Cái chết của Hwayoung được một dì quét dọn vệ sinh hàng ngày phát hiện.

Cắt cổ tay, chăn cùng drap trải giường đều ướt đẫm, tương đối thảm khốc.

Đồng chí cảnh sát hỏi Lisa một chút về quá khứ, nói là có di vật muốn giao lại. Cô vốn không muốn can thiệp quá nhiều nhưng Chaeyoung trấn an nói: “Chị đi một chuyến đi, nghĩa tử là nghĩa tận.”

8h30 cô đi đến cục cảnh sát.

“La tiểu thư đây chính là bức thư phát hiện tại phòng của người chết. Di thư được viết trước khi chuyện đó khoảng nửa giờ, là viết cho cô.”

Nhân viên phá án đưa cho cô một phong thư.

Cô tiếp nhận, đưa lên trên nhìn qua một chút, cũng không có ý định mở ra.

“Nếu như không cần thiết, tôi không đọc.”

“Đây là chứng cứ, chúng tôi đã kiểm tra qua, nội dung là người chết nhận ra một số sai lầm của cô ấy khi còn sống.”

“Cám ơn.”

Nhìn thấy cô không muốn mở bức thư ra, nhân viên phá án cũng không miễn cưỡng, cất kỹ lá thư. Sau đó lại hỏi đến một chút tình huống liên quan, cô cảm thấy bình thường, cũng không cảm thấy đau lòng.

“Cám ơn ngài đã phối hợp.”

“Không cần cảm tạ, đây là trách nhiệm của tôi.”

Sự việc vừa diễn ra xong, liền nghe một chuỗi bước chân vụn vặt, mấy người đàn ông xuất hiện ở cửa ra vào: “Xin hỏi các vị tìm ai?”

Nhân viên phá án đưa mắt nhìn qua.

“Tôi nhận được điện thoại, các anh thông báo tôi đến.”

Cô đưa lưng về phía này, mặt mày hơi nhíu. Là Woong In.

“A, La tiên sinh, mời ngài đi theo tôi.”

Nhân viên phá án đi vòng qua cái bàn, đi về phía hắn ta.

Cô xoay người, mặt mày không chút biểu tình, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. Nhưng lại bị Woong In chặn lại ở cửa, hắn ta không có chút ý tứ nhường đường.

Lisa dừng bước, giương mắt nhìn, không liên tiếng.

Hai người cứ giằng co như vậy, một người không chịu lùi, một kẻ không chịu tiến, bầu không khí xung quanh như có như không cảm thấy có chút mãnh liệt.

“A, tôi nghe nói cô kết hôn, xem ra, vẫn còn nhiều tình cảm đến vậy.”

“Phối hợp điều tra thôi, anh đi nhặt xác đi, không có ai giành với anh.”

Cái từ “Giành” kia tựa như phi tiêu, hướng thẳng vào tim Woong In.

Trong bóng tối nhắc nhở hắn ta, mày là cái thá gì, không có chút bản lĩnh gì, chỉ có thể dựa vào tranh đoạt.

“Giành của cô thì thế nào? Cái đồ thủ hạ bại tướng.”

“Vậy thì chúc mừng anh, tướng quân thắng trận, vĩnh viễn đừng để bị ném xuống ngựa nhé.”

Từ sau lúc Woong In đoạt công ty, phương hướng phát triển của công ty chuyển biến rất lớn, hắn ta chẳng phải là doanh nhân kinh doanh vật liệu xây dựng, chỉ có thể được coi như là một kẻ ‘buôn gánh bán bưng’. Đứng ở vị trí quyết định nhưng tư tưởng không theo kịp sự phát triển, cộng thêm năng lực giật gấu vá vai.

Công ty kia đã sớm không còn như thời cô tại vị.


Woong In vốn là đối với cô canh cánh trong lòng, lần này bị thua thiệt ngầm như vậy, hắn ta rốt cuộc cũng mất đi phân lượng của bản thân.

“Mày là cái thá gì, hiện tại mày có tư cách gì mà cùng nhau cạnh tranh?”

Hắn ta trừng mắt nhìn cô vào lúc hết sức căng thẳng, nhân viên phán án thức thời kêu to: “Woong In mời đến bên này ghi lời khai.”

Woong In vung tay, bước qua kia còn hung hăng va một phát vào bả vai cô.

Cô điều chỉnh tâm trạng, được rồi, nhắm mắt làm ngơ.

Vừa cất bước, hàng lang trước mặt lại rối loạn không ngừng, ngay sau đó là tiếng than trời trách đất.

“Con gái của tôi! Sao lại nên nông nổi như vậy cơ chứ?”

Cha mẹ của Hwayoung chạy đến từ quê nhà, có người đỡ lấy, đau lòng nước mắt tuôn trào.

Hai người cũng xem như hàng xóm cũ, nhận biết nhau từ nhỏ cho nên vừa thấy cô, mẹ Ryu cơ hồ sụp đổ, nhào tới bắt lấy tay cô: “Lisa, Lisa.”

Cô có chút ảo não, phải chi lúc nãy đi sớm một chút, giờ này muốn thoát lại không thoát được.

“Dì à, xin nén bi thương.”

“Hwayoung thật là không hiểu chuyện, con là đứa tốt bao nhiêu, con bé thật không hiểu chuyện.”

“Dì chú ý thân thể, đừng quá thương tâm.”

“Lúc sau con bé ở cùng tên đàn ông kia, hắn ta căn bản không phải là người tốt. Đã không đề cập đến cưới xin thì chớ, còn đánh con bé, thậm chí còn ép con bé đi phá thai. Hwayoung hồ đồ, con bé quá hồ đồ.”

"....."

Ở bên trong, Woong In nghe thấy rõ ràng, lạnh như băng đi tới: “Này! Ý của dì là gì? Dì à, dì nói như vậy có phải là có chút không tử tế không?”

“Tên súc sinh này!” Cha Ryu kích động, vung nắm đấm hướng đến hắn ta.

Woong In cũng không đứng im chịu trận, phất tay đẩy, ông lảo đảo lùi lại, xém tí nữa là ngã xuống đất.

“Cậu đem con gái tôi hại ra như vậy, cậu còn lương tâm không hả? Hwayoung muốn chia tay, cậu lập tức tìm xã hội đen đe dọa con bé, nói muốn giết cả gia đình tôi. Cậu có còn là người không hả?”

Dứt lời, bà liều lĩnh bước đến chỗ Woong In đang đứng.

Hắn ta nhấc chân muốn đạp tới. Tuy nhiên chân vừa nhấc một nửa, bắp chân liền đau xót, bị cô vượt lên trước một cước đá văng.

“Mày!”

“Đối với một người lớn tuổi mà mày cũng dám đối xử như vậy, mày không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Bây giờ mày muốn làm anh hùng sao? Ra mặt thay cho gia đình cô ta? Hừ.”

“Nhiều năm như vậy, ngoại trừ ỷ thế hiếp người ra, mày thật sự là chẳng có chút tiến bộ nào. Mày giành được công ty của tao, đó là bản lĩnh của mày. Đúng, mày dùng mưu hèn kế bẩn để thắng tao một lần. Nhưng như vậy thì sao nào? Mày xem dáng vẻ bây giờ của mày đi, tính là cái thứ gì? Hả?”

“Mày muốn làm gì? Có phải là muốn giành lại công ty không? Đừng cho là tao sợ mày.”

“Oh. Nếu tao muốn đến giành lại, mày nghĩ là mày có thể chống đỡ được sao? Mày nghe kỹ cho tao, mày cướp được, nếu là một thằng đàn ông có bản lĩnh thực sự thì phải làm nó lớn mạnh hơn mới đúng. Còn mày, mày đem công ty biến thành cái dạng gì, không cần tao phải nói lại chứ, mày sợ tao, bởi vì mày không giỏi bằng tao. Đồ mày chơi thừa, tao đéo thèm. Tao muốn mày chứng kiến tận mắt, cái gì gọi là đông sơn tái khởi.”

Woong In gắng gượng chống đỡ không muốn chịu thua, nhưng cơ thể đã sớm mềm nhũn.

Không muốn lại day dưa đến cục diện rối rắm này nữa, cô cất bước quay người.

“Mày cho rằng mày lợi hại sao? Phụ nữ, sự nghiệp, tất cả mày đều bại dưới tay tao. Ba mày không muốn nhận mày, mày lấy gì để khiêu chiến cùng tao?”


Bóng lưng của cô cũng không ngừng lại, làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ.

“Gia sản của ba mày lớn như vậy, cũng không để lại chút nào cho một đứa con gái như mày, thứ gì.”

Bước chân rốt cuộc cũng đã dừng lại, như bị một khúc xương mắc vào trong cuống họng. Cô chậm rãi quay đầu, thờ ơ liếc mắt, tuy nhiên vẫn có chút cảm xúc bị lộ ra.

Woong In cảm thấy mình có thể lật lại ván cờ này, hắn ta có chút đắc ý, đối mặt với cô tỏ ý khiêu khích.

Nắm đấm của cô nắm lại gắt gao, cô nghĩ đến Chaeyoung, liền nhanh chóng tỉnh táo lại.

Những khó chịu bị khơi ra đều dằn xuống, không có chút xúc động nào.

Đi ra từ cục cảnh sát, ngồi vào ghế lái, cô rút hai điếu thuốc ra hút để bình tâm lại.

Đến khi hút hết điếu cuối cùng, cô bực bội dập tắt: “Mẹ kiếp.”

Cô khởi động xe, quay đầu, nhưng đi được vài mét ven đường có người ngoắc ngoắc tay đón xe. Cô híp mắt, nhìn kỹ, giật mình nói: “Soon Jae?

Dừng xe lại, cô tranh thủ thời gian xuống xe: “Soon Jae sao chú lại ở đây?”

“La tổng, tôi cũng tìm thấy cô rồi.”

“Chú không phải đang ở ** sao? Sao lại tới nơi này?”

“Thành lập chi nhánh công ty ở chỗ này, cử vài nhóm người đến. Nói là cùng tập đoàn nào đó hợp tác, trụ sở chính mấy năm này đều chịu lỗ, đúng là náo loạn mà. La tổng, chúng ta…”

“Đừng gọi tôi như vậy. Tôi không phải người của công ty chú.”

“Cô không biết rồi, Woong In căn bản không coi công ty ra gì, làm loạn, chính là làm loạn. Tất cả những hạng mục của dự án tam giáo đều thua thiệt hết rồi, công ty phải bồi thường tiền hàng. Những công thần của công ty đều đã bị hắn ta đuổi đi. La tổng, tôi chứng kiến cô từng bước làm công ty phát triển, hiện tại công ty đã thảm hại đến như vậy, cô không chút nào đau lòng sao?”

Đau lòng.

Chữ này, tựa như một mũi tên bằng sắt, còn trái tim cô là hồng tâm, từng chút từng chút một dùng cây cung bắn vào hồng tâm đó, khiến cô đau đớn không thôi.

Nói không đau sao? Không có khả năng.

“Soon Jae thật xin lỗi.”

“La tổng, tôi biết điều tôi thỉnh cầu rất không tử tế. Nhưng vẫn còn có nhiều người sẽ đi theo cô cùng cô đấu tranh giành lại thiên hạ. Woong In tìm bên ngoài một đám lông bông, cáo mượn oai hùm, làm cho công ty chướng khí mù mịt. Chúng tôi đang chờ cậu trở về.”

“Cảm ơn mọi người đã nhớ đến, nhưng tôi đã lập gia đình và định cư ở đây. Tôi không còn là Lisa của năm đó nữa, tôi không đảm đương được trách nhiệm lớn lao này, mong chú thông cảm.”

Soon Jae thất vọng gục đầu xuống, đôi tay già nua không ngừng xoa xoa khóe mắt.

“Đi thôi, tôi mời chú một bữa cơm.”

Nói chuyện phiếm ôn lại chuyện cũ hồi lâu, đã đến 23h, đêm khuya không khí ấm áp, cái ồn ào náo động của thành thị cũng đã được thay thế, cô đưa Soon Jae về nhà khách.

Từ chỗ này về nhà hơn một tiếng, cô gọi điện thoại cho nàng, nói đêm nay ngủ ở nhà kho.

Nàng nghe xong không phản ứng gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn.

Công việc vận chuyển ngày càng thuận lợi, cô còn có thể kiêm nhiệm thêm cung cấp hàng hóa. Thuê nhà máy ở Thành Tây và Thành Nam để làm kho hàng. Nơi gần nhất chỉ cách khoảng mười phút.

Cô nằm trên một cái giường gỗ, trong phòng đầy mùi của thùng giấy, nhìn chằm chằm trần nhà ngẩn người.


......

Mấy ngày trước, BamBam đã hẹn mọi người hôm nay liên hoan.

Cô một đêm không ngủ, buổi sáng 4h cô còn phải chuyển hàng để xuất phát.

Từ khi công việc đi vào quỹ đạo, những loại công việc cực khổ như vậy, cô cũng không cần trực tiếp làm. Hôm nay sự có mặt của cô càng làm cho những thanh niên làm việc cùng cô vui vẻ lạ thường.

Đúng giờ, cô trực tiếp đi đến địa điểm đã được hẹn trước.

BamBam thuận đường đi đón nàng, nàng đã chuẩn bị sẵn sữa mẹ cho bé con nên không mang SeLa ra ngoài.

“Cha mẹ ơi. Tôi cũng có kính mát, còn có thể phát sáng nữa.”

Nàng chịu không được: “Chỉ là một cái kính mát thôi anh cũng muốn ganh đua nữa à, anh đã ba mươi rồi đó.”

“Ba mươi thì sao nào? Ba mươi tuổi, nhưng thân hình chỉ mới mười tám, cậu ta làm sao so được.”

“Từ xa đã nghe giọng nói của cậu, mười tám tuổi có thể cao thêm được, nhưng cậu cả đời đừng mơ sẽ cao đến 1m88.”

“Cút đi.”

“Hai người đừng có vừa thấy mặt nhau đã đấu đá nhau như vậy, thật chả khác gì con nít. À, con nhỏ của anh đâu?”

“Đang làm bài nghiên cứu.”

“Đừng đâm vào chỗ đau của cậu ấy, tỏ tình thất bại rồi.”

“Trời ạ, chuyện của hai người bọn họ bắt đầu từ khi nào?”

“Hai vợ chồng nhiều chuyện, đừng có mà xát muối lên vết thương của tôi được không?”

“Người anh em, đừng sợ, việc này tôi có kinh nghiệm.”

“Nói qua một chút.”

“Thật ra là có một chữ.”

“Chữ nào?”

“Bên trên.”

“…” Đi mà thực hiện cái chủ ý ngu ngốc của cậu đi.”

Đó là một cái nông trang do bạn của BamBam mở, chủ yếu là để tiếp khách hàng cao cấp. Trước khi chính thức mở cửa, mời bọn họ đến trước để trải nghiệm trước.

Đến trưa, ba người câu cá, đấu địa chủ, trải nghiệm không có gì để phàn nàn.

Từ trước đến nay, BamBam là người mà bất kể ai cũng có thể trò chuyện đến quên trời đất, miệng không thể ngừng, hôm nay anh ta có thể nói thỏa thích.

Ngược lại, cô mặc dù luôn nhất nhất bảo vệ hình tượng lạnh lùng khó gần, ngẫu nhiên cũng mắng hai câu, “Ngu xuẩn”. Nhưng Chaeyoung biết, hôm nay tâm trạng của cô có điểm kỳ lạ.

Bữa tối là một bàn thức ăn thông thường của gia đình nhà nông, một bàn đồ ăn trái cây rau quả, nàng cực kỳ yêu thích.

“Trên đường về, tôi muốn ghé qua quán đồ nướng mua mấy cái đùi gà. Lisa cậu có muốn không?”

“Không cần. Tôi về nhà có ‘thịt’ ăn.”

Câu nói này chứa đầy sắc tâm, BamBam nghe xong liền hiểu, mẹ nó, anh ta lại bị đút một miệng đầy vụn thủy tinh.

Lo lắng về SeLa nên họ tan sớm.

Đi đến nhà họ Park để đón con gái, vẫn chưa đến 18h, nàng cùng cô đã về đến nhà.

“Chồng ơi, chị có ăn trái cây không?”

“Ừ”

“Chồng?”


“Hả?”

“Hôm nay chị rất mệt mỏi. Chị gặp phải chuyện gì sao?”

“Không có, hôm nay dậy sớm, chuyển hàng có chút mệt mỏi.”

“Có phải là chuyện của Hwayoung không…”

“Đồ ngốc. Đừng suy nghĩ lung tung. Thời điểm tại cục cảnh sát, đụng phải một số người quen biết trước đây, náo loạn, có chút không thoải mái, rất bực mình.”

“Nếu như chị đồng ý chia sẻ, em có thể lắng nghe.”

Tựa như có một làn khói dịu dàng xuất hiện trong lòng cô, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.

“Ừ.”

Thế là, cô đem sự tình phát sinh vào buổi chiều hôm qua, tránh nặng tìm nhẹ mà nói qua một lần. Woong In, ba mẹ Hwayoung, còn có cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Soon Jae. Ngữ điệu của cô bình thường, giọng nói bình tĩnh, dùng từ cũng nhẹ nhàng, phảng phất như những thứ kịch liệt cùng khó giải quyết đều rất hời hợt.

“Vậy còn chị? Chị nghĩ sao?”

“Chị chỉ muốn duy trì cuộc sống như bây giờ, em cùng SeLa khỏe mạnh vui vẻ, chị kiếm được nhiều tiền, mang lại cuộc sống tốt đẹp cho hai mẹ con em.”

“Hiện tại rất tốt, em rất thỏa mãn.”

“Ừ, em thỏa mãn, chị cũng thỏa mãn. Chị đi tắm trước.”

Nàng ngồi trên ghế sa lon, nghĩ nghĩ, trong lòng có chủ ý.

“Chaeyoung?” Phòng khách không có ai.

Cô vừa lau tóc, đi vào phòng ngủ.

“Suỵt.” nàng chui đầu ra, nàng đã thay một bộ áo ngủ ếch xanh thân lông nhung. Nắm lấy cánh tay cô, đẩy đẩy cô ra phòng khách.

“Làm gì?”

“Làm cho chị vui vẻ.”

Cô nhìn cái “Ếch xanh nhỏ” trước mắt, cười không ngừng: “Cái gì?”

Nàng đi đến tủ thấp, mở máy CD, bài hát đã sớm được chọn, nhạc dạo trong nháy mắt vang lên.

“Em muốn nhảy cho chị xem."

Cô như rơi vào trong mộng.

Nàng nhảy nhót, lắc eo động hông, khá đáng yêu.

Cô bị cái gọi là “Ngọt sủng” không kịp chuẩn bị trước này dỗ đến cực kỳ vui vẻ.

“Ếch xanh nhỏ” nhìn cô nhún vai, đứng thẳng xong còn liếc mắt đưa tình rồi còn hôn gió. Sau đó, lại đến phòng khách, ngoắc nhón tay, phủi cái mông, cố ý đóng vai hài hước xấu xí mà nhảy múa làm Lisa cười không ngậm miệng lại được.

Trong lúc nhảy say sưa, cái đầu “Ếch xanh” bị rơi mất, nàng bất đắc dĩ le lưỡi, sau đó nhảy lại một lần nữa, tay hai làm hình trái tim, đưa đến trước mặt cô.

Cô phối hợp duỗi tay ra bắt được, gắt gao đặt lại lồng ngực mình.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, cười ngốc nghếch như hai đứa con nít.

Bài hát vừa dứt, thời tiết tháng tám, nàng bị áo ngủ lông nhung làm cho mồ hôi đầm đìa. Nàng chạy tới, ngồi xuống, kê cằm trên đùi cô. Hô hấp vẫn chưa trở lại bình thường, mồ hôi vẫn còn trên mặt.

“Chồng bây giờ tâm tình của chị có tốt hơn chút nào không?”

"...."

Chaeyoung ngẩng đầu, ánh mắt trông mong mà nhìn qua cô bỗng nhiên sửng sốt. Lisa nhìn lại nàng, trong hốc mắt ửng đỏ, có nước mắt đang chảy ra.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương