Cô Ấy Thật Mềm
-
Chương 25: Xóa sạch đứa bé
Khuôn mặt Phó Thời Lễ thong dong, bình tĩnh, ngũ quan hoàn mỹ không một chút gợn sóng, đôi mắt thâm thúy nheo lại nhìn cô, mang theo dò xét. Kinh ngạc nhất thời qua đi, anh cẩn thận đánh giá nữ nhân trước mặt, tiếng nói đè thấp như từ tận sâu trong cổ họng phát ra: “Lại đây.”
Khương Từ lại không ngốc, cũng ý thức được sự nguy hiểm, nam nhân này không đùa cợt lại không tức giận, vô cùng bất thường, lắc lắc đầu.
Giờ phút này thân sĩ phong độ trên người Phó Thời Lễ biến mất không còn sót một tí nào. Đôi chân dài bước về phía cô, tay đã cầm sẵn que thử thai, khí thế áp bách xuất hiện trên cơ thể anh.
Trong lòng Khương Từ hoảng hốt, muốn chạy đã không còn kịp.
Sau lưng cô chính là ghế sofa, bị khí thế nam nhân ép tới chân mềm nhũn mà ngã xuống lưng ghế.
Phó Thời Lễ vừa lúc thuận thế, mượn thân hình cao lớn trời sinh của anh bao phủ toàn bộ cơ thể cô. Khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp, hơi thở ái muội giữa nam nữ nhanh chóng lên men, anh như cũ nhìn chằm chằm cô, ngữ khí trầm thấp lại kiên định: “Khương Từ, nếu em thật sự không có thai, đêm nay liền sẽ có, biết không?”
“Tôi lại không nói dối!” Khuôn mặt Khương Từ đỏ ửng, giơ tay đẩy anh ra, nhưng đẩy mạnh đến cỡ nào cơ thể anh cũng không nhúc nhích.
Bàn tay Phó Thời Lễ dễ dàng nắm lấy cổ tay đang làm loạn của cô, xương cốt mỏng manh chỉ cần một lực nhẹ là có thể bị bẻ gãy. Những ngón tay thon dài của anh không những không giảm lực mà còn bóp mạnh hơn, ánh mắt tối sầm lại, đôi môi khẽ hạ xuống đáp ở đôi môi hơi hé mở phía dưới. Khương Từ ngửa đầu, chạm đến đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, liền muốn hét lên.
Bị đánh úp bất ngờ, cô còn không thấy rõ động tác cúi đầu của Phó Thời Lễ, cả người đã bị vây hãm trên ghế sofa, bả vai gầy yếu cũng bị bàn tay anh siết chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, tùy ý môi nam nhân phủ lên môi cô.
Xúc cảm mềm mại vô cùng xa lạ, nhiệt độ truyền ra giữa răng môi hai người vô cùng cao.
Khương Từ không dám hô hấp, khớp hàm tinh thế bị nam nhân cường thế mở ra, hôn vô cùng mạnh, hôn xuống không hề nói trước, dường như đang thể hiện một mặt bá đạo của bản thân, hơi thở nam tính xa lạ khiến đầu cô gần như choáng váng.
Trước đây cô chưa bao giờ bị anh cường hôn như vậy, ngay cả lần quan hệ trên xe, anh cũng chỉ dùng môi mỏng cọ nhẹ lên khóe môi cô. Môi lưỡi không có kịch liệt dây dưa như bây giờ, thân mật đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Mới đầu còn có thể giãy giụa vài cái, dần dần, chân tay Khương Từ nhũn ra, chống tay ở lồng ngực rắn chắc của anh, dùng sức cũng không đẩy nổi. Đối với một người đàn ông cô đơn như Phó Thời Lễ, thì cho dù chỉ là một nụ hôn cũng làm cho hởi thở nóng bỏng.
Bờ môi của anh gắt gao dán chặt trên đôi môi mềm mại của cô, lực đạo nghiền áp rất lớn, môi lưỡi dán chặt khiến thân thể hai người đều xảy ra một
chút biến hóa.
Động tác của anh bỗng nhiên dừng lại, lồng ngực dưới lớp áo sơmi căng chặt, vòng tay ôm chặt cô vào ngực, vùi đầu vào da thịt trắng nõn trên hõm cổ cô, hơi thở không ổn định, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Tình huống này, hai người chỉ hôn thôi đã sinh ra phản ứng, cái này cũng thật xấu hổ.
Khương Từ muốn hỏng mất, đầu quả tim bị một dòng nước ấm lướt qua, cảm giác vi diệu khiến cơ thể cô cứng đờ, không dám động, chỉ có thể mở to đôi mắt đen nhánh, mềm mại của mình, mang theo chút nước mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ phía trên.
“Anh!” Môi cô bị hôn đến sưng lên, lên án hành vi xấu của anh: “Khi dễ nữ nhân.”
Cổ họng Phó Thời Lễ căng thẳng, đưa mắt lên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô, vừa ủy khuất lại mang một tia thẹn thùng, sợi tóc đen nhánh rải rác tứ phía, làn da so ngày thường càng thêm trắng nõn, tinh tế, đôi mắt đen nhánh mở lớn, ươn ướt vì bị hơi nước phủ lên.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, anh dùng ngón tay thon dài xoa xoa đôi mắt đỏ hồng của cô, giọng nói khàn khàn, gợi cảm: “Không thể thử sao?” Khương Từ người này, trời sinh tính tình quật cường.
Mặc dù cô đang ở thế yếu, cơ thể vẫn bị thân hình cao lớn của anh đè chặt chẽ ở trên ghế sofa, không thể động đậy được. Nhưng dường như cô đã quên mất sự hoảng sợ khi bị anh cường hôn, môi đỏ gằn từng chữ, nói rõ ràng với anh: “Không thử.”
“Em nói nghiêm túc?” Phó Thời Lễ nheo mắt lại, áp trán và mũi mình vào trán và mũi cô, hơi thở nguy hiểm lại tràn ngập khoảng cách giữa hai người. Dường như trong quan hệ, nam nhân phá vỡ sự rụt rè, liền không sợ gì.
Kể từ khi tiếp xúc với anh đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy một mặt điên cuồng này của Phó Thời Lễ. Khi Khương Từ chưa bị hôn tiếp, cô còn ngây thơ tự hỏi anh liệu có thể ép cô đi vào nhà vệ sinh, rồi thử thai không?
Sự thật nói cho cô, là có thể!
Nụ hôn lần này của Phó Thời Lễ, so với lần trước càng thêm bá đạo.
Bàn tay anh giữ chặt cái ót của cô, mang theo ý vị cưỡng bách, càng không có kỹ năng gì, đem tất cả hơi thở nam tính nóng rực vào trong miệng cô.
Khương Từ bị hôn đến ngạt thở, không có cách nào nhỏ giọng xin tha. Anh hôn đủ rồi, mới dừng, áp nhẹ đôi môi mỏng lên đôi môi mềm mịn của cô, thanh âm khàn khàn, hỏi: “Thử hay không thử?”
Biểu tình Phó Thời Lễ như nói: ‘Nếu em nói không thử một lần, tôi liền hôn em một lần.’
Khương Từ bị hành vi vô sỉ của anh chọc đến gương mặt đỏ bừng, cánh môi bị hôn đến sưng đỏ mở ra thở hổn hển.
“Anh dựa vào cái gì cho rằng đó là của anh?” Cô mang khí thế cưỡng từ đoạt lí mà hỏi, trong lòng vẫn có một tia chột dạ.
Dựa vào cái gì?
Phó Thời Lễ gắt gao nhìn chằm chằm cô, có thể thấy rõ ràng từng sợi lông tơ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, còn có biển cảm vặn vẹo mà ngượng ngùng, như thể muốn thoát khỏi tầm mắt sâu thẳm của anh.
Cơ thể Khương Từ gần kề với cơ thể nam nhân, lại vừa bị anh nhìn chằm chằm một lúc lâu như vậy, vừa bị hơi thở nóng bỏng của anh quấn quanh khiến Khương Từ đỏ mặt, mất tự nhiên mà quay đầu đi, hàng mi cong cong rũ xuống, run rẩy.
Cô sợ anh còn muốn hôn nữa.
〘Trời em cũng muốn được hôn như chị mà không có ai hôn nè :((( 〙
Cũng may Phó Thời Lễ biết cách kiềm chế sự xúc động của bản thân, cánh
tay ôm cô siết chặt hơn vài phần, cúi đầu ghé sát lỗ tai cô, ngữ điệu khàn khàn mà gợi cảm: “Lần trước, em là lần đầu.”
Cơ thể Khương Từ cứng đờ, bị nói lộ liễu như vậy, thực xấu hổ.
Khuôn mặt hai người dán rất gần, phản ứng của cô bị Phó Thời Lễ nhìn thấy.
Mới hưởng qua hương vị nữ nhân, loại nghiện ngoài tầm kiểm soát này lại bị khuấy động.
Anh không nhịn được liền hôn lên sợi tóc đen nhánh của cô, dùng hơi thở nam tính nói với cô: “Hơn một tháng qua, em tìm nam nhân nào đến làm em?”
Khương Từ nghe xong lời này liền mặt đỏ tim đập, bị đôi môi ẩm ướt của nam nhân chọc đến muốn né tránh, nhưng mỗi lần tránh là một lần bị bắt lấy, đè mạnh vào sofa, mái tóc từ đầu đến cuối đều bị Phó Thời Lễ hôn một lần.
Nói là hôn, không bằng nói anh đang cố tình lưu lại hơi thở nam tính của mình trên người cô.
“Hử?” Ngữ điệu Phó Thời Lễ không có ý tứ nói giỡn nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô đang xấu hổ, không dám nói chuyện.
Muốn chinh phục một nữ nhân, cánh nhanh nhất là kéo cô ấy vào phạm vi lãnh thổ của mình, dùng phương pháp điên cuồng nhất, để ở bên cô ấy!
Đạo lý này, cơ hồ tất cả đàn ông đều biết rõ.
Phó Thời Lễ đang tiến hành bước đầu tiên, dù không có chạm vào da thịt bên trong quần áo của cô, cũng đã khiến Khương Từ không chịu nổi, ngón tay mềm mại nắm lấy áo sơmi trắng của anh, buông ra lại nắm chặt lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
“Hỏi em một lần cuối cùng.”
Ngón tay dài của Phó Thời Lễ mang theo độ nóng, nhéo cằm mềm mại cô lên, ý vị sâu xa, không hề nói rõ: “Nếu em không nguyện ý đi thử, tôi bây
giờ liền ôm em lên lầu.”
Đầu óc Khương Từ trống rỗng, chưa hiểu ra ngụ ý của anh đã theo phản xạ mà hỏi lại: “Ôm lên lầu làm cái gì?”
Nam nhân nhìn chằm chằm đôi mắt mờ mịt của cô, môi mỏng phun ra hai chữ rõ ràng, làm người khác nghe được rõ ràng, nháy mắt trái tim đột nhiên chấn động!
—-
Trong phòng khách.
Khương Từ sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn trên người cô, hai chân khép lại ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cúi thấp đầu, tiếp nhận ly nước từ đôi tay thon dài, đẹp đẽ của nam nhân, cô uống một ngụm lại một ngụm.
Cô theo bản năng thấy hơi khẩn trương, sợ thử cũng thử không ra thì sao. Phó Thời Lễ cực kỳ kiên nhẫn chờ cô uống hết nước, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh đèn lộ ra vẻ thâm thúy, đang ngồi phía đối diện cô, áo sơmi bị mở ra hai cúc, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo.
Anh đang xử lý văn kiện trên bàn trà, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí yên tĩnh làm cô hít thở không thông.
Khương Từ đứng dậy tiếp tục đi rót đầy ly nước. Khi ngồi lại trên ghế sofa, trong lúc lơ đãng nhìn đến hầu kết đang trượt lên trượt xuống của Phó Thời Lễ, cô cắn môi, tầm mắt cuống quít chạy trốn.
Một lát sau, lại lén nhìn qua.
Muốn hỏi anh một chút, do dự nửa ngày mới mở miệng: “Anh tại sao lại ở cửa tiệm thuốc bắt được tôi?”
Đây là một câu hỏi trong lòng Khương Từ vẫn chưa được giải thích. Cô rõ ràng đã giải thích rõ ràng với Phó Đình Ngạn, không phải là cô có thai, nhưng, tại sao Phó Thời Lễ lại xuất hiện ở đấy?
Không phải tình cờ đến mức, đêm khuya lái xe trên đường liền thấy cô đấy chứ?
Nếu đây là trùng hợp, Khương Từ chỉ có thể nói rằng ngay cả ông trời cũng muốn hại cô, đúng là vận mệnh bất công!
Ngón tay Phó Thời Lễ lật xem một tờ văn kiện, mí mắt cũng chưa nâng lên, môi mỏng nhàn nhạt mở miệng nói: “Phó Đình Ngạn.”
Thật là anh ta!?
Khương Từ uống một ngụm nước lớn, bình tĩnh lại, tay cô nắm chặt ly nước, khó thở: “Tôi đã giải thích qua với anh ta, chỉ là hiểu lầm.” “Ừ.” Phó Thời Lễ tùy ý ứng phó cô.
Nhưng Khương Từ vẫn cứ nói: “Đêm nay người mang thai đi bệnh viện không phải tôi, là một người khác, là do Phó Đình Ngạn làm giải phẫu. Anh ta, anh ta sao lại có thể bịa đặt rồi lan truyền chuyện này ra ngoài như vậy chứ, thật quá đáng.”
Tầm mắt Phó Thời Lễ dừng trên gò má ửng đỏ của Khương Từ, làn da vô cớ trắng mịn, chỉ cần hồng một chút đều vô cùng rõ ràng.
Lần này không phải do xấu hổ, mà là do tức giận.
“Phó Đình Ngạn đã kéo WeChat của tôi vào danh sách đen.” Phó Thời Lễ lời ít, ý nhiều nói: “Hẳn là chột dạ.”
Kỳ thật, khi nhìn thấy Khương Từ mua que thử thai ở tiệm thuốc, anh cũng đã đoán được nữ nhân này còn không biết mình có mang thai hay không.
Không có thai, đơn đăng kí trên điện thoại tám chín phần là giả.
Mặc dù hiện tại không biết mang thai hay không, nhưng điều này đã khiến Phó Thời Lễ rõ ràng một chuyện.
Lần trước cô không làm biện pháp tránh thai.
Phó Thời Lễ nghĩ đến đêm đó là lần đầu tiên của cô, trong tình huống say rượu, khi thân mật, cô vẫn còn có chút sợ anh, ngay cả khi chuẩn bị làm, anh cũng phải dỗ dành cô một lúc lâu, cô mới chậm rãi thả lỏng thân thể. Rõ ràng không có kinh nghiệm, lá gan cũng nhỏ, còn muốn học giống tiểu yêu tinh đi trêu chọc anh.
Phó Thời Lễ cau mày, kiên trì một lúc rồi tìm cái lý do cho mình.
Bằng không, làm thế nào anh có thể dành thời gian quá lâu cho màn dạo đầu, lại thấy cô thực sự đau đớn, mới qua loa kết thúc?
Nghĩ vậy, đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ hơi mím lại, tầm mắt sâu xa nhìn thoáng qua Khương Từ, mở miệng thúc giục cô: “Uống nước.”
Khương Từ vẫn ủy khuất, trong lòng không biết đã mắng Phó Đình Ngạn – cái tên mặt trắng, ngu ngốc này bao nhiêu lần.
Đêm nay, ở trước mặt Phó Thời Lễ nếu cô thử ra mình mang thai, liền xảy ra chuyện lớn.
Nếu cô thử ra mình không mang thai, cũng sẽ xảy ra chuyện.
Mặc kệ xảy ra trường hợp nào, cô đều không thể trốn thoát, cái tên Phó Đình Ngạn đúng là đã hại chết cô.
Một hơi uống hết ba ly nước.
Khương Từ cuối cùng cũng muốn đi vệ sinh. Cô đặt cốc nước xuống, cầm túi que thử thai lên, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
Phó Thời Lễ buông văn kiện xuống, tự mình đưa cô đi lên lầu. “Nhà vệ sinh dưới lầu không dùng được sao?”
Khương Từ đi theo phía sau, thấy đang đi lên lầu liền hốt hoảng.
Khuôn mặt điềm tĩnh của Phó Thời Lễ bất ngờ gợn sóng, môi mỏng nở nụ cười khiến người khác run sợ: “Dưới lầu dành cho khách dùng, em đến phòng ngủ chính đi.”
Bàn tay thon dài của anh nắm chặt tay nắm cửa, đẩy của ra, ngón tay chỉ vào bên trong.
Vô duyên vô cớ không bật đèn, Khương Từ đứng trên hành lang, cũng không thấy rõ phòng ngủ chính của nam nhân như thế nào, cô do dự, ngón
tay nắm chặt túi thuốc, vẫn luôn không muốn đi vào.
Một nữ nhân vào phòng tắm trong phòng ngủ chính của nam nhân, cũng quá thân mật đi.
Anh kêu cô dùng cái này, là ám chỉ cái gì đây.
Bàn tay Phó Thời Lễ đặt lên lưng cô, đẩy cô vào trong, thân hình thon dài dựa vào ngưỡng cửa, không vào theo.
Khương Từ hoảng loạn quay đầu lại, cô đang ở trong bóng tối, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn mỹ đứng dưới ánh đèn bên ngoài, thấy anh thân sĩ phong độ lại tà ác nói với cô: “Nếu em không thử ra mình mang thai, dứt khoát ở bên trong tắm rửa cơ thể mình thật sạch sẽ, đừng có đỏ mặt, em có thể hiểu ý tôi nói là gì không?”
Anh lòng dạ hẹp hòi nhớ kĩ mối thù của mình.
Khương Từ không dám suy nghĩ ý nghĩ câu nói của anh nhiều thêm một chút nào, trừng mắt liếc anh một cái, giơ tay đóng cửa thật mạnh.
Ánh đèn chói lọi được bật lên, nháy mắt liền có thể thấy rõ bố cục của phòng ngủ chính. Không gian rất lớn, sử dụng gam màu tối, từ cách bố trí, điển hình chính là phòng của một người đàn ông độc thân.
Khương Từ không dám chạm vào đồ vật của anh, chạy vào phòng tắm, khóa cửa, cẩn thận lấy que thử thai ra. Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm nó một lúc, ngón tay bắt đầu xé vỏ ni lông bên ngoài ra.
Quá trình này dù không tốn sức nhưng lại vô cùng dày vò.
Khương Từ ngồi trên bồn cầu chờ kết quả, đầu ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay, vẫn luôn thấp thỏm bất an. Trong vài phút ngắn ngủi này, cô suy nghĩ rất nhiều thứ.
Nếu thực sự mang thai.
Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?
Phó Thời Lễ có cho rằng cô cố tình không dùng biện pháp tránh thai, muốn mượn đứa nhỏ trở thành vợ của anh không?
Cũng không trách Khương Từ nghĩ nhiều. Ngày nay, nhiều nữ nhân muốn trở thành nữ nhân hào môn, cách nhanh nhất đó là mang thai, ôm con gả cho một người đàn ông giàu có, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Cô không biết Phó Thời Lễ có nghĩ về cô như thế không, nhưng nếu có bảo bảo thật thì thế nào?
Muốn xoá sạch đứa bé sao?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, trong đầu Khương Từ liền hiện lên khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt của Trình Bội Bội, còn có bộ dáng của rất nhiều nữ nhân từ phòng giải phẫu trong khoa phụ sản của bệnh viện đi ra.
Khương Từ ở trong phòng tắm hoảng hốt nghĩ rất lâu, thẳng đến khi tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, mới hoàn hồn lại.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thời gian trên điện thoại mới nhận ra đã qua nửa tiếng.
Cô hắt giọng, hướng bên ngoài nói: “Lập tức liền ra.”
Phó Thời Lễ không gõ cửa nữa, cách một cánh cửa dày cũng không thể nhìn thấy anh, chứ đừng nói đến thái độ của anh.
Khương Từ cắn môi, nhìn về phía que thử thai đặt trên bồn rửa mặt, cuối cùng lấy hết can đảm, với tay lấy nó.
Kẽo kẹt một tiếng.
Cánh cửa phòng tắm đóng kín được mở ra, cô thò đầu ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đã ở trong phòng ngủ chính.
Phó Thời Lễ lười biếng dựa vào vách tường, tay áo xắn lên một nửa lộ cánh tay rắn chắc, có lẽ đã chờ quá lâu nên cảm thấy nhàm chán, thong thả ung dung mà hút thuốc.
Nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn qua.
Khương Từ bị nam nhân nhìn đến hoảng hốt, lại không chỗ có thể trốn, liều mạng đem cơ thể bản thân dấu phía sau cánh cửa, dường như làm như vậy mới có một chút cảm giác an toàn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Phó Thời Lễ, nếu trong bụng tôi không cẩn thận mang thai con anh, anh có đánh tôi không?”
〘Lễ ca còn mừng nữa chị ơi, đỡ tốn công theo đuổi đã có cả vợ lẫn con về nhà〙
Khương Từ lại không ngốc, cũng ý thức được sự nguy hiểm, nam nhân này không đùa cợt lại không tức giận, vô cùng bất thường, lắc lắc đầu.
Giờ phút này thân sĩ phong độ trên người Phó Thời Lễ biến mất không còn sót một tí nào. Đôi chân dài bước về phía cô, tay đã cầm sẵn que thử thai, khí thế áp bách xuất hiện trên cơ thể anh.
Trong lòng Khương Từ hoảng hốt, muốn chạy đã không còn kịp.
Sau lưng cô chính là ghế sofa, bị khí thế nam nhân ép tới chân mềm nhũn mà ngã xuống lưng ghế.
Phó Thời Lễ vừa lúc thuận thế, mượn thân hình cao lớn trời sinh của anh bao phủ toàn bộ cơ thể cô. Khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp, hơi thở ái muội giữa nam nữ nhanh chóng lên men, anh như cũ nhìn chằm chằm cô, ngữ khí trầm thấp lại kiên định: “Khương Từ, nếu em thật sự không có thai, đêm nay liền sẽ có, biết không?”
“Tôi lại không nói dối!” Khuôn mặt Khương Từ đỏ ửng, giơ tay đẩy anh ra, nhưng đẩy mạnh đến cỡ nào cơ thể anh cũng không nhúc nhích.
Bàn tay Phó Thời Lễ dễ dàng nắm lấy cổ tay đang làm loạn của cô, xương cốt mỏng manh chỉ cần một lực nhẹ là có thể bị bẻ gãy. Những ngón tay thon dài của anh không những không giảm lực mà còn bóp mạnh hơn, ánh mắt tối sầm lại, đôi môi khẽ hạ xuống đáp ở đôi môi hơi hé mở phía dưới. Khương Từ ngửa đầu, chạm đến đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, liền muốn hét lên.
Bị đánh úp bất ngờ, cô còn không thấy rõ động tác cúi đầu của Phó Thời Lễ, cả người đã bị vây hãm trên ghế sofa, bả vai gầy yếu cũng bị bàn tay anh siết chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, tùy ý môi nam nhân phủ lên môi cô.
Xúc cảm mềm mại vô cùng xa lạ, nhiệt độ truyền ra giữa răng môi hai người vô cùng cao.
Khương Từ không dám hô hấp, khớp hàm tinh thế bị nam nhân cường thế mở ra, hôn vô cùng mạnh, hôn xuống không hề nói trước, dường như đang thể hiện một mặt bá đạo của bản thân, hơi thở nam tính xa lạ khiến đầu cô gần như choáng váng.
Trước đây cô chưa bao giờ bị anh cường hôn như vậy, ngay cả lần quan hệ trên xe, anh cũng chỉ dùng môi mỏng cọ nhẹ lên khóe môi cô. Môi lưỡi không có kịch liệt dây dưa như bây giờ, thân mật đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Mới đầu còn có thể giãy giụa vài cái, dần dần, chân tay Khương Từ nhũn ra, chống tay ở lồng ngực rắn chắc của anh, dùng sức cũng không đẩy nổi. Đối với một người đàn ông cô đơn như Phó Thời Lễ, thì cho dù chỉ là một nụ hôn cũng làm cho hởi thở nóng bỏng.
Bờ môi của anh gắt gao dán chặt trên đôi môi mềm mại của cô, lực đạo nghiền áp rất lớn, môi lưỡi dán chặt khiến thân thể hai người đều xảy ra một
chút biến hóa.
Động tác của anh bỗng nhiên dừng lại, lồng ngực dưới lớp áo sơmi căng chặt, vòng tay ôm chặt cô vào ngực, vùi đầu vào da thịt trắng nõn trên hõm cổ cô, hơi thở không ổn định, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Tình huống này, hai người chỉ hôn thôi đã sinh ra phản ứng, cái này cũng thật xấu hổ.
Khương Từ muốn hỏng mất, đầu quả tim bị một dòng nước ấm lướt qua, cảm giác vi diệu khiến cơ thể cô cứng đờ, không dám động, chỉ có thể mở to đôi mắt đen nhánh, mềm mại của mình, mang theo chút nước mắt nhìn người đàn ông tuấn mỹ phía trên.
“Anh!” Môi cô bị hôn đến sưng lên, lên án hành vi xấu của anh: “Khi dễ nữ nhân.”
Cổ họng Phó Thời Lễ căng thẳng, đưa mắt lên nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của cô, vừa ủy khuất lại mang một tia thẹn thùng, sợi tóc đen nhánh rải rác tứ phía, làn da so ngày thường càng thêm trắng nõn, tinh tế, đôi mắt đen nhánh mở lớn, ươn ướt vì bị hơi nước phủ lên.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, anh dùng ngón tay thon dài xoa xoa đôi mắt đỏ hồng của cô, giọng nói khàn khàn, gợi cảm: “Không thể thử sao?” Khương Từ người này, trời sinh tính tình quật cường.
Mặc dù cô đang ở thế yếu, cơ thể vẫn bị thân hình cao lớn của anh đè chặt chẽ ở trên ghế sofa, không thể động đậy được. Nhưng dường như cô đã quên mất sự hoảng sợ khi bị anh cường hôn, môi đỏ gằn từng chữ, nói rõ ràng với anh: “Không thử.”
“Em nói nghiêm túc?” Phó Thời Lễ nheo mắt lại, áp trán và mũi mình vào trán và mũi cô, hơi thở nguy hiểm lại tràn ngập khoảng cách giữa hai người. Dường như trong quan hệ, nam nhân phá vỡ sự rụt rè, liền không sợ gì.
Kể từ khi tiếp xúc với anh đến nay, cô chưa bao giờ nhìn thấy một mặt điên cuồng này của Phó Thời Lễ. Khi Khương Từ chưa bị hôn tiếp, cô còn ngây thơ tự hỏi anh liệu có thể ép cô đi vào nhà vệ sinh, rồi thử thai không?
Sự thật nói cho cô, là có thể!
Nụ hôn lần này của Phó Thời Lễ, so với lần trước càng thêm bá đạo.
Bàn tay anh giữ chặt cái ót của cô, mang theo ý vị cưỡng bách, càng không có kỹ năng gì, đem tất cả hơi thở nam tính nóng rực vào trong miệng cô.
Khương Từ bị hôn đến ngạt thở, không có cách nào nhỏ giọng xin tha. Anh hôn đủ rồi, mới dừng, áp nhẹ đôi môi mỏng lên đôi môi mềm mịn của cô, thanh âm khàn khàn, hỏi: “Thử hay không thử?”
Biểu tình Phó Thời Lễ như nói: ‘Nếu em nói không thử một lần, tôi liền hôn em một lần.’
Khương Từ bị hành vi vô sỉ của anh chọc đến gương mặt đỏ bừng, cánh môi bị hôn đến sưng đỏ mở ra thở hổn hển.
“Anh dựa vào cái gì cho rằng đó là của anh?” Cô mang khí thế cưỡng từ đoạt lí mà hỏi, trong lòng vẫn có một tia chột dạ.
Dựa vào cái gì?
Phó Thời Lễ gắt gao nhìn chằm chằm cô, có thể thấy rõ ràng từng sợi lông tơ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, còn có biển cảm vặn vẹo mà ngượng ngùng, như thể muốn thoát khỏi tầm mắt sâu thẳm của anh.
Cơ thể Khương Từ gần kề với cơ thể nam nhân, lại vừa bị anh nhìn chằm chằm một lúc lâu như vậy, vừa bị hơi thở nóng bỏng của anh quấn quanh khiến Khương Từ đỏ mặt, mất tự nhiên mà quay đầu đi, hàng mi cong cong rũ xuống, run rẩy.
Cô sợ anh còn muốn hôn nữa.
〘Trời em cũng muốn được hôn như chị mà không có ai hôn nè :((( 〙
Cũng may Phó Thời Lễ biết cách kiềm chế sự xúc động của bản thân, cánh
tay ôm cô siết chặt hơn vài phần, cúi đầu ghé sát lỗ tai cô, ngữ điệu khàn khàn mà gợi cảm: “Lần trước, em là lần đầu.”
Cơ thể Khương Từ cứng đờ, bị nói lộ liễu như vậy, thực xấu hổ.
Khuôn mặt hai người dán rất gần, phản ứng của cô bị Phó Thời Lễ nhìn thấy.
Mới hưởng qua hương vị nữ nhân, loại nghiện ngoài tầm kiểm soát này lại bị khuấy động.
Anh không nhịn được liền hôn lên sợi tóc đen nhánh của cô, dùng hơi thở nam tính nói với cô: “Hơn một tháng qua, em tìm nam nhân nào đến làm em?”
Khương Từ nghe xong lời này liền mặt đỏ tim đập, bị đôi môi ẩm ướt của nam nhân chọc đến muốn né tránh, nhưng mỗi lần tránh là một lần bị bắt lấy, đè mạnh vào sofa, mái tóc từ đầu đến cuối đều bị Phó Thời Lễ hôn một lần.
Nói là hôn, không bằng nói anh đang cố tình lưu lại hơi thở nam tính của mình trên người cô.
“Hử?” Ngữ điệu Phó Thời Lễ không có ý tứ nói giỡn nào, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô đang xấu hổ, không dám nói chuyện.
Muốn chinh phục một nữ nhân, cánh nhanh nhất là kéo cô ấy vào phạm vi lãnh thổ của mình, dùng phương pháp điên cuồng nhất, để ở bên cô ấy!
Đạo lý này, cơ hồ tất cả đàn ông đều biết rõ.
Phó Thời Lễ đang tiến hành bước đầu tiên, dù không có chạm vào da thịt bên trong quần áo của cô, cũng đã khiến Khương Từ không chịu nổi, ngón tay mềm mại nắm lấy áo sơmi trắng của anh, buông ra lại nắm chặt lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
“Hỏi em một lần cuối cùng.”
Ngón tay dài của Phó Thời Lễ mang theo độ nóng, nhéo cằm mềm mại cô lên, ý vị sâu xa, không hề nói rõ: “Nếu em không nguyện ý đi thử, tôi bây
giờ liền ôm em lên lầu.”
Đầu óc Khương Từ trống rỗng, chưa hiểu ra ngụ ý của anh đã theo phản xạ mà hỏi lại: “Ôm lên lầu làm cái gì?”
Nam nhân nhìn chằm chằm đôi mắt mờ mịt của cô, môi mỏng phun ra hai chữ rõ ràng, làm người khác nghe được rõ ràng, nháy mắt trái tim đột nhiên chấn động!
—-
Trong phòng khách.
Khương Từ sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn trên người cô, hai chân khép lại ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, cúi thấp đầu, tiếp nhận ly nước từ đôi tay thon dài, đẹp đẽ của nam nhân, cô uống một ngụm lại một ngụm.
Cô theo bản năng thấy hơi khẩn trương, sợ thử cũng thử không ra thì sao. Phó Thời Lễ cực kỳ kiên nhẫn chờ cô uống hết nước, ngũ quan tuấn mỹ dưới ánh đèn lộ ra vẻ thâm thúy, đang ngồi phía đối diện cô, áo sơmi bị mở ra hai cúc, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo.
Anh đang xử lý văn kiện trên bàn trà, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí yên tĩnh làm cô hít thở không thông.
Khương Từ đứng dậy tiếp tục đi rót đầy ly nước. Khi ngồi lại trên ghế sofa, trong lúc lơ đãng nhìn đến hầu kết đang trượt lên trượt xuống của Phó Thời Lễ, cô cắn môi, tầm mắt cuống quít chạy trốn.
Một lát sau, lại lén nhìn qua.
Muốn hỏi anh một chút, do dự nửa ngày mới mở miệng: “Anh tại sao lại ở cửa tiệm thuốc bắt được tôi?”
Đây là một câu hỏi trong lòng Khương Từ vẫn chưa được giải thích. Cô rõ ràng đã giải thích rõ ràng với Phó Đình Ngạn, không phải là cô có thai, nhưng, tại sao Phó Thời Lễ lại xuất hiện ở đấy?
Không phải tình cờ đến mức, đêm khuya lái xe trên đường liền thấy cô đấy chứ?
Nếu đây là trùng hợp, Khương Từ chỉ có thể nói rằng ngay cả ông trời cũng muốn hại cô, đúng là vận mệnh bất công!
Ngón tay Phó Thời Lễ lật xem một tờ văn kiện, mí mắt cũng chưa nâng lên, môi mỏng nhàn nhạt mở miệng nói: “Phó Đình Ngạn.”
Thật là anh ta!?
Khương Từ uống một ngụm nước lớn, bình tĩnh lại, tay cô nắm chặt ly nước, khó thở: “Tôi đã giải thích qua với anh ta, chỉ là hiểu lầm.” “Ừ.” Phó Thời Lễ tùy ý ứng phó cô.
Nhưng Khương Từ vẫn cứ nói: “Đêm nay người mang thai đi bệnh viện không phải tôi, là một người khác, là do Phó Đình Ngạn làm giải phẫu. Anh ta, anh ta sao lại có thể bịa đặt rồi lan truyền chuyện này ra ngoài như vậy chứ, thật quá đáng.”
Tầm mắt Phó Thời Lễ dừng trên gò má ửng đỏ của Khương Từ, làn da vô cớ trắng mịn, chỉ cần hồng một chút đều vô cùng rõ ràng.
Lần này không phải do xấu hổ, mà là do tức giận.
“Phó Đình Ngạn đã kéo WeChat của tôi vào danh sách đen.” Phó Thời Lễ lời ít, ý nhiều nói: “Hẳn là chột dạ.”
Kỳ thật, khi nhìn thấy Khương Từ mua que thử thai ở tiệm thuốc, anh cũng đã đoán được nữ nhân này còn không biết mình có mang thai hay không.
Không có thai, đơn đăng kí trên điện thoại tám chín phần là giả.
Mặc dù hiện tại không biết mang thai hay không, nhưng điều này đã khiến Phó Thời Lễ rõ ràng một chuyện.
Lần trước cô không làm biện pháp tránh thai.
Phó Thời Lễ nghĩ đến đêm đó là lần đầu tiên của cô, trong tình huống say rượu, khi thân mật, cô vẫn còn có chút sợ anh, ngay cả khi chuẩn bị làm, anh cũng phải dỗ dành cô một lúc lâu, cô mới chậm rãi thả lỏng thân thể. Rõ ràng không có kinh nghiệm, lá gan cũng nhỏ, còn muốn học giống tiểu yêu tinh đi trêu chọc anh.
Phó Thời Lễ cau mày, kiên trì một lúc rồi tìm cái lý do cho mình.
Bằng không, làm thế nào anh có thể dành thời gian quá lâu cho màn dạo đầu, lại thấy cô thực sự đau đớn, mới qua loa kết thúc?
Nghĩ vậy, đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ hơi mím lại, tầm mắt sâu xa nhìn thoáng qua Khương Từ, mở miệng thúc giục cô: “Uống nước.”
Khương Từ vẫn ủy khuất, trong lòng không biết đã mắng Phó Đình Ngạn – cái tên mặt trắng, ngu ngốc này bao nhiêu lần.
Đêm nay, ở trước mặt Phó Thời Lễ nếu cô thử ra mình mang thai, liền xảy ra chuyện lớn.
Nếu cô thử ra mình không mang thai, cũng sẽ xảy ra chuyện.
Mặc kệ xảy ra trường hợp nào, cô đều không thể trốn thoát, cái tên Phó Đình Ngạn đúng là đã hại chết cô.
Một hơi uống hết ba ly nước.
Khương Từ cuối cùng cũng muốn đi vệ sinh. Cô đặt cốc nước xuống, cầm túi que thử thai lên, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.
Phó Thời Lễ buông văn kiện xuống, tự mình đưa cô đi lên lầu. “Nhà vệ sinh dưới lầu không dùng được sao?”
Khương Từ đi theo phía sau, thấy đang đi lên lầu liền hốt hoảng.
Khuôn mặt điềm tĩnh của Phó Thời Lễ bất ngờ gợn sóng, môi mỏng nở nụ cười khiến người khác run sợ: “Dưới lầu dành cho khách dùng, em đến phòng ngủ chính đi.”
Bàn tay thon dài của anh nắm chặt tay nắm cửa, đẩy của ra, ngón tay chỉ vào bên trong.
Vô duyên vô cớ không bật đèn, Khương Từ đứng trên hành lang, cũng không thấy rõ phòng ngủ chính của nam nhân như thế nào, cô do dự, ngón
tay nắm chặt túi thuốc, vẫn luôn không muốn đi vào.
Một nữ nhân vào phòng tắm trong phòng ngủ chính của nam nhân, cũng quá thân mật đi.
Anh kêu cô dùng cái này, là ám chỉ cái gì đây.
Bàn tay Phó Thời Lễ đặt lên lưng cô, đẩy cô vào trong, thân hình thon dài dựa vào ngưỡng cửa, không vào theo.
Khương Từ hoảng loạn quay đầu lại, cô đang ở trong bóng tối, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn mỹ đứng dưới ánh đèn bên ngoài, thấy anh thân sĩ phong độ lại tà ác nói với cô: “Nếu em không thử ra mình mang thai, dứt khoát ở bên trong tắm rửa cơ thể mình thật sạch sẽ, đừng có đỏ mặt, em có thể hiểu ý tôi nói là gì không?”
Anh lòng dạ hẹp hòi nhớ kĩ mối thù của mình.
Khương Từ không dám suy nghĩ ý nghĩ câu nói của anh nhiều thêm một chút nào, trừng mắt liếc anh một cái, giơ tay đóng cửa thật mạnh.
Ánh đèn chói lọi được bật lên, nháy mắt liền có thể thấy rõ bố cục của phòng ngủ chính. Không gian rất lớn, sử dụng gam màu tối, từ cách bố trí, điển hình chính là phòng của một người đàn ông độc thân.
Khương Từ không dám chạm vào đồ vật của anh, chạy vào phòng tắm, khóa cửa, cẩn thận lấy que thử thai ra. Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm nó một lúc, ngón tay bắt đầu xé vỏ ni lông bên ngoài ra.
Quá trình này dù không tốn sức nhưng lại vô cùng dày vò.
Khương Từ ngồi trên bồn cầu chờ kết quả, đầu ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay, vẫn luôn thấp thỏm bất an. Trong vài phút ngắn ngủi này, cô suy nghĩ rất nhiều thứ.
Nếu thực sự mang thai.
Kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?
Phó Thời Lễ có cho rằng cô cố tình không dùng biện pháp tránh thai, muốn mượn đứa nhỏ trở thành vợ của anh không?
Cũng không trách Khương Từ nghĩ nhiều. Ngày nay, nhiều nữ nhân muốn trở thành nữ nhân hào môn, cách nhanh nhất đó là mang thai, ôm con gả cho một người đàn ông giàu có, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Cô không biết Phó Thời Lễ có nghĩ về cô như thế không, nhưng nếu có bảo bảo thật thì thế nào?
Muốn xoá sạch đứa bé sao?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, trong đầu Khương Từ liền hiện lên khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt của Trình Bội Bội, còn có bộ dáng của rất nhiều nữ nhân từ phòng giải phẫu trong khoa phụ sản của bệnh viện đi ra.
Khương Từ ở trong phòng tắm hoảng hốt nghĩ rất lâu, thẳng đến khi tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, mới hoàn hồn lại.
Cô cầm điện thoại lên, nhìn thời gian trên điện thoại mới nhận ra đã qua nửa tiếng.
Cô hắt giọng, hướng bên ngoài nói: “Lập tức liền ra.”
Phó Thời Lễ không gõ cửa nữa, cách một cánh cửa dày cũng không thể nhìn thấy anh, chứ đừng nói đến thái độ của anh.
Khương Từ cắn môi, nhìn về phía que thử thai đặt trên bồn rửa mặt, cuối cùng lấy hết can đảm, với tay lấy nó.
Kẽo kẹt một tiếng.
Cánh cửa phòng tắm đóng kín được mở ra, cô thò đầu ra ngoài, nhìn thấy người đàn ông đã ở trong phòng ngủ chính.
Phó Thời Lễ lười biếng dựa vào vách tường, tay áo xắn lên một nửa lộ cánh tay rắn chắc, có lẽ đã chờ quá lâu nên cảm thấy nhàm chán, thong thả ung dung mà hút thuốc.
Nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn qua.
Khương Từ bị nam nhân nhìn đến hoảng hốt, lại không chỗ có thể trốn, liều mạng đem cơ thể bản thân dấu phía sau cánh cửa, dường như làm như vậy mới có một chút cảm giác an toàn, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Phó Thời Lễ, nếu trong bụng tôi không cẩn thận mang thai con anh, anh có đánh tôi không?”
〘Lễ ca còn mừng nữa chị ơi, đỡ tốn công theo đuổi đã có cả vợ lẫn con về nhà〙
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook