“Chị rể, chị mau đứng lên đi.”

Lisa ổn định cảm xúc, hỏi hộ lý: “Vợ tôi khi nào mới có thể ra khỏi phòng sinh?”

“Cô ấy còn phải ở lại khâu một chút, đầu em bé hơi lớn, tử cung có chút rách. Bác sĩ Park vẫn khỏe, chính là quá mệt thôi, ở cữ chú ý bồi dưỡng là được.”

Cô nói lời cảm ơn, thời điểm y tá trưởng đi vào trong phòng sanh, cô duỗi đôi mắt nhìn xung quanh phòng qua kẹt cửa.

“Bình an là tốt, bình an là tốt.”

Bà ngoại đứng bên cửa sổ, chắp tay trước ngực miệng lẩm bẩm, tạ ơn trời đất phù hộ.

Jisoo cũng rất kích động: “Nhà chúng ta đã có được cô công chúa thứ ba.”

“Công chúa thứ ba?”

“Thứ hai là chị em. Thứ nhất là em đây.”

Những người còn lại đều trở về phòng bệnh chờ, chỉ có cô vẫn đứng đợi ở cửa, chờ đợi tâm can bảo bối của cô ra tới.

Trong nửa tiếng chờ đợi, đầu óc cô vui như pháo hoa, bùm bùm liên tiếp vang lên.

Cô đã chính thức trở thành ba, còn có một cô con gái xinh xắn.

3,6kg còn rất nặng, tiểu tham ăn chắc là tranh dinh dưỡng của mẹ đây mà.

Cô nhìn chằm chằm cửa phòng sinh, hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, chưa tan.

Không bao lâu sau, người đã được đẩy ra, cô nhanh chóng tiến đến, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Chaeyoung tim cô như bị ai đó nắn bóp.

Trên tay nàng đang được truyền dịch, tóc bết lại trên trán, vì thể lực tiêu hao nghiêm trọng, đôi mắt nàng không mở ra được.

“Vợ ơi.”

Kêu được hai ba tiếng, mí mắt nàng giật giật, rốt cuộc cũng mở mắt nhìn cô một lần. Sau đó cực kỳ ấm ức mà lên tiếng: “Chồng ơi, đau chết mất.”

“Chị biết, chị biết rồi, để em chịu ấm ức rồi.”

Đưa đến phòng bệnh, em bé vẫn còn ở khoa nhi để làm những kiểm tra sức khỏe cơ bản, Min Hee cùng bà ngoại đã qua bên kia bận rộn, Jisoo đang ở ngoài cửa nói chuyện với BamBam.

Phòng của nàng nằm là phòng dịch vụ, là một phòng đơn. Cô canh giữ ở một bên giường bệnh. Vẫn còn nhẫn nhẫn đau, mỗi lần nàng nhíu mày, cô cũng căng thẳng theo.

“Em có chỗ nào không thoải mái sao? Đau lắm à? Chị đi gọi bác sĩ.”


“Chị đừng vội. Sinh con chính là như vậy, không sao đâu, em chịu đựng được. Chị ở đây với em đi.”

“Được, nơi nào chị cũng không đi. Vợ à, thực xin lỗi.”

“Giữa hai vợ chồng không nên nói ba chữ này.”

“Em là anh hùng.”

“Chị là anh hùng của em. Chị đã nhìn qua con chưa?”

“Còn chưa được nhìn. Bé con đang kiểm tra sức khỏe, mẹ cùng bà ngoại đang ở bên đó, em cứ yên tâm.”

“Chồng à.”

“Ừ?”

“Em không muốn chị làm điều gì ngu ngốc.”

Cô ngẩn ra một lát, giữa chân mày cất giấu nét hung dữ và bất bình.

Nàng liếc mắt một cái đã hiểu ra cô đang suy nghĩ gì.

“Em không muốn chị đánh nhau, không muốn chị tự tìm phiền toái, không muốn chị dã man, cũng không muốn chị học theo BamBam mà vô nhân tính như vậy.”

Cô trầm mặc một lúc, nửa sống nửa chết mà cười cười, đồng ý cho có lệ.

Nàng cào cào lòng bàn tay cùng ngón tay cô, đột nhiên thay đổi phương hướng, dùng móng tay chọc cô có cảm giác đau.

“Chị chính thức lên làm papa người ta rồi, chị còn muốn trở thành một người không ngoan như trước đây sao?”

Nghe một câu nói như vậy, đôi mắt cô cũng nâng lên, cái xưng hô “Pa” mới mẻ này, nháy mắt làm cho xương cốt cô không cam lòng.

“Fuck, con gái của tôi đâu? Sao lại sinh sớm như vậy, không phải nói là mấy ngày nữa mới sinh sao?” Giọng nói của BamBam như tiếng xe lửa, xịch xịch xịch xịch cực kỳ khó chịu.

“Cậu không quan tâm đến mặt mũi à? Đây là quy định của gia đình họ La chúng ta.”

“Cắt, thực ghê gớm.”

“Họ Yuk cậu không biết xấu hổ, tay không lại đây, ngay cả ghế dựa cũng không cho cậu ngồi.”

“Cậu cút đi.”


Anh ta đi đến mép giường, quan sát nàng một hồi: “Ai ui, khuôn mặt sao lại trắng bệch thế kia, một chút hồng hào cũng không có.”

“Anh thật là ồn ào.”

“Đừng làm phiền vợ tôi.”

Lúc này, hộ lý đẩy giường em bé lại phòng bệnh: “Người nhà lại đây ký tên.”

Lisa cũng đi qua, nghe hộ lý dặn dò một số chuyện cần phải chú ý, Min Hee với bà ngoại cũng quay quanh em bé để chăm sóc.

“Da trắng, giống mẹ, lỗ tai dày dặn, cũng giống mẹ. Người anh em, khuê nữ này không có chút nào giống cậu hết.”

Min Hee cười nói: “Chaeyoung vừa mới sinh nhăn nhúm dúm dó, lớn lên da mới trắng ra.”

Jisoo chỉ vào chính mình: “Con, con! Giống con! Con từ nhỏ đã trắng trẻo rồi. Hội diễn ngày quốc tế thiếu nhi, trong ban thiếu nữ sinh, liền kéo con đi cho đủ số, đã thế còn làm cho con hai bím tóc nhỏ, diễn vai công chúa Bạch Tuyết nữa.”

Cả phòng tiếng cười ồn ào.

Rốt cuộc cũng đã hiểu rõ những điều hộ lý dặn dò, cô đứng ở cửa, nhìn sinh linh bé bỏng đang nằm ở cái giường nhỏ. Con bé được quấn lại bằng một cái chăn nhỏ mày hồng mềm mại.

“Đến đây, nhìn con gái của con đi.”

Cô bước đến, chậm rãi nhưng khẩn trương.

Cuộc đời này chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào giống như lúc này, chưa kịp nhìn thấy hình hài nhỏ bé đó mà trái tim đã mềm mại như nước.

Cô bước đến gần cái giường nhỏ, đầu tiên cảm giác… có chút xấu.

Mặt có khả năng không to như bằng bàn tay cô, bất quá tròn trịa, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng khe mắt đặc biệt dài, chắc hẳn là một đôi mắt to.

Cô vừa nhìn vừa cười không ngừng, nhịn không được duỗi tay, dùng lòng bàn tay cọ cọ lên má của cô bé.

Cô bé trề trề môi, tỏ vẻ ghét bỏ.

Cô lấy tay ra, để bé con tiếp tục ngủ ngon.

BamBam cười đến vui sướng, hạ giọng nói: “Con gái cậu chê cậu xấu.”

“Một nhà ba người, tôi xấu nhất, nhưng tôi vui, cậu quản được sao?”

“Tôi hôm nay thật là ghen ghét cậu, chúng ta tuyệt giao nửa tháng đi, cho tôi thời gian bình phục chút.”


Nàng nghe hai người bọn họ pha trò hài hước, nghiêng người nhìn sinh linh bé bỏng, trong lòng sinh ra một loại cảm giác công đức viên mãn.

Chỉ cần vượt qua những khó khăn này, những chuyện xảy ra lúc sau sẽ vô cùng thuận lợi.

Min Hee có mời hộ lý chuyên chăm sóc phụ nữ sau sinh, thập phần chuyên nghiệp, trừ bỏ từ thời gian cho em bé bú, nàng có khá nhiều thời gian nghỉ ngơi. Ngày hôm nay xuất viện, nàng có thể xuống đất lanh lẹ mà chạy nhảy.

Cô tận lực đem công việc hoàn thành, nàng trong lòng có tâm sự, chỉ cảm thấy an tâm khi có một ai đó ở bên cạnh.

Chỉ là Jisoo gần đây có chút kỳ quái, số lần đến nhà Chaeyoung tăng lên nhiều.

“Từ sau khi trăng tròn, SeLa lớn lên cực kỳ nhanh. Để em post Weibo khoe một chút.”

“Em bé lớn rất nhanh, mỗi ngày đều có sự thay đổi, lúc em post Weibo nhớ làm mờ một chút.”

“Yên tâm, em không muốn bị chị rể đuổi giết đâu. Mới có mấy giây thôi mà đã có 500 người like rồi.”

“Thật không, chị nhìn chút.”

Nàng nhìn mấy cái bình luận, cười ra tiếng: “Fan của em thật là buồn cười, em xem này ---‘Chị ơi, chị cùng em sinh con đi, em cao 1m9, con chúng ta sau này có thể tham gia Thế vận hội Olympic’, ha ha.”

“Thật là tình yêu dào dạt như thủy triều. Đúng rồi, chị rể khi nào trở về? Em muốn ăn món móng heo kho tàu của chị ấy.”

“Chị ấy đi rồi, cùng người quản lý làm kết toán.”

“Hiện tại một tháng chị ấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Tháng trước hơn 17 triệu tháng nay có khả năng ít hơn một chút.”

“Giá trị con người còn không có cao bằng em, chị Li không ngừng tăng lên cái giá trị này.”

“Chị không muốn mang đến áp lực cho chị ấy, còn nữa, miễn là đủ dùng là được.”

Nàng vừa nói chuyện vừa lướt Weibo, đột nhiên “Cái gì” một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có người share Weibo của em.”

“Rốt cuộc thì em cũng là người nổi tiếng mà.”

“Không phải. Kim Ảnh hậu share đó.”

Vừa nghe cái từ “Kim”, mâm dâu tây trên tay Jisoo ‘loảng xoảng’ rơi xuống đất. Cậu vạn phần hoảng sợ: “Kim Jennie? Cô ta share Weibo của em làm gì? Có ý đồ xấu.”

Nghe ngữ khí như vậy, như thế nào cũng biết được là có xích mích.

Nếu nói Jisoo là người nổi tiếng thì Jennie chính là nổi tiếng ra ngoài vũ trụ. Người tương đối lạnh lùng, vẫn luôn giữ mình trong sạch, cô ấy có bối cảnh, có ngoại hình, có thực lực, dựa vào diễn xuất của bản thân mà dành giải Ảnh hậu.


Ngay cả một người trung niên như Min Hee hay những người cao tuổi đều là fan của cô ấy.

“Cô gái này thực là phiền phức, chứ có phải là em đâu? Em phải nhanh chóng gọi điện cho Bo Kyung yêu cầu anh ta mua cho em thủy quân.”

Lời nói còn chưa dứt, Jisoo nhanh chóng nhìn điện thoại, trợn tròn mắt.

Hai phút trước, Jennie chia sẻ bức ảnh Jisoo ôm em bé kia.

Hơn nữa còn bình luận: “Con cô sao?”

Comment đầu tiên, là fan đem hai chữ này hỏi một câu: “Jisoo em muốn sinh con cho chị.”

Càng làm cho việc nghiêm trọng hơn chính là Jennie còn tự mình thích comment trên.

“Fan Weibo của em đã nhiều hơn rồi.”

“…”

Tạch!

Điện thoại em vang lên như một máy bay ném bom không ngừng.

Người đại diện Bo Kyung giám đốc công ty, còn có vô số người có vị trí cao trong truyền thông.

Jisoo bực bội, em không dám ở lâu, sợ paparazzi theo tới để quấy rầy nàng, trực tiếp trèo tường từ cửa sau của tiểu khu mà chạy mất.

.......

Lisa vội vàng trở về sau khi ăn xong cơm chiều, vừa vào cửa nhanh chóng đến xem con gái.

Nàng đang cho em bé bú, áo sơ mi to rộng đang được kéo xuống một chút, lộ ra vai phải và xương quai xanh. Nàng ôm SeLa tay nhẹ nhàng nâng một bên vú, cúi đầu nhìn đầy ôn nhu.

Động tác cô nhẹ nhàng, đi chân trần vào phòng ngủ, đầu tiên là hôn một cái vào mặt nàng, khom lưng hôn một cái vào con gái bảo bối.

“Con gái, sữa của mama con uống ngon không?”

“…...”

“Chị cũng muốn uống.”

“…”

“Bác sĩ nói sau sinh sáu tuần có thể làm.”

“Bác sĩ nào nói?”

“Bác sĩ tự xưng bác sĩ La.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương