Cô Ấy Rất Không Vui!
Chương 17: Làm sao ? Cô lo lắng cho tôi ?

Edit: Gấu Lười

Beta: Gấu Muội Muội

———————————

Sáng nay lúc Lục Hi Hòa ra khỏi cửa, bầu trời toàn bộ là mây đen dày đặc, sắc trời âm u, nhưng cô vừa mới đến công ty không được bao lâu thì mưa, lại thình lình có sấm chớp.

Thái Nguyệt ngồi trong văn phòng, chị nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt. Chị vừa nhận được tin nhắn của Doanh Doanh, nói rằng Lục Hi Hòa đã đến công ty.

Nghĩ bây giờ cô ấy đến đây, trong lòng chị vẫn còn chút bất an, tính tình của tiểu tổ tông này chị cũng sợ, chính là vừa định bưng một ly cafe lên để trấn tĩnh, cửa lớn liền bị đẩy ra.

Dám vào phòng của chị mà không gõ cửa, lại còn kiêu ngạo như vậy chỉ có Lục Hi Hòa mà thôi, chị ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Hi Hòa đi tới, vội vã cầm cafe xuống đón, mỉm cười nói: "Hi Hòa à, em đến rồi?"

Lục Hi Hòa tủy tay ném chiếc túi lên ghế sofa, 2 tay khoanh trước ngực nhìn Thái Nguyệt: "Chị Nguyệt, rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Nghe Lục Hi Hòa nói với giọng bình tĩnh, trong lòng Thái Nguyệt kêu một tiếng không ổn, thường thường thì tiểu tổ tông này lúc càng bình tĩnh thì càng dễ bùng nổ nhất, chị thực sự lo lắng cho bản thân mình nói câu nào sẽ rước họa vào thân. Tính khi nóng nảy này làm chị rất sợ.

"Cái này à......quyết định ban đầu của công ty là em, nhưng......"

Cái này chị làm sao nói với cô ấy đây? Để Mạnh San San làm người phát ngôn là quyết định của Lư Lương Kiều, nhưng làm sao chị nói vậy được? Tối qua cũng vì việc này mà chị tìm Lư Lương Kiều rất nhiều lần, nhưng thái độ của Lư Lương Kiều rất kiên quyết, không thể nào lay chuyển được.

Thành thật mà nói, cách làm của anh ta thực sự rất lạnh lùng, nhưng tất cả hành trình của nghệ sĩ đều phải tuân theo sự sắp xếp của công ty nên lời của chị đều không có tác dụng.

"Là Lư Lương Kiều à." Lục Hi Hòa nhìn chị do dự như vậy, trong lòng đại khái cũng đã hiểu rõ, Mạnh San San chẳng qua là một người mới, căn bản chỉ đơn giản là chạm đến cửa của Schrove, bây giờ đi lên được rồi cô còn không rõ là gì à?

Điều này chỉ có thể cho thấy rằng sau lưng có người bao nuôi cô ta, nhưng người sau lưng cô ta chẳng qua chính là Hà Phỉ, còn sao Hà Phi lại có quyền lợi to như vậy, phải xem Lư Lương Kiều rồi. Nhìn không ra Hà Phỉ rất để tâm đến người em họ này, thế mà có thể cho cô ta lên làm người phát ngôn cho Schrove.

"Chị Nguyệt, Phó tổng Lư tìm chị Hi Hòa đến văn phòng một chuyến." Doanh Doanh đứng ở cửa văn phòng, nói với hai người họ.

Lục Hi Hòa nhướn mày, đúng lúc cô cũng định đi tìm anh ta, kết quả anh ta tìm tới trước, thực sự khá thú vị. Vì vậy cô quay đầu nói với Doanh Doanh: "Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay."

Thái Nguyệt nhìn cô, trong lòng thực sự lo lắng, thoạt nhìn tiểu tổ tông này rất thanh thuần vô hại, nhưng cái tính nóng nảy một khi bùng nổ đến cả chị cũng sợ, chị thực sự sợ ngộ nhỡ hai người một lời không hợp liền xảy ra chuyện gì đó, đến cuối cùng thức sự khó mà hết việc, nhưng nói thật, việc này đừng nói Lục Hi Hòa không thoải mái mà đến chị còn cảm thấy bực bội.

Mặc dù cô được hàng ngàn người hâm mộ, muốn gió là gió muốn mưa là mưa, nhưng dù sao cô đã ký hợp đồng với công ty, bị quản chế bởi công ty, hơn nữa tuy Lư Lương Kiều là phó tổng, nhưng công ty này anh ta cũng chiếm 50% cổ phần, quyền lực trong tay không thua gì Trâu Mẫn Dư.

"Hi Hòa, em lý nữa nhất định phải kiềm chế tính nỏng nảy một chút, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, hiểu không?" Thái Nguyệt nhịn không được dặn dò cô ấy vài lời.

Lục Hi Hòa nhìn thoáng Thái Nguyệt nói: "Em hiểu, tính tình em rất tốt."

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi văn phòng của Thái Nguyệt, Thái Nguyệt lo lắng nhìn bóng dáng của Lục Hi Hòa, lại nhìn sang Doanh Doanh, " Cô ấy nói tính tình cô ấy tốt, cô tin không?"

Doanh Doanh thành thực lắc đầu với Thái Nguyệt, "Không tin."

*

Lục Hi Hòa vừa ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy Chu Chỉ Yểu đứng bên ngoài, Chu Chỉ Yểu nhìn thấy cô liền đi tới.

"Sáng nay nghe nói là hai người phát ngôn?"

"Ừ."

"Vậy bây giờ cô làm gì?"

"Hai người phát ngôn là điều không thể, tưởng dẫm được lên tôi để leo lên à, nằm mơ."

Chu Chỉ Yểu sờ sờ cằm, như suy tư nói: "Tôi cảm thấy lần này có chút kỳ lạ, Lư Lương Kiều có thể kiên quyết nâng cô ta lên như vậy, chắc chắn sẽ không tuỳ tiện để cô ta xuống."

"Cho nên lần này tôi mới tìm anh ta hỏi cho rõ ràng."

Lục Hi Hòa và Schrove là đối tác cũ, cô luôn là người phát ngôn quay chụp quảng cáo, nhưng hiện tại nhét cho cô một Mạnh San San là có ý gì?

"Xem dáng vẻ của cô, là định đi đâu đây?"

"Lên tầng 28, Lư Lương Kiều đợi tôi lên."

Nói rồi cô duỗi tay lên đem những sợi tóc mái trên má vén ra sau tai, lúc cô đang giơ tay lên, Chu Chỉ Yểu nhìn thấy cổ tay áo của cô lờ mờ, trên cổ tay trắng hiện những vết đỏ mờ rõ.

Cô vừa nhìn cổ tay này liền biết là dấu tay, còn có người dám làm điều này với cô ấy?

Chu Chỉ Yểu kinh ngạc hỏi cô, "Cổ tay của cô làm sao vậy?"

Lục Hi Hòa không nói tiếng nào kéo tay áo xuống, nghiêng đầu liếc Chu Chỉ Yểu một cái, rất không đàng hoàng hỏi: "Làm sao, cô lo lắng cho tôi?"

Chu Chỉ Yếu nhìn lại cô, ánh mắt hơi loé, "Tôi lo lắng cho cô? Nằm mơ đi."

"Ồ, xem giống như cô lo lắng cho tôi vậy."

"Mặc kệ cô."

Chu Chỉ Yểu vừa nói thì nhìn thấy Hà Phỉ đi tới, cô nâng cằm về phía Hà Phỉ: "Này."

Lục Hi Hòa thuận thể đi qua xem, hôm nay dáng vẻ Hà Phi mang một vẻ rạng rỡ đặc biệt, thoạt nhìn tâm trạng không tồi, nhưng bây giờ cô lại không quen nhìn tâm trạng tốt của chị ta.

"Chào." Cô ta rất hiếm khi chủ động chào hỏi với họ, trong đó hẳn có ý thị uy.

"Chào chị Hà." Chu Chỉ Yểu chào cô ta.

Hà Phỉ gật đầu, nhưng sự chú ý của cô ta rõ ràng không phải ở trên người Chu Chỉ Yểu, ánh mắt như có như không nhìn Lục Hi Hòa.

Lục Hi Hòa tự nhiên giương khóe miệng, nở nụ cười tiêu chuẩn lại tự nhiên của tiên nữ, nói chào với cô ta: "Chào chị Hà."

Lúc sau khi nụ cười của Lục Hi Hòa giương lên, nụ cười trên miệng của Hà Phỉ hơi cứng đờ một chút. Người duy nhất trong công ty hợp tác với Schrove làm người phát ngôn chỉ có một người là cô ta, bây giờ cô ta hẳn đã biết phải cộng tác với San San, đến lúc này rồi, sao cô ta còn có thể cười được?

Cô tươi cười trước sau như một làm cô ta cảm thấy chói mắt, vì vậy cô ta giống như vô tình mà nói với cô: "Hi Hòa này, có lẽ cô đã biết tiếp theo Schrove sẽ hợp tác cùng với cô và San San, San San là người mới, đến lúc đó còn phải phiền toái cô giúp đỡ một chút."

Khoé miệng Chu Chỉ Yểu khóe hơi run, mẹ nó, bà già này hoàn toàn là cố ý!

Cô theo bản năng liếc nhìn sắc mặt Lục Hi Hòa, chỉ thấy khuôn mặt của Lục Hi Hòa không đổi sắc, ngay cả khoé miệng tươi cười vẫn duy trì thật xinh đẹp.

Lục Hi Hòa mỉm cười nheo mắt, rồi hơi tiến về phía Hà Phỉ, đè thấp âm thanh nói: "Tôi thấy cô ấy giúp đỡ tôi thì đúng hơn chứ? Bởi vì suy cho cùng, tôi không có cái gọi là..... chị họ."

Nói đến luac này, Lục Hi Hòa cố ý dừng lại. Ánh mắt Hà Phỉ dần ẩn ẩn u ám. Ý tứ trong lời của Lục Hi Hòa cô ta còn không rõ sao?

Nhưng sự u ám trong mắt cô ta chỉ trong chốc lát. Cô ta đã lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, việc thay đổi tâm trạng này vẫn rất dễ dàng, "Tôi dường như không hiểu ý cô lắm."

"Haizz.....Chị Hà cũng đừng khiêm tốn, nêu chị không hiểu vậy thực sự không có ai hiểu rõ rồi, giữa hai chúng ta, còn có gì mà ra vẻ chứ?" Lục Hi Hòa mỉm cười, nhưng trong đôi mắt đào hoa rõ ràng không có tí ý cười nào.

Lúc này, khóe miệng tươi cười của Hà Phỉ thực sự nửa phần đều không nhìn thấy, cô ta mở miệng châm chọc nói: "Bây giờ cô thực sự lười ngụy trang rồi à?"

"Ừ, tôi có thể sắp xếp tốt không cần chị Hà, ở điểm này là tôi thua."

Lời nói của hai người đều dày đặc mùi khói thuốc súng, nhiệt độ xung quanh mạc danh kỳ diệu* mà giảm vài độ. Chu Chỉ Yểu im lặng nhấp nhấp khoé miệng, họ coi cô như người vô hình sao?

*Mạc danh kỳ diệu: không hiểu tại sao, quái lạ.

"Cô đúng là nhanh mồm dẻo miệng."

"Làm sao so với chị Hà được, giọng nói đâu có nhẹ nhàng như này?" Lục Hi Hòa như có như không khiến giọng nói nhẹ nhàng đi vài phần, "Chị xem, em vừa đến công ty, phó tổng liền gọi em đến văn phòng. Tuy nhiên, em là nhân viên chính thức, nào dám để Lư phó tổng chờ lâu, vậy không thể nói chuyện được rồi."

Nói xong, ý cười trên khóe miệng Lục Hi Hòa chợt tắt, nhấc chân đi thẳng qua Hà Phỉ.

Chu Chỉ Yểu tự nhiên cũng theo sau, cô nhìn xuống, tưởng che giấu được nhưng không thể kiểm soát khóe miệng đang nhếch lên. Nói thật, cô trưởng thành như vậy, người có thể làm cô giơ ngón tay cái lên chính là Lục Hi Hòa, ngang ngược, tùy hứng.

Nhưng Lục Hi Hòa vẫn không thể rời đi, vì ngay lúc cô vừa đi không quá hai bước cổ tay liền bị Hà Phỉ túm chặt, mà cô ta lại túm đúng chỗ bị Kỷ Diễn siết chặt tối qua. Lục Hi Hoà theo bản năng nhíu nhíu mày.

"Lục Hi Hòa, cô đừng quá kiêu ngạo, sức chịu đựng của tôi là có giới hạn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương