Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy
-
Chương 45
Lộ Thâm không kịp phản ứng nhất thời ngây dại.
Cả người hắn cứng đờ, nhìn thiếu nữ mềm như bông trong lồng ngực, đầu óc như bị đông cứng lại, không còn nghĩ được gì nữa.
Đến khi Diệp Phồn Tinh nhận ra bản thân vừa làm gì cũng ngây người, sau đó lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt dần đỏ ửng lan tới tận tai.
Nhưng cô không hối hận.
Dù sao việc đã đến nước này cũng không thể làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, cô đơn giản bất chấp, bỏ qua sự ngượng ngùng cùng hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói từng câu từng chữ.
"Anh là nam sinh tốt nhất mà em từng gặp, Lộ Thâm em rất thích anh, em muốn theo đuổi anh."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm nhìn cô lệ quang lập lòe, trong mắt là đau lòng cùng luyến mộ[1], trái tim như bị ai siết chặt đau đớn, không nói nên lời.
[1] lưu luyến + ái mộ.
Trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm thế nào cho tốt, môi khẽ nhếch trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới chật vật đẩy cô ra lùi lại một bước.
"Em. . . vừa rồi em đã nói, tôi không phải kiểu người em thích."
"Em nói dối."
Một số thứ nếu đã có khởi đầu thì sẽ không còn khó nói nữa. Diệp Phồn Tinh đỏ mặt, đè lại trái tim loạn nhịp điên cuồng, dứt khoát thừa nhận.
"Sự thật là em thích anh, anh rất hoàn hảo, cực kỳ hợp với thẩm mỹ của em. Vậy nên, anh có muốn làm bạn trai của em không?"
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm tâm loạn như ma, rõ ràng là muốn dùng chuyện xưa khó nói để khiến cô từ bỏ mình, như thế nào cô lại. . .
"Tôi nói rồi chúng ra không thích hợp." Hắn cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: "Hơn nữa tôi rất bận, không có tâm tư để yêu đương, em hãy thích người khác đi."
Tuy biết rõ tám chín phần là bị từ chối, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn cảm thấy mất mất, trong lòng không còn khẩn trương nữa.
Cô dẩu miệng, lẩm bẩm nói: "Em thích anh là chuyện của em, anh không quản được. Đương nhiên anh có quyền từ chối nhưng em đã nhận định anh rồi, sớm muộn gì cũng có ngày em biến anh thành bạn trai em, đến lúc đó em sẽ tính sổ chuyện hôm nay với anh."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm bất đắc dĩ: "Diệp Phồn Tinh, em đừng u mê nữa."
"Em u mê thì sao! Em thật vất vả mới có tình đầu, có một nam sinh mình thích, nếu chưa gì đã từ bỏ, em làm sao có thể xứng đáng với bản thân."
Diệp Phồn Tinh nói xong, xua xua tay rời đi: "Xe nhà em tới rồi, em đi trước, anh cứ nghĩ đi, nghĩ xem thời điểm nào đồng ý em thì tốt."
Lộ Thâm đang định lạnh lùng từ chối bị nghẹn họng. Tâm loạn cào cào, có chút dở khóc dở cười nhìn làn váy phi dương của cô hồi lâu, thấp giọng thở dài.
***
Cuối tuần này, Diệp Phồn Tinh không đi tìm Lộ Thâm cũng không gọi điện thoại cho hắn.
Cô biết hắn cần thời gian để tiêu hóa chuyện buổi tối hôm đó. Cô cũng cần thời gian để điều chỉnh kế hoạch liêu hán, rốt cuộc thì yêu thầm khác công khai theo đuổi.
Cứ thế tới thứ hai, hai người mới gặp lại.
"Sớm a."
Không biết có phải là do rõ ràng tâm ý hay không, Diệp Phồn Tinh phát hiện khi cô nhìn thấy Lộ Thâm, vui vẻ trong lòng không thể áp chế được nữa.
Tất nhiên cô cũng không muốn tiếp tục áp chế nó: "Đây là bữa sáng em mang cho anh, anh ăn đi cho nóng."
Vừa nói cô vừa lấy một lọ sữa bò và bánh sandwich còn nóng hổi, cười tủm tỉm đặt trước mặt hắn.
". . . Không cần, tôi ăn rồi."
Lộ Thâm lãnh đạm nói, cũng chả thèm liếc cô một cái quay đầu ghé vào bàn.
Đây là muốn dùng thái độ lạnh nhạt khiến cho cô hết hy vọng sao?
Diệp Phồn Tinh đã sớm có chuẩn bị, chớp chớp mắt thò lại gần, môi đỏ dán bên tai hắn: "Nhưng mà em đã mang theo rồi, nếu anh không ăn thì em chỉ có thể vứt đi thôi."
Lộ Thâm không nghĩ tới cô sẽ làm thế, tai hồng hồng, thân thể theo bản năng ngồi dậy trốn tránh.
"Diệp Phồn Tinh!"
"Ơi, em đây." Diệp Phồn Tinh tỏ vẻ không có gì nghiêng nghiêng đầu, mắt cười cong cong nhìn hắn.
"Em. . ." Lộ Thâm vốn chuẩn bị một đống lí lẽ tàn nhẫn để cho cô hết hy vọng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt như vậy, những lời này đều nghẹn ở miệng, không thể phun ra một chữ nào.
Hắn có chút bực bội, cuối cùng chỉ có thể nhấp môi dời tầm mắt đi: "Về sau đừng mang đồ cho tôi, tôi sẽ không ăn, vứt hay không tùy em. Còn nữa khi nói chuyện với tôi hãy cách xa ra một chút, nếu không tôi sẽ bảo giáo viên đổi chỗ ngồi."
Diệp Phồn Tinh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nghe vậy cũng không bực, ngược lại ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, không còn lần sau. Nhưng mà hôm nay em đã mang rồi, anh ăn đi có được không? Lãng phí thật đáng xấu hổ nha."
Lộ Thâm: ". . ."
Nếu cô tức giận hay khổ sở thì tốt biết bao, hắn còn rất nhiều biện pháp thừa thắng xông lên để cô hết hy vọng.
Nhưng cô ngoan như vậy, mềm mại như vậy khiến Lộ Thâm không biết phải làm gì bây giờ —— trước kia vì diện mạo khí chất tương đối lăng lệ, nhìn cũng không phải người tốt, những nữ sinh thổ lộ với hắn thường không dám dây dưa nhiều.
Hắn chỉ cần nói "Không thích, đừng làm phiền tôi", các cô sẽ tự động từ bỏ. Cố tình cô gái trước mặt này một không sợ hắn, hai không tâm pha lê[2]. . .
[2] trái tim mỏng manh dễ vỡ như pha lê.
Đầu Lộ Thâm lại bắt đầu đau, hắn trầm mặc một lúc, rốt cuộc dưới ánh mắt ngập nước trông mong của cô bại trận: ". . .Bao nhiêu tiền, tôi mua của em."
Diệp Phồn Tinh rũ mắt, không bắt buộc hắn —— cô ngồi cùng bàn với hắn đã lâu, vẫn luôn biết cô vì tiết kiệm tiền, rất ít khi ăn đáng, cho dù ăn cũng chỉ ăn một cái bánh bao và một hộp sữa đậu nành, căn bản là không đủ no.
Cô nhìn thôi cũng đau lòng nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ xòe tay: "Được rồi, bảy tệ, chỉ cần tiền mặt."
Vốn tưởng rằng nàng sẽ không đồng ý Lộ Thâm: “. . .Ừ.”
Trong lòng khẽ thả lỏng, móc từ trong túi ra 7 tệ lẻ đưa cho cô, tay vừa đưa ra đã bị Diệp Phồn Tinh nhân cơ hội sờ soạng một hồi.
"Đây là phí chạy vặt, hì hì."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm kinh ngạc, đến ra vẻ lạnh nhạt cũng không bảo trì được. Hắn trừng mắt nhìn cô, thái dương nhảy lên, phun ra một câu: "Diệp Phồn Tinh, em có thể rụt rè chút không!"
"Không thể." Diệp Phồn Tinh mắt cong cong, cười giảo hoạt: "Anh không phải nợ nhân tình của em sao? Lấy thân bồi thường là đủ. Hay là em nói sai rồi, anh đồng ý tiếp nhận lòng em, làm nhân tình[3] của em?"
[3] mình nghĩ ở đây một cái là nhân tình - tình người, sự giúp đỡ; còn một cái là nhân tình - người tình, người yêu :v
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm phát hiện ra cô nàng này không chỉ mặt dày mà miệng lưỡi cũng vô cùng lợi hại.
Hắn có chút không chống đỡ nổi, không nói gì thêm, xoa xoa thái dương nói: "Rốt cuộc em thích tôi ở điểm gì? Tôi sửa là được đúng không?"
"Em cũng không biết." Diệp Phồn Tinh thấy đã tốt lên thì thu liễm lại, nằm sấp trên bàn, cười: "Không phải có câu nói tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm[4] sao, em đối với anh có lẽ chính là như thế."
[4] Tình ko biết bắt đầu bao giờ, chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.
Cô nói tùy ý nhưng lại khiến Lộ Thâm cảm thấy trì trệ, trái tim nóng lên.
"Một hai phải tìm tận gốc mà nói, trước hết em thích mặt của anh, cho nên nếu anh muốn sửa, khả năng phải đi Hàn Quốc một chuyến."
Diệp Phồn Tinh nói đến đây liền không nhịn được vui vẻ: "Tiếp theo, hẳn là tính cách? Ai nha em cũng không biết nữa, chính là em nhìn chỗ nào của anh cũng thích, thích hết luôn!"
Lộ Thâm: ". . ."
Rõ ràng là hắn không nên hỏi vấn đề này!
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, tai thiếu niên nóng bừng, ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời cô: "Học đi, đừng nói nữa."
"Không được mà, em chưa nói xong."
Diệp Phồn Tinh nói đến đây mắt hạnh hơi đổi, sát lại gần hắn: "Thật ra lúc đầu em cũng muốn thế, dù sao vết xe đổ của mẹ em còn ở phía trước, đối với chuyện thích một người em vẫn rất sợ."
"Nhưng sau đó em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, anh không phải ba em, em cũng không phải mẹ. Chúng ta không giống họ, cho dù em có rất nỗ lực rất cố gắng theo đuổi anh thì em cũng sẽ không bao giờ em biến thành dáng vẻ của bà ấy."
"Cho nên anh đừng nghĩ nhiều làm gì. Anh chỉ cần cho em một cơ hội để em theo đuổi anh sau đó anh cứ thuận theo tự nhiên theo tâm ý bản thân là được."
"Anh yên tâm đi, nếu thật sự không thể thành công, em khẳng định sẽ buông tay, tuyệt đối sẽ không quấn anh không buông."
Nhớ tới chuyện xưa chả ba mẹ cô, Lộ Thâm trong chớp mắt ngây người. Đột nhiên hắn ý thức được câu "em thích anh" kia có ý nghĩa thế nào với cô, để nói ra được có bao nhiêu khó khăn.
Nhưng thế thì sao chứ. . . bọn họ chung quy vẫn không phải là người cùng thế giới.
Lộ Thâm bình tĩnh lại lần nữa phiền loạn, hắn nhấp môi, áp xuống gợn sóng lăn tăn trong lòng, tầm mắt không khống chế được dừng trên mặt mày tươi cười sáng lạn của cô.
"Coi như nhìn ở việc em từng giúp gia đình anh, nam thần à, anh cho em một cơ hội được không?"
Xác định lời vừa rồi của mình không có vấn đề gì, chơi tiểu tâm cơ cũng rất hiệu quả, Diệp Phồn Tinh dư quang vẫn luôn liếc nhìn Lộ Thâm.
Thấy hắn quay đầu, cô tựa như làm nũng kéo nhẹ tay áo hắn: "Ba tháng, chúng ta thử bên nhau ba tháng, nếu sau ba tháng anh vẫn không thích em, không muốn làm bạn trai em thì em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa."
". . .Không được." Lộ Thâm thiếu chút nữa đã đồng ý rồi, cũng may lí trí đã kéo hắn lại: "Tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú."
"Anh không cần làm gì hết, cứ như trước đây đừng cố ý lạnh mặt từ chối em tới gần là được rồi."
Diệp Phồn Tinh đảo mắt: "Anh cũng biết mỗi người đều có tâm lý phản nghịch mà, anh càng từ chối, em càng muốn có được anh —— trong phim truyền hình mấy tên tổng tài bá đạo không phải đều như thế sao, cái gì mà "Cô gái này thật thú vị, cô đã thành công khiến tôi chú" linh tinh."
"Vậy nên nếu anh thật muốn thoát khỏi em thì chi bằng trước phối hợp cùng em đã. Không chừng em lại chán trước, không muốn chơi với anh nữa thì sao!"
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm phát hiện hắn thế mà lại bị cô thuyết phục. Càng khiến hắn bất đắc dĩ hơn là trừ biện pháp mà cô nói, hắn không còn nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Lạnh nhạt cô không sợ, nhẫn tâm thì hắn nói không nên lời, thôi thì nếu không cứ thuận theo cô, chơi đùa một trận?
Dù sao chỉ cần hắn không động tâm, không đáp lại, thời gian lâu rồi, cô sẽ mệt mỏi.
Nghĩ vậy Lộ Thâm cuối cùng cũng thở dài, thỏa hiệp: "1 tháng, 3 tháng quá dài, tôi không có nhiều thời gian chơi với em như vậy."
Diệp Phồn Tinh đôi mắt mở to, trong lòng hô to "yes": "2 tháng rưỡi!"
". . . 1 tháng rưỡi."
“Hai tháng rưỡi!”
“. . . Hai tháng.”
"Thành giao!" Diệp Phồn Tinh tươi cười như hoa, bàn tay đặt trong bàn học nhanh chóng câu lấy ngón út của hắn: "Ai đổi ý thì là cún con."
Chỉ cần hắn không cố ý trốn tránh cô, cô sẽ có cách bắt lấy trái tim của hắn.
Chờ đi, bạn học Lộ Tiểu Thâm!
Tác giả có lời muốn nói:
Thâm ca: Cảm giác mình bị sáo lộ(*). . .?
(*) 1 cụm từ trong võ thuật nhưng được cư dân mạng TQ sử dụng có ý nghĩa là bị tính kế, bị trêu chọc.
Cả người hắn cứng đờ, nhìn thiếu nữ mềm như bông trong lồng ngực, đầu óc như bị đông cứng lại, không còn nghĩ được gì nữa.
Đến khi Diệp Phồn Tinh nhận ra bản thân vừa làm gì cũng ngây người, sau đó lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt dần đỏ ửng lan tới tận tai.
Nhưng cô không hối hận.
Dù sao việc đã đến nước này cũng không thể làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì, cô đơn giản bất chấp, bỏ qua sự ngượng ngùng cùng hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói từng câu từng chữ.
"Anh là nam sinh tốt nhất mà em từng gặp, Lộ Thâm em rất thích anh, em muốn theo đuổi anh."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm nhìn cô lệ quang lập lòe, trong mắt là đau lòng cùng luyến mộ[1], trái tim như bị ai siết chặt đau đớn, không nói nên lời.
[1] lưu luyến + ái mộ.
Trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm thế nào cho tốt, môi khẽ nhếch trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới chật vật đẩy cô ra lùi lại một bước.
"Em. . . vừa rồi em đã nói, tôi không phải kiểu người em thích."
"Em nói dối."
Một số thứ nếu đã có khởi đầu thì sẽ không còn khó nói nữa. Diệp Phồn Tinh đỏ mặt, đè lại trái tim loạn nhịp điên cuồng, dứt khoát thừa nhận.
"Sự thật là em thích anh, anh rất hoàn hảo, cực kỳ hợp với thẩm mỹ của em. Vậy nên, anh có muốn làm bạn trai của em không?"
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm tâm loạn như ma, rõ ràng là muốn dùng chuyện xưa khó nói để khiến cô từ bỏ mình, như thế nào cô lại. . .
"Tôi nói rồi chúng ra không thích hợp." Hắn cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại: "Hơn nữa tôi rất bận, không có tâm tư để yêu đương, em hãy thích người khác đi."
Tuy biết rõ tám chín phần là bị từ chối, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn cảm thấy mất mất, trong lòng không còn khẩn trương nữa.
Cô dẩu miệng, lẩm bẩm nói: "Em thích anh là chuyện của em, anh không quản được. Đương nhiên anh có quyền từ chối nhưng em đã nhận định anh rồi, sớm muộn gì cũng có ngày em biến anh thành bạn trai em, đến lúc đó em sẽ tính sổ chuyện hôm nay với anh."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm bất đắc dĩ: "Diệp Phồn Tinh, em đừng u mê nữa."
"Em u mê thì sao! Em thật vất vả mới có tình đầu, có một nam sinh mình thích, nếu chưa gì đã từ bỏ, em làm sao có thể xứng đáng với bản thân."
Diệp Phồn Tinh nói xong, xua xua tay rời đi: "Xe nhà em tới rồi, em đi trước, anh cứ nghĩ đi, nghĩ xem thời điểm nào đồng ý em thì tốt."
Lộ Thâm đang định lạnh lùng từ chối bị nghẹn họng. Tâm loạn cào cào, có chút dở khóc dở cười nhìn làn váy phi dương của cô hồi lâu, thấp giọng thở dài.
***
Cuối tuần này, Diệp Phồn Tinh không đi tìm Lộ Thâm cũng không gọi điện thoại cho hắn.
Cô biết hắn cần thời gian để tiêu hóa chuyện buổi tối hôm đó. Cô cũng cần thời gian để điều chỉnh kế hoạch liêu hán, rốt cuộc thì yêu thầm khác công khai theo đuổi.
Cứ thế tới thứ hai, hai người mới gặp lại.
"Sớm a."
Không biết có phải là do rõ ràng tâm ý hay không, Diệp Phồn Tinh phát hiện khi cô nhìn thấy Lộ Thâm, vui vẻ trong lòng không thể áp chế được nữa.
Tất nhiên cô cũng không muốn tiếp tục áp chế nó: "Đây là bữa sáng em mang cho anh, anh ăn đi cho nóng."
Vừa nói cô vừa lấy một lọ sữa bò và bánh sandwich còn nóng hổi, cười tủm tỉm đặt trước mặt hắn.
". . . Không cần, tôi ăn rồi."
Lộ Thâm lãnh đạm nói, cũng chả thèm liếc cô một cái quay đầu ghé vào bàn.
Đây là muốn dùng thái độ lạnh nhạt khiến cho cô hết hy vọng sao?
Diệp Phồn Tinh đã sớm có chuẩn bị, chớp chớp mắt thò lại gần, môi đỏ dán bên tai hắn: "Nhưng mà em đã mang theo rồi, nếu anh không ăn thì em chỉ có thể vứt đi thôi."
Lộ Thâm không nghĩ tới cô sẽ làm thế, tai hồng hồng, thân thể theo bản năng ngồi dậy trốn tránh.
"Diệp Phồn Tinh!"
"Ơi, em đây." Diệp Phồn Tinh tỏ vẻ không có gì nghiêng nghiêng đầu, mắt cười cong cong nhìn hắn.
"Em. . ." Lộ Thâm vốn chuẩn bị một đống lí lẽ tàn nhẫn để cho cô hết hy vọng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt như vậy, những lời này đều nghẹn ở miệng, không thể phun ra một chữ nào.
Hắn có chút bực bội, cuối cùng chỉ có thể nhấp môi dời tầm mắt đi: "Về sau đừng mang đồ cho tôi, tôi sẽ không ăn, vứt hay không tùy em. Còn nữa khi nói chuyện với tôi hãy cách xa ra một chút, nếu không tôi sẽ bảo giáo viên đổi chỗ ngồi."
Diệp Phồn Tinh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nghe vậy cũng không bực, ngược lại ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi, không còn lần sau. Nhưng mà hôm nay em đã mang rồi, anh ăn đi có được không? Lãng phí thật đáng xấu hổ nha."
Lộ Thâm: ". . ."
Nếu cô tức giận hay khổ sở thì tốt biết bao, hắn còn rất nhiều biện pháp thừa thắng xông lên để cô hết hy vọng.
Nhưng cô ngoan như vậy, mềm mại như vậy khiến Lộ Thâm không biết phải làm gì bây giờ —— trước kia vì diện mạo khí chất tương đối lăng lệ, nhìn cũng không phải người tốt, những nữ sinh thổ lộ với hắn thường không dám dây dưa nhiều.
Hắn chỉ cần nói "Không thích, đừng làm phiền tôi", các cô sẽ tự động từ bỏ. Cố tình cô gái trước mặt này một không sợ hắn, hai không tâm pha lê[2]. . .
[2] trái tim mỏng manh dễ vỡ như pha lê.
Đầu Lộ Thâm lại bắt đầu đau, hắn trầm mặc một lúc, rốt cuộc dưới ánh mắt ngập nước trông mong của cô bại trận: ". . .Bao nhiêu tiền, tôi mua của em."
Diệp Phồn Tinh rũ mắt, không bắt buộc hắn —— cô ngồi cùng bàn với hắn đã lâu, vẫn luôn biết cô vì tiết kiệm tiền, rất ít khi ăn đáng, cho dù ăn cũng chỉ ăn một cái bánh bao và một hộp sữa đậu nành, căn bản là không đủ no.
Cô nhìn thôi cũng đau lòng nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ xòe tay: "Được rồi, bảy tệ, chỉ cần tiền mặt."
Vốn tưởng rằng nàng sẽ không đồng ý Lộ Thâm: “. . .Ừ.”
Trong lòng khẽ thả lỏng, móc từ trong túi ra 7 tệ lẻ đưa cho cô, tay vừa đưa ra đã bị Diệp Phồn Tinh nhân cơ hội sờ soạng một hồi.
"Đây là phí chạy vặt, hì hì."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm kinh ngạc, đến ra vẻ lạnh nhạt cũng không bảo trì được. Hắn trừng mắt nhìn cô, thái dương nhảy lên, phun ra một câu: "Diệp Phồn Tinh, em có thể rụt rè chút không!"
"Không thể." Diệp Phồn Tinh mắt cong cong, cười giảo hoạt: "Anh không phải nợ nhân tình của em sao? Lấy thân bồi thường là đủ. Hay là em nói sai rồi, anh đồng ý tiếp nhận lòng em, làm nhân tình[3] của em?"
[3] mình nghĩ ở đây một cái là nhân tình - tình người, sự giúp đỡ; còn một cái là nhân tình - người tình, người yêu :v
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm phát hiện ra cô nàng này không chỉ mặt dày mà miệng lưỡi cũng vô cùng lợi hại.
Hắn có chút không chống đỡ nổi, không nói gì thêm, xoa xoa thái dương nói: "Rốt cuộc em thích tôi ở điểm gì? Tôi sửa là được đúng không?"
"Em cũng không biết." Diệp Phồn Tinh thấy đã tốt lên thì thu liễm lại, nằm sấp trên bàn, cười: "Không phải có câu nói tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm[4] sao, em đối với anh có lẽ chính là như thế."
[4] Tình ko biết bắt đầu bao giờ, chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.
Cô nói tùy ý nhưng lại khiến Lộ Thâm cảm thấy trì trệ, trái tim nóng lên.
"Một hai phải tìm tận gốc mà nói, trước hết em thích mặt của anh, cho nên nếu anh muốn sửa, khả năng phải đi Hàn Quốc một chuyến."
Diệp Phồn Tinh nói đến đây liền không nhịn được vui vẻ: "Tiếp theo, hẳn là tính cách? Ai nha em cũng không biết nữa, chính là em nhìn chỗ nào của anh cũng thích, thích hết luôn!"
Lộ Thâm: ". . ."
Rõ ràng là hắn không nên hỏi vấn đề này!
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, tai thiếu niên nóng bừng, ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời cô: "Học đi, đừng nói nữa."
"Không được mà, em chưa nói xong."
Diệp Phồn Tinh nói đến đây mắt hạnh hơi đổi, sát lại gần hắn: "Thật ra lúc đầu em cũng muốn thế, dù sao vết xe đổ của mẹ em còn ở phía trước, đối với chuyện thích một người em vẫn rất sợ."
"Nhưng sau đó em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, anh không phải ba em, em cũng không phải mẹ. Chúng ta không giống họ, cho dù em có rất nỗ lực rất cố gắng theo đuổi anh thì em cũng sẽ không bao giờ em biến thành dáng vẻ của bà ấy."
"Cho nên anh đừng nghĩ nhiều làm gì. Anh chỉ cần cho em một cơ hội để em theo đuổi anh sau đó anh cứ thuận theo tự nhiên theo tâm ý bản thân là được."
"Anh yên tâm đi, nếu thật sự không thể thành công, em khẳng định sẽ buông tay, tuyệt đối sẽ không quấn anh không buông."
Nhớ tới chuyện xưa chả ba mẹ cô, Lộ Thâm trong chớp mắt ngây người. Đột nhiên hắn ý thức được câu "em thích anh" kia có ý nghĩa thế nào với cô, để nói ra được có bao nhiêu khó khăn.
Nhưng thế thì sao chứ. . . bọn họ chung quy vẫn không phải là người cùng thế giới.
Lộ Thâm bình tĩnh lại lần nữa phiền loạn, hắn nhấp môi, áp xuống gợn sóng lăn tăn trong lòng, tầm mắt không khống chế được dừng trên mặt mày tươi cười sáng lạn của cô.
"Coi như nhìn ở việc em từng giúp gia đình anh, nam thần à, anh cho em một cơ hội được không?"
Xác định lời vừa rồi của mình không có vấn đề gì, chơi tiểu tâm cơ cũng rất hiệu quả, Diệp Phồn Tinh dư quang vẫn luôn liếc nhìn Lộ Thâm.
Thấy hắn quay đầu, cô tựa như làm nũng kéo nhẹ tay áo hắn: "Ba tháng, chúng ta thử bên nhau ba tháng, nếu sau ba tháng anh vẫn không thích em, không muốn làm bạn trai em thì em sẽ không bao giờ quấy rầy anh nữa."
". . .Không được." Lộ Thâm thiếu chút nữa đã đồng ý rồi, cũng may lí trí đã kéo hắn lại: "Tôi không có thời gian, cũng không có hứng thú."
"Anh không cần làm gì hết, cứ như trước đây đừng cố ý lạnh mặt từ chối em tới gần là được rồi."
Diệp Phồn Tinh đảo mắt: "Anh cũng biết mỗi người đều có tâm lý phản nghịch mà, anh càng từ chối, em càng muốn có được anh —— trong phim truyền hình mấy tên tổng tài bá đạo không phải đều như thế sao, cái gì mà "Cô gái này thật thú vị, cô đã thành công khiến tôi chú" linh tinh."
"Vậy nên nếu anh thật muốn thoát khỏi em thì chi bằng trước phối hợp cùng em đã. Không chừng em lại chán trước, không muốn chơi với anh nữa thì sao!"
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm phát hiện hắn thế mà lại bị cô thuyết phục. Càng khiến hắn bất đắc dĩ hơn là trừ biện pháp mà cô nói, hắn không còn nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
Lạnh nhạt cô không sợ, nhẫn tâm thì hắn nói không nên lời, thôi thì nếu không cứ thuận theo cô, chơi đùa một trận?
Dù sao chỉ cần hắn không động tâm, không đáp lại, thời gian lâu rồi, cô sẽ mệt mỏi.
Nghĩ vậy Lộ Thâm cuối cùng cũng thở dài, thỏa hiệp: "1 tháng, 3 tháng quá dài, tôi không có nhiều thời gian chơi với em như vậy."
Diệp Phồn Tinh đôi mắt mở to, trong lòng hô to "yes": "2 tháng rưỡi!"
". . . 1 tháng rưỡi."
“Hai tháng rưỡi!”
“. . . Hai tháng.”
"Thành giao!" Diệp Phồn Tinh tươi cười như hoa, bàn tay đặt trong bàn học nhanh chóng câu lấy ngón út của hắn: "Ai đổi ý thì là cún con."
Chỉ cần hắn không cố ý trốn tránh cô, cô sẽ có cách bắt lấy trái tim của hắn.
Chờ đi, bạn học Lộ Tiểu Thâm!
Tác giả có lời muốn nói:
Thâm ca: Cảm giác mình bị sáo lộ(*). . .?
(*) 1 cụm từ trong võ thuật nhưng được cư dân mạng TQ sử dụng có ý nghĩa là bị tính kế, bị trêu chọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook