Cỏ Ba Lá (Three-Leaf Clover)
-
Chương 8
Kết thúc vụ đi chơi hai ngươi cùng nhau đi bộ quay trở lại resort. Trên tay Diệp Hạ còn cầm một cái kẹo bông gòn với bảy sắc cầu vồng rực rỡ trông thật đẹp mắt. Vương Tuấn Khải thì ôm một con thỏ trắng - nhân vật “ hot ” trong phim Hậu duệ của mặt trời. Đây chính là phần quà mà anh và cô được tặng khi chơi trò bắn súng. Được đi ăn và đi chơi cùng Vương Tuấn Khải khiến Diệp Hạ cực phấn khích. Không ngờ anh lại để cô lôi đi lung tung suốt cả buổi tối mà không phàn nàn lấy nửa câu. Anh cũng cười rất nhiều không hề vác theo bộ mặt lạnh lùng và che dấu cảm xúc của bản thân. Vậy là mục đích giúp anh giải tỏa tâm trạng của cô đã hoàn thành xuất sắc.
Đang đi thì Vương Tuấn Khải nắm lấy cổ tay Diệp Hạ kéo đi rất nhanh. Cứ thế bị kéo đi mặc dù thắc mắc nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều chắc là anh có lý do của mình. Đi lòng vòng qua vài con đường cuối cùng anh dừng lại ở bờ sông: “ Ban nãy tôi thấy đám “ chó săn ” kéo cô đi như vậy không làm cô sợ chứ ”.
Diệp Hạ điều tiết lại hơi thở rồi đáp: “ Tôi không sao. Chắc chúng ta bị bám theo từ lâu rồi, bây giờ làm sao đây ”. Thôi xong. Bị chộp được ảnh ngày mai kiểu gì cũng được lên mặt báo đến lúc đấy lại bị đào bới thông tin cá nhân với khả năng của đám phóng viên thì muốn gì mà chẳng làm được rồi thân phận của cô bị lộ thì toi đời. Cô không muốn đâu.
Đang đau đầu nghĩ cách giải quyết thì Vương Tuấn Khải lên tiếng: “ Không sao đâu fan hâm mộ của tôi còn đang giục tôi kiếm bạn gái kia kìa mà được lên mặt báo với người nổi tiếng cô không thấy vinh hạnh sao ”.
“ Thật vinh hạnh a ”. Cô đang rối sắp chết đây còn vinh hạnh cái nỗi gì nữa. Đúng rồi, còn có Dương Dĩnh nữa mà. Vội lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu Dương Dĩnh: “ Mình bị đám chó săn chụp được ảnh đi cùng với Vương Tuấn Khải. Giúp mình tra xem là ai chụp được sau đó chặn tin tức lại chỉ cần không đăng những ảnh nhìn rõ mặt lên là được nếu không Vương Tuấn Khải sẽ nghi ngờ. Mau lên nhá đống ảnh đấy được tung ra là xong đời mình đấy ”.
Dương Dĩnh: “ Yên tâm đi, tớ sẽ xử lí ”.
“ Cảm ơn cậu. Có gì thì alo lại nhá ”. Nhận được tin nhắn này của tiểu Dĩnh cô đã yên tâm rồi có danh tiếng của cô ấy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Haizz sợ chết cô rồi.
Vương Tuấn Khải: “ Nghỉ xong rồi thì chúng ta quay lại resort thôi kẻo tí lại bị “ tóm ” tiếp bây giờ ”.
Diệp Hạ: “ Chờ chút để tôi ăn nốt chiếc kẹo này đã ”. Ban nãy bị kéo đi, tiếp đó lại lo bị lộ thân phận giờ mới có thời gian xử lí cái kẹo bông gòn. Mọi việc đã được giải quyết không còn bận tâm gì nữa nên cô ăn chiếc kẹo vô cùng vui vẻ.
“ Cô nghĩ gì mà vui thế ”.
“ Đâu có gì đâu. Anh có muốn thử ăn kẹo không? Nó rất ngon đấy! ”. Cô vừa giơ chiếc kẹo về phía anh.
Bất ngờ Vương Tuấn Khải từ phía đối diện bước tới, cúi đầu ép đôi môi anh lên môi cô thật mạnh. Đầu óc Diệp Hạ vang lên một tiếng, hoàn toàn mờ mịt.
Lúc đầu chỉ là cánh môi mơn man rồi dần dần đối phương dường như không hài lòng nữa, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì không hề có tâm lí chuẩn bị, nên hàm răng Diệp Hạ vốn không hề khép chặt dễ dàng bị đẩy mở ra, mặc cho người ta xâm nhập vào thật sâu. Chiếc lưỡi nóng bỏng hung hãn công thành đoạt đất, xoay vòng đảo đều một cách cuồng nhiệt không hề mệt mỏi trong miệng cô. Mãi đến khi Diệp Hạ sắp nghẹt thở Vương Tuấn Khải mới buông cô ra.
“ Mùi vị kẹo cũng không tệ ”. Thưởng thức xong Vương Tuấn Khải xoay người rời đi để mình Diệp Hạ ở đó.
Ngây ngốc đứng lại đó đến khi có vài giọt mưa cô mới giật mình bừng tỉnh. Rời bờ sông quay trở lại đường lớn bắt taxi trở về resort. Lặng người ngồi ngắm mưa qua cửa sổ xe Diệp Hạ hồi tưởng chuyện ban nãy. Rút cuộc vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Vương Tuấn Khải hôn cô sao? Anh thích cô chăng? Biết làm sao bây giờ?
Nhạc chuông điện thoại kéo Diệp Hạ về thực tại. Cô lấy máy ra nghe: “ Alo ”.
Dương Dĩnh: “ Tớ đây. Tìm được rồi phóng viên đó là của trang IQIYI, tớ đã liên lạc với Tổng biên bên đấy xử lí xong xuôi rồi. Dù sao tạp chí chúng ta với bên IQIYI cũng có qua lại sau này còn có nhiều việc bên họ cần đến chúng ta nên đã giải quyết ổn thỏa rồi ”.
“ Mình biết rồi, cảm ơn cậu ”.
“ Được rồi, thế nhá ”.
“ Tạm biệt ”.
Về đến resort, Diệp Hạ lấy chìa khóa ở chỗ lễ tân: “ Tôi lấy chìa khóa phòng 513 ”.
“ Tiểu thư chờ cho một lát. Thưa tiểu thư, ban nãy có người gửi con thỏ bông này cho cô ”. Nói rồi cô gái trực lễ tân đưa con thỏ bông cho cô.
Diệp Hạ đưa tay ra nhận lấy nó: “ Cảm ơn, làm phiền rồi ”.
Mạc Hạo tay cầm máy tính bảng xem một loạt các tiêu đề báo ngày hôm nay nhìn lướt qua tất cả đều là nghi vấn Vương Tuấn Khải có người yêu: “ Tuấn Khải có thể giải thích cho anh biết thế này là thế nào không ”. Dù có để nghệ sĩ tự do trong việc cá nhân nhưng là một người đại diện anh cần phải biết mọi việc để còn biết đường giải quyết nếu như cần thiết.
Vương Tuấn Khải thành thật trả lời câu hỏi của Mạc Hạo: “ Người em đi cùng là Diệp Hạ”
“ Cậu thích cô ấy, đúng không? ”. Chưa bao giờ Mạc Hạo anh thấy tiểu Khải tiếp xúc thân thiết với cô gái nào trừ mấy người trong đoàn vậy mà cậu ta lại cùng Diệp Hạ đi chơi đây đúng là điều không tưởng. Thế nên anh mới hỏi cậu ta câu này.
“ Đúng ”.
Thật không ngờ cậu ta lại trả lời. Thực ra scandal của tiểu Khải và việc cậu ta thích Diệp Hạ cũng không có gì cả. Anh thấy Diệp Hạ là một cô bé xinh xắn, thông minh, hòa đồng, hay giúp đỡ mọi người nếu cậu ta thích một người như vậy thì anh không có gì phải bận tâm hết. Vậy nên anh sẽ để cậu ta làm điều mình muốn mà không ngăn cản.
“ Vụ này cậu muốn giải quyết ra sao? ”
“ Phóng viên của các báo có gọi điện hỏi thì anh cứ phủ nhận đi, tạm thời mối quan hệ của bọn em chưa xác định nên cứ trả lời như vậy ”.
“ Được rồi, cậu đi chuẩn bị đi lát chúng ta còn phải đi quay quảng cáo ”.
Địa điểm quay quảng cáo là khu du lịch văn hóa Phật giáo Nam Sơn nằm cách trung tâm thành phố Tam Á khoảng 40km về hướng Tây. Khu du lịch nằm ở trên núi nên mọi người thống nhất chọn cách lên núi bằng cáp treo cho đỡ mệt cũng tiết kiệm được thời gian để bọn họ đi khám phá nơi đây. Diệp Hạ nghe thấy phải đi cáp treo khiến tâm tình cô rối bời.
Mạc Hạo: “ Tất cả tập trung lại đây nghe tôi phổ biến một lát nào ”. Nghe thấy Mạc Hạo nói mọi người đang ồn ào đều im lặng lắng nghe. “ Bây giờ Tuấn Khải đi cùng Diệp Hạ, còn lại 2 người 1 cáp treo kèm đạo cụ, mọi người nhanh lên chút ekip quay quảng cáo của nhãn hàng đã đợi chúng ta ở trên rồi ”.
Nghe xong sắp xếp mọi người đều tất bật chuẩn bị đồ đứng chờ cáp treo. Khi mọi người lên hết chỉ còn lại mình bất đắc dĩ Diệp Hạ đành bước vào khoang cáp. Lúc cáp treo bắt đầu di chuyển sắc mặt Diệp Hạ càng lúc càng nhợt nhạt, cắt không ra một giọt máu nào.
Bây giờ cô cảm thấy rất sợ hãi. Cáp treo đối với cô là một nỗi ám ảnh mà cả đời này có lẽ mãi mãi cô không bao giờ quên...
Vào một ngày thu hôm ấy, gió thổi dai dẳng chính tại nơi cảnh đẹp hữu tình gia đình đang bên nhau vui vẻ trên cáp treo bỗng cô nghe thấy một tiếng nổ vang trời xuyên thấu thung lũng. Đó là tiếng của dây cáp bị đứt. Chính vào ngày thu hôm ấy, cô không còn được thấy gương mặt ba, mẹ nữa. Lúc bị vùi trong đống đổ nát ba mẹ cô đã không màng đến tính mạng, chăm chăm dùng đôi tay đỡ lấy cô lên cao. Họ đỡ lấy sinh mệnh cô khỏi thần Chết còn mình thì ra đi mãi mãi. Chứng kiến cảnh ba mẹ cứ thế mà bỏ mình lại khiến cô bị cú sốc tâm lí nặng cũng từ đấy trở đi cô chưa một lần nào dám đi cáp treo.
Thấy bộ dạng hai tay nắm chặt khiến móng tay bấm vào lòng bàn tay đến nỗi sắp chảy máu, sắc mặt tái nhợt của Diệp Hạ, Vương Tuấn Khải lên tiếng hỏi: “ Cô sao vậy? ”. Hỏi mà không thấy cô trả lời anh gọi: “ Diệp Hạ!!! Diệp Hạ!!! ”. Diệp Hạ vẫn im lặng không lên tiếng khiến Vương Tuấn Khải rất lo. Anh rời chỗ ngồi tiến đến ngồi xuống trước mặt cô: “ Diệp Hạ em sao vậy? ”.
Lần này Diệp Hạ mới nghe thấy, cô vừa khóc vừa sợ hãi trả lời: “ Tôi... sợ ”.
“ Bình tĩnh, thả lỏng tinh thần, có anh ở đây rồi đừng sợ ”. Vừa nói Vương Tuấn Khải vừa đưa tay tháo tai nghe mình đang nghe nhạc ra nhét vào lỗ tai cô. Tiếng nhạc nhẹ nhàng giúp tâm hồn người ta thư thái đã giúp tinh thần của Diệp Hạ tốt hơn nhiều hai tay đang nắm chặt của cô từ từ thả lỏng. Cô vẫn im lặng mặc nước mắt chảy, nhìn bộ dáng kiên cường của Diệp Hạ khiến anh rất đau lòng.
Vương Tuấn Khải thấy vậy đưa tay ra nắm lấy tay cô rồi nhẹ giọng an ủi: “ Không sao đâu, sắp đến nơi rồi đừng sợ ”. Nghe anh nói vậy cô thấy trấn tĩnh hơn nhiều. Trong lúc xúc động Diệp Hạ nhoài người ra ôm trầm lấy Vương Tuấn Khải. Bất ngờ được ôm khiến anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đủ bình tĩnh để tiếp nhận hành động này. Anh cứ để mặc Diệp Hạ ôm như vậy đến khi đến nơi và cô chợt nhận ra mình đang ôm anh mới ngại ngùng bỏ tay ra: “ Xin lỗi ”.
“ Cô ổn chưa? ”
Diệp Hạ lau nước mắt, hít một hơi sâu lấy lại tinh thần: “ Ổn rồi ”
“ Vậy chúng ta đi ra thôi ”.
Đi ra từ khoang cáp treo tất cả mọi nguời trong đoàn nhìn thấy cô và Vương Tuấn Khải đều ồ lên: “ Chúc mừng hai người nha, yêu nhau từ bao giờ mà không nói gì với mọi người cả ”. “ Hai người giấu kĩ quá nha, không ngờ nhờ chuyến đi này mà chúng ta tác hợp được một đôi tình nhân sao ”. “ Diệp Hạ em dùng cách gì mà cưa đổ được đại boss lạnh lùng của bọn chị vậy, chia sẻ bí kíp đi ”. Trời ạ chuyện gì thế này? Có ai nói cho cô biết đang xảy ra chuyện gì được không?
Vương Tuấn Khải ghé sát lại gần cô nói nhỏ: “ Tình hình ban nãy mọi người đã nhìn thấy ”
Cô định lên tiếng giải thích nhưng bị anh ngăn lại nên đành im lặng đứng mỉm cười.
Đang đi thì Vương Tuấn Khải nắm lấy cổ tay Diệp Hạ kéo đi rất nhanh. Cứ thế bị kéo đi mặc dù thắc mắc nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều chắc là anh có lý do của mình. Đi lòng vòng qua vài con đường cuối cùng anh dừng lại ở bờ sông: “ Ban nãy tôi thấy đám “ chó săn ” kéo cô đi như vậy không làm cô sợ chứ ”.
Diệp Hạ điều tiết lại hơi thở rồi đáp: “ Tôi không sao. Chắc chúng ta bị bám theo từ lâu rồi, bây giờ làm sao đây ”. Thôi xong. Bị chộp được ảnh ngày mai kiểu gì cũng được lên mặt báo đến lúc đấy lại bị đào bới thông tin cá nhân với khả năng của đám phóng viên thì muốn gì mà chẳng làm được rồi thân phận của cô bị lộ thì toi đời. Cô không muốn đâu.
Đang đau đầu nghĩ cách giải quyết thì Vương Tuấn Khải lên tiếng: “ Không sao đâu fan hâm mộ của tôi còn đang giục tôi kiếm bạn gái kia kìa mà được lên mặt báo với người nổi tiếng cô không thấy vinh hạnh sao ”.
“ Thật vinh hạnh a ”. Cô đang rối sắp chết đây còn vinh hạnh cái nỗi gì nữa. Đúng rồi, còn có Dương Dĩnh nữa mà. Vội lấy điện thoại ra nhắn tin cầu cứu Dương Dĩnh: “ Mình bị đám chó săn chụp được ảnh đi cùng với Vương Tuấn Khải. Giúp mình tra xem là ai chụp được sau đó chặn tin tức lại chỉ cần không đăng những ảnh nhìn rõ mặt lên là được nếu không Vương Tuấn Khải sẽ nghi ngờ. Mau lên nhá đống ảnh đấy được tung ra là xong đời mình đấy ”.
Dương Dĩnh: “ Yên tâm đi, tớ sẽ xử lí ”.
“ Cảm ơn cậu. Có gì thì alo lại nhá ”. Nhận được tin nhắn này của tiểu Dĩnh cô đã yên tâm rồi có danh tiếng của cô ấy thì chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Haizz sợ chết cô rồi.
Vương Tuấn Khải: “ Nghỉ xong rồi thì chúng ta quay lại resort thôi kẻo tí lại bị “ tóm ” tiếp bây giờ ”.
Diệp Hạ: “ Chờ chút để tôi ăn nốt chiếc kẹo này đã ”. Ban nãy bị kéo đi, tiếp đó lại lo bị lộ thân phận giờ mới có thời gian xử lí cái kẹo bông gòn. Mọi việc đã được giải quyết không còn bận tâm gì nữa nên cô ăn chiếc kẹo vô cùng vui vẻ.
“ Cô nghĩ gì mà vui thế ”.
“ Đâu có gì đâu. Anh có muốn thử ăn kẹo không? Nó rất ngon đấy! ”. Cô vừa giơ chiếc kẹo về phía anh.
Bất ngờ Vương Tuấn Khải từ phía đối diện bước tới, cúi đầu ép đôi môi anh lên môi cô thật mạnh. Đầu óc Diệp Hạ vang lên một tiếng, hoàn toàn mờ mịt.
Lúc đầu chỉ là cánh môi mơn man rồi dần dần đối phương dường như không hài lòng nữa, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì không hề có tâm lí chuẩn bị, nên hàm răng Diệp Hạ vốn không hề khép chặt dễ dàng bị đẩy mở ra, mặc cho người ta xâm nhập vào thật sâu. Chiếc lưỡi nóng bỏng hung hãn công thành đoạt đất, xoay vòng đảo đều một cách cuồng nhiệt không hề mệt mỏi trong miệng cô. Mãi đến khi Diệp Hạ sắp nghẹt thở Vương Tuấn Khải mới buông cô ra.
“ Mùi vị kẹo cũng không tệ ”. Thưởng thức xong Vương Tuấn Khải xoay người rời đi để mình Diệp Hạ ở đó.
Ngây ngốc đứng lại đó đến khi có vài giọt mưa cô mới giật mình bừng tỉnh. Rời bờ sông quay trở lại đường lớn bắt taxi trở về resort. Lặng người ngồi ngắm mưa qua cửa sổ xe Diệp Hạ hồi tưởng chuyện ban nãy. Rút cuộc vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy? Vương Tuấn Khải hôn cô sao? Anh thích cô chăng? Biết làm sao bây giờ?
Nhạc chuông điện thoại kéo Diệp Hạ về thực tại. Cô lấy máy ra nghe: “ Alo ”.
Dương Dĩnh: “ Tớ đây. Tìm được rồi phóng viên đó là của trang IQIYI, tớ đã liên lạc với Tổng biên bên đấy xử lí xong xuôi rồi. Dù sao tạp chí chúng ta với bên IQIYI cũng có qua lại sau này còn có nhiều việc bên họ cần đến chúng ta nên đã giải quyết ổn thỏa rồi ”.
“ Mình biết rồi, cảm ơn cậu ”.
“ Được rồi, thế nhá ”.
“ Tạm biệt ”.
Về đến resort, Diệp Hạ lấy chìa khóa ở chỗ lễ tân: “ Tôi lấy chìa khóa phòng 513 ”.
“ Tiểu thư chờ cho một lát. Thưa tiểu thư, ban nãy có người gửi con thỏ bông này cho cô ”. Nói rồi cô gái trực lễ tân đưa con thỏ bông cho cô.
Diệp Hạ đưa tay ra nhận lấy nó: “ Cảm ơn, làm phiền rồi ”.
Mạc Hạo tay cầm máy tính bảng xem một loạt các tiêu đề báo ngày hôm nay nhìn lướt qua tất cả đều là nghi vấn Vương Tuấn Khải có người yêu: “ Tuấn Khải có thể giải thích cho anh biết thế này là thế nào không ”. Dù có để nghệ sĩ tự do trong việc cá nhân nhưng là một người đại diện anh cần phải biết mọi việc để còn biết đường giải quyết nếu như cần thiết.
Vương Tuấn Khải thành thật trả lời câu hỏi của Mạc Hạo: “ Người em đi cùng là Diệp Hạ”
“ Cậu thích cô ấy, đúng không? ”. Chưa bao giờ Mạc Hạo anh thấy tiểu Khải tiếp xúc thân thiết với cô gái nào trừ mấy người trong đoàn vậy mà cậu ta lại cùng Diệp Hạ đi chơi đây đúng là điều không tưởng. Thế nên anh mới hỏi cậu ta câu này.
“ Đúng ”.
Thật không ngờ cậu ta lại trả lời. Thực ra scandal của tiểu Khải và việc cậu ta thích Diệp Hạ cũng không có gì cả. Anh thấy Diệp Hạ là một cô bé xinh xắn, thông minh, hòa đồng, hay giúp đỡ mọi người nếu cậu ta thích một người như vậy thì anh không có gì phải bận tâm hết. Vậy nên anh sẽ để cậu ta làm điều mình muốn mà không ngăn cản.
“ Vụ này cậu muốn giải quyết ra sao? ”
“ Phóng viên của các báo có gọi điện hỏi thì anh cứ phủ nhận đi, tạm thời mối quan hệ của bọn em chưa xác định nên cứ trả lời như vậy ”.
“ Được rồi, cậu đi chuẩn bị đi lát chúng ta còn phải đi quay quảng cáo ”.
Địa điểm quay quảng cáo là khu du lịch văn hóa Phật giáo Nam Sơn nằm cách trung tâm thành phố Tam Á khoảng 40km về hướng Tây. Khu du lịch nằm ở trên núi nên mọi người thống nhất chọn cách lên núi bằng cáp treo cho đỡ mệt cũng tiết kiệm được thời gian để bọn họ đi khám phá nơi đây. Diệp Hạ nghe thấy phải đi cáp treo khiến tâm tình cô rối bời.
Mạc Hạo: “ Tất cả tập trung lại đây nghe tôi phổ biến một lát nào ”. Nghe thấy Mạc Hạo nói mọi người đang ồn ào đều im lặng lắng nghe. “ Bây giờ Tuấn Khải đi cùng Diệp Hạ, còn lại 2 người 1 cáp treo kèm đạo cụ, mọi người nhanh lên chút ekip quay quảng cáo của nhãn hàng đã đợi chúng ta ở trên rồi ”.
Nghe xong sắp xếp mọi người đều tất bật chuẩn bị đồ đứng chờ cáp treo. Khi mọi người lên hết chỉ còn lại mình bất đắc dĩ Diệp Hạ đành bước vào khoang cáp. Lúc cáp treo bắt đầu di chuyển sắc mặt Diệp Hạ càng lúc càng nhợt nhạt, cắt không ra một giọt máu nào.
Bây giờ cô cảm thấy rất sợ hãi. Cáp treo đối với cô là một nỗi ám ảnh mà cả đời này có lẽ mãi mãi cô không bao giờ quên...
Vào một ngày thu hôm ấy, gió thổi dai dẳng chính tại nơi cảnh đẹp hữu tình gia đình đang bên nhau vui vẻ trên cáp treo bỗng cô nghe thấy một tiếng nổ vang trời xuyên thấu thung lũng. Đó là tiếng của dây cáp bị đứt. Chính vào ngày thu hôm ấy, cô không còn được thấy gương mặt ba, mẹ nữa. Lúc bị vùi trong đống đổ nát ba mẹ cô đã không màng đến tính mạng, chăm chăm dùng đôi tay đỡ lấy cô lên cao. Họ đỡ lấy sinh mệnh cô khỏi thần Chết còn mình thì ra đi mãi mãi. Chứng kiến cảnh ba mẹ cứ thế mà bỏ mình lại khiến cô bị cú sốc tâm lí nặng cũng từ đấy trở đi cô chưa một lần nào dám đi cáp treo.
Thấy bộ dạng hai tay nắm chặt khiến móng tay bấm vào lòng bàn tay đến nỗi sắp chảy máu, sắc mặt tái nhợt của Diệp Hạ, Vương Tuấn Khải lên tiếng hỏi: “ Cô sao vậy? ”. Hỏi mà không thấy cô trả lời anh gọi: “ Diệp Hạ!!! Diệp Hạ!!! ”. Diệp Hạ vẫn im lặng không lên tiếng khiến Vương Tuấn Khải rất lo. Anh rời chỗ ngồi tiến đến ngồi xuống trước mặt cô: “ Diệp Hạ em sao vậy? ”.
Lần này Diệp Hạ mới nghe thấy, cô vừa khóc vừa sợ hãi trả lời: “ Tôi... sợ ”.
“ Bình tĩnh, thả lỏng tinh thần, có anh ở đây rồi đừng sợ ”. Vừa nói Vương Tuấn Khải vừa đưa tay tháo tai nghe mình đang nghe nhạc ra nhét vào lỗ tai cô. Tiếng nhạc nhẹ nhàng giúp tâm hồn người ta thư thái đã giúp tinh thần của Diệp Hạ tốt hơn nhiều hai tay đang nắm chặt của cô từ từ thả lỏng. Cô vẫn im lặng mặc nước mắt chảy, nhìn bộ dáng kiên cường của Diệp Hạ khiến anh rất đau lòng.
Vương Tuấn Khải thấy vậy đưa tay ra nắm lấy tay cô rồi nhẹ giọng an ủi: “ Không sao đâu, sắp đến nơi rồi đừng sợ ”. Nghe anh nói vậy cô thấy trấn tĩnh hơn nhiều. Trong lúc xúc động Diệp Hạ nhoài người ra ôm trầm lấy Vương Tuấn Khải. Bất ngờ được ôm khiến anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đủ bình tĩnh để tiếp nhận hành động này. Anh cứ để mặc Diệp Hạ ôm như vậy đến khi đến nơi và cô chợt nhận ra mình đang ôm anh mới ngại ngùng bỏ tay ra: “ Xin lỗi ”.
“ Cô ổn chưa? ”
Diệp Hạ lau nước mắt, hít một hơi sâu lấy lại tinh thần: “ Ổn rồi ”
“ Vậy chúng ta đi ra thôi ”.
Đi ra từ khoang cáp treo tất cả mọi nguời trong đoàn nhìn thấy cô và Vương Tuấn Khải đều ồ lên: “ Chúc mừng hai người nha, yêu nhau từ bao giờ mà không nói gì với mọi người cả ”. “ Hai người giấu kĩ quá nha, không ngờ nhờ chuyến đi này mà chúng ta tác hợp được một đôi tình nhân sao ”. “ Diệp Hạ em dùng cách gì mà cưa đổ được đại boss lạnh lùng của bọn chị vậy, chia sẻ bí kíp đi ”. Trời ạ chuyện gì thế này? Có ai nói cho cô biết đang xảy ra chuyện gì được không?
Vương Tuấn Khải ghé sát lại gần cô nói nhỏ: “ Tình hình ban nãy mọi người đã nhìn thấy ”
Cô định lên tiếng giải thích nhưng bị anh ngăn lại nên đành im lặng đứng mỉm cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook