Sau khi làm xong, Chaeyoung cảm thấy mình sắp chết nằm úp ở trên giường, sờ chỗ nào cũng cảm thấy đau.

Lisa ôm nàng từ sau lưng, hàm răng tinh tế mà gặm gặm bả vai nàng: “Chaeyoung sao em lại thơm như vậy?”

“Em không có thơm, em hôi rình hà, đều tại chị.”

“Đâu? Chỗ nào hôi đâu? Chị nếm thử.”

“Chị biến thái quá, toàn mà mùi vị của chị.”

Cô cực kỳ vừa lòng, đưa tay xuống dưới nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.

Tại phòng ngủ, kích tình qua đi tinh thần được thả lỏng, nàng cảm thụ tiếng trái tim đập mạnh mẽ sau lưng, cực kỳ giống như một bài hát ru.

“Chị muốn đến gặp ba mẹ em để xin lỗi.”

“Ừ”

“Ngay ngày mai?”

“Chị không cần gấp gáp như vậy mà ló mặt nghe chửi, mẹ em em hiểu, chờ đến khi bà hết giận rồi nói tiếp....Không được.”

“Có chuyện gì sao?”

“Hộ khẩu của em vẫn còn ở nhà.”

“Cần hộ khẩu để làm gì?”

“Đăng ký kết hôn.”

Giọng nàng nhẹ nhàng, mỗi chữ lại giống như tiếng chuông vàng.


“Chị nhìn em như vậy là có ý gì?”

Ánh mắt cô sáng quắc như đèn pha, hô hấp đều đều thoạt nhìn nghiêm túc đến quái lạ.

Chaeyoung trong lòng cực thích thú, cảm thấy cô bị mình làm cho cảm động rồi, vì thế chu chu môi, đợi nụ hôn của cô.

Cô bỗng nhiên bật cười, duỗi tay xoa xoa môi nàng: “Bị hôn đến nỗi môi sưng lên cả rồi.”

“Chị có thể nghĩ đến chuyện chính hay không?”

“Có thể chứ. Cả ngày chị đều nghĩ đến em.”

“Chị lại không đứng đắn rồi.”

“Một ngày nào đó chị mà trở nên nghiêm chỉnh, có thể em lại không thích.”

“Chị có thể vì em mà hoàn lương sao?”

“Chị không thể đáp ứng yêu cầu này được."

Nàng liếm liếm môi, ghé vào lỗ tai cô nhỏ giọng thì thầm câu gì đó.

Ấn đường Lisa nhíu lại, cả người như bị điện giật, da gà nổi tầng tầng.

Cô xốc chăn lên, nhanh như chớp chui vào: “Nếu em thích như vậy, chị kêu một lần nữa cho em nghe.”

Bên tai nàng như có pháo hoa nổ đùng đùng, nhịn không được mà co quắp các ngón chân: “Đừng kêu nữa, giường sập bây giờ.”

Cũng may ngày hôm sau là ngày nghỉ của Chaeyoung, nàng ngủ đến 11h mới tỉnh.

Giường bên cạnh trốn trơn không còn người, hướng ra phóng khách gọi to: “Lisa?”

“Dậy rồi à? Đánh răng rửa mặt đi, rồi ra ăn trưa.”

Nàng lê thân đau nhức, đi đến phòng bếp kiểm tra, khoai tây đã hầm chín, cá trích đã chiên xong, còn có canh rau xanh, không thể không cho cô một lời khen.

“Chị Li chị thật là giỏi giang.” nàng dán lên lưng cô, vòng tay ôm eo, tay tiến vào trong vạt áo, nhẹ nhàng sờ sờ đùa nghịch rốn của cô.

“Đừng phá nữa, nhột.”

“Chị Li, em cưới chị nha.”

“Lại nói bậy.”

“Chị nhớ nha, muốn gả hay không tùy chị.”

“Đừng quậy chị nữa, đi xem ti vi đi, nấu cơm xong chị kêu em.”

Hai người thong thả cơm nước xong, cô còn thưởng cho nàng một quả táo to, sau đó mới đứng lên thu dọn chén bát đi rửa.

“Quả táo này trong núi sao? Táo vừa ngọt vừa mọng nước.”

“Miệng của em thật lợi hại, có thể nếm được chỗ trồng luôn à. Mà nè, táo này không tính là ngọt, nước cũng không tính là nhiều đâu.”

“Táo nơi nào có nhiều nước nhất?”


“Em đó… nước nhiều nhất.”

“…....”

Cô đứng lên chuẩn bị đi vào phòng bếp dọn dẹp thì di động vang lên, BamBam gọi tới.

Chaeyoung nghe máy, chưa kịp nói gì đã nghe được âm thanh khóc lóc bên đầu kia truyền tới: “BamBam?”

“Chaeyoung, anh tự mình báo thù cho em đây, anh tìm được đám người đánh em rồi.”

“Anh đang làm gì? Anh đừng có làm bậy, nghe không?”

“Yên tâm, anh sẽ không để cho bọn côn đồ này chiếm tiện nghi, đánh em như thế nào, anh nhân lên gấp năm thôi là được.”

“Cho em địa chỉ.”

BamBam nói tên chung cư, đi tới đó cũng không tính là quá xa.

Thời điểm cô cùng nàng tới nơi, đám đàn em đang nghỉ ngơi.

Nơi này căn hộ có hai phòng ngủ, BamBam ngồi ở phòng khách thanh thản xem ti vi, phòng ngủ vang lên một mảnh gà bay chó sủa, lệ khí bức người.

Vừa thấy nàng, BamBam chỉ vào gậy bóng chày trên bàn trà: “Tí nữa em lấy cái này mà xả giận.”

“Thôi bỏ đi, bọn chúng đều là những đứa nhỏ.”

“Chính là bởi vì tuổi còn nhỏ, cha mẹ không thèm dạy dỗ, anh đây mới vào vai người tốt. Em cho rằng anh ra tay vì sự nghiệp giáo dục sao? Không hề, anh, mẹ nó, ghét nhất là những thằng ngu khinh thường người của anh.”

Cô nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, nghe đến ba chữ cuối cùng rốt cuộc không chịu được mà lên tiếng: “Haizz, tiểu tử.”

“Cậu đừng ganh tị, lúc cô ấy còn nhỏ, tôi thay tã cho cô ấy không ít lần, cậu đứng một bên đi.”

“Không nói lý với anh nữa, anh muốn đánh thì đánh đi, nhưng mà đừng làm quá.”

“Không chết được. Che đầu lại rồi, không thấy người.”

Nàng cảm nhận được, từ lúc đến tới giờ cô đều một mực giữ im lặng, trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ.

“Em ra ngoài hít thở không khí một chút.” nàng nhìn cô nói: “Chị nói chuyện với anh ấy đi.”


Người đi rồi, cô quay đầu, nhìn BamBam nói: “Được rồi, đánh đến mức đó là đủ rồi, thu tay lại đi.”

“Tôi biết, cái này là trị ngọn không trị gốc, đám người Dong Won không buông tha cho cậu, lần này là Chaeyoung có lẽ lần sau chính là Jisoo.”

"...."

“Nếu không cậu hẹn họ đi, tôi đi với cậu, đối mặt một lần xem ai sợ ai.”

“Cậu đừng tham gia vào chuyện này. Cậu làm ăn lớn, phải cân nhắc nhiều phương diện, người anh em, vũng nước đục này, tôi sẽ không cho cậu dây vào.”

“Mẹ nó chớ, ông đây mà sợ ai.”

“Cứ cho là cậu muốn cứng đối cứng, ông ta trước mặt sẽ giả vờ bằng mặt, nhưng sau lưng ngấm ngầm làm những chuyện gì, cậu cũng khó lòng mà phòng bị.”

Lúc này, BamBam coi như đã bị thuyết phục.

“Ân oán này nói đến cùng, cũng sẽ phải tính trên một người nào đó, được rồi, để tôi tự giải quyết. Còn có, cảm ơn cậu, người anh em.”

“Cút đi.” anh ta đứng dậy, đi đến cửa phòng gõ ba tiếng vào cánh cửa. Bên trong nghe được mệnh lệnh, liền thu tay, trong nháy mắt, chỉ còn rầm rì tiếng kêu đau.

Thời điểm cô đi ra, nàng đặc biệt khẩn trương mà chạy tới, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt.

“Làm gì đó, sợ chị động thủ à?”

“Sợ chứ, chị quá bạo lực.”

“Em chẳng có chút tin tưởng gì với chồng em à, chị không phải chỉ biết có mỗi đánh nhau.”

“Tuân lệnh!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương