Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
-
C73: Chị Nhất Định Không Để Em Thua
Chaeyoung cầm lấy di động, nhìn vào dãy số kia một lần nữa.
Sau đó nhớ kỹ, tìm hiểu một chút thì biết được số này thuộc **.
Quê của Lisa cũng ở đó.
Không cần phải tốn nhiều công suy nghĩ, nàng cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Bạn gái cũ đã tìm nàng, điều này đồng nghĩa bên chỗ cô chắc cũng đã gà bay chó sủa.
Mặt mày nàng trở lại bình thường, đặt điện thoại lại trên bàn.
“Chaeyoung ra đây ăn trái cây.”
“Lại là dâu tây hả mẹ?”
“Em gái con gửi về đó, còn hai cái thùng lớn kiwi nữa. Ăn nhiều một chút cũng tốt.”
“Hai ngày nữa Jisoo sẽ về tới, hôm qua nó có nhắn tin cho con.”
“Kệ nó đi, từ nhỏ đã ồn ào không chịu được, trưởng thành cũng không thay đổi gì. Tính cách của hai chị em con hoàn toàn tương phản nhau.”
Hai mẹ con đang nói chuyện với nhau, điện thoại di động liền vang lên hai tiếng sau đó lại ngắt.
Nàng nhìn dãy số kia, không do dự, trực tiếp gửi đi một tin nhắn ---
[Cô tìm tôi có việc gì?]
[Lisa có ở đó không?]
[Không.]
[Lần trước chị ấy ghé chỗ tôi có để quên đồ, nhắn chị ấy ghé qua lấy.]
[Không cần.]
[Là cái áo khoác nỉ, nếu không cô cho tôi địa chỉ đi, tôi gửi lại cho cô.] Lòng Hwayoung tràn đầy hy vọng cho rằng nàng sẽ hoài nghi, sẽ suy diễn lung tung, sẽ bắt đầu chất vấn.
[Sang Kyeon mấy ngày gần đây, ngày nào cũng hơn 30 độ, cô thử mặc cái áo khoác đó cho tôi xem?]
Nàng dùng lý trí, suy nghĩ một chút để vạch trần lời nói dối vụng về đầy lỗ hổng của cô ta, không nhanh không chậm mà vạch trần. Sau đó bình tĩnh mà gửi đi: [Cô Ryu xin cô tự trọng]
Nàng buông điện thoại xuống, tiếp tục ăn thêm một trái dâu nữa, nhìn Min Hee nói: “Đặc biệt ngọt.”
Di động đã trở lại trạng thái an tĩnh, cô ta cũng không dám trả lời lại
Hai ngày sau, Jisoo quay phim xong quay về từ Sang Kyeon làn da đen thêm một tông nữa, đội mũ lưỡi trai nghiêng nghiêng, thoạt nhìn như một nhân viên thu phí.
Jisoo vừa nghe được đánh giá này của nàng liền trở mặt: “Nhìn quanh đại viện thị ủy này đi, tìm được người nào đẹp hơn em thì chị sẽ thắng.”
“Da em bị sao vậy?”
“Tên BoKyung đáng chết, đồ trang điểm của em nhất định là bị ăn xén bớt, toàn đồ kém chất lượng, em bị dị ứng.”
BoKyung là người đại diện của em nghe nói là một kẻ cực kỳ không đáng tin cậy.
Sao đó nàng lại nghĩ, Jisoo đã vào showbiz được hai năm nhưng vẫn chưa có lần nào được lên đầu đề Weibo, chỉ nghĩ đến điều này cũng có thể khẳng định là người đại diện này không đáng tin cậy.
“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện khám qua xem, chị sẽ nói trước một tiếng, em không cần đăng ký, cứ trực tiếp vào khám thôi.”
“Nói sau đi, em đã bôi gel lô hội rồi. Cuối cùng cũng có thể nghỉ được một tuần. Chị, em phát hiện bụng chị cũng to lên không ít.”
“Đã hơn năm tháng rồi. Em nghỉ chút đi rồi ăn cơm.”
“Điện thoại chị đâu, em mượn dùng một chút, em ghi nhớ một số điện thoại.”
“Đây nè.”
Nàng vừa gửi tin nhắn cho một đồng nghiệp, nên giao diện điện thoại đang dừng lại ở giao diện tin nhắn.
Jisoo kéo xem ba bốn tin nhắn, chính là tin nhắn Chaeyoung nói chuyện với Hwayoung hôm trước.
“Người đàn bà này, quá kiêu ngạo!”
Nàng đang ở trong bếp, không nghe thấy, đang cầm ly nước đi ra.
Kỹ thuật diễn xuất của Jisoo tự nhiên, lập tức làm vẻ mặt không chuyện gì xảy ra. Nghiêm túc ghi nhớ số điện thoại mình cần, nhân tiện ghi nhớ luôn số điện thoại của tiểu tam đáng ghét kia.
Em chính là sứ giả chính nghĩa, nhưng em không chịu được khi có người khi dễ chị gái em.
Lisa vẫn còn ở Sang Kyeon, cuối tuần sau có thể quay về, đem công việc trọng tâm chính thức chuyển về nơi này.
Tháng này cô không có ở đây, BamBam rất chiếu cố nàng không có việc gì liền gọi nàng đến nhà ăn cơm.
Uy lực của cô-gái-nhỏ-con-của-một-người-thân-thích này cực lớn, BamBam đã nhanh chóng trở thành một ông chú đảm việc nhà xuống bếp nấu cơm canh, ăn xong lại biến thành thầy phụ đạo cho cô bé môn toán.
“Em nhận ra thì ra em thực không hề quen biết anh.”
“Anh biết em là được. Tới đây, ăn đi.”
“Em không gặm nguyên trái như vậy, anh cắt thành từng miếng nhỏ đi.”
“…..Nhìn xem, cái tên Lisa đó đã chiều hư em.”
Nàng bụng hơi ưỡn ra, đứng dựa vào cửa, nhìn anh ta cắt táo.
“Có phải Jisoo gần đây đang được nghỉ phép không?”
“Đúng rồi, sao vậy?”
“Hai ngày trước, nó mượn anh cái côn nhị khúc.”
“Nó muốn mượn côn nhị khúc làm gì?”
“Anh đoán là để rèn luyện thân thể.”
“…”
Nàng càng nghĩ càng thấy không thích hợp, gửi cho Jisoo một tin nhắn: [Em đang ở đâu?]
.......
Tiểu khu Kim Canh.
Jisoo đội mũ lưỡi trai, tay cầm côn nhị khúc, ngồi chờ từ 16h chiều đến 22h tối, ngồi trong bụi cỏ dầm mưa dãi nắng.
Em thuê thám tử tư, điều tra rõ ràng tình huống của Hwayoung cùng những hoạt động của cô ta gần đây.
Theo kết quả điều tra được, đêm hôm nay, người phụ nữ này có một buổi tiệc, uống rượu, hiện tại đang trên đường về nhà.
Jisoo cảm thấy đây chính là cơ hội xuống tay tốt nhất. Thẳng đến 22h tối, Hwayoung rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Cô ta bước xuống từ taxi, đi một mình, cầm trên tay một cái túi nhỏ bằng da, bước chân hơi liêu xiêu.
Chỗ này là một góc chết của camera theo dõi, đến chim cũng không thèm ỉa.
Em che khẩu trang lại, dù gì cũng bảo vệ hình tượng idol của mình, hăng hái xông lên.
Cô ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị côn nhị khúc kiềm trụ cổ. Jisoo kéo người đến bên bụi cỏ, đem băng keo trong suốt đã được chuẩn bị sẵn dán quanh miệng cô ta bốn năm vòng.
Cô ta đã tỉnh rượu hơn nửa, ấp úng không nói nên lời.
“Cô có phải là Hwayoung không?!”
Đối phương liều mạng lắc đầu.
“Vậy đúng rồi! Tôi không muốn tìm Hwayoung. Tôi còn tưởng cô xinh hơn nữa, nhìn xấu đau xấu đớn như vậy. Lại muốn dùng bộ dáng này để theo đuổi người ta à? Tôi nhổ vào.”
Jisoo dừng lại không thèm chơi côn nhị khúc nữa, chống nạnh giận dỗi: “Tôi sẽ quay cho cô một cái video đề mục là ‘người qua đường hành hung tiểu tam’. Account nổi tiếng V Weibo đều do tôi quản lý, cô muốn nổi tiếng? Tôi sẽ giúp cô. Tôi không phải chỉ dọa dẫm cô đâu, ba tôi là đồ tể, chị rể tôi là xã hội đen. Hôm qua tôi mới vừa đạt giải nhất giải đấu côn nhị khúc.”
Em ngồi xổm xuống, mở băng keo trong ra, đem đầu tóc của Hwayoung làm cho rối lung như một cái ổ quạ.
“Biết tôi là ai không? Tôi là chân ái của chị ấy.”
Không thể quậy quá lâu được, em vẫn còn hình tượng idol cần phải gìn giữ.
Cô ta cực kỳ kinh hoảng, lần này như đang nằm mơ! Tên tâm thần nào vừa trốn viện vậy?
Điểm khiến cô ta không rõ nhất chính là Lisa đi thích một tên điên gì thế?
Sau khi về tới nhà, Jisoo cẩn thận nhớ lại những thao tác điêu luyện vừa rồi của mình, cảm thấy nhiều chi tiết mình có thể làm tốt hơn nữa.
Nhớ lại những động tác mình làm tốt, em nhịn không được mà ngây ngô cười.
Chaeyoung đang ngồi trên sô pha xem tivi, ném cho em một trái óc chó: “Em thần kinh à?”
Em vẫn hắc hắc cười, chụp trái óc chó.
“Tối nay em làm gì vậy?”
“Luyện côn nhị khúc.”
“Em nhanh quay về đoàn làm phim đi.”
“Ui, chị hối thúc em, chị đuổi em đi, chị không thương em.”
“Biết được là tốt.”
Nàng mặc kệ em, đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, có cuộc gọi đến.
Nàng vừa nhìn vào màn hình, sắc mặt liền thay đổi, đợi vài giây, sau đó vẫn bắt máy.
Nàng không lên tiếng, Hwayoung đã chuẩn bị kỹ trước khi gọi đến.
“Cô Park giữa hai chúng ta có phải là có hiểu lầm gì không?”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Tôi và Lisa.”
Cô ta muốn khống chế không khí, có ý đồ dùng trầm mặc tạo áp lực cho nàng.
“Oh.”
“Tôi cùng Lisa thanh thanh bạch bạch, cô không hỏi rõ ràng mà đã tìm người đi tới đánh tôi, cô làm như vậy có phải là không có lý lẽ không?”
“Đánh cô?”
Jisoo vẫn chăm chăm chú ý đến động tĩnh bên này, vừa nghe đến từ mấu chốt, lập tức lên tiếng: “Chị, đưa cho em! Em nói cho! Em sẽ ghét cô ta thêm.”
“Cô bị thương?”
“Đúng.”
“Bị thương có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng.”
“Nghiêm trọng tới mức nào?”
“Gần chết? Cô Park!”
“Có chuyện gì?”
Nàng đáp lại cô ta mềm như bông này chính là phản ứng làm cho đối phương không chịu nổi, bao nhiêu tính toán của cô ta đã bị thất bại. Lúc này, ngữ khí của cô ta cũng bắt đầu kịch liệt hơn.
“Cô không có chút sợ hãi nào sao? Sợ tôi cướp Lisa từ tay cô? Đều là phụ nữ với nhau, tôi có thể hiểu được tâm tình của cô. Nhưng cô cũng không cần thiết phải dùng thủ đoạn đi trả đũa như thế?”
“Cũng là phụ nữ với nhau, kỳ thực tôi cũng có thể hiểu được tâm lý cô, trưởng thành rồi suy nghĩ cũng có chút tương đồng. Cho nên những kẻ xấu xí thường dùng những lời này để đổ lỗi, cũng có thể hiểu được.”
“Ý của cô là gì?”
“Chính là ý mà cô muốn nói lúc trước đó. Cô nghĩ cô là ai? Đến tôi mà cô cũng muốn gọi làm phiền à? Đúng, là tôi gọi người tới đánh cô đó. Nhìn vào gương đi, cô sẽ hiểu lý do tại sao tôi lại muốn đánh cô.”
“Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!”
“Báo đi. Tôi sợ cô à? Cô nghe cho rõ đây, kẻ nào nhớ thương chồng của tôi, tôi giết chết kẻ đó.”
Jisoo nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được vỗ tay: “Hay!”
“Cô Ryu những lời tôi nói cô nhớ kỹ cho tôi, cô nhớ kỹ con người của cô, cũng nhớ rõ sắc mặt mà tôi dành cho cô.”
Sau đó không để đối phương có cơ hội lên tiếng, Chaeyoung tự mình đặt dấu chấm hết cho cái vai hề khôi hài này.
Nàng và cô đến với nhau không dễ dàng, trải qua khá nhiều trắc trở.
Để bảo vệ cho gia đình mình, nàng tuyệt đối không làm một quả hồng mềm, mặc cho ai muốn nắn thì nắn.
“Wow, chị ơi, em yêu chị muốn chết.”
“Em hôm nay đi đánh người phụ nữ kia?”
“Em chính là một người đẹp bức người! Dọa cho cô ta sợ tới mức ngũ quan đều lệch vị trí."
“Em lại gây chuyện.”
“Ai chọc chị, em sẽ xử đẹp ngay. Chờ chị rể về, bắt chị ấy quỳ xuống dập đầu nhận sai đi. Yêu cầu chị ấy giải quyết mối quan hệ lằng nhằng này đi.”
“Này này này. Chị cảnh cáo em, đừng có đụng đến chị rể em.”
“Chuyện như vậy, chị cũng không trách chị ấy sao?”
“Vì sao chị phải trách chị ấy?”
“Chị ấy cùng bạn gái cũ dây dưa không rõ.”
“Là bạn gái cũ của chị ấy lằng nhằng, chị ấy cũng là người bị hại.”
“Nhưng chị ấy cũng có lỗi.”
Nàng chống tay lên thắt lưng, vừa rồi giải quyết cơn bão nổi lên như vậy cũng có chút hao tổn tinh thần. Jisoo nhanh chân đến đỡ nàng: “Chị, chị ngồi lên sô pha đi. Lót một cái đệm mềm một chút.”
“Lisa sai ở đâu?”
Em xuất phát từ bản năng bảo hộ cho chị gái mình, đem tất cả những lý do đổ cho người bên ngoài. Bị gặng hỏi như vậy, em thực sự không tìm được một nguyên do rõ ràng.
“Chị ấy có đi sai đường sao?”
“Không sai.”
“Sai ở chỗ chủ động trêu chọc bạn gái cũ?”
“Không chủ động.”
“Sai ở chỗ bị phụ nữ phản bội?”
“Là do người phụ nữ kia nhân cách thấp hèn.”
“Được rồi. Em nói xem, chị ấy có cái gì sao nào?”
"...."
“Chị và chị ấy đến với nhau không dễ dàng, con đường trở thành vợ chồng càng không dễ dàng, chị sẽ không vô cớ mà giận chó đánh mèo. Chị ấy là chồng chị, dù cho thế giới này đều không công nhận hay xa lánh chị ấy, thì chị trước sau gì cũng sẽ công nhận chị ấy, ôm chị ấy. Chị ấy không nhất thiết lúc nào cũng phải gồng mình lên mạnh mẽ, kiên cường. Vào những lúc chị ấy cần nghỉ ngơi --- lồng ngực chị là nơi dành cho chị ấy.”
“Những gì chị nói vừa rồi em đã ghi âm lại, em sẽ gửi đến chị Li.”
“Em thật là phiền.”
......
Nửa tháng sau, Lisa rốt cuộc cũng từ Sang Kyeon trở về.
Đã vào ba tháng cuối thai kỳ, bụng Chaeyoung lớn lên trong thấy, nàng cũng đã phải đổi hai size áo blouse trắng. Thời gian mang thai, chỉ có bụng nàng là to lên, những phần còn lại vẫn thon gọn như cũ.
Hôm nay, nàng làm việc giờ hành chính ở phòng khám, bệnh viện thực sự chiếu cố nàng đem lịch làm việc, khám bệnh của nàng giảm còn một phần tư.
Lisa đến chung cư cũng chưa về, trực tiếp đi đến bệnh viện. Lúc cô đẩy cửa tiến vào, người đầu tiên phát hiện là một hộ lý: “Sản phụ tên họ là gì, thời gian mang thai, vui lòng cung cấp thông tin…”
Nói đến một nửa, hộ lý ngẩng đầu.
Ngón tay cô đặt ngón trỏ lên miệng, “Suỵt.” một tiếng.
Nàng cúi đầu viết bệnh án, không phát hiện ra điều gì bất thường, vừa viết vừa hỏi: “Tên là gì?”
“Lisa.”
Ngòi bút của nàng liền dừng lại, giương mắt lên.
Khuôn mặt cô đang cười, giữa mày tất cả đều toát lên sự dịu dàng không thể diễn tả.
“Chị trở về khi nào?”
“Vừa về.bXe vận tải trực tiếp thả chị trước bệnh viện.”
“Lại tập kích em bất ngờ.”
“Rất nhớ em, nhịn không được. Em tiếp tục làm việc đi, chị chờ em bên ngoài.”
Nàng lấy ra từ trong ngăn kéo hai gói bánh quy, đặt lên lòng bàn tay cô: “Chị ăn tí gì đi.”
“Được.”
Người đi rồi, cô hộ lý cảm thán nói: “Woa, bác sĩ Park chồng chị bíu ty phun quá.”
“Cũng bình thường.”
Trong lòng lại không khống chế được mà toát ra sự vui mừng không nhẹ.
Sau đó mỗi lần xem bệnh, mỗi khi có người bệnh tiến vào phòng khám, lúc cánh cửa được mở ra, nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô đứng bên ngoài hành lang và cô cũng đang nhìn vào bên trong.
Tầm mắt hai người giao nhau một khoảnh khắc ngắn ngủi nơi khe cửa, sau đó trong lòng hiểu rõ, không nói câu nào mà mỉm cười.
Rốt cuộc cũng đã đến giờ tan tầm, lòng của Chaeyoung đã sớm muốn chạy nhanh như bay.
“Chậm một chút, chậm một chút, chồng em đang đứng ở đây.”
Nàng đơn giản không bước đi nữa, đứng lại tại chỗ, giang hai tay muốn ôm một cái.
Lisa vừa cười vừa bước đến gần, một tay đưa ra sau lưng nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng ngực.
“Mẹ trẻ con, em vất vả rồi.”
Lòng nàng ấm áp, ừ một tiếng, nghĩ đến những gì mà Hwayoung nói lúc trước, trong lòng có chút chua chua.
“… chị mà không quay về, bình giấm chua của em bị bật nắp đó.”
“Chị có bồi thường đây.”
“Dạ?”
Cô không nói chuyện, dắt tay nàng, nhanh chóng thả vào lòng bàn tay nàng một thứ.
Lạnh lẽo, hơi góc cạnh, lại còn rất nhỏ.
Nàng cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, vừa thấy đó là một chiếc chìa khóa.
“Chị mua được căn hộ mà hôm kết hôn chúng ta thích. Thanh toán đủ, mọi thứ đã sẵn sàng, muốn khi nào dọn vào ở cũng được. Chị thiếu nợ em, bản thân chị cũng vậy. Em đem cả cuộc đời em đặt cược cho chị--- chị nhất định không để em thua.”
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook