Cô Ấy Rất Không Vui!
-
Chương 44: Em không thể tới văn phòng của anh sao
Edit: An
Beta: Gấu Bụng Bự
- -------------
Đôi môi cô ấm áp cứ vậy không hề báo trước mà áp lên môi anh, dù cách một lớp khẩu trang, sự mềm mại vẫn làm anh thất thần.
Ánh mắt Kỷ Diễn trầm xuống, yết hầu khẽ chuyển động, nếu không phải giờ còn đang ở trên đường lớn, anh tuyệt đối sẽ đổi khách thành chủ.
Lục Hi Hoà cũng không dừng lại trên môi anh quá lâu, áp lên một chút thôi rồi lùi lại. Sau khi hôn xong, cô nhấp nhấp môi, cong mắt nói: "Rốt cuộc em cũng biết tại sao lời anh nói lại ngọt như vậy rồi, là do miệng anh ngọt thế cơ mà."
Kỷ Diễn bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, anh bật cười xoa tóc cô: "Lên xe."
"Vâng vâng." Lục Hi Hoà cười tủm tỉm gật đầu.
Kỷ Diễn giúp cô mở cửa xe bên phía ghế phụ trước, lúc cô bước vào thì đưa tay che ở phía trên, sợ cô bị đụng đầu. Đến lúc cô ngồi hẳn vào mới buông tay, rồi giúp cô đóng cửa xe.
Sau khi lên xe, Lục Hi Hoà tháo khẩu trang rồi kéo dây an toàn chuẩn bị thắt vào, thì có một cánh tay vươn qua cầm lấy bàn tay cô.
Cô mơ hồ nhìn Kỷ Diễn, vừa nhìn một cái trong lòng liền hiểu, ánh mắt thâm thuý như vậy, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn.
Nhưng mà cô cố ý giả vờ ngu ngơ, đưa tay kia qua, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh, vừa nhẹ nhàng hỏi.
"Anh muốn làm gì?"
Ánh mắt Kỷ Diễn nằng nề nhìn cô, đem bàn tay không an phận nắm chặt, tiện đà sát lại gần cô hơn.
Lục Hi Hoà cảm nhận được hơi thở sạch sẽ của người đàn ông càng ngày càng gần, một tay anh đưa qua đỡ lấy sau gáy cô, môi mỏng ấm áp bao phủ lên môi cô.
Trên môi truyền đến một xúc cảm nhẹ nhàng khiến Kỷ Diễn muốn ngừng mà không được, quả nhiên, không có khẩu trang ngăn cách hương vị càng thêm tuyệt vời.
Lục Hi Hòa nhìn đôi mắt nhắm hờ của Kỷ Diễn, hàng lông mi dày thật sự rất đẹp, lại còn hắt bóng xuống mí mắt phía dưới nữa. Nhìn một hồi, cô cũng thong thả nhắm mắt lại, chủ động đưa tay quàng lên cổ anh.
Bởi vì cô phối hợp, anh liền dễ dàng tiến vào trong khoang miệng, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt đi vào, cẩn thận càn quét từng ngóc ngách nhỏ.
Lục Hi Hoà cũng không chịu yếu thế, cô quấn lấy đầu lưỡi anh rồi hướng tới miệng anh, đem những gì vừa học được thực hành trên chính chủ.
Sau khi hôn xong, Kỷ Diễn dựng thẳng người cô lại, cẩn thận giúp cô cài lại dây an toàn, cười với vẻ mặt thoả mãn.
"Lần sau còn muốn ăn đường thì nói với anh."
Rặng mây đỏ trên mặt Lục Hi Hoà còn chưa tan hết, khó hiểu nhìn anh.
Gì mà ăn đường? Đang tốt đẹp sao lại nói gì mà đến đường luôn rồi?
Kỷ Diễn thấy dáng vẻ cô vừa ngây thơ lại mờ mịt, thật sự khiến người ta phải yêu thương. Anh không nhịn được liền đưa tay véo má cô.
"Vừa rồi không phải có người còn nói miệng anh ngọt sao?"
Lục Hi Hoà: "..."
Anh vừa nói xong, cô liền hiểu ý anh rồi, nhưng mà anh thật sự không biết xấu hổ sao???
Đúng kiểu trước khi nói chuyện yêu đương với sau khi nói chuyện yêu đương là hai người hoàn toàn khác nhau vậy!
Đã gần giữa trưa, vừa hay là giờ ăn cơm nên Kỷ Diễn quyết định đưa Lục Hi Hoà đi ăn trước.
"Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?"
Lục Hi Hoà thoải mái dựa đầu vào ghế.
"Vâng ạ."
Vừa nhắc tới, lúc này đúng là cô có chút đói bụng.
Ăn cơm trưa xong đã là một tiếng sau.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người lên xe, Kỷ Diễn tự mình giúp Lục Hi Hoà thắt dây an toàn.
"Anh đưa em về nhà."
Lục Hi Hoà nhăn mày, lắc đầu.
"Nhưng mà giờ em không muốn về nhà."
"Vậy em muốn đi đâu?"
Đôi mắt đen tròn của Lục Hi Hoà nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, uyển chuyển nói: "Em không thể tới văn phòng của anh sao?"
"Chiều nay công việc anh rất bận, không có thời gian chú ý tới em, em vẫn muốn đi sao?"
Lục Hi Hoà cười cười vẻ mặt không sao cả: "Đi chứ, có thể nhìn thấy anh là em vui rồi."
Trái tim Kỷ Diễn nảy lên một nhịp, chỉ một câu nói có thể làm anh phấn khích như vậy, lại từ miệng cô nói ra, kiểu này về sau anh bị cô ăn chắc rồi.
Cứ thế Lục Hi Hoà theo Kỷ Diễn tới công ty của anh.
Kỷ tổng của bọn họ đi ra ngoài một mình, trợ lý đặc biệt cũng không mang theo, mà giờ quay lại lại có thêm một cô gái!
Dáng người nhỏ xinh, chân dài tinh tế, dù đeo khẩu trang không nhìn thấy hết mặt cũng che dấu không nổi vẻ đẹp linh động mê hoặc.
Cô đi theo bên cạnh Kỷ Diễn, hai người dựa vào nhau rất gần. Ai cũng biết Kỷ Diễn có bệnh sạch sẽ, sẽ không đứng gần người khác như vậy, ngay cả trợ lý Tiếu đi theo cũng phải duy trì một khoảng cách nhất định.
Mà giờ cô gái này thiếu chút nữa cũng dán lên người anh rồi. Kỷ tổng luôn một khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng xa cách giờ lại một vẻ ôn hoà, nhìn kĩ, lại có chút nuông chiều.
Người khác không biết thân phận của cô gái này, nhưng cô lễ tân liếc mắt một cái liền nhận ra, tuy cô cũng không biết thân phận của cô ấy, nhưng có thể khẳng định cô gái này và cô gái lần trước là cùng một người.
Kỷ tổng hai lần liên tiếp đem cùng một cô gái tới văn phòng của mình, điều này chứng minh cái gì, cô còn không hiểu sao?
Vì thế cô hướng Lục Hi Hoà mỉm cười rồi hơi gật đầu.
Lục Hi Hoà kinh ngạc nhìn cô ta một cái, từ động tác này liền nhìn ra, cô ấy nhận ra mình, nên cũng hướng cô ấy gật đầu một cái.
Kỷ Diễn đưa Lục Hi Hoà tới thang máy chuyên dụng, sau khi hai người đi vào thì ấn số tầng, cửa thang máy đóng lại.
Lúc cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, mọi người tinh mắt nhìn thấy cô gái bên cạnh Kỷ tổng của bọn họ chủ động đưa tay kéo lấy tay Kỷ tổng.
Kỷ tổng đột nhiên đem con gái nhà người ta đè lên vách thang máy!
Mẹ nó!
Bọn họ nhìn nhầm sao, đây... sao có thể là Kỷ tổng của bọn họ được! Sao Kỷ tổng của bọn họ có thể đè con gái nhà người ta lên tường được!
Chuyện gì xảy ra tiếp theo bọn họ cũng không biết được, vì cửa thang máy đã đóng kín mít. Nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng kia cũng đủ làm bọn họ nghẹn họng rồi.
*
Lục Hi Hoà đưa tay chạm vào đôi môi bị anh chà sát nóng hết cả lên.
Người đàn ông này từ khi nào lại trở nên bất cẩn như vậy?
"Chào Kỷ tổng."
"Chào Lục tiểu thư."
Nhìn thấy hai người đi vào, Bạch Dư kính cẩn đứng dậy cúi người chào.
Kỷ Diễn lãnh đạm ừ một tiếng, Lục Hi Hoà hướng cô ấy mỉm cười gật gật đầu. Giây tiếp theo, lòng bàn tay bị một bàn tay hơi lạnh khác nắm lấy.
"Đi vào thôi."
"Ừm."
Ánh mắt Bạch Dư dừng lại trên hai bàn tay nắm chặt của hai người, trong mắt hiện lên một tia thấu hiểu. Lần trước cô cảm thấy quan hệ giữa Lục tiểu thư và Kỷ tổng tuyệt đối không bình thường, giờ xem ra đúng là không bình thường thật. Nghĩ một chút, vẻ mặt càng thêm kính cẩn.
Nói không chừng đây chính là bà chủ tương lai của công ty đó nha!
Sau khi vào văn phòng, Lục Hi Hoà tự giác đi tới ghế sofa.
"Anh làm việc đi, em không quấy rầy anh."
"Giờ còn chưa tới giờ làm việc."
Anh ngồi xuống ghế sofa cô ngồi trước đó, Lục Hi Hoà đứng trước mặt anh: "Em vẫn có thể cùng anh nói chuyện sao?"
Kỷ Diễn bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó giữ cô ngồi vững trên đùi mình. Cứ vậy cả người cô đều bị vây quanh trong lòng anh, cô vốn dĩ gầy như vậy, giờ trong lòng anh lại càng nhỏ bé.
Lục Hi Hoà thuận thế đưa tay vòng quanh cổ anh, cằm dựa trên vai anh. Trên người anh có mùi hương cô yêu thích, thoải mái an tâm, nên cô cứ thế dựa trong ngực anh.
Qủa nhiên sau khi thăng cấp lên làm bạn gái, đãi ngộ đúng là không giống nhau nha.
Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, không cần phải sợ.
Kỷ Diễn ôm eo cô, ngón tay dài chạm vào tóc phía sau lưng cô, mềm mại như tơ làm người ta ngưỡng mộ.
Lục Hi Hoà nghe được giọng anh trầm thấp từ trên đầu nói xuống.
"Đương nhiên có thể."
Buổi chiều lúc Kỷ Diễn bận rộn xử lý tài liệu, Lục Hi Hoà ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cầm máy tính bảng anh đưa lúc trước xem phim.
Trong lúc Kỷ Diễn làm việc, thi thoảng ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của cô.
Cô ngồi trên sofa, hai tay ôm lấy chân, cằm dựa trên đầu gối, mái tóc mềm mại thả dài sau lưng.
Máy tính bảng ở trên giá đỡ trước mặt cô, không biết cô đang xem cái gì, mà khoé miệng không kìm được giương lên. Cô xem cực kì nghiêm túc, nhập tâm, ngay cả anh lúc này đang ngẩng đầu nhìn cô cô cũng không phát hiện.
Trong tay Bạch Dư cầm một tệp tài liệu, chuẩn bị đưa vào cho Kỷ Diễn kí, lại nhìn thấy một cảnh tượng chưa từng có qua khe cửa.
Kỷ tổng ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc xử lý công việc.
Mà Lục tiểu thư yên lặng ngồi trên sofa xem video trên máy tính bảng, khoé miệng nhếch lên cười không ra tiếng.
Rõ ràng ở trong cùng một không gian, mỗi người đều làm việc của mình, không có bất cứ sự liên quan nào, nhưng Bạch Dư lại cảm thấy cực kì ấm áp hài hoà, cảnh đẹp ý vui. Dường như có Lục tiểu thư ở đây, văn phòng Kỷ tổng không còn cô quạnh nữa.
Gió nhẹ thổi góc lụa mỏng bên cửa sổ bay bay, ánh chiều tà bên ngoài xuyên qua cửa sổ bao phủ lên cảnh vật trong phòng.
Nhẹ nhàng, thoải mái.
Beta: Gấu Bụng Bự
- -------------
Đôi môi cô ấm áp cứ vậy không hề báo trước mà áp lên môi anh, dù cách một lớp khẩu trang, sự mềm mại vẫn làm anh thất thần.
Ánh mắt Kỷ Diễn trầm xuống, yết hầu khẽ chuyển động, nếu không phải giờ còn đang ở trên đường lớn, anh tuyệt đối sẽ đổi khách thành chủ.
Lục Hi Hoà cũng không dừng lại trên môi anh quá lâu, áp lên một chút thôi rồi lùi lại. Sau khi hôn xong, cô nhấp nhấp môi, cong mắt nói: "Rốt cuộc em cũng biết tại sao lời anh nói lại ngọt như vậy rồi, là do miệng anh ngọt thế cơ mà."
Kỷ Diễn bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười, anh bật cười xoa tóc cô: "Lên xe."
"Vâng vâng." Lục Hi Hoà cười tủm tỉm gật đầu.
Kỷ Diễn giúp cô mở cửa xe bên phía ghế phụ trước, lúc cô bước vào thì đưa tay che ở phía trên, sợ cô bị đụng đầu. Đến lúc cô ngồi hẳn vào mới buông tay, rồi giúp cô đóng cửa xe.
Sau khi lên xe, Lục Hi Hoà tháo khẩu trang rồi kéo dây an toàn chuẩn bị thắt vào, thì có một cánh tay vươn qua cầm lấy bàn tay cô.
Cô mơ hồ nhìn Kỷ Diễn, vừa nhìn một cái trong lòng liền hiểu, ánh mắt thâm thuý như vậy, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn.
Nhưng mà cô cố ý giả vờ ngu ngơ, đưa tay kia qua, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay anh, vừa nhẹ nhàng hỏi.
"Anh muốn làm gì?"
Ánh mắt Kỷ Diễn nằng nề nhìn cô, đem bàn tay không an phận nắm chặt, tiện đà sát lại gần cô hơn.
Lục Hi Hoà cảm nhận được hơi thở sạch sẽ của người đàn ông càng ngày càng gần, một tay anh đưa qua đỡ lấy sau gáy cô, môi mỏng ấm áp bao phủ lên môi cô.
Trên môi truyền đến một xúc cảm nhẹ nhàng khiến Kỷ Diễn muốn ngừng mà không được, quả nhiên, không có khẩu trang ngăn cách hương vị càng thêm tuyệt vời.
Lục Hi Hòa nhìn đôi mắt nhắm hờ của Kỷ Diễn, hàng lông mi dày thật sự rất đẹp, lại còn hắt bóng xuống mí mắt phía dưới nữa. Nhìn một hồi, cô cũng thong thả nhắm mắt lại, chủ động đưa tay quàng lên cổ anh.
Bởi vì cô phối hợp, anh liền dễ dàng tiến vào trong khoang miệng, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt đi vào, cẩn thận càn quét từng ngóc ngách nhỏ.
Lục Hi Hoà cũng không chịu yếu thế, cô quấn lấy đầu lưỡi anh rồi hướng tới miệng anh, đem những gì vừa học được thực hành trên chính chủ.
Sau khi hôn xong, Kỷ Diễn dựng thẳng người cô lại, cẩn thận giúp cô cài lại dây an toàn, cười với vẻ mặt thoả mãn.
"Lần sau còn muốn ăn đường thì nói với anh."
Rặng mây đỏ trên mặt Lục Hi Hoà còn chưa tan hết, khó hiểu nhìn anh.
Gì mà ăn đường? Đang tốt đẹp sao lại nói gì mà đến đường luôn rồi?
Kỷ Diễn thấy dáng vẻ cô vừa ngây thơ lại mờ mịt, thật sự khiến người ta phải yêu thương. Anh không nhịn được liền đưa tay véo má cô.
"Vừa rồi không phải có người còn nói miệng anh ngọt sao?"
Lục Hi Hoà: "..."
Anh vừa nói xong, cô liền hiểu ý anh rồi, nhưng mà anh thật sự không biết xấu hổ sao???
Đúng kiểu trước khi nói chuyện yêu đương với sau khi nói chuyện yêu đương là hai người hoàn toàn khác nhau vậy!
Đã gần giữa trưa, vừa hay là giờ ăn cơm nên Kỷ Diễn quyết định đưa Lục Hi Hoà đi ăn trước.
"Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?"
Lục Hi Hoà thoải mái dựa đầu vào ghế.
"Vâng ạ."
Vừa nhắc tới, lúc này đúng là cô có chút đói bụng.
Ăn cơm trưa xong đã là một tiếng sau.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người lên xe, Kỷ Diễn tự mình giúp Lục Hi Hoà thắt dây an toàn.
"Anh đưa em về nhà."
Lục Hi Hoà nhăn mày, lắc đầu.
"Nhưng mà giờ em không muốn về nhà."
"Vậy em muốn đi đâu?"
Đôi mắt đen tròn của Lục Hi Hoà nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, uyển chuyển nói: "Em không thể tới văn phòng của anh sao?"
"Chiều nay công việc anh rất bận, không có thời gian chú ý tới em, em vẫn muốn đi sao?"
Lục Hi Hoà cười cười vẻ mặt không sao cả: "Đi chứ, có thể nhìn thấy anh là em vui rồi."
Trái tim Kỷ Diễn nảy lên một nhịp, chỉ một câu nói có thể làm anh phấn khích như vậy, lại từ miệng cô nói ra, kiểu này về sau anh bị cô ăn chắc rồi.
Cứ thế Lục Hi Hoà theo Kỷ Diễn tới công ty của anh.
Kỷ tổng của bọn họ đi ra ngoài một mình, trợ lý đặc biệt cũng không mang theo, mà giờ quay lại lại có thêm một cô gái!
Dáng người nhỏ xinh, chân dài tinh tế, dù đeo khẩu trang không nhìn thấy hết mặt cũng che dấu không nổi vẻ đẹp linh động mê hoặc.
Cô đi theo bên cạnh Kỷ Diễn, hai người dựa vào nhau rất gần. Ai cũng biết Kỷ Diễn có bệnh sạch sẽ, sẽ không đứng gần người khác như vậy, ngay cả trợ lý Tiếu đi theo cũng phải duy trì một khoảng cách nhất định.
Mà giờ cô gái này thiếu chút nữa cũng dán lên người anh rồi. Kỷ tổng luôn một khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng xa cách giờ lại một vẻ ôn hoà, nhìn kĩ, lại có chút nuông chiều.
Người khác không biết thân phận của cô gái này, nhưng cô lễ tân liếc mắt một cái liền nhận ra, tuy cô cũng không biết thân phận của cô ấy, nhưng có thể khẳng định cô gái này và cô gái lần trước là cùng một người.
Kỷ tổng hai lần liên tiếp đem cùng một cô gái tới văn phòng của mình, điều này chứng minh cái gì, cô còn không hiểu sao?
Vì thế cô hướng Lục Hi Hoà mỉm cười rồi hơi gật đầu.
Lục Hi Hoà kinh ngạc nhìn cô ta một cái, từ động tác này liền nhìn ra, cô ấy nhận ra mình, nên cũng hướng cô ấy gật đầu một cái.
Kỷ Diễn đưa Lục Hi Hoà tới thang máy chuyên dụng, sau khi hai người đi vào thì ấn số tầng, cửa thang máy đóng lại.
Lúc cửa thang máy đang chậm rãi khép lại, mọi người tinh mắt nhìn thấy cô gái bên cạnh Kỷ tổng của bọn họ chủ động đưa tay kéo lấy tay Kỷ tổng.
Kỷ tổng đột nhiên đem con gái nhà người ta đè lên vách thang máy!
Mẹ nó!
Bọn họ nhìn nhầm sao, đây... sao có thể là Kỷ tổng của bọn họ được! Sao Kỷ tổng của bọn họ có thể đè con gái nhà người ta lên tường được!
Chuyện gì xảy ra tiếp theo bọn họ cũng không biết được, vì cửa thang máy đã đóng kín mít. Nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng kia cũng đủ làm bọn họ nghẹn họng rồi.
*
Lục Hi Hoà đưa tay chạm vào đôi môi bị anh chà sát nóng hết cả lên.
Người đàn ông này từ khi nào lại trở nên bất cẩn như vậy?
"Chào Kỷ tổng."
"Chào Lục tiểu thư."
Nhìn thấy hai người đi vào, Bạch Dư kính cẩn đứng dậy cúi người chào.
Kỷ Diễn lãnh đạm ừ một tiếng, Lục Hi Hoà hướng cô ấy mỉm cười gật gật đầu. Giây tiếp theo, lòng bàn tay bị một bàn tay hơi lạnh khác nắm lấy.
"Đi vào thôi."
"Ừm."
Ánh mắt Bạch Dư dừng lại trên hai bàn tay nắm chặt của hai người, trong mắt hiện lên một tia thấu hiểu. Lần trước cô cảm thấy quan hệ giữa Lục tiểu thư và Kỷ tổng tuyệt đối không bình thường, giờ xem ra đúng là không bình thường thật. Nghĩ một chút, vẻ mặt càng thêm kính cẩn.
Nói không chừng đây chính là bà chủ tương lai của công ty đó nha!
Sau khi vào văn phòng, Lục Hi Hoà tự giác đi tới ghế sofa.
"Anh làm việc đi, em không quấy rầy anh."
"Giờ còn chưa tới giờ làm việc."
Anh ngồi xuống ghế sofa cô ngồi trước đó, Lục Hi Hoà đứng trước mặt anh: "Em vẫn có thể cùng anh nói chuyện sao?"
Kỷ Diễn bất đắc dĩ mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó giữ cô ngồi vững trên đùi mình. Cứ vậy cả người cô đều bị vây quanh trong lòng anh, cô vốn dĩ gầy như vậy, giờ trong lòng anh lại càng nhỏ bé.
Lục Hi Hoà thuận thế đưa tay vòng quanh cổ anh, cằm dựa trên vai anh. Trên người anh có mùi hương cô yêu thích, thoải mái an tâm, nên cô cứ thế dựa trong ngực anh.
Qủa nhiên sau khi thăng cấp lên làm bạn gái, đãi ngộ đúng là không giống nhau nha.
Muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, không cần phải sợ.
Kỷ Diễn ôm eo cô, ngón tay dài chạm vào tóc phía sau lưng cô, mềm mại như tơ làm người ta ngưỡng mộ.
Lục Hi Hoà nghe được giọng anh trầm thấp từ trên đầu nói xuống.
"Đương nhiên có thể."
Buổi chiều lúc Kỷ Diễn bận rộn xử lý tài liệu, Lục Hi Hoà ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cầm máy tính bảng anh đưa lúc trước xem phim.
Trong lúc Kỷ Diễn làm việc, thi thoảng ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú của cô.
Cô ngồi trên sofa, hai tay ôm lấy chân, cằm dựa trên đầu gối, mái tóc mềm mại thả dài sau lưng.
Máy tính bảng ở trên giá đỡ trước mặt cô, không biết cô đang xem cái gì, mà khoé miệng không kìm được giương lên. Cô xem cực kì nghiêm túc, nhập tâm, ngay cả anh lúc này đang ngẩng đầu nhìn cô cô cũng không phát hiện.
Trong tay Bạch Dư cầm một tệp tài liệu, chuẩn bị đưa vào cho Kỷ Diễn kí, lại nhìn thấy một cảnh tượng chưa từng có qua khe cửa.
Kỷ tổng ngồi trước bàn làm việc nghiêm túc xử lý công việc.
Mà Lục tiểu thư yên lặng ngồi trên sofa xem video trên máy tính bảng, khoé miệng nhếch lên cười không ra tiếng.
Rõ ràng ở trong cùng một không gian, mỗi người đều làm việc của mình, không có bất cứ sự liên quan nào, nhưng Bạch Dư lại cảm thấy cực kì ấm áp hài hoà, cảnh đẹp ý vui. Dường như có Lục tiểu thư ở đây, văn phòng Kỷ tổng không còn cô quạnh nữa.
Gió nhẹ thổi góc lụa mỏng bên cửa sổ bay bay, ánh chiều tà bên ngoài xuyên qua cửa sổ bao phủ lên cảnh vật trong phòng.
Nhẹ nhàng, thoải mái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook