Cô Ấy Rất Không Vui!
Chương 31: Kỷ Diễn tôi hẳn là không dễ nói chuyện như vậy chứ?

Edit: Minh Sinh

Beta: Gấu Beo

- -----------

Lục Hi Hòa bây giờ mới phản ứng lại, cô thấy Bão Bão đang đuổi theo hướng người kia đang rời đi.

Bây giờ paparazzi đều chuyên nghiệp như thế sao? Buổi sáng không ngủ mà buổi tối cũng không ngủ nốt?

"Làm sao bây giờ?" Cô không khỏi lo lắng, vừa rồi anh ta đứng cách họ không xa, chắc chắn anh ta đã chụp được hết rồi.

"Cô đi về trước đi, tôi đi xem thử."

"Nhưng mà..."

"Không cần lo lắng."

Lục Hi Hòa hơi cân nhắc, bèn gật đầu với anh:"Tôi đi về trước."

"Được."

Sau khi Lục Hi Hòa rời đi, Kỷ Diễn mới đi đến chỗ Bão Bão vừa chạy đến, xa xa dường như có tiếng kêu của Bão Bão, cùng với kinh ngạc và tức giận.

Anh đi theo tiếng kêu, nhìn thấy một người một chó đang dây dưa trước bồn hoa, người kia chật vật ngã trên mặt đất, hai tay hắn ta gắt gao che chở máy ảnh trong lồng ngực, nhưng mà chú chó này quá hung dữ, vừa cắn vừa đánh hắn ta, cắn dây máy ảnh của hắn ta một phát, dùng sức kéo về phía sau.

"Bão Bão."

Nghe được tiếng Kỷ Diễn, Bão Bão lắc đuôi với anh, sau đó càng dùng thêm sức kéo dây máy ảnh, trong cổ nhu có tiếng gầm gừ giận dữ, sau khi nó dùng móng vuốt cào một cái, người đàn ông kia không chịu nổi đau liền buông lỏng tay.

Bão Bão một mực ngậm dây máy ảnh, máy ảnh bị tha trên mặt đất, phát ra tiếng mát xa do bị kéo, sau khi người đàn ông kia nhìn thấy, lộ ra biểu tình vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

Con súc sinh này có biết máy ảnh quan trọng với hắn bao nhiêu không!

Bão Bão ngậm máy ảnh tha đến trước mặt Kỷ Diễn, nó ngửa đầu phe phẩy đuôi, bộ dáng lấy lòng, Kỷ Diễn ngồi xổm xuống, thưởng cho nó bằng xách xoa đầu.

Vào lúc mấu chốt, nó vẫn có lúc dùng đến.

Kỷ Diễn lấy máy ảnh, mở lên xem một chút, đúng là hắn ta chụp được rồi, còn chụp được rõ chính diện của anh và Lục Hi Hòa.

Người nọ nhìn thấy Kỷ Diễn thì vẻ mặt liền âm trầm, không khỏi hoảng sợ, nhưng máy ảnh này chính là mạng sống của hắn ta, vì vậy hắn từ mặt đất đứng dậy đi đến chỗ anh.

"Kỷ tổng, có thể trả lại máy ảnh cho tôi không?"

Kỷ Diễn nâng mắt nhìn hắn một cái, trong mắt không chút gợn sóng, nhưng chính ánh mắt này đã khiến cho hắn sợ hãi lưng đổ mồ hôi lạnh, sáng nay hắn cũng chỉ đến đây thử vận may, nào biết vận may lại tốt như vậy, có thể chụp được một màn như vậy của Lục Hi Hòa.

Mà nam chính lại là sếp tổng trẻ tuổi của công ty điện ảnh Thiên Ngu, Kỷ Diễn.

Tuy ảnh chụp của Kỷ Diễn chưa bao giờ xuất hiện lồ lộ trên báo chí, nhưng nói thế nào anh cũng là người trong giới, Kỷ Diễn trông như thế nào hắn cũng chưa đến mức không biết.

Trong lúc hắn đang mừng thầm trong lòng, chuẩn bị chụp thêm mấy tấm thì bị phát hiện, anh không nói hai lời đã thả chó.

Thế là một chú Golden to lớn đuổi theo hắn, sao đó hắn hoảng hốt không chọn được đường nên ống quần bị cắn, nên lúc bấy giờ mới bị nó kéo lê trên mặt đất.

"Đưa cho anh?" Kỷ Diễn bình thản nhíu mày, nhưng trong mắt là một vẻ lạnh lùng.

"Đó...Máy ảnh là tài sản cá nhân của tôi....."

Kỷ Diễn không mặn không nhạt ừ một cái, sau đó rút thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh ngay trước mặt hắn.

Người nọ vừa thấy anh lấy thẻ nhớ liền hiểu được ý đồ của anh, thẻ nhớ này có không ít tư liệu độc nhất vô nhị của hắn, nếu thẻ nhớ bị lấy đi, như vậy tâm huyết của hắn ta chẳng phải sẽ bị uổng phí sao, vì thế hắn ta hoảng loạn nói:"Kỷ tổng, thẻ nhớ này cũng là của tôi...."

"Từ giờ trở đi đã không còn của anh nữa."

"Kỷ tổng, đây không phải là anh đang chiếm đoạt tài sản của người khác sao, đây là phạm pháp." Người nọ lại còn có thể nói lời mà không lựa lời, chính hắn ta đã quên mất rằng, loại việc mà mình đang làm cũng là phạm pháp.

Đúng là nói tới đây, đôi môi mỏng của Kỷ Diễn hiện lên ý cười nhạt nhẽo.

"Phạm pháp, bây giờ anh đang nói đến phạm pháp với tôi sao? Vậy xâm phạm quyền ảnh chụp của người khác, quyền riêng tư của người khác thì không phải phạm pháp sao?"

"Kỷ tổng....."

"Anh biết tôi là Kỷ tổng, vậy chắc anh biết, Kỷ Diễn tôi hẳn là không dễ nói chuyện như vậy, cứ để cho anh đi như vậy đi, cái thẻ nhớ này tôi không chỉ muốn lấy đi, nếu việc ngày hôm nay từ miệng anh truyền ra ngoài, vậy thì đừng trách tôi."

Người kia sửng sốt hai giây, lúc này mới phản ứng lại lúc nãy chính mình đã nói cái gì, vậy mà lại đi nói chuyện pháp luật với Kỷ tổng, Kỷ Diễn trong giới nổi tiếng là không tuân theo luật lệ, nhưng chỉ bằng tay của anh, không phải đen trắng đã được tính hết rồi sao?

Nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy chân mình đã đứng không yên.

"Vậy....."

Tôi.....Tôi từ bỏ là được chứ gì......

"Lời tôi nói đã anh hiểu chưa?"

"Hiểu..... Hiểu rồi, Kỷ tổng yên tâm."

Kỷ Diễn thấy hắn ta còn biết điều, vì thế sau khi lấy thẻ nhớ liền ném máy ảnh cho hắn ta.

"Đi."

Người nọ vội vàng ôm máy ảnh, nhanh chóng rời đi, đi rồi sau đó bắt đầu chạy.

Kỷ Diễn cầm thẻ nhớ, anh nhìn thoáng qua Bão Bão đang ngồi xổm bên người mình, nói:"Đi, về nhà."

Bão Bão thân mật dùng đầu cọ cọ ống quần của Kỷ Diễn.

*

Lục Hi Hòa vừa đến studio, đang hóa trang, Triệu Bình đi tới chỗ cô.

Do nguyên nhân của Mạnh San San, nên bọn họ đã bàn bạc nội bộ một chút, trước tiên sẽ chuẩn bị chụp phần của cô đã được đẩy lên trước đó, như vậy vừa có thể tiết kiệm thời gian, vừa không lãng phí thời gian của cô.

Lúc Lục Hi Hòa nghe cô ấy nói vậy, ngược lại có hơi bất ngờ, điều này đối với cô đúng là một tin tức tốt.

"Nếu mọi người đã bàn bạc rồi, tôi cũng không có ý kiến." Cô nói.

"Được, vậy là tốt rồi, vậy cô chuẩn bị một chút đi, một lát sau chúng ta bắt đầu."

"Ừ, được."

Sau khi Triệu Bình đi, lúc này Doanh Doanh mới nói: "Chị Hi, sắp xếp như vậy đối với chúng ta rất tốt, nhưng mà đối với Mạnh San San mà nói...Cô ta sẽ đồng ý sao?"

Lục Hi Hòa vén tóc ra sau tai: "Cô ta có đồng ý hay không, chẳng liên quan đến chúng ta, cũng không phải là chúng ta đưa ra quyết định này."

Doanh Doanh gật đầu, bộ dáng như rất có lí.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, Triệu Bình tìm cô ta, xem ra là đã truyền đạt lại những lời ban nãy mới nói với cô.

Cũng không biết cụ thể các cô ấy nói gì, nhưng Lục Hi Hòa thấy sắc mặt của Mạnh San San vào lúc này rất không tốt, chẳng qua, liên quan gì đến cô chứ?

Một lúc sau, sau khi Triệu Bình rời đi, Mạnh San San sải bước đến chỗ cô, xem bộ dạng của cô ta đi đến chỗ cô xem? Bộ dáng tới chẳng có ý tốt lành?

Mạnh San San bước nhanh đến trước mặt Lục Hi Hòa, nhìn dáng điệu thản nhiên tự đắc của cô, nhớ đến lời vừa rồi Triệu Bình nói với cô ta, lại nghĩ đến lời hôm qua lời Hà Phỉ nói với mình, trong lòng vô cùng buồn bực.

Mấy hôm trước cô ta còn cảm thấy kỳ thật cô không xấu, nhưng bây giờ nghĩ lại, có phải đầu óc mình bị hỏng rồi không mới nghĩ như vậy!

"Là cô cố ý đúng không?"

Giọng điệu của cô ta hoàn toàn là chất vấn, trong lòng Lục Hi Hòa rất không thoải mái, bây giờ mới sáng sớm, cô ta điên cái gì vậy?

"Cô ở đây nói hươu nói vượn gì thế?"

"Cô đừng giả bộ, vừa rồi phụ trách Triệu nói với tôi hết rồi, còn nữa, mấy hôm nay Thang Duy vẫn luôn nhằm vào tôi, cũng là do cô bày mưu tính kế đúng không?"

Lục Hi Hòa sợ đến ngây người.

Cô không làm một chút gì với cô ta cả, tại sao chuyện gì cũng đổ lên đầu cô, oan ức này cô làm sao chịu nổi, gì vậy chứ!

Cô giơ bàn tay ra, làm một động tác dừng lại với thợ trang điểm bên cạnh, tiếp đó dù bận vẫn ung dung nhìn Mạnh San San.

"Cô nổi điên trước mặt tôi làm gì? Thấy tôi dễ nói chuyện như thế à?"

"Thứ nhất, đây là quyết định nội bộ của họ, tôi không có quyền to đến mức có thể can thiệp đâu, thứ hai, thái độ của Thang Duy thái đối với cô, tại sao cậu ta lại đối xử với cô như vậy, trong cô đã xem xét lại bản thân mình chưa?"

Trước ánh mắt miệt thị của Lục Hi Hòa, Mạnh San San bại trận, cô ta thực sự không bằng Lục Hi Hòa, cho dù cô đang ngồi trên ghế dựa, khí thế cũng không hề thua kém một chút nào, một ánh mắt có thể trực tiếp làm đáy lòng người ta lạnh lẽo.

"Nhưng mà....."

"Nhưng gì mà nhưng? Tôi không thích cô, nhưng tôi cũng không nhàn rỗi đến mức này, thay vì cả ngày nghĩ xem ai ở sau lưng chỉnh mình, còn không bằng cải thiện bản thân mình thật tốt đi, đừng cho người khác cơ hội này, hiện tại mời cô đi cho, đừng quấy rầy công việc tiếp theo của tôi."

Mạnh San San cắn môi không nói, hiện tại đúng lúc Ngô Nhược Mẫn chạy lại đây, cô ấy nhìn thấy Lục Hi Hòa đang khoanh tay trước ngực, lại nhìn Mạnh San San, lập tức đã hiểu ra.

"Lục tiểu thư, ngại quá, tôi đưa cô ấy đi, thật ngại quá."

Ngô Nhược Mẫn chạy nhanh đến kéo cổ tay Mạnh San San đi, vừa đi, còn nghe được tiếng cô ấy lẩm bẩm.

"San San, sao cô lại xúc động như thế, cô điên rồi à?"

"Nhưng mà...... Nhưng mà hẳn là chị cũng biết chuyện đó, hơn nữa ngày hôm qua chị Hà còn nói với em......"

Câu nói tiếp đó Lục Hi Hòa không nghe rõ, nhưng câu chị Hà kia của cô ta thì tỷ cô lại là nghe rõ mồn một, thì ra trong này còn có chuyện của Hà Phỉ, cô ta cũng thật lợi hại, tới thăm ban vẫn không quên chửi bới cô.

Còn Mạnh San San nữa, cũng là một người không có đầu óc, dễ dàng bị kích động như vậy, thật sự về sau muốn thật sự bị Hà Phỉ bán chỉ sợ đều còn phải cho nàng kiếm tiền.

Doanh Doanh thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hi Hòa, thật cẩn thận hỏi: "Chị Hi, chị tức giận sao?"

Lục Hi Hòa ngước mắt nhìn cô ấy: "Tức giận với mấy loại người này đáng không?"

Doanh Doanh cười cười, sau đó ân cần đưa ly nước cho cô.

"Không đáng ạ, uống nước uống nước."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương