đuối nằm trên giường, hơi thở yếu ớt: “Chị rể, em bệnh rồi, đều tại chị em. Do chị ấy khiến em vất vả khổ cực như vậy.”

“Im đi, đừng có chuyện gì cũng đổ thừa cho chị gái em. Theo chị thấy là do em ăn dâu tây quá nhiều.”

“Chị rể, chị thành ma cuồng bảo hộ vợ rồi. Chậc chậc, tay vụi thật tốt, thật ấm áp.”

“Bị sốt ra như vậy còn có tinh lực mà nhiều lời.”

“Không nói thì sẽ chết đó. Chị rể, em không có chút khí lực nào.”

“Em thành ra như vậy rồi thì nên đi bệnh viện đi. Đứng lên được không?”

“Dậy không nổi đâu.”

“Vậy để chị dìu.”

“Có thể xin một cái ôm công chúa không?”

“Con mẹ nó, em nghiêm túc?”

“Buột miệng, nói chơi thôi, em không muốn bị chị ôm đâu.”

“Nhanh lên đi, chị đi chuẩn bị xe trước.”

Trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên thói quen nghề nghiệp, đeo kính mát, đội mũ chỉnh tề.

Đến bệnh viện, trước khi xuống xe, cô nói: “Đừng đeo kính mát thì hơn, đêm hôm khuya khoát, đeo bắt mắt hơn.”

“Có đạo lý, nghe chị. Chị rể, có khả năng em cần cái ôm công chúa của chị đó.”

“Em tìm một chỗ ngồi xuống trước đi, chị đi xếp hàng đăng kí.”

“Em rốt cuộc hiểu vì sao chị lại yêu chị rể rồi, siêu có cảm giác an toàn. Lúc có chị ấy, dù có bị chích thuốc cũng sẽ không khóc.”

Phòng cấp cứu của bệnh viện lớn, luôn luôn đông đúc, đèn đóm sáng như ban ngày.

Cô tìm số, gọi cho Jisoo phòng khám thứ ba.

Coi như thời gian khá tốt, hết người này là đến phiên em. Năm phút sau, cô bắt đầu nhìn thời gian, làm sao còn chưa tới nữa?


Đúng lúc này, một trận gào thét như có như không truyền đến.

Âm thanh kêu la càng lúc càng lớn, rõ ràng là tên: “Kim Jisoo.”

Cô nheo mắt, xong đời!

Khẳng định là đã bị fan hâm mộ nào đó nhận ra!

Đại sảnh phòng cấp cứu, đám người đều di chuyển đến một điểm.

“Em thích vai diễn Hoàng Thái tử của chị!”

“Ngôi sao, ký tên cho em đi, ký chữ Khải nhé!”

Sau đó không biết sao, có người hô lên: “Jennie! Jennie!”

Em bị ép đến một nơi hẻo lánh, lui cũng không thể lui, miễn cưỡng tươi cười, hiện tại dù đang sốt, nhưng hình tượng của một idol không thể ném đi được.

Lisa nhìn thấy tình thế không ổn, nhanh chóng đi tìm bảo vệ của bệnh viện đến khoa. Cuối cùng những người bảo vệ trực ca đêm cũng đã đến, miễn cưỡng sơ tán được đám người.

Trở lại xe, em nói với cô: “Chị rể, chị sờ lại cái trán em xem, có phải là núi lửa sắp phun trào không?”

Jisoo ấm ức gọi điện thoại cho nàng: “Nếu như có kiếp sau, em nhất định muốn là em gái chị.”

“…...”

Phát sốt 40 độ, tố khổ hai phút.

Trong điện thoại, Jisoo nũng nịu với nàng, đem sự tình từ đầu đến cuối kể lại cho nàng.

Thật vất cả mới kết thúc cuộc trò chuyện, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, bị kỹ thuật diễn xuất của em chịu hết nổi nói: “Đi thôi, chị dẫn em đi tìm phòng khám tư nhân, không thể để vậy mãi được.”

Đang chuẩn bị giẫm chân ga, điện thoại Jisoo vang lên, Chaeyoung gọi tới.

“Chị Li đợi chút. Chị em nói, chị ấy đi tìm bác sĩ.”

“Cô ấy không quen nơi này, cô ấy tìm ở đâu?”

“Ba chị.”

Bác sĩ tư nhân của Bool Am.

Lúc hai người họ quay về khách sạn, bác sĩ cũng đến, chờ dưới lầu.

Thang máy lên thêm một tầng, lòng cô lại gấp thêm một phần.

Nếu như Bool Am cũng tới, mới nói được hai ba câu lại cãi nhau ầm ĩ thì làm sao bây giờ. Nếu như cô vẫn ngang ngược bá đạo không nói đạo lý như trước kia thì sao.

Ánh mắt cô phức tạp, nhíu chặt lông mày, “Đinh” một tiếng, cửa tháng máy mở ra.

Mở cửa gian phòng, giống như cảnh từ một bộ phim, Bool Am đang mặc một bộ quần áo bằng vải sợi đay, rất có khí chất của một Gia chủ giàu có.

Ông ôm SeLa, mặt mũi hiền lành, cười vui sướng như một ông lão ngoan đồng.

Mà bên cạnh là Chaeyoung dịu dàng ngoan ngoãn ngồi nhìn. Vừa khéo chính là, SeLa đã tỉnh ngủ, mặt mày tươi cười, bàn tay mập mạp níu lấy chòm râu của ông nội, mười phần hăng hái.

“Ngậm kẹo đùa cháu, thật là cảnh đẹp nhân gian.”

Âm thanh này kinh động đến những người trong phòng, hai mắt nàng tỏa sáng: “Hai người về rồi sao?”

Bool Am đang ôm SeLa, thân hình cứng đờ, tạm thời chưa quay đầu.

“Con chào bác! Con là Jisoo năm nay 24! Con muốn bắt tay bác. Trời ạ, bác còn đẹp trai hơn cả Lão Park nhà con nữa.”

“Ba.”

Bởi vì âm thanh quá nhỏ, Jisoo la lớn: “Chị rể, chị đang nói cái gì vậy?”

Đầu lưỡi Lisa đang chống ở răng cửa, vừa đi vừa cạ cạ nhiều lần, muốn đem đầu Jisoo vặn xuống cho rồi.

Cả phòng yên tĩnh, đều đang đợi anh.

Vô như đang mắc kẹt giữa cảm giác thấp thỏm cùng áp bức, sau một hồi đắn đo, cuối cùng vẫn duy trì im lặng. ---“A, ba vừa mới nói thịch thịch. SeLa có phải thịch thịch hay không?”

Thiếu chút nữa là Chaeyoung bị thổ huyết, nghĩ thầm, chồng à, chị rất là tuyệt nha.

Người một mực quay lưng về phía cô, Bool Am lại như thần quỷ nhập vào người, không giải thích được mà lên tiếng: ---“Ừ.”

Thật là vi diệu nha.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương