Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
-
C70: Chạm Mặt Nyc
“Các người nói gì? Bây giờ mới thông báo mổ là sao? Nếu có nguy hiểm gì, các người có đền bù không?”
Hộ lý là người mới tới, cô ấy vẫn nhẫn nại giải thích: “Xin mọi người bình tĩnh đừng kích động. Xương mu của sản phụ hơi bị thấp, cái này trong phòng sinh mới phát hiện. Chúng tôi là bác sĩ nên sẽ cố gắng hết sức, chỉ là mong mọi người đồng ý để mổ.”
“Tôi không ký tên! Tôi muốn gặp bác sĩ Park!”
“Bác sĩ Park vẫn còn trong phòng sinh.” Người nhà còn đang bận mắng nhiếc, đột nhiên, giọng nói cắt ngang hắn ta----
“Này.”
“Mày là ai?”
Ngữ khí cô lạnh lùng, hơi nhếch khóe miệng, chỉ vào phòng sinh: “Vợ tôi cũng đang ở bên trong.”
Người nhà tỏ ra cái biểu cảm chuyện này có liên quan gì tới cô đâu. Tiếp tục uy hiếp cô hộ lý: “Yêu cầu bác sĩ ra đây, bằng không tôi không bỏ qua cho cô ta.”
Cô nắm kéo cổ áo hắn ta từ phía sau, đem người này kéo ra sau một chút.
“Ai ui, mày đang làm gì đó?”
“Thằng nhóc. Mày mắng thêm một câu nữa xem.”
Người nhà không rét mà run, không dám cãi lại.
“Vợ mày sinh con, vợ tao cũng đang có thai, ở bên trong đó còn phải bị hành lên hành xuống hai tiếng đồng hồ. Vợ mày có xảy ra chuyện gì, mày tìm bệnh viện. Còn vợ tao xảy ra chuyện, tao tìm mày.”
Người đàn ông kia vốn là đuối lý, chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, tới đây liền xụi lơ.
“Nếu mà không ký tên á, có hậu quả gì anh tự chịu.”
“Ký.”
“Haizz, cô hộ lý.” Lisa gọi người lại, nhanh chóng hỏi: “Bác sĩ Park có khỏe không?”
“Bác sĩ Park đang rất mệt. Hôm nay quá bận, cô ấy đều phải đứng mà ăn cơm.”
Không thể nói thêm được, cô hộ lý chỉ nói được hai câu liền đi mất.
Cuối cùng, sau khi đã thử cho sản phụ ngồi xổm, đứng thẳng hay nằm đều không sinh được, Chaeyoung quyết đoán chọn cách rạch từ bên hông. Sau khi rạch ba tầng da ở đáy chậu, cuối cùng, em bé cũng đã ra đời. Là con trai, tiếng khóc to vang dội.
Vị sản phụ kia bắt lấy mu bàn tay nàng, cực kỳ suy yếu mà dùng khẩu hình tỏ vẻ cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Cô thật giỏi.”
Kỳ thật nàng cũng muốn ngất xỉu rồi, cả người như không còn sức lực, phải dựa vào tường, đợi một lúc mới đi thay quần áo.
Đi ra khỏi phòng mổ, vẻ mặt nàng mệt mỏi, uể oải ỉu xìu nhìn chằm chằm sàn nhà.
“Mẹ trẻ con.”
Nàng sửng sốt ngẩng đầu.
Gương mặt tươi cười của cô gần ngay trước mắt.
“Chị, chị như thế nào mà quay về rồi?”
Không chờ cô trả lời, dùng sức chạy tới, ôm cổ rồi tiến vào lòng ngực cô: “Này, cái bất ngờ này là phạm quy đó nha!”
“Chậm một chút, chậm một chút. Em còn phạm quy hơn, sao không nói cho chị? Lý do gì? Em có âm mưu gì à?”
“Là em gái em nói à?”
“Ừ. Bác sĩ Park chúc mừng em.”
“Chị Li cùng vui nha.”
Sau đó hai người nhìn nhau cười.
“Tan làm chưa?”
“Em còn phải viết bệnh án nữa. Chị đợi em chút.”
“Đi thôi, chị đợi em ngoài cửa. Tối nay đi ăn chực chỗ BamBam.”
“Tuyệt đối không nương tay.”
Đợi nửa tiếng, nàng có thể tan làm.
Cô đưa cho nàng một hộp sữa ấm: “Em uống trước lót dạ.”
“Mới mua à?”
“Ừ. Lát nữa em muốn ăn gì?”
“Ăn chị được không?”
“Đừng gây chuyện.”
“Oh.”
“Oh là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Ý sau mặt chữ kìa.
Oh. Miệng em.
“Chị phát hiện ra dạo này suy nghĩ của em có chút náo loạn nha.”
“Em cái gì cũng chưa nói, chị nghĩ loạn rồi lại trách em. Đưa tay.”
Cô không tình nguyện mà đưa lòng bàn tay phải với qua. Nàng mặt mày dịu dàng nắm bàn tay, cúi đầu, đặt lên bàn tay cô một cái hôn.
Tới nhà hàng được hẹn trước, BamBam oán hận liên tục: “Chờ siêu lâu, tôi đã ăn ba đĩa củ cải chua rồi đó.”
“Cậu lại ăn củ cải. Cậu có phải có ham mê đặc thù gì không?”
“Này. Mỗi tối sau khi ngủ tôi có sở thích tự sướng cùng củ cải đó. Cậu có ý kiến gì nào?”
“Chú ý thai giáo.”
“Hai người đừng có vừa thấy nhau liền oanh tạc nhau như vậy được không?”
“Thai giáo?”
“Tôi đã lên chức pa rồi nhá, cậu đứng một bên khóc thương thân mình đi.”
“Cùng lắm cũng chỉ thấp hơn cậu nửa cấp thôi, tôi sẽ thành ba nuôi. Ai ui, ông trời phù hộ sinh được một công chúa nhỏ, giống Chaeyoung.”
Nàng chỉnh lại: “Theo di truyền học thì xác suất lớn con gái sẽ giống ba.”
BamBam sắc mặt phức tạp mà nhìn thoáng qua mặt mày cô cực kỳ khó xử lên tiếng: “Thôi… hay là cứ sinh con trai đi.”
“Mẹ nó, tôi cũng là anh em cậu nhá, tôi xấu như vậy sao? Hả?”
“Lisa tiểu thư vui lòng chú ý thai giáo.”
Nàng lười không thèm để ý hai người ba hoa nữa, đi vào chỗ ngồi, thấy chỗ ngồi đã có sẵn một cô gái trẻ, yên tĩnh, mười phần ngoan ngoãn.
“Anh đi còn mang theo bạn nữa à?”
“Không, con gái của một người thân thích. Ba mẹ đi công tác, đi theo anh, một ngày ba bữa, cực phiền toái.”
Nàng đối với cô gái này rất có cảm tình.
“Thật là vật hợp theo loài, một gia đình kì khôi. Thế nào, có chết ngắc ngư ở Sang Kyeon chưa?”
“Tàm tạm, vẫn còn lay lắt qua ngày.”
“Không đụng phải cái gì phiền toái chứ?”
“Thường xuyên, nhưng mà đều có thể giải quyết.” cô lấy ra một điếu thuốc, cắn lên miệng nhưng không bật lửa, chỉ để nghe mùi thuốc lá đỡ cơn ghiền.
“Tôi có việc cần cậu giúp một chút. Tôi chuẩn bị mở rộng tuyến đường vận chuyển hàng hóa từ Sang Kyeon đến đây. Lúc làm việc với những cơ quan có liên quan, có thể sẽ phải nhờ những mối quan hệ của cậu một chút.”
“Được, để tôi nhờ cha tôi bên Công an thử xem. Cậu muốn chuyển sang chính đạo à?”
"Ừ"
“Sao cậu không nói cảm ơn với tôi thế hả?”
“Cảm ơn.”
“…...”
Cô muốn đem công việc mở rộng, cân nhắc suy xét, đầu tiên cô chọn chính nơi này. Một là có được lợi thế về tài nguyên con người, thứ hai là gần nhà, cô có thêm thời gian chăm sóc cho Chaeyoung
“BamBam con gái nhỏ nhà anh tìm anh kìa.” Giọng nói của nàng từ bên trong truyền đến.
“Fuck. Thật là tức con trùng theo đuôi này, phiền chết mất.”
Nói thì nói vậy, nhưng chân vẫn bước nhanh vào bên trong.
Cô đứng dậy, đi toilet.
Toilet ở đầu hàng lang, Lisa bước ra sân nhỏ, xoay người.
Cô vừa đi vừa đi vừa nhìn di động để đọc tin nhắn liên quan đến việc vận chuyển hàng hóa, không đi được vài bước, có người kêu tên cô.
“Lisa?”
Là giọng của một cô gái.
Bước chân chậm lại, cảm giác giọng nói này cực kỳ quen thuộc.
“Lisa.”
Lúc này, là giọng khẳng định, trong giọng nói không hề che giấu sự kinh ngạc và vui vẻ, kèm theo xúc động.
Cô rốt cuộc cũng dừng lại, dời mắt từ di dộng, chậm rãi giương mắt.
Cô gái đứng cách cô khoảng hai ba mét, cùng cô đối mặt, môi đỏ, mặt mày xinh đẹp diễm lệ, cười lên, mị hoặc lan tràn tứ phía.
“Đã lâu không gặp, thật là trùng hợp.”
Cô đứng vững, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi. Nhìn không ra là đang vui hay là đang giận.
Bị bộ dáng không gợn sóng của cô làm kinh ngạc, cô ta có chút không cam lòng, vì thế dùng ánh mắt câu nhân, cười càng mềm mại.
“Như vậy là sao? Chia tay liền không nhận ra nhau nữa sao?”
Đúng lúc này, giọng nói của nàng cũng từ từ đến gần: “BamBam đã hối mấy lần rồi, hỏi chị đâu còn chưa tới, ông…”
Ánh mắt Chaeyoung đang cố định trên người cô ta lời nói mới được một nửa liền im bặt.
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook