Cô Bác Sĩ Và Tên Lưu Manh May Mắn [lichaeng]
-
C57: Giao Thừa (1)
Năm nay Tết Âm lịch đến có chút muộn. Theo lệ thường của nhà họ Park, năm nào cũng về quê ăn Tết, do đó Chaeyoung cùng Lisa mấy ngày liền không gặp mặt nhau.
Sau khi làm lành với nhau, nàng vẫn luôn ngăn không cho cô đi gặp ba mẹ, bởi vì thành kiến của Min Hee với cô quá sâu, nàng thử đề cập vài lần, lần nào cũng bị thái độ của mẹ mà không dám nói thêm.
Kịch liệt nhất có lẽ là thời điểm chuẩn bị trước Tết, nàng thử mở miệng; "Mẹ, Lisa muốn đến chào hỏi mọi người."
"Miễn."
"Mẹ, con..."
"Chaeyoung nếu con không nghe mẹ nói mà khăng khăng làm những gì con muốn, thì con không thể ép buộc mẹ thay đổi cái nhìn về một người."
"Ai mà không có quá khứ hả mẹ? Có ai chưa từng thất bại? Mẹ, mẹ đừng chỉ nhìn chăm chăm vào một cái sai lầm mà không cho chị ấy một cơ hội để sửa sai. Làm như vậy là không công bằng với chị ấy."
"Công bằng ư? Con nói đúng rồi đó, mẹ đúng là không cho hắn công bằng."
"Chị ấy cần phải có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu nhà cửa, có bao nhiêu chiếc xe tốt thì mới có thể thay đổi ấn tượng xấu của chị ấy với mẹ?"
"Chaeyoung hai mẹ con chúng ta không cần vì một người ngoài mà cãi nhau, được không?"
"Dạ được, không nói nữa ạ."
Jisoo ghé vào trên tường, nghe loáng thoáng một hồi tranh luận, vừa thấy tình thế không đúng lắm liền nhanh chân chạy vào hòa giải.
"Mẹ, có kẹo sữa vị dưa hấu không? Con có thể ăn được không?" Jisoo chạy tới, nhìn bình hoa Min Hee vừa mới cắm tắm tắc khen ngợi: "Ui trời, đẹp quá đi mất! Mẹ, mẹ chính là tiên nữ!"
"Con lại muốn quậy gì nữa đây, mẹ còn không hiểu được suy nghĩ của con hay sao."
"Tâm tư của nữ vương dễ đoán thật mà, mẹ đoán được cũng không có gì là lạ."
"Được rồi, được rồi, đừng làm phiền mẹ làm công chuyện nữa." Min Hee tháo bao tay xuống, ôm bình hoa lên lầu.
Jisoo thấy Chaeyoung mặt mày ủ ê, có chút đau lòng: "Chị, em có thể cho chị mượn bờ vai dùng tạm."
"Em đi đi, chị không nghĩ sẽ khóc. Thật là phiền chết đi được."
"Lão Kim làm cho chị phiền lòng, Jisoo lại làm cho miệng chị ngọt ngào, coi như có qua có lại, không ai nợ ai." em lột viên kẹo sữa bò vị caramel, thuận tay bỏ vào miệng nàng.
Kết quả có tâm làm việc tốt mà lại chuyển thành xấu, do nàng đang ngửa cổ lên trần, viên kẹo kia trực tiếp chui thẳng xuống cổ họng.
Nàng bị sặc đến ho một hồi không dứt, hai bên hông đều đau.
"Sao lại thế này cơ chứ? Sự ăn ý giữa hai chị em đã không còn rồi sao?"
"Em còn biết chị là chị của em à?"
"Kỳ thật, chị cùng chị Li tiền trảm hậu tấu, đi đăng ký kết hôn đi, lão Kim có muốn làm gì cũng không có cách."
"Cách này của em tốt nhất rồi."
"Tất nhiên là nhất. Nhưng mà hộ khẩu nhà ta đều nằm ở chỗ mẹ, nếu mà trực tiếp hỏi mẹ, cho dù có dùng ba tấc lưỡi của em, cùng địa vị là đứa con yêu quý trong lòng mẹ bao năm, em có thể bảo đảm là - không thành công."
"......."
"Vậy chỉ có thể dùng trí thôi."
"Dùng trí, cụ thể là làm như thế nào?"
"Ăn trộm."
"Thực sự là có trí tuệ."
"Giọng điệu của chị có thể chân thành, thiện chí một tí được không? Em là đang giúp chị đó."
"Được rồi, chị cảm ơn, em mà trộm được nhớ đưa chị nha."
Đêm Giao thừa là bữa cơm đoàn viên của gia đình họ Park.
Min Hee làm một bàn đồ ăn, đủ cả chay mặn, màu sắc tươi đẹp.
Jisoo thèm thuồng, luôn nghĩ đến chuyện ăn vụng.
Nàng ngăn tay em lại: "Đừng có che đi chứ, chị đang chụp hình."
"Chị cũng không đăng lên mạng xã hội, khẳng định là gửi cho chị Li rồi. Mà cái này cũng chẳng phải do chị làm, còn dốc sức khoe khoang."
"Chị không cần khoe khoang gì cả, ở nhà mẹ nấu, ở bên ngoài Lisa nấu, tay nghề chị ấy cực tốt."
"Thật là đáng ghét, em lại có thêm một lý do để thích chị ấy, lần tới nói chị ấy làm món móng heo kho tàu cho em, em có thể ăn được ba chén cơm."
"Đừng có mà lợi dụng chị rể em, chị không để người khác sai sử chị ấy đâu, chỉ có thể nấu cho chị ăn thôi."
"Em là người khác sao? Em là người khác sao? Chị, chị nói lời này ra, em không nghĩ sẽ giúp chị đi trộm hộ khẩu đâu."
"Được rồi, đợi lát nữa chị cho em một cái bao lì xì thật to."
"Không hơn 1 triệu thì đừng nói chuyện với em. Năm sau, em nhất định phải dành được giải nữ vương."
Trong bữa ăn tất niên, người một nhà hòa thuận vui vẻ, Seo Joon trước giờ ăn mười phút mới xong công việc về đến nhà, trên vai còn đọng một vài bông tuyết chưa tan, mặt mày vui vẻ.
"Cái nhà này, nhờ có bà mà tôi mới yên tâm được."
"Lão Park ông cũng nên chú ý đến sức khỏe một chút, nhà chúng ta chính là hậu phương vững chắc, tôi sẽ coi sóc nhà chúng ta cẩn thận, ngài thị trưởng cứ yên tâm."
Jisoo nhanh chóng cướp diễn đàn, bưng lên ly rượu: "Ba, còn con, ba mau khen con đi!"
"Con á, năm mới, vóc dáng có cao thêm hay không không quan trọng, quan trọng là có thể thông minh một chút nữa thì tốt."
Mọi người trong nhà cười vang.
"Con là đứa thông minh từ trong trứng nhé."
Chaeyoung cũng đứng dậy, hai tay cầm ly rượu, kính tạ ba mẹ: "Ba mẹ."
"Chaeyoung à. Hàng ngày công việc vất vả, chữa bệnh cứu người là chức trách của bác sĩ, ba hy vọng con vẫn giữ được tấm lòng son, không quên căn bản."
"Con nhớ rồi."
Sau khi cơm no rượu say, Seo Joon cùng Min Hee ngồi xem tivi, Jisoo trở về phòng chơi game, Chaeyoung rảnh rỗi, đi dạo lòng vòng trong viện.
Người ta bắn pháo hoa ngày càng nhiều, thỉnh thoảng tiếng pháo vang vọng cả đất trời.
Nàng lấy di động, gửi tin nhắn cho Lisa: [Hi.]
[Hử?]
[Chị ăn cơm chưa?]
[Mới vừa ăn xong, bà ngoại vừa cho chị tiền mừng tuổi 500k.]
[Nộp đây cho em.]
[Vợ à, đây là tiền mua thuốc lá của chị, không giao nộp được không?]
[Vậy chị phải đi chơi Lễ Tình Nhân với em.]
[Đi chơi như thế nào?]
[Từ sáng sớm đến tối mịt.]
[Được, qua đêm 300k.]
Nàng nhanh chóng gọi điện thoại đến, cô đi ra ngoài nghe điện thoại: "Ôi, em chờ không nổi gấp gáp như vậy muốn qua đêm với chị rồi à?"
"Dạ, chị đang làm gì đó?"
"Em đoán đi."
"Xem truyền hình ngày tết."
"... Chaeyoung."
"Dạ?"
"Chị hiện tại cả người đầy mùi rượu... muốn hôn môi."
⭐
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook