Lộ Thâm là học bá.

Hắn cư nhiên lại là học bá?!!!

Diệp Phồn Tinh gắt gao nhìn phiếu điểm, biểu tình kinh ngạc: "Sao có thể. . . anh, anh mau véo tôi một cái, có thể là tối hôm qua ngủ không đủ nên xuất hiện ảo giác!"

Lộ Thâm bị phản ứng của cô chọc cười, không nặng không nhẹ búng trán cô: "Tỉnh chưa?"

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Tỉnh.

Nhưng mà vẫn không thể tin được.

Cô ôm đầu, đánh giá thiếu niên từ trên xuống dươi, thế nào cũng không kiếm ra nửa điểm hơi thở học bá trên người hắn.

"Anh thành thật cho tôi biết có phải anh gian lận không?"

Lộ Thâm cười như không cười nhìn cô: "Đúng vậy, mỗi lần thi cử tôi đều gian lận, mỗi lần đều có thể lọt vào top 10."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh ngượng ngùng ho nhẹ: "Anh cũng không thể trách tôi nghi ngờ anh, ai bảo anh ngày thường đi học chưa bao giờ nghe, bài tập chưa bao giờ làm, còn có một thân khí chất đại ca giang hồ. . ."

"Nếu có người nói với tôi, anh là học tra, tôi khẳng định tin không do dự. Nhưng thành tích của anh lại khác xa với hình tượng quá lớn. . ."

Cô càng nói càng cảm thấy đúng lí hợp tình, nói xong lời cuối cùng quả thật muốn chống eo: "Cho nên làm sao anh làm được? Thẳng thắn không giết!"

Lộ Thâm buồn cười, ngữ khí lười nhác: "Cũng không có gì, vì tiền khom lưng thôi."

Diệp Phồn Tinh: "?"

"Trong top 10 có học bổng."

Cô hiển nhiên không chú ý tới cái này, Lộ Thâm nói xong không chút để tâm, thay đổi tư thế: "Mỗi ngày bớt chút thời gian xem vài quyển sách, làm vài cái đề là được, tiền này so với bên ngoài dễ kiếm hơn, cho nên tôi đành cô phụ hình tượng học tra, nỗ lực làm học bá thôi."

Ngữ khí hắn nhẹ nhàng, ẩn ý cười, tựa hồ đối với hắn học tập chỉ là chuyện không cần cố sức.

Nhưng trên đời này có cái gì tùy tùy tiện tiện làm mà thành công đâu? Mặc dù là thiên tài thì cũng không có khả năng không cần cố gắng cũng đạt được thành tích -- phải biết rằng Nhị trung không thiếu nhất chính là học bá và thiên tài.

Lại nhớ đến Lộ Ninh từng nói, anh trai mỗi ngày sau tan học đều phải ra ngoài làm công, làm xong công việc trở về cũng không có thời gian ngủ, trong lòng Diệp Phồn Tinh bỗng nhiên như có thứ gì đánh mạnh vào.

Trái tim như bị một loại cảm xúc đau đớn tinh tế quấn chặt.

"Vậy anh cũng thật cừ nha."

Diệp Phồn Tinh chịu đựng đau lòng không lan ra ánh mắt, linh quang chợt lóe: "Hay là. . . hay là anh bổ túc cho tôi đi? Tôi trả tiền cho anh!"

Mẹ nó đúng là chủ ý hoàn hảo nha!!

Hắn không phải thiếu tiền sao?

Cô có nha! Trực tiếp cho hắn, hắn khẳng định không muốn, nhưng cô hoàn toàn có thể dùng "học bổ túc" để giúp hắn giảm bớt gánh nặng, thuận tiện gần quan được ban lộc a!

Diệp Phồn Tinh càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng là thiên tài, không đợi Lộ Thâm trả lời, hai mắt lấp la lấp lánh tỏa sáng nhìn hắn: "Giá cả có thể thương lượng, tôi rất dễ nói chuyện!"

Nhìn ra cô không đùa, Lộ Thâm nhướng mi: "Giúp em học bổ túc cũng được nhưng tôi không thu tiền."

Diệp Phồn Tinh tươi cười cứng đờ: "Vì sao?!"

"Báo đáp em nha." Lộ Thâm cười lên: "Em chính là ân nhân cứu mạng nhà chúng tôi."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa nói "Anh muốn báo ân không bằng lấy thân báo đáp", nhẫn nhịn đem lời này xuống biến thành: "Cái gì ân nhân cứu mạng chứ, với tôi đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, anh không cần cảm ơn."

"Ân cứu mạng sao có thể không cảm ơn."

Lộ Thâm cầm bảng điểm của Diệp Phồn Tinh: "Nhưng mà dạo gần đây tôi hơi bận, em chờ tôi một thời gian, sau đó. . ."

"Không cần." Diệp Phồn Tinh nhanh chóng cướp lại phiếu điểm về nói: "Anh không thu tiền thì tôi không cần bổ túc, bằng không tôi cứ có cảm giác chiếm tiện nghi của anh."

Lộ Thâm: ". . ."

Lộ Thâm còn muốn nói cái gì, Diệp Phồn Tinh đã che tai lại, một bộ dáng "tôi không nghe tôi không nghe, anh nói gì tôi cũng không nghe".

Hắn có chút buồn cười, trong lòng cũng hiểu đại khái lí do chân chính của cô.

Cảm giác bị người đồng tình đáng thương cũng không tốt, nhưng vì cô dùng phương pháp quá mức cẩn thận, biểu tình hầm hừ không dám nói ra cũng rất thú vị khiến hắn không những không cảm thấy không ổn mà còn có xúc động muốn xoa đầu cô, dùng kẹo que dỗ cô vui vẻ.

Không bổ túc thì thôi, hắn cũng không có nhiều thời gian. Tuy nhiên rút ra một ít, giúp cô sửa sang lại kiến thức trọng điểm, giúp cô thay đổi phương thức học tập gì đó, hẳn là không thành vấn đề.

Nghĩ theo cách này, Lộ Thâm cũng không kiên trì nữa, chống cự cơn buồn ngủ sắp xếp suy nghĩ trong đầu.

Diệp Phồn Tinh không biết hắn nghĩ gì, thấy vậy có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy hắn như vậy càng làm cho người thích.

Cô ghé vào đằng sau sách vở chất cao dư quang nhìn hắn, trong lòng như được ngậm một trái dâu tay chưa chín hoàn toàn. Tuy mơ hồ nhưng lại ngọt ngào.

***

Một buổi sáng cứ vậy qua đi.

Chuông tan học vang lên, Diệp Phồn Tinh cùng Triệu Thu Tĩnh tới nhà ăn ăn trưa, Lộ Thâm cũng đứng lên chuẩn bị về nhà.

Nhưng lần này hắn ở lại lâu hơn Diệp Phồn Tinh, đợi cô đi rồi mới lấy bài thi tháng và mấy bài kiểm tra nhỏ của cô ra chụp vài cái.

"Thâm ca, anh làm gì đấy?" Vương Kiến Nam còn chưa đi, thấy vậy tò mò nhìn.

Lộ Thâm cất bài thi của Diệp Phồn Tinh lại chỗ cũ, duỗi người đứng lên: "Không làm gì, mày còn không đi ăn đi."

"Đi đây." Vương Kiến Nam theo đứng dậy, không biết nghĩ gì, hắc hắc cười đê tiện sát lại gần: "Anh, anh quan tâm thành tích Phồn Tinh như vậy, không phải là yêu thầm cô ấy đi?"

". . . mày suy nghĩ nhiều." Lộ Thâm đẩy cái đầu hắn ra, kết quả vừa đi tới khu dạy học dưới lầu liền thấy Triệu Thu Tĩnh một người cầm bánh mì trở lại.

"Tiểu Tĩnh Tử? Sao chỉ có mình cậu? Phồn Tinh đâu?" Vương Kiến Nam đuổi theo xuống dưới cũng kì quái hỏi: "Hai người không phải mỗi ngày đều ăn cơm cùng nhau sao?"

"Vừa rồi có học đệ tìm Phồn Tinh nói cổng trường có người tự xưng là bạn cậu ấy tới tìm, cậu ấy liền ra ngoài." Triệu Thu Tĩnh vốn dĩ muốn đi cùng Diệp Phồn Tinh, nhưng cô đột nhiên đau bụng phải đi WC liền tùy tiện mua đồ ăn về trước.

"Học đệ?" Vương Kiến Nam vừa nghe không khỏi tấm tắc: "Sẽ không phải người theo đuổi Phồn Tinh, cố ý dùng chiêu này lừa cô ấy ra ngoài thổ lộ đi?"

Nhờ phúc Hạ Hướng Chân và Đồng Khả Hân ban tặng, Diệp Phồn Tinh ở Nhị trung là nhân vật phong vân không ai không biết, không ai không hiểu.

Đừng nói là cao tam, cao nhất và cao nhị cũng đều biết đến cô. Trong đó còn có mấy nam sinh lớn mật, mỗi ngày chạy qua bên này, rõ ràng là có ý đồ với Diệp Phồn Tinh, mọi người tập mãi thành thói quen.

"Ai biết được, không nói nữa, mình đi trước nha!" Triệu Thu Tĩnh vội vàng đi WC, vội vàng chạy.

Vương Kiến Nam muốn nói gì thêm, quay đầu lại đã thấy Lộ Thâm đi thật xa ~

". . . Ê, em còn chưa nói xong!"

"Mau đi ăn cơm đi."

Lộ Thâm phất tay với hắn, bước nhanh tới cổng trường. Nhưng nơi đó lại trống không, cũng không thấy bóng dáng Diệp Phồn Tinh.

Lộ Thâm mày hơi nhíu, đi tới phòng bảo vệ hỏi bảo an -- tuy Diệp Phồn Tinh không gọi điện thoại cho hắn nhưng nếu hắn đã đáp ứng thay cô chắn hoa đào, lúc này đụng phải, dù sao cũng phải qua xem một cái.

Đáng tiếc, bảo an cũng không biết Diệp Phồn Tinh ở đâu.

Lộ Thâm trầm ngâm một lát, nâng chân bước qua đường nhỏ phía đông trường học -- phụ cận có một rừng nhỏ xanh biếc, nếu nam sinh kia muốn thổ lộ hẳn sẽ chọn nơi đó.

***

Lộ Thâm đoán không sai, Diệp Phồn Tinh xác thực ở đó -- chỉ là không phải cô tự nguyện mà là bị người ta dùng dao uy hiếp.

Về phần người nọ là ai. . .

Diệp Phồn Tinh gắt gao nắm chặt tay, cố nén kinh sợ trong lòng: "Ôn Trác Vũ, cậu, cậu bình tĩnh chút, có cái gì muốn nói thì cậu buông tôi ra trước, chúng ta nói chuyện, có được không?"

Không sai, người lấy danh bạn bè gọi cô ra từ trường học, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai từ một góc lao ra, dùng dao uy hiếp cô đi cùng hắn, không phải ai khác, chính là người mấy ngày nay nên bị đưa đi xuất ngoại Ôn Trác Vũ.

Hắn ta so với quá khứ càng gầy yếu, thần sắc tối tăm hơn.

Diệp Phồn Tinh không dám kích thích hắn ta, chỉ có thể nỗ lực áp xuống sợ hãi, bảo trì bình tĩnh, một bên mềm giọng trấn an, một bên tìm biện pháp đào tẩu.

Nhưng Ôn Trác Vũ lại như đọc được suy nghĩ của cô, không chỉ không buông mà còn dùng thêm sức thít chặt eo cô, dao gọt hoa quả giấu trong tay áo càng dán chặt vào người cô.

"Tôi sẽ không buông cậu ra, một khi buông ra, cậu liền chạy. . ."

Ôn Trác Vũ dán cằm lên mặt Diệp Phồn Tinh, có tố chất bị thần kinh cười lên, trong miệng như khóc như tố lẩm bẩm: "Phồn Tinh, cậu có biết không Phồn Tinh? Bọn họ muốn đưa tôi đi xuất ngoại, bọn họ không cho tôi gặp cậu, mặc kệ tôi cầu xin thế nào họ cũng không cho. . ."

"Ngay cả bà nội, bà cũng không chịu giúp tôi. Họ nói, đều do tôi tùy hứng, hại hai nhà chúng ta hợp tác tan vỡ, hại Ôn gia tổn thất nghiêm trọng."

"Nhưng tôi làm sai cái gì? Tôi chẳng qua thích một người, tôi chẳng qua. . . chẳng qua thích cậu thôi mà Phồn Tinh!"

Tinh thần hắn có chút không đúng, Diệp Phồn Tinh sợ tới mức cứng đờ, nước mắt lưng tròng.

Tuy kiêu ngạo từ trong xương tủy chống đỡ cô không được thất thố, nhưng trong lòng lại loạn cào cào.

Nhưng cũng không thể nằm im chờ chết được, Diệp Phồn Tinh cắn răng, thanh âm càng thêm mềm mỏng: "Tôi không chạy, tôi thề tôi không chạy. Cậu buông lỏng tôi ra được không? Cậu như vậy, làm tôi đau, tôi khó chịu. . ."

"Khó chịu? Cậu cũng biết khó chịu?!"

Không nghĩ tới Ôn Trác Vũ như bị lời này kích thích, sắc mặt đại biến gầm lên: "Cậu có tôi còn khó chịu? Cậu có biết chân chính khó chịu là gì không?! Diệp Phồn Tinh, cậu căn bản không có tim! Cậu không xứng nói hai chữ này!"

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh rất muốn mắng người, nhưng càng không muốn chết, vì thế nỗ lực nhịn: "Cho nên cậu muốn thế nào? Hôm nay cậu tới chính là để trách tôi không có tim?"

Ôn Trác Vũ nghe xong, thoáng bình tĩnh nói: "Tôi muốn cậu đi với tôi, chúng ta cùng xuất ngoại, sau đó vĩnh viễn bên nhau. Nếu cậu không đồng ý. . ."

Ôn Trác Vũ dừng một chút, sau đó ngữ khí quái dị cười một tiếng: "Tôi sẽ giết cậu xong tự sát."

Diệp Phồn Tinh: ". . ."

Diệp Phồn Tinh cả người lông tơ dựng đứng, áp không được kinh sợ trong lòng: "Cậu điên rồi?!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương