Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
-
C59: Trộm Hộ Khẩu
Hai ngày sau, đi khắp ngóc ngách ngõ hẻm dưới quê để chúc tết, năm nay đại sự coi như hoàn thành một nửa.
Mùng 7, đa số mọi người dần dần kết thúc kì nghỉ, chuẩn bị một năm bận rộn. Chaeyoung còn có hai ngày nghỉ ngơi, vì thế nên chở Min Hee đi bơi.
Ngày hôm đó, Lisa đi ra ngoài sớm, đón xe đến một tiệm trà lớn trên đường Ta Whao.
Ghi danh xong, phục vụ dẫn cô vào bên trong cùng thì xuất hiện một gian phòng.
Đẩy cửa ra, mùi khói xông ập vào mũi, cô đứng đó cho quen mùi, gật đầu với người đang ngồi trên ghế: “Dong Won.”
“Ừ, Lisa à? Ngồi đi.” Ông ta mặc áo da xa xỉ trên người, trên tay còn đeo thêm ba chiếc nhẫn vàng lớn: “Mau pha cho cô ấy trà Đại Hồng Bào.”
Cô ngồi xuống, chờ trà bưng lên, ở chóp mũi lượn lờ một tầng hơi nước.
“Dong Won tôi không uống trà, tôi có lời muốn nói thẳng với ông.”
Dong Won thu lại nụ cười, híp mắt lại nhìn về phía cô.
“Tôi biết hai năm nay, ông nhiều lần hiểu lầm tôi, tuy rằng ông không tin, nhưng tôi vẫn phải nói rõ ràng. Tôi không hề đẩy con trai của ông xuống lầu. Ông muốn chứng cứ thì camera theo dõi trong gian phòng đó có ghi lại rõ ràng, chính cậu ta cắn thuốc, hưng phấn phát điên, tôi cản không nổi, cửa sổ đó lại không cao lắm chỉ cần dẫm lên sofa là nhảy xuống được.”
“Im miệng cho tôi!”
“Tôi từng khuyên cậu ta đừng dính líu tới ma túy, nhưng đám bạn cậu ta chơi đâu phải tầm thường.”
Dong Won cầm chén trà trong tay ném về hướng Lisa.
Cái chén nhỏ nhưng lực mạnh, cô không né, trên trán lập tức có máu.
“Tôi nói lần này là lần cuối cùng, con trai ông bị chết, không hề có quan hệ gì với tôi. Ông có thể hận tôi, đừng đem việc này dính líu đến người khác.”
“Bạn gái của mày khỏe chứ hả?”
Khóe miệng cô khẽ cong lên, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt ôn hòa cứng ngắc.
Sau đó đứng lên, tay đập xuống mặt bàn, nghiêng người về phía trước: “Dám chạm vào cô ấy lần nữa, tao sẽ liều mạng với mày.”
Dong Won bị ánh mắt hung tàn của cô làm chấn động.
“không ai có thể tránh khỏi cái chết, nên mày cứ việc thử xem, dù thí cái mạng cùi này tao cũng kéo mày theo.”
“Mày vờ thanh cao thì được cái gì? Cho dù bây giờ mày đi dưới ánh mặt trời sáng lạn thì mày ngỡ mày rửa sạch được quá khứ ngày xưa? Mày theo tao đi ra ngoài, tao cho mày một cơ hội.”
Thủ hạ cầm theo con dao quân sự đi tới.
Dong Won liếc nhìn tên thủ hạ, gã liền vứt con dao xuống đất.
“Cho dù con tao không phải mày giết chết, nhưng khi đó tao bảo mày theo bảo vệ nó, chuyện thành ra như vậy, mày cũng phải có trách nhiệm. Lisa điểm mấu chốt này tao không có cách nào cho qua được, trừ phi mày cho tao một câu trả lời thỏa mãn. Hoặc là quay về bên cạnh tao tiếp tục làm huynh đệ, tao sẽ không bạc đãi mày, hoặc chặt hai ngón tay trên bàn tay mày, thì từ nay về sau chúng ta đã thanh toán xong, tùy mày chọn.”
Nói xong, Dong Won đốt điếu thuốc, hơi khói bốc lên, đám người trong gian phòng đang sẵn sàng đợi lệnh.
Cô chăm chú nhìn thanh đao sắc bén kia, không hề biểu lộ điều gì.
Khoảnh khắc im lặng đến khó thở, cực kì thách thức sự kiên nhẫn của từng người trong phòng. Khi Dong Won cảm thấy thắng lợi đã đến tay, sẽ nhận lại kiện tướng xuất sắc mà mình từng có trước kia, thì…
“Ở đây đông người làm chứng như thế, đều là anh em lăn lộn trong xã hội, tôn trọng nhất là chữ tín. Dong Won mong mày nói chuyện giữ lời.”
Cô lấy con dao trên bàn lên, hầu như không do dự, nắm chặt chuôi dao, mở lòng bàn tay trái, giơ lên giữa không trung, đang sẵn sàng chờ lấy máu.
Tất cả mọi người hồi hộp chờ đợi, nhưng vào lúc này, cửa đang đóng đột nhiên mở ra làm gián đoạn tất cả.
Dong Won ảo não tức giận: “Mẹ kiếp? Người nào không có mắt?”
Người tới là một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi, Dong Won sau khi thấy rõ người đến, nhanh chóng đứng bật dậy: “A, viên cục trưởng.”
Viên cục trưởng quét mắt từng người trong phòng, đối với lời nói Dong Won mắt điếc tai ngơ.
Khi ông đi tới trước mặt Lisa đưa tay lấy đi con dao trên tay cô nói với Dong Won: “Lão Won à, đừng làm quá, có một số việc anh có thể xưng hùng xưng bá, nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa, anh cũng nên nhìn trước ngó sau chuyện gì cũng nên có chừng mực.”
Viên cục trưởng nói đầy hàm ý, nói đến đó thì ngừng, những người sáng suốt đều hiểu được ẩn ý còn lại.
“Dạ, dạ, dạ.”
“Còn cô đó, người trẻ tuổi, đừng xúc động quá.” Viên cục trưởng cười nhìn cô giọng điệu trở nên bình thường nói: “Nãy giờ tôi đang nói chuyện phiếm với anh Park, cô vừa bước vào đây thì anh ấy đã thấy cô.”
Cô kịp phản ứng, là ba của Chaeyoung.
Viện cục trưởng mang theo cô đi ra khỏi phòng. Một trong đám thuộc hả liền hỏi: “Vì sao lại thả cô ta đi?
“Giữ lại cái rắm! Mày có biết người bên cạnh cô ta là ai không? Là người đứng đầu của ngành công an cấp thành phố đó! Sắp sửa thăng cấp lên lãnh đạo công an cả nước kìa!”
Lisa đi theo viên cục trưởng, vừa mới chuẩn bị nói lời cảm ơn, viên cục trưởng vỗ vai cô bảo: “Loại câu nói cô định nói tôi nghe riết mòn cả tai rồi, nên đến lượt cô thì miễn giùm tôi đi. Rảnh thì vào văn phòng anh Park uống trà, loại trà này rất tốt, rất phù hợp.”
Không đợi cô nói, cười ha hả đi xuống cầu thang, ngồi trong xe chờ.
Hai chiếc xe đều là biển số đỏ, cô nhìn chiếc xe chạy xa, có một số chuyện không cần thiết phải nói rõ ra cũng có thể hiểu được, sự xuất hiện của viên cục trưởng, chính là một sự bảo đảm bền chắc.
Cô đương nhiên hiểu được, thất bại lớn năm xưa của cô đã làm cô ra quyết định qua loa, vì thế nên mới gây ra ân oán không minh bạch thế này, nhưng đến hôm nay có lẽ đã thực sự xóa bỏ.
Chiều hôm ấy, cô liền quyết định đi đến chỗ Seo Joon.
Tòa nhà cao ốc sau bốn năm liền trùng tu lại một lần, ở ngay khu trung tâm thương mại mới thành lập, ở trong cao ốc thì bận rộn, còn bên ngoài thì yên tĩnh uy nghiêm.
Seo Joon sớm biết cô sẽ tới, nên cho cô ở chỗ bảo vệ đăng ký chứng minh thư: “Lisa mời”
Thang máy trực tiếp lên tầng 25, bên trong gọn gàng, căn phòng lớn nhất nằm cuối cùng kia, bề ngoài ngay ngắn uy nghiêm, là phòng Seo Joon.
“Lisa ngồi đi con. Đây là trà Mao Tiêm, không biết con uống quen không.”
“Cảm ơn Park thị trưởng.”
“Ở đây chỉ có hai người chúng ta không cần quá câu nệ, kêu bác trai là được.”
“Bác trai, buổi sáng nhờ bác trai giúp con, đã làm ngài nhọc lòng rồi.”
“Chỉ là vì Chaeyoung dù tốn sức đến đâu thì đây cũng là chuyện ba mẹ nên làm.”
“Bác trai, con rất thích Chaeyoung con sẽ cho cô ấy một cuộc sống tốt, con sẽ cố gắng.”
“Mẹ của Chaeyoung là một người phụ nữ gia đình, suy nghĩ sẽ tinh tế rất nhiều, nên nếu có chỗ không ổn, Lisa con cũng đừng để trong lòng. Về sự lựa chọn của Chaeyoung, bác tôn trọng ý kiến của con bé."
“Bác trai, con không dám trách móc, bá mẫu lo lắng chu đáo ạ.”
“Con cũng đừng quá khẩn trương, cứ coi như đang nói chuyện phiếm, bác thích nghe ý tưởng của trẻ tuổi như con.”
Mùi trà hòa với mùi sách hòa quyện trong phòng, một già một trẻ ngồi đối diện nhau, thẳng thắn nói chuyện với nhau.
Khung cảnh này hài hòa cho đến khi điện thoại từ nhà họ Park gọi tới.
Sau khi Seo Joon nghe vài câu, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống.
“Cái gì? Con đi trộm hộ khẩu?”
.......
Đúng vậy, Jisoo thực hiện lời hứa, thật sự đi trộm hộ khẩu.
Đáng tiếc, bị Min Hee bắt ngay tại trận.
Vốn Min Hee theo định kì đi kiểm tra sức khỏe, sau khi ra tới cửa thì sực nhớ quên lấy chứng minh thư, liền vô nhà trở lại. Vừa lên lầu, liền nhìn thấy Jisoo lục tung trong phòng ngủ.
Vấn đề trở nên nghiêm trọng. Min Hee cực kì nổi giận, cầm lấy chổi lông gà đánh em.
Jisoo bị đánh trên người dính đầy lông gà, liền gọi cho Seo Joon, Chaeyoung khóc lóc kể lễ.
Nàng vừa nghe xong, liền nhức đầu: “Đánh thật hả? Đánh bao nhiêu roi?”
“Đánh đến mức gãy luôn chổi lông gà rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Mặc kệ lời huyên thuyên nói nhảm trong điện thoại, nàng dứt khoát tắt điện thoại đi
Nàng hít thật sâu, thật là thích gây họa.
Min Hee làm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện của nàng đang làm, nàng đứng dậy đi tìm bà, chuẩn bị thu diện cục diện rối rắm mà Jisoo gây ra.
Vừa mới bước vào đại sảnh, liếc mắt liền nhìn thấy bà lão đang run rẩy xếp hàng.
“Bà ngoại, sao bà lại ở đây?”
“Chaeyoung à con.”
“Bà ngoại, thân thể bà không thoải mái sao? Bà đi theo con, con giúp bà đóng tiền, ở đây con quen nhiều bác sĩ lắm.”
“Người người xếp hàng ngoài kia, đừng làm khó dễ người đang làm việc, bà không sao, huyết áp của bà có chút cao, bà muốn đi kiểm tra thêm thôi.”
“Bà tuổi tác cao, có quyền được ưu tiên.”
“Quyền ưu tiên gì hả cháu?”
Nàng không trả lời, thầm nói trong lòng: "Quyền ưu tiên của người nhà ạ."
Chaeyoung vừa ngước lên thì nhìn thấy Min Hee đang tiến vào đại sảnh.
“Mẹ.”
Min Hee tháo kính mát xuống, vừa nhìn thấy bà lão bên cạnh nàng thì không dám tin.
Nàng đang buồn bực, làm gì phải nhìn bà ngoại Lisa lâu như vậy chứ?
Min Hee giật mình, chậm rãi chuyển thành mừng rỡ như điên, đi nhanh đến bên cạnh bà và nàng nói to: “Cô giáo Jang!”
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook