Cô Ấy Thật Mềm
Chương 9: Suốt một đêm lăn lộn

“Khương Từ, tôi là đang theo đuổi em…….”

Giọng nói trong trẻo của anh rất êm tai, giờ phút này còn mang theo âm khàn khàn khi bị cảm vang lên trong phòng khách yên tĩnh khiến Khương Từ bỗng nhiên sững sờ, hô hấp như ngừng lại, nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ mang chút chờ mong trước mặt.

Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, thật sâu.

Khác với sự hoảng loạn của cô, anh nói một cách vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh từ đầu đến cuối nói anh đang theo đuổi cô lại trấn định tự nhiên, giống như một thợ săn thành thục trưởng thành, đem trờ chơi giữa nam và nữ chơi đến thành thạo.

Khương Từ nhất thời không trả lời được, đáy lòng bỗng dưng có cảm xúc vi diệu, thậm chí tự hỏi người đàn ông này có phải khi gặp phụ nữ vừa lòng liền dùng tới chiêu này để dụ dỗ người ta?

“Khương Từ.” Phó Thời Lễ kêu tên cô.

Âm cuối kết thúc phảng phất dường như có thể quấn quanh trái tim của phụ nữ, ôn nhu lại thong thả: “Nói một lời.”

Khi Khương Từ phản ứng lại, theo bản năng rút tay từ lòng bàn tay anh về, khuôn mặt đỏ ửng, bộ dáng vô tội như bị anh khi dễ.

Cô hiện tại phát hiện biệt thự này thật sự yên tĩnh đến không người, đây cũng không phải là chuyện tốt, lại che dấu cảm xúc phòng bị của mình, liếm liếm môi, giọng nói khô khan: “Tôi người này có nguyên tắc, khi nói đến chuyện công việc là tuyệt đối không nói chuyện tình cảm .”

Đôi mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ nheo lại một lần, nghe ra ý tứ cự tuyệt từ trong lời nói của cô.

Khương Từ thật chí đến cả một nụ cười gượng gạo cũng không cho anh, đem tay giấu ở phía sau, đầu ngón tay chạm vào da ghế sofa. Sự đụng chạm này khiến cô lý trí cô hơn, không muốn để bầu không khí cứng nhắc, nghĩ cách khắc phục nó, rồi nói: “Phó tiên sinh, Phó tổng, anh không đến mức đầu tư cho một bộ điện ảnh mà đưa cho đạo diễn những quy tắc bất thành văn(*) trước phải không?”

(*) quy tắc bất thành văn: kiểu quy tắc không viết thành văn ⊙﹏⊙

Lời nói này của cô, ý tứ nói giỡn chiếm đa số bên trong.

Trong 32 năm cuộc đời của Phó Thời Lễ, lần đầu tiên anh theo đuổi một người phụ nữ lại bị trực tiếp từ chối, không chỉ một lần.

Có lẽ là cân nhắc không ra tâm tư của cô, lúc này, anh tập chung biểu cảm ở đôi lông mày, hỏi một cách bình tĩnh: “Vậy em vì cái gì muốn ám chỉ tôi?” Khương Từ nghe xong vẻ mặt mờ mịt, ngẩn người hỏi: “Tôi khi nào ám chỉ anh?”

Ánh mắt Phó Thời Lễ đen nhánh nhìn cô, bàn tay to đặt trên đầu gối, ngón cái và ngón trỏ nhẹ xoa, như thể vẫn còn phảng phất mùi hương da thị của

cô, anh suy nghĩ sâu xa một lát, khí thế ổn định đâu vào đấy, cùng cô lôi chuyện cũ.

“Em từ lúc bắt đầu, đã ám chỉ cho tôi.”

Anh nói đến điểm mấu chốt mới thôi, thay cô để lại một chút mặt mũi. Đôi mắt đen nhánh của Khương Từ hơi mở, đánh chết cô cũng không nghĩ rằng Phó Thời Lễ sẽ hiểu sai ý, khó trách, khi chuẩn bị rời đi, anh lại chủ động mời cô ăn bữa khuya.

Điều này thật xấu hổ.

Cô ngay lập tức lắc đầu, nhanh chóng giải thích sự hiểu lầm này, giọng nói nửa điểm nói giỡn đều không có: “Xin lỗi, không như anh nghĩ đâu!”

Phó Thời Lễ lần đầu tiên bị cô cự tuyệt sau khi bị cô lừa ngủ. Lần này, có kinh nghiệm cự tuyệt, hiển nhiên là trấn định, bình tĩnh, như thể không nhớ lịch sử cũ của mình,anh nói: “Cho nên, lần trước lúc nửa đêm em gọi điện cho tôi, cũng không phải là điều tôi nghĩ?”

Khương Từ cứng đờ khóe môi, không chống đỡ được nghi vấn anh đề ra. Cô liền biết, cuộc điện thoại lần cuối cô gọi cho anh đêm hôm đó chính là điểm mấu chốt trong chuyện này!

Đừng nói trả lời anh, ngay cả tiền đầu tư cũng không thể tiếp tục nói, nên cô bắt đầu trầm mặc, không khí phòng khách cũng theo đó trở nên yên tĩnh một mảnh.

Phó Thời Lễ nhận ra thái độ của cô, duy trì hành vi thân sĩ của mình, không làm cô khó xử.

Khuôn mặt tuấn mỹ của anh không mang theo một chút bối rối khi nói về chuyện tình cảm, tâm tư thâm trầm khó đoán, từ sofa đứng dậy, cầm lấy áo khoác tây trang cùng chìa khóa xe, ngữ điệu ấm áp đối với cô mà nói: “Tôi đưa em trở về.”

Lông mi Khương Từ run nhè nhẹ không dám nhìn thẳng mặt anh, nhẹ giọng nói: “Tôi đi thay quần áo.”

Phó Thời Lễ: “……”

———



Từ biệt thự xuất phát, lái xe đến cửa tiểu khu dưới lầu, đã gần một giờ đêm rồi.

Khương Từ toàn bộ hành trình không nói một tiếng, cúi đầu ngồi ở ghế lái phụ, ngón tay nhéo cổ tay bên trái của mình, nhiệt độ da cô hơi nóng là bởi vì trên vai bị khoác thêm áo khoác tây trang của anh.

Xe dừng lại, cách đó không xa có chiếc đèn đường phản chiếu màn đêm tối. Khương Từ nhìn đến cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa sổ xe, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đầu ngón tay nắm tây trang cởi ra, đưa lại cho anh, rất lịch sự nói lời cảm ơn: “Phó tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về.”

Đôi tay to lớn của Phó Thời Lễ đặt trên vô lăng, ghé mắt, nhìn đến khuôn mặt cô, dưới một lớp trang điểm nhẹ, bên ngoài da thịt còn nhiễm một màu

đỏ ửng, một đường đi cũng không mờ đi một chút nào.

Xấu hổ thành như vậy, nhưng lại khiến ánh mắt đàn ông dừng lại nhiều một khắc.

Bị vây kín trong xe, Khương Từ luôn cảm thấy không khí có chút kỳ quái. Bàn tay cô cầm chiếc áo khoác âu phục, động tác cứ thế dừng lại giữa không trung, chờ anh tiếp nhận.

Nhưng mà Phó Thời Lễ không có tiếp nhận, mở miệng nói: “Bên ngoài trời lạnh, em cứ mặc xuống xe rồi trả lại cho tôi sau.”

Khương Từ kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh thấy vẻ mặt điềm tĩnh của anh, môi đỏ theo bản năng muốn cự tuyệt, đi vào cũng chỉ có vài bước mà thôi, kỳ thật cũng không lạnh tới mức phải mặc áo khoác.

Nhưng là…… Lời nói đến miệng, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Khương Từ chậm rãi nuốt trở vào, cười gượng ép: “Vậy thì cảm ơn!”

Cô là đang sợ cùng anh có cái gì quan hệ! Hai chữ cảm ơn dường như đã trở thành câu cửa miệng tối hôm nay.

Đôi mắt Phó Thời Lễ tối sầm lại, môi mỏng cười như không cười, nói: “Khương Từ, hẹn gặp lại lần sau.”

Đầu Khương Từ ong ong, ngay cả động tác đẩy của xuống xe cũng cứng đờ, cảm thấy lời này, tựa hồ lộ ra vô vàn ý lạnh.

Bất quá nghĩ nghĩ, cô không biết tốt xấu cự tuyệt anh hai lần, còn vọng tưởng muốn anh chi tiền đều tư……

Mà Phó Thời Lễ lại có thể chịu đựng sự khó chịu của cảm mạo, đêm khuya tự mình đưa cô trở về, cũng là mang danh thân sĩ phong độ làm đến cực hạn.

Khương Từ thật cẩn thận vén làn váy, giày cao gót bước xuống dẫm lên mặt đất, cô khoác áo khoác của anh lên vai, ngẩng đầu, hướng trong xe, hơi hơi mỉm cười: “Phó tiên sinh, ngủ ngon.”

Phó Thời Lễ gật đầu, không vội lái xe đi.

Anh vẫn mở cửa sổ xe, Khương Từ cũng chỉ có thể thẳng lưng đứng ở tại chỗ, mỉm cười quan sát.

“Khương Từ.” Phó Thời Lễ lên tiếng trước, giọng nói trầm thấp đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Quần áo của tôi, em định làm như thế nào để trả lại?”

Nụ cười trên môi của Khương Từ hơi đình trệ, nhẹ chớp mắt hai lần. Cô mơ hồ đoán được ý tứ sâu xa của anh, nghĩ thầm đêm nay anh cũng không làm cô khó xử, liền chủ động tìm bậc thang để hai người xuống,

bước tới sát cửa sổ xe, đầu ngón tay đem tóc dịch ra sau tai, giọng nói nhỏ nhẹ: “Phó tiên sinh phương thức liên lạc của anh là gì? Chờ tôi giặt xong sẽ trả lại cho anh.”

Dựa theo suy nghĩ của cô, Phó Thời Lễ hẳn là sẽ cho cô đi. Và giây tiếp theo.

Phó Thời Lễ nhìn cô chăm chú, thần sắc rất bình tĩnh, từ chối nói: “Em có thời gian thì hãy đến công ty gửi cho thư kí của tôi.”

“……”

Đây giống như lần đầu tiên anh bị cô cự tuyệt, bây giờ trả thù sao? Khương Từ phản ứng, sợ là muốn phá lệ đánh người.

Cửa sổ trước mặt cuối cùng chầm chậm đóng lại, Phó Thời Lễ không tiếp tục thưởng thức biểu tình đa dạng của cô. Đôi tay thon dài quay vô lăng, lái xe, chạy ra tiểu khu.

Khương Từ đứng một mình dưới ánh đèn đường, không còn nhìn thấy đuôi xe của anh nữa, lại nhớ thật kỹ hình ảnh cô bị anh cự tuyệt.

Thật là, sao lại có người đàn ông như vậy a.



Nói anh ta thân sĩ phong độ lại đi chiếm tiện nghi phụ nữ? Dưới lớp mặt nạ văn nhã dịu dàng nhưng lại là người có thù tất báo?

Khương Từ bị Phó Thời Lễ tri nhân tri diện bất tri tâm làm khiếp sợ, tâm tình phức tạp mà lên lầu trở về nhà. Cô mở cửa, vừa bước vào phòng khách, liền thấy Tiêu Họa nằm lên lan can ban công, nghe được tiếng động, liền quay đầu, dùng đôi mắt nhỏ bát quái nhìn chằm chằm cô.

“……”

Khương Từ lập tức muốn chạy đi.. “Từ Từ!” Tiêu Họa hét to.

Tiêu Họa hưng phấn đến không thể khống chế bản thận, chạy tới, chỉ vào chiếc tây trang, không có ý tốt hỏi: “Vị nam thần vừa rồi đưa cậu trở về là ai vậy, là ai vậy?”

Khương Từ phục vị tiểu tổ tông này, nói: “Người cũng chưa xuống xe, cậu liền biết là nam thần? Không chừng là một nam nhân đầy mụn mủ đấy.” Tiêu Họa một câu nói toạc ra chân tướng: “Nếu xấu, cậu sẽ đứng tại chỗ liếc mắt đưa tình lâu như vậy sao?”

“……” Khương Từ! Cô thật là!

Rõ ràng cô dùng ánh mắt thù hận để nhìn theo hắn mà!

Tiêu Họa đưa tay lên chỉ vào mắt mình, nói: “Mình đã chứng kiến toàn bộ

… rõ ràng cậu đỏ mặt nha.”

Khương Từ thành thật nói cho cô: “Mình đây là đang tức giận.”

“Ha ha ha, anh ta có thể làm cậu tức giận thì cũng là người có bản lĩnh đấy.” Tiêu Họa nhìn thấu, cũng nói toạc ra, lòng hiếu kì của cô ngày càng lớn.

“Mau nói nhanh, là ai?”

“Không phải là đối tượng mẹ cậu an bài cho cậu đấy chứ?”

“Ngọa tào, trên Weibo năm vạn người báo danh, còn có cả cao phú soái ư???”

Khương Từ nghe cô lải nhải, không còn cách nào khác liền cởi áo tây trang nam trên vai, đặt lên tay ghế sofa, một bên ngữ khí nhàn nhạt như chỉ có lệ nói: “Đối tượng tình một đêm.”

“Cậu……”

Tiêu Họa sững sờ ở tại chỗ, mắt chữ O miệng chữ A.

Khương Từ cũng mặc cô tin hay không, đem giày cao gót cởi ra, đôi chân trắng nõn không đeo dép đi lên sàn nhà. Cô thấy nóng, đi về phòng tắm chuẩn bị tắm rửa.

Phía sau, Tiêu Họa vẫn còn kinh ngạc đến ngây người không có dấu hiệu hoàn hồn.

—–

Khương Từ dành gần nửa giờ để tắm, sau khi mặc đồ ngủ, cô bước ra với mái tóc dài ướt đi qua phòng khách, nhìn đến Tiêu Họa ngồi khoanh chân trên sofa, vẻ mặt hoảng loạn, không biết đang nghĩ gì.

Cô đi qua rồi nói: “Ngủ.”

Tiêu Họa nhẹ giọng “A” một tiếng, ngước lên nhìn cô, mắt sáng lấp lánh: “Từ Từ, mình bấm ngón tay tính cho cậu một chút, người lái siêu xe đưa cậu về nhà chắc là một phú nhị đại. Phương diện kia không được a, lấy tư sắc của cậu, ‘hắc hắc’ chắc chắn anh ta đã phấn khởi suốt một đêm lăn lộn không thôi nha.”

Thật là, còn ‘hắc hắc’ nữa chứ.

Khương Từ nghe xong, lập tức liền cầm lấy cái gối bên cạnh, nhảy lên ngồi giữ Tiêu Họa, cắn răng kêu cô: “Tiêu Họa!”

“Ha ha ha ha……” Căn hộ vang lên tiếng cười Tiêu Họa, nghe cực kì không biết xấu hổ.

Hai người ở trên sô pha lăn lộn, Khương Từ mới vừa tắm xong, thân thể lại ra mồ hôi.

Móng vuốt nhỏ của Tiêu Họa sờ soạng cách tay cô một phen, ra vẻ thở dài mà cảm khái nói: “Thể chất thân thể cậu thật dễ nóng lên, cử động thôi đã ra mồ hôi, như thế đàn ông nào chịu được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương