Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy
-
Chương 20: Chương 18-3
Lộ Thâm phát hiện bạn cùng bàn mới lại nhìn lén hắn.
Từ sau buổi sáng thể dục, cô thường xuyên dùng loại ánh mắt vừa thẹn vừa chột dạ trộm nhìn hắn, giống như đã làm chuyện gì trái lương tâm đối với hắn.
Lộ Thâm có chút buồn bực lại vừa tò mò, đợi cô lần nữa lén lút nhìn qua, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu đón ánh mắt cô: "Nhìn đủ chưa, Diệp đồng học?"
Diệp Phồn Tinh vẫn luôn cho rằng hắn đang ngủ, không nghĩ tới lại bị bắt quả tang. Cô sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng: "Ai, ai nhìn anh! Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ!"
"Hửm? Đúng không?" Lộ Thâm cười như không cười, cằm tựa trên tay nhẹ nhàng nói: "Nhìn bộ dáng có tật giật mình của cô, tôi còn tưởng rằng nửa cái bánh mì tôi giấu trong bàn bị cô ăn vụng đấy."
Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa sặc nước bọt, đỏ mặt hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Tôi không có tật giật mình!"
Cô chỉ là. . . chỉ là phát hiện mình hiểu lầm hắn, xấu hổ lại không biết chủ động nói chuyện với hắn như nào.
"Còn có bánh mì anh mua khó ăn như vậy, ai muốn ăn vụng a! Tôi, tôi còn bị nghẹn một lần. . ."
Nói xong Diệp Phồn Tinh chợt nghĩ tới hắn đã giúp đỡ mình nhiều lần, thanh âm cô không tự giác bé xuống, mặt càng đỏ. Cô nỗ lực căng da mặt, âm thầm hít vào một hơi, lúc này mới miễn cưỡng làm ra bộ dáng không có chuyện gì, đem sữa chua uống buổi sáng mình mua đẩy về phía hắn.
"Đúng rồi, cái này anh. . . anh uống đi, tôi mua thừa một chai, không uống được."
Lộ Thâm: ". . .??"
Lộ Thâm nhìn chai sữa chua lại nhìn cô, mày nhếch cao: "Cho nên cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi?"
Không có gì, chỉ là cho rằng anh không muốn thêm WeChat tôi, trộm mắng anh rất nhiều lần "Đồ thẳng nam chết tiệt không có mắt", sau đó quyết định không bao giờ mặt nóng dán mông lạnh anh nữa mà thôi.
Ai có thể nghĩ đó là hiểu lầm cơ chứ?!!
May mắn cô từ đầu tới cuối đều không biểu hiện ra ngoài, không bị hắn phát hiện.
Diệp Phồn Tinh một bên tự an ủi, một bên bình tĩnh mỉm cười: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn lãng phí thôi."
"Thật không?" Nhớ tới lời Vương Kiến Nam nói, Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ cổ quái này.
"Tôi đây chắc không làm gì khiến cô không vui đúng không?"
Diệp Phồn Tinh nghe tới đây, trong lòng nhảy dựng: "Không có!"
Nói xong cô mới ý thức được thanh âm hơi lớn, vội dời đi tầm mắt, thấp giọng nói: "Anh, anh có thể làm gì khiến tôi không vui cơ chứ, chỉ là tôi mấy hôm trước không thoải mái cho nên không muốn nói chuyện thôi."
Cô không giải thích còn đỡ, bây giờ ngược lại Lộ Thâm nhìn ra cô cực lực che giấu gì đó.
". . ."
Hắn khóe miệng giật giật, lại nghĩ không ra vấn đề ở đâu. Đang muốn hỏi thì giáo viên tiếng Anh đã gõ bảng hai tiếng nói: "Nghe giảng đi, đừng châu đầu ghé tai!"
Vừa lúc Diệp Phồn Tinh cũng không muốn tiếp tục đề tài này, nghe vậy vội nghiêm chỉnh lùi về sau, nhìn chằm chằm sách tiếng Anh bày ra bộ dáng "Tôi phải học tập thật tốt, anh đừng quấy nhiễu tôi".
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm nhìn lỗ tai cô hồng hồng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Hắn không tiếp tục truy vấn nữa, chờ tan học, liếc mắt nhìn các bạn học đang thảo luận chuyện về Ôn Trác Vũ, hỏi cô: "Bài viết kia cô tính xử lí thế nào?"
Diệp Phồn Tinh là kiểu người cảm xúc tới nhanh mà đi cũng tốc tộ, lén lút dùng bình sữa chua để thay lời xin lỗi mình không thể nói ra xong liền không còn rối rắm gì nữa.
Nghe Lộ Thâm hỏi, cô sửng sốt sau đó đôi mắt không chịu khống chế cong cong.
Hắn cũng tin tưởng cô a.
Lộ Thâm không biết cô suy nghĩ cái gì, thấy cô đột nhiên cười ngây ngốc thì không khỏi nhướng mày: "Bị người ta bắt nạt rồi hất cho chậu nước bẩn như vậy còn cao hứng?"
Hắn cũng đã hiểu hết chân tướng sự việc, cũng biết vai chính của chuyện tự sát chính là nam sinh theo đuổi Diệp Phồn Tinh không bỏ vào lần đầu tiên hắn gặp cô.
"Đâu có." Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, áp xuống vui vẻ trên mặt nói: "Tôi chỉ đang nghĩ tới biện pháp giải quyết thôi."
"Cái gì? Phồn Tinh cậu có biện pháp rồi? Thật tốt quá, mau nói xem cậu tính làm như thế nào, có cần chúng mình giúp đỡ gì không?"
"Còn có mình, mặc kệ là đấu võ mồm hay trực tiếp vật lộn, mình đều có thể nha!"
Triệu Thu Tĩnh cùng Vương Kiến Nam trước bàn nghe thấy lời này, sôi nổi quay đầu tỏ rõ thái độ.
Lộ Thâm chưa nói gì, chỉ hỏi: "Cô tính toán thế nào?"
"Nghĩ cách tìm ra kẻ đăng bài, sau đó thu thập chứng cứ, kiện hắn, tố tụng hắn!"
Một lần hai lần đều bị loại người bỉ ổi dùng biện pháp này nhằm vào, Diệp Phồn Tinh thật sự thấy phiền. Lần trước Tạ Linh Linh bị người lợi dụng chưa tính, nhưng lần này rõ ràng kẻ đăng bài kia đối với cô tràn đầy ác ý, cô sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Gì cơ? Kiện hắn?"
"Quốc gia có 《 hình pháp 》 đã quy định, hết mười sáu tuổi sẽ phải tự phụ trách toàn bộ trách nhiệm hình sự. Người này ác ý bịa đặt làm tổn hại danh dự của tôi, hẳn là đã đạt tới tội phỉ báng đi. Cụ thể thế nào thì đến lúc ấy tôi sẽ mời luật sư để hắn tới phụ trách!"
Diệp đại tiểu thư vung tay lên, hừ hừ cười lạnh một tiếng.
". . ."
Mọi người đều là học sinh, gặp phải khó khăn phản ứng đầu tiên là tìm giáo viên, không được thì tìm người nhà, nào có trực tiếp làm như thế? Bất quá. . . Phồn Tinh nhìn thật ngầu a!
Triệu Thu Tĩnh lộ ra ánh mắt lấp lánh, Vương Kiến Nam phản ứng lại cũng hưng phấn vui vẻ.
"Tốt, kiện hắn! Nhưng mà kẻ kia trốn sau internet, chúng ta phải làm gì để kéo bỏ áo choàng của hắn?"
Chuyện này khó cũng ở chỗ này, nhưng Diệp Phồn Tinh không sợ —— cô dám chắc 80% liên quan đến Đồng Khả Hân.
Tuy rằng cô ta không nhất định là kẻ đăng bài nhưng mà đã có liên can đến cô ta thì chuyện còn lại không khó.
Mà điều hiện tại cô cần làm là nghĩ cách cạy mồm Đồng Khả Hân. . .
Đang cân nhắc thì Lộ Thâm bên cạnh gõ nhẹ lên bàn: "Chuyện này không khó, để tôi thử xem."
Diệp Phồn Tinh: "Ừ. . .Ừ?"
***
Lộ Thâm động tác rất nhanh, ngay buổi chiều hôm sau Diệp Phồn Tinh đã biết thân phận thật sự của người đăng bài.
"Cao tam ban (6), Hạ Hướng Chân?"
Diệp Phồn Tinh đối với cái tên này một chút ấn tượng cũng không có, thẳng đến khi Triệu Thu Tĩnh nhắc tới ngày đó ở quầy bán quà vặt ngẫu nhiên gặp được cô mới nhớ ra, Hạ Hướng Chân này là nữ sinh xinh đẹp bên cạnh Đồng Khả Hân.
". . ."
Cho nên chuyện này vẫn có liên can đến Đồng Khả Hân.
Vì trong lòng đã có phỏng đoán, Diệp Phồn Tinh một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là vẫn nhịn không được chán ghét —— ăn của nhà cô, ở nhờ nhà cô còn cố tình nhiều lần tính kế cô, thật không coi cô ra gì? Hay là không sợ cô đáp trả?
Còn Hạ Hướng Chân kia ác ý với cô so ra cũng chả kém cạnh Đồng Khả Hân, cũng không biết cô đã trêu chọc gì cô ta.
"Hạ Hướng Chân tôi biết, trước đây thời điểm mọi người bầu chọn giáo thảo, cô ta cũng có tên trên bảng tuyển. Cô ta thành tích không tồi, ba mẹ lại là lãnh đạo trường học cho nên ngày thường làm gì cũng rất khoa trương."
Vương Kiến Nam nghe nam sinh nọ nói xong lại nghi hoặc: "Phồn Tinh, cậu cùng cô ta có xích mích?"
Diệp Phồn Tinh lắc đầu: "Mình không quen cô ta."
"Chắc là ghen ghét cậu lớn lên xinh đẹp, đoạt mất vị trí hoa hậu giảng đường của cô ta?" Triệu Thu Tĩnh nhỏ giọng suy đoán, sau đó dường như nghĩ tới cái gì đột nhiên a một tiếng: "Mình biết rồi! Khẳng định là vì Lâm Xuyên!"
Diệp Phồn Tinh: "???"
Ai là Lâm Xuyên?
"Ngày hôm qua chúng ta đi nhà ăn, chẳng phải có một nam sinh vừa cao vừa đẹp trai chạy tới gần cậu sao, đó là Lâm Xuyên. Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, nghe nói Hạ Hướng Chân yêu thần hắn."
Triệu Thu Tĩnh nói xong, Diệp Phồn Tinh mới nhớ ra đúng là có chuyện như thế.
Nhưng mà cô thường xuyên có người đến gần, căn bản không nhớ rõ nam sinh đó trông như thế nào, cũng không nghĩ tới chỉ vì vậy mà mình bị người khác ghi hận.
Lại nghĩ tới Đồng Khả Hân cũng vì Văn Trì mà coi cô như thù địch, Diệp Phồn Tinh tâm mệt, cả người dựa vào lưng ghế thở dài: "Xem ra mình phải nhanh kiếm một người bạn trai mới được, bằng không cứ một hai ngày lại bị người ghi hận gì đó, ăn không tiêu a."
"Bạn trai? Phồn Tinh Phồn Tinh, cậu nhìn mình thế nào! Mình. . ."
Vương Kiến Nam hăng hái đề cử chỉ là lời còn chưa nói xong đã bị Triệu Thu Tĩnh tát cho một phát: "Từ chối cái xấu, cảm ơn."
Vương Kiến Nam: ". . ."
Vương Kiến Nam thật sự bi thương, Diệp Phồn Tinh lại nhịn không được bật cười: "Quan trọng không phải xấu hay đẹp, chỉ là với loại quan hệ bàn trên bàn dưới này mình đã sinh ra bóng ma, cho nên hai ta không thích hợp, Tiện Tiện vẫn là nhanh đi tìm cây giống khác đi."
Vương Kiến Nam vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn vè phía Lộ Thâm mặt đầy buồn ngủ: "Cho nên em vẫn là bị ghét bỏ xấu đúng không?"
Lộ Thâm vươn tay vỗ vỗ vai hắn: "Đúng vậy."
Vương Kiến Nam: "Anh anh anh anh anh!"
Diệp Phồn Tinh cùng Triệu Thu Tĩnh bị hắn trêu đến bật cười, Lộ Thâm cũng nhịn không được nhếch khóe miệng.
"Đúng rồi, anh làm sao tra ra thân phận của Hạ Hướng Chân?" Cười xong Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Lộ Thâm, sóng mắt lưu chuyển như được nước gột rửa.
Lộ Thâm bị cô dùng loại ánh mắt này nhìn lại có cảm giác lâng lâng, hắn nói: "Tôi quen một ông chủ cửa hàng sửa chữa máy tính, hắn. . ."
"Là hacker??"
"Không phải." Lộ Thâm bật cười: "Hắn chỉ là hiểu biết tương đối nhiều, gặp qua không ít chuyện, tra ra thân phận đối phương chỉ là một chút kỹ xảo nhỏ thôi."
Mỗi người đều có thói quen cùng ngữ khí nói chuyện khác nhau, thời điểm bình luận trên bài đăng cũng sẽ không tự chủ lộ ra.
Hạ Hướng Chân là người điệu cao, ngày thường ở diễn đàn trường học cảm giác tồn tại cực cao, lần này cô ta tuy rằng vì che giấu tung tích, cố tình đăng ký tài khoản nhỏ đăng bài, nhưng thông qua chia sẻ, nội dung tin tức bài đăng của cô ta tương đối giống với tài khoản nhỏ kia, hắn rất nhanh xác định được thân phận cô ta.
"Thì ra là thế, vậy anh nhớ thay tôi cảm ơn bạn anh nhé!"
Diệp Phồn Tinh không biết vị chủ cửa hàng kia biết, Lộ Thâm cũng biết. Chuyện lần này Lộ Thâm cũng không nhờ đối phương hỗ trợ, cũng không nói mình vì chuyện này mà thức suốt một đêm, chỉ lười biếng ngáp một cái nói: "Cảm ơn thì không cần, phí vất vả 500 cảm ơn."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Anh giỏi lắm.
***
Tuy rằng tra ra thân phận người đăng bài, cũng có chứng cứ nhưng sau khi suy tư một phen, Diệp Phồn Tinh vẫn quyết định trước đem tin tức áp xuống.
Vì cô muốn biết, chuyện này có tác dụng gì đối với Đồng Khả Hân —— đúng vậy, cô không muốn lại dễ dàng buông tha cho Đồng Khả Hân tiếp, nếu Hạ Hướng Chân làm hết thảy thật sự xuất phía từ cô ta dẫn đường.
Chỉ là trước mắt mọi chứng cứ đều chỉ về phía Hạ Hướng Chân, không hề có liên hệ gì với Đồng Khả Hân. Diệp Phồn Tinh nghĩ nghĩ, quyết định phải tìm cơ hội chơi lại cô ta một phát. Còn về Hạ Hướng Chân, kỳ thực cũng là một cái đột phá. . .
Trong lòng Diệp Phồn Tinh đã có cân nhắc, chỉ là chưa đợi cô tự ra tay, cơ hội đã tự mình đưa tới cửa.
Từ sau buổi sáng thể dục, cô thường xuyên dùng loại ánh mắt vừa thẹn vừa chột dạ trộm nhìn hắn, giống như đã làm chuyện gì trái lương tâm đối với hắn.
Lộ Thâm có chút buồn bực lại vừa tò mò, đợi cô lần nữa lén lút nhìn qua, rốt cuộc nhịn không được ngẩng đầu đón ánh mắt cô: "Nhìn đủ chưa, Diệp đồng học?"
Diệp Phồn Tinh vẫn luôn cho rằng hắn đang ngủ, không nghĩ tới lại bị bắt quả tang. Cô sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng: "Ai, ai nhìn anh! Tôi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ!"
"Hửm? Đúng không?" Lộ Thâm cười như không cười, cằm tựa trên tay nhẹ nhàng nói: "Nhìn bộ dáng có tật giật mình của cô, tôi còn tưởng rằng nửa cái bánh mì tôi giấu trong bàn bị cô ăn vụng đấy."
Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa sặc nước bọt, đỏ mặt hung hăng trừng mắt hắn một cái: "Tôi không có tật giật mình!"
Cô chỉ là. . . chỉ là phát hiện mình hiểu lầm hắn, xấu hổ lại không biết chủ động nói chuyện với hắn như nào.
"Còn có bánh mì anh mua khó ăn như vậy, ai muốn ăn vụng a! Tôi, tôi còn bị nghẹn một lần. . ."
Nói xong Diệp Phồn Tinh chợt nghĩ tới hắn đã giúp đỡ mình nhiều lần, thanh âm cô không tự giác bé xuống, mặt càng đỏ. Cô nỗ lực căng da mặt, âm thầm hít vào một hơi, lúc này mới miễn cưỡng làm ra bộ dáng không có chuyện gì, đem sữa chua uống buổi sáng mình mua đẩy về phía hắn.
"Đúng rồi, cái này anh. . . anh uống đi, tôi mua thừa một chai, không uống được."
Lộ Thâm: ". . .??"
Lộ Thâm nhìn chai sữa chua lại nhìn cô, mày nhếch cao: "Cho nên cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi?"
Không có gì, chỉ là cho rằng anh không muốn thêm WeChat tôi, trộm mắng anh rất nhiều lần "Đồ thẳng nam chết tiệt không có mắt", sau đó quyết định không bao giờ mặt nóng dán mông lạnh anh nữa mà thôi.
Ai có thể nghĩ đó là hiểu lầm cơ chứ?!!
May mắn cô từ đầu tới cuối đều không biểu hiện ra ngoài, không bị hắn phát hiện.
Diệp Phồn Tinh một bên tự an ủi, một bên bình tĩnh mỉm cười: "Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ không muốn lãng phí thôi."
"Thật không?" Nhớ tới lời Vương Kiến Nam nói, Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm thiếu nữ cổ quái này.
"Tôi đây chắc không làm gì khiến cô không vui đúng không?"
Diệp Phồn Tinh nghe tới đây, trong lòng nhảy dựng: "Không có!"
Nói xong cô mới ý thức được thanh âm hơi lớn, vội dời đi tầm mắt, thấp giọng nói: "Anh, anh có thể làm gì khiến tôi không vui cơ chứ, chỉ là tôi mấy hôm trước không thoải mái cho nên không muốn nói chuyện thôi."
Cô không giải thích còn đỡ, bây giờ ngược lại Lộ Thâm nhìn ra cô cực lực che giấu gì đó.
". . ."
Hắn khóe miệng giật giật, lại nghĩ không ra vấn đề ở đâu. Đang muốn hỏi thì giáo viên tiếng Anh đã gõ bảng hai tiếng nói: "Nghe giảng đi, đừng châu đầu ghé tai!"
Vừa lúc Diệp Phồn Tinh cũng không muốn tiếp tục đề tài này, nghe vậy vội nghiêm chỉnh lùi về sau, nhìn chằm chằm sách tiếng Anh bày ra bộ dáng "Tôi phải học tập thật tốt, anh đừng quấy nhiễu tôi".
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm nhìn lỗ tai cô hồng hồng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười. Hắn không tiếp tục truy vấn nữa, chờ tan học, liếc mắt nhìn các bạn học đang thảo luận chuyện về Ôn Trác Vũ, hỏi cô: "Bài viết kia cô tính xử lí thế nào?"
Diệp Phồn Tinh là kiểu người cảm xúc tới nhanh mà đi cũng tốc tộ, lén lút dùng bình sữa chua để thay lời xin lỗi mình không thể nói ra xong liền không còn rối rắm gì nữa.
Nghe Lộ Thâm hỏi, cô sửng sốt sau đó đôi mắt không chịu khống chế cong cong.
Hắn cũng tin tưởng cô a.
Lộ Thâm không biết cô suy nghĩ cái gì, thấy cô đột nhiên cười ngây ngốc thì không khỏi nhướng mày: "Bị người ta bắt nạt rồi hất cho chậu nước bẩn như vậy còn cao hứng?"
Hắn cũng đã hiểu hết chân tướng sự việc, cũng biết vai chính của chuyện tự sát chính là nam sinh theo đuổi Diệp Phồn Tinh không bỏ vào lần đầu tiên hắn gặp cô.
"Đâu có." Diệp Phồn Tinh hoàn hồn, áp xuống vui vẻ trên mặt nói: "Tôi chỉ đang nghĩ tới biện pháp giải quyết thôi."
"Cái gì? Phồn Tinh cậu có biện pháp rồi? Thật tốt quá, mau nói xem cậu tính làm như thế nào, có cần chúng mình giúp đỡ gì không?"
"Còn có mình, mặc kệ là đấu võ mồm hay trực tiếp vật lộn, mình đều có thể nha!"
Triệu Thu Tĩnh cùng Vương Kiến Nam trước bàn nghe thấy lời này, sôi nổi quay đầu tỏ rõ thái độ.
Lộ Thâm chưa nói gì, chỉ hỏi: "Cô tính toán thế nào?"
"Nghĩ cách tìm ra kẻ đăng bài, sau đó thu thập chứng cứ, kiện hắn, tố tụng hắn!"
Một lần hai lần đều bị loại người bỉ ổi dùng biện pháp này nhằm vào, Diệp Phồn Tinh thật sự thấy phiền. Lần trước Tạ Linh Linh bị người lợi dụng chưa tính, nhưng lần này rõ ràng kẻ đăng bài kia đối với cô tràn đầy ác ý, cô sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Gì cơ? Kiện hắn?"
"Quốc gia có 《 hình pháp 》 đã quy định, hết mười sáu tuổi sẽ phải tự phụ trách toàn bộ trách nhiệm hình sự. Người này ác ý bịa đặt làm tổn hại danh dự của tôi, hẳn là đã đạt tới tội phỉ báng đi. Cụ thể thế nào thì đến lúc ấy tôi sẽ mời luật sư để hắn tới phụ trách!"
Diệp đại tiểu thư vung tay lên, hừ hừ cười lạnh một tiếng.
". . ."
Mọi người đều là học sinh, gặp phải khó khăn phản ứng đầu tiên là tìm giáo viên, không được thì tìm người nhà, nào có trực tiếp làm như thế? Bất quá. . . Phồn Tinh nhìn thật ngầu a!
Triệu Thu Tĩnh lộ ra ánh mắt lấp lánh, Vương Kiến Nam phản ứng lại cũng hưng phấn vui vẻ.
"Tốt, kiện hắn! Nhưng mà kẻ kia trốn sau internet, chúng ta phải làm gì để kéo bỏ áo choàng của hắn?"
Chuyện này khó cũng ở chỗ này, nhưng Diệp Phồn Tinh không sợ —— cô dám chắc 80% liên quan đến Đồng Khả Hân.
Tuy rằng cô ta không nhất định là kẻ đăng bài nhưng mà đã có liên can đến cô ta thì chuyện còn lại không khó.
Mà điều hiện tại cô cần làm là nghĩ cách cạy mồm Đồng Khả Hân. . .
Đang cân nhắc thì Lộ Thâm bên cạnh gõ nhẹ lên bàn: "Chuyện này không khó, để tôi thử xem."
Diệp Phồn Tinh: "Ừ. . .Ừ?"
***
Lộ Thâm động tác rất nhanh, ngay buổi chiều hôm sau Diệp Phồn Tinh đã biết thân phận thật sự của người đăng bài.
"Cao tam ban (6), Hạ Hướng Chân?"
Diệp Phồn Tinh đối với cái tên này một chút ấn tượng cũng không có, thẳng đến khi Triệu Thu Tĩnh nhắc tới ngày đó ở quầy bán quà vặt ngẫu nhiên gặp được cô mới nhớ ra, Hạ Hướng Chân này là nữ sinh xinh đẹp bên cạnh Đồng Khả Hân.
". . ."
Cho nên chuyện này vẫn có liên can đến Đồng Khả Hân.
Vì trong lòng đã có phỏng đoán, Diệp Phồn Tinh một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là vẫn nhịn không được chán ghét —— ăn của nhà cô, ở nhờ nhà cô còn cố tình nhiều lần tính kế cô, thật không coi cô ra gì? Hay là không sợ cô đáp trả?
Còn Hạ Hướng Chân kia ác ý với cô so ra cũng chả kém cạnh Đồng Khả Hân, cũng không biết cô đã trêu chọc gì cô ta.
"Hạ Hướng Chân tôi biết, trước đây thời điểm mọi người bầu chọn giáo thảo, cô ta cũng có tên trên bảng tuyển. Cô ta thành tích không tồi, ba mẹ lại là lãnh đạo trường học cho nên ngày thường làm gì cũng rất khoa trương."
Vương Kiến Nam nghe nam sinh nọ nói xong lại nghi hoặc: "Phồn Tinh, cậu cùng cô ta có xích mích?"
Diệp Phồn Tinh lắc đầu: "Mình không quen cô ta."
"Chắc là ghen ghét cậu lớn lên xinh đẹp, đoạt mất vị trí hoa hậu giảng đường của cô ta?" Triệu Thu Tĩnh nhỏ giọng suy đoán, sau đó dường như nghĩ tới cái gì đột nhiên a một tiếng: "Mình biết rồi! Khẳng định là vì Lâm Xuyên!"
Diệp Phồn Tinh: "???"
Ai là Lâm Xuyên?
"Ngày hôm qua chúng ta đi nhà ăn, chẳng phải có một nam sinh vừa cao vừa đẹp trai chạy tới gần cậu sao, đó là Lâm Xuyên. Hắn là đội trưởng đội bóng rổ, nghe nói Hạ Hướng Chân yêu thần hắn."
Triệu Thu Tĩnh nói xong, Diệp Phồn Tinh mới nhớ ra đúng là có chuyện như thế.
Nhưng mà cô thường xuyên có người đến gần, căn bản không nhớ rõ nam sinh đó trông như thế nào, cũng không nghĩ tới chỉ vì vậy mà mình bị người khác ghi hận.
Lại nghĩ tới Đồng Khả Hân cũng vì Văn Trì mà coi cô như thù địch, Diệp Phồn Tinh tâm mệt, cả người dựa vào lưng ghế thở dài: "Xem ra mình phải nhanh kiếm một người bạn trai mới được, bằng không cứ một hai ngày lại bị người ghi hận gì đó, ăn không tiêu a."
"Bạn trai? Phồn Tinh Phồn Tinh, cậu nhìn mình thế nào! Mình. . ."
Vương Kiến Nam hăng hái đề cử chỉ là lời còn chưa nói xong đã bị Triệu Thu Tĩnh tát cho một phát: "Từ chối cái xấu, cảm ơn."
Vương Kiến Nam: ". . ."
Vương Kiến Nam thật sự bi thương, Diệp Phồn Tinh lại nhịn không được bật cười: "Quan trọng không phải xấu hay đẹp, chỉ là với loại quan hệ bàn trên bàn dưới này mình đã sinh ra bóng ma, cho nên hai ta không thích hợp, Tiện Tiện vẫn là nhanh đi tìm cây giống khác đi."
Vương Kiến Nam vẻ mặt tan nát cõi lòng nhìn vè phía Lộ Thâm mặt đầy buồn ngủ: "Cho nên em vẫn là bị ghét bỏ xấu đúng không?"
Lộ Thâm vươn tay vỗ vỗ vai hắn: "Đúng vậy."
Vương Kiến Nam: "Anh anh anh anh anh!"
Diệp Phồn Tinh cùng Triệu Thu Tĩnh bị hắn trêu đến bật cười, Lộ Thâm cũng nhịn không được nhếch khóe miệng.
"Đúng rồi, anh làm sao tra ra thân phận của Hạ Hướng Chân?" Cười xong Diệp Phồn Tinh nhìn về phía Lộ Thâm, sóng mắt lưu chuyển như được nước gột rửa.
Lộ Thâm bị cô dùng loại ánh mắt này nhìn lại có cảm giác lâng lâng, hắn nói: "Tôi quen một ông chủ cửa hàng sửa chữa máy tính, hắn. . ."
"Là hacker??"
"Không phải." Lộ Thâm bật cười: "Hắn chỉ là hiểu biết tương đối nhiều, gặp qua không ít chuyện, tra ra thân phận đối phương chỉ là một chút kỹ xảo nhỏ thôi."
Mỗi người đều có thói quen cùng ngữ khí nói chuyện khác nhau, thời điểm bình luận trên bài đăng cũng sẽ không tự chủ lộ ra.
Hạ Hướng Chân là người điệu cao, ngày thường ở diễn đàn trường học cảm giác tồn tại cực cao, lần này cô ta tuy rằng vì che giấu tung tích, cố tình đăng ký tài khoản nhỏ đăng bài, nhưng thông qua chia sẻ, nội dung tin tức bài đăng của cô ta tương đối giống với tài khoản nhỏ kia, hắn rất nhanh xác định được thân phận cô ta.
"Thì ra là thế, vậy anh nhớ thay tôi cảm ơn bạn anh nhé!"
Diệp Phồn Tinh không biết vị chủ cửa hàng kia biết, Lộ Thâm cũng biết. Chuyện lần này Lộ Thâm cũng không nhờ đối phương hỗ trợ, cũng không nói mình vì chuyện này mà thức suốt một đêm, chỉ lười biếng ngáp một cái nói: "Cảm ơn thì không cần, phí vất vả 500 cảm ơn."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Anh giỏi lắm.
***
Tuy rằng tra ra thân phận người đăng bài, cũng có chứng cứ nhưng sau khi suy tư một phen, Diệp Phồn Tinh vẫn quyết định trước đem tin tức áp xuống.
Vì cô muốn biết, chuyện này có tác dụng gì đối với Đồng Khả Hân —— đúng vậy, cô không muốn lại dễ dàng buông tha cho Đồng Khả Hân tiếp, nếu Hạ Hướng Chân làm hết thảy thật sự xuất phía từ cô ta dẫn đường.
Chỉ là trước mắt mọi chứng cứ đều chỉ về phía Hạ Hướng Chân, không hề có liên hệ gì với Đồng Khả Hân. Diệp Phồn Tinh nghĩ nghĩ, quyết định phải tìm cơ hội chơi lại cô ta một phát. Còn về Hạ Hướng Chân, kỳ thực cũng là một cái đột phá. . .
Trong lòng Diệp Phồn Tinh đã có cân nhắc, chỉ là chưa đợi cô tự ra tay, cơ hội đã tự mình đưa tới cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook